Dù dươиɠ ѵậŧ đã cương lên nhưng Úc Hàn vẫn giữ được phong độ và dịu dnàg.
Anh ôm Lâm Thiên Hoan về phòng, đặt lên giường, lấy gel bôi trơn để ở đầu giường, cho lên tay, kiên nhẫn làm khuếch trương cho cô.
"Không cần đâu... chồng," Lâm Thiên Hoan chủ động mở rộng hai chân, để Úc Hàn nhìn rõ tiểu huyệt mềm mại ướŧ áŧ của bản thân, thở dốc: "Phía dưới em rất ướt rồi~ A ~ không, không cần khuếch trương đâu, anh cứ trực tiếp cắm vào đi.. a~ a~"
"Ngoan nào," Úc Hàn dịu giọng dỗ dành cô, rất kiên trì, "Phải dạo đầu cho tốt, nếu không em sẽ bị thương."
Bàn tay quen làm thực nghiệm dính đầy gel và bức thủy cắm vào trong, đầu tiên là một ngón tay, sau đó là hai ngón, ba ngón, Úc Hàn cực kì kiên nhẫn giúp cô căng mở huyệt thịt, lúc khuếch trương quấy loạn cũng hết sức dịu dàng.
Anh một chút cũng không thô lỗ, dù đang làʍ t̠ìиɦ, cũng hết sức chăm sóc Lâm Thiên Hoan, nhưng trong sự dịu dàng như vậy, Lâm Thiên Hoan lại không biết vì sao, lại đi nhớ đến cái mùa hè năm 18 tuổi kia.
Người thiếu niên đó cùng Úc Hàn của hiện tại không hề giống nhau một chút nào, tìиɧ ɖu͙© anh mang lại cho cô chính là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, là kịch liệt, là quá mức, là đau và sướиɠ cùng tồn tại, là khắc cốt ghi tâm.
Anh rất ít khi giúp Lâm Thiên Hoàn làm khuếch trương, dù là hôm anh khai bao cho Lâm Thiên Hoan, n, anh ta chẳng qua cũng chỉ là dùng ngón tay đâm thọc vài lần rồi không nể nang gì mà xông vào đấu đá lung ting.
"Đau không?" Lâm Thiên Hoan vẫn còn nhớ rõ câu hỏi của thiếu niên khi đó, cô khóc lóc nói đau, người thiếu niên liền cắn môi cô, cho cô một nụ hôn tanh ngọt, sau đó nói, "Anh chính là muốn em đau đấy, Thiên Thiên, nếu không ăn đau một chút, làm sao em nhớ kĩ anh được?"
Lúc này Úc Hàn đã làm kĩ phần khuếch trương, lại hỏi Lâm Thiên Hoan còn có thể tiếp tục không, Lâm Thiên Hoan dứt ra từ hồi ức, cắn cắn ngón tay gật đầu, nói có thể, lúc này đây Úc Hàn mới đeo áo mưa lên, đỡ dươиɠ ѵậŧ từ từ thẳng tiến.
Úc Hàn là một người có năng lực tự chủ rất mạnh, đã kết hôn rồi, nhưng mỗi khi làʍ t̠ìиɦ đều không quên mang BCS, xong việc sẽ thắt gút lại áo mưa chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi mới đem bỏ, lại giúp Lâm Thiên Hoan tắm rửa kỹ càng.
Không giống người thiếu niên đó.
Người thiếu niên khi thao cô luôn là trực tiếp xâm nhập, không áo mưa, không làm an toàn thi thố, anh thích đâm thẳng dươиɠ ѵậŧ trần trụi vào trong, da thịt kề sát vách động Lâm Thiên Hoan mà thao vào, mạnh mẽ phiên giảo, mãnh liệt thọc vào rút ra, đưa cô lên một tầng lại một tầng sóng triều.
Anh luôn ở trong nội huyệt cô nắn tinh.
Kết hôn hai năm, Úc Hàn chưa bao giờ để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại bên trong tiểu huyệt cô, chồng cô thật đã đối xử với cô rất tốt, anh còn luyến tiếc đâm cả căn dươиɠ ѵậŧ đi vào, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều sẽ để lại một đoạn dươиɠ ѵậŧ ở bên ngoài, trước nay chưa từng thao vào đến tử ©υиɠ cô.
Nhưng miệng tử ©υиɠ cô ở năm 18 đã có người đỉnh khai qua, thiếu niên đó sẽ đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ cắm vào tới, sẽ thao tiến vào tử ©υиɠ cô, thậm chí còn nhiều lần ở tử ©υиɠ cô bắn nùng tinh.
Lúc đó, cô còn khờ dại hỏi lại anh: "Anh cứ bắn hết vào trong như thế, lỡ em mang thai thì sao?"
Người thiếu niên nhả một ngụm khói hướng vào cô, lúc cô đang ho sặc sụa vì khói thuốc, anh nắm lấy cằm cô, thần sắc ngả ngớn, ngữ khí ác liệt phóng túng: "Em không biết tự uống thuốc tránh thai à?"
"Ưʍ..."
Dươиɠ ѵậŧ đâm lấp đầy lối đi của Lâm Thiên Hoan, kéo lại suy nghĩ của cô, anh tuấn mỹ vô song, ông chồng giáo sư dịu dàng lễ độ đang dịu dàng ôm cô, đang đâm thọc vào huyệt cô có quy luật.
“Bị lấp đầy… Bị A Hàn lấp đầy…”
Năm 18 tuổi đó, cô cũng nói giống vậy, đổi lấy chính là anh giống như nổi điên mà kéo chân cô ra, một bên quất đánh cái mông vểnh trắng mềm của cô, một bên cuồng cắm mãnh thao, làm chỗ giao hợp của cả hai văng đầy bọt mép, mà giờ khi cô nói xong câu này, chính là nụ hôn dịu dàng của chồng, còn có một câu: " Lực đạo thế này có được không? Có thoải mái không?"
"Sẽ không... ưm~" Lâm Thiên Hoan ôm cổ Úc Hàn, chủ động thẳng lưng đón ý nói hùa, thở nhẹ bên tai anh: "Em sướиɠ quá, chồng, em sướиɠ quá... Ha~ a~"
Cô rốt cuộc là đang hoài niệm cái gì?
Thiếu niên đó cho tìиɧ ɖu͙© khó có thể ma diệt, khiến cô ducj tiên dục tử, chính là anh đồng dạng hung ác nham hiểm lại ác liệt, cho cô đau đớn và thương tổn.
Không giống với Úc Hàn của hiện tại.
Không giống với chồng cô Úc Hàn.
"A~ đâm tới rồi, chồng... Ưm a~ Là chỗ đó... Lại dùng qυყ đầυ lớn của anh giúp em cọ cọ được không? Chính là chỗ đó~ a~ aaa~ Thích quá, sướиɠ muốn chết aaaaa!"
“Có thể chứ? Thiên Thiên?”
“A! A~ a a a a~”
Có thể… Đương nhiên có thể...
Thứ tìиɧ ɖu͙© dịu dàng này cũng có thể khiến cô sung sướиɠ mà, cô cũng không phải là người cứ một hai đòi kiểu tìиɧ ɖu͙© kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ mãng.
Như vậy là tốt nhất, Úc Hàn như vậy là tốt nhất, cô nên biết đủ.
Chỉ là... Chỉ là vì sao cô không thể nào đạt được cao trào?
Rõ ràng cô cũng rất sung sướиɠ, tiểu bức cắn chặt dươиɠ ѵậŧ không nhả ra, huyệt thịt đều đang run lên, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, chỉ là kém một chút thôi, vì sao cô không thể cao trào chứ?