*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Rii
- ----------------------
Trong phòng hội chẩn.
Bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho Cố Sanh Sanh. Kết quả kiểm tra còn tốt hơn trong dự đoán của Cố Sanh Sanh: Trên mặt của nguyên chủ không có cấy gì lên mặt mình, chỉ tiêm vào axit hyaluronic*, không cần phải phẫu thuật.
*Axit hyaluronic: một loại axit được sử dụng phổ biến trong giới skincare, thẩm mỹ. Công dụng của axit hyaluronic: Ngậm nước cho làn da căng mọng, cải thiện độ đàn hồi của da, dưỡng ẩm và làm mềm da, ngăn ngừa lão hóa. (Nguồn: Paula"s Choice).
Bác sĩ muốn xác nhận: "Cố tiểu thư, axit hyaluronic trên cằm và mũi của ngài đều gỡ xuống* hết phải không?"
(Xin lỗi các bạn vì sự bất lực của editor, mình không biết sử dụng từ gì cho đúng, thỉnh các cao nhân chỉ bảo).
Cố Sanh Sanh kiên định nói: "Ừ, đều gỡ xuống hết cho tôi đi! Còn cái lông mi này nữa, có thể gỡ xuống luôn được không?"
Bác sĩ cười nói: "Đây là lông mi cấy vào, có thể gỡ."
Tịch Tuyết Nhi ở bên cạnh than ngắn thở dài: "Sanh Sanh, cậu bây giờ rất rất là đẹp rồi, gỡ xuống tiếc lắm."
Cố Sanh Sanh coi như không nghe thấy: "Bác sĩ, làm đi."
Cô ngẩng đầu lên, gắt gao nhắm mắt lại, thân thể khẽ khàng run rẩy.
Bác sĩ cười nói: "Thả lỏng đi, gỡ cái này không có đau, nhưng nếu ngài cứ căng chặt cả người như thế thì tôi làm kiểu gì đây?"
Lời bác sĩ nói còn chưa dứt, Cố Sanh Sanh đã cảm thấy mũi của mình như vừa bị muỗi chích, sau đó liền cảm thấy đau nhức một chút. Cả mắt và mũi đều nổi lên chua xót.
Hộ sĩ dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, ôn nhu an ủi: "Đau một chút là chuyện bình thường mà, ngài không cần quá khẩn trương."
Tịch Tuyết Nhi và An Hà vô lương tâm cười nhạo cô: "Sanh Sanh à, cậu bây giờ cũng thật là vô dụng!"
Đợi chút nữa đi, xem xem hai cậu có thể không khóc được không! Cố Sanh Sanh vừa mới hé miệng, đã bị bác sĩ nắm lấy cái cằm: "Không được mở miệng, cũng đừng động đậy."
Cố Sanh Sanh rầu rĩ mà khép miệng lại, cằm lại bị kim đâm xuống. Cằm không có nhạy cảm như mũi, nhưng tại sao sau khi tiêm thuốc cô vẫn thấy đau thế này! Cố Sanh Sanh đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Bác sĩ đổi sang một cái bao tay mới, bỏ đi ống tiêm vừa tiêm cho Cố Sanh Sanh: "Tiếp theo là vị nào?"
Cố Sanh Sanh sưng mặt, một phen kéo lại hai cái người đang muốn bỏ chạy là Tịch Tuyết Nhi và An Hà: "Đừng chạy, hai cậu cũng vào đây nào!"
- -----------------------------
Sau khi chích xong còn cần phải ở lại quan sát ba giờ đồng hồ xem có bị dị ứng hay không, thế là cả ba người cùng nằm ở trong phòng mát xa nghỉ ngơi thư giãn.
Cố Sanh Sanh đứng trước gương soi tới soi lui, nước mắt lại lần nữa muốn trào ra: "Sao lại càng xấu hơn thế này?"
Mũi và cằm cô đều sưng tấy, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo có vẻ càng gồ ghề hơn, mũi sưng to đến mức cả mũi và đôi mắt nhìn như dính lại thành một khối. Tuy rằng bác sĩ đã đảm bảo với cô rất nhiều lần rằng chừng nào hết sưng thì dung nhan của cô sẽ khôi phục thành nguyên dạng, nhưng cô vẫn không cảm thấy yên tâm là mấy.
Tịch Tuyết Nhi càng nghĩ càng thấy tức, đấm ngực dậm chân hỏi: "Đầu tớ thật sự bị nhúng nước mà, cớ gì phải nổi điên theo cậu vậy chứ! Lúc trước chỉnh đẹp đến vậy mà......"
An Hà cũng thở dài: "Sanh Sanh, rốt cuộc đầu cậu chứa cái gì vậy chứ, cậu lúc trước chẳng phải nói ngũ quan cậu quá phẳng lì, muốn chỉnh cho cao lên để lên hình đẹp hơn sao? Tớ còn muốn tích cóp thêm chút tiền để năm sau phẫu thuật thêm lần nữa..."
Cố Sanh Sanh trợn trắng mắt, trách không được ba cái con người ngày có thể làm tỷ muội tốt được, khiếu thẩm mỹ đều tệ y chang nhau. Chỉnh dung cũng giống như thuốc phiện vậy, đều có thể gây nghiện. Ở trong truyện gốc, Tịch Tuyết Nhi càng chỉnh càng xấu, sau này lại chết ở trên bàn phẫu thuật.
Cố Sanh Sanh hướng dẫn từng bước: "Bây giờ ở trong giới giải trí đang lưu hành vẻ đẹp tự nhiên. Lại nói, cậu có còn muốn quay phim của đạo diễn Chu nữa hay không?"
Tịch Tuyết Nhi nghĩ đi nghĩ lại, bị Cố Sanh Sanh thuyết phục: "Có chút đạo lý. Cố Sanh Sanh, nếu cậu dám gạt tớ, tớ liền....tớ liền tự sát trước mặt cậu cho cậu xem!"
Cố Sanh Sanh nói: "Cậu không cần thề thốt lung tung, Thiên Đạo sẽ biết được đấy."
Tịch Tuyết Nhi không thể tin được nói: "Sanh Sanh, cậu trở nên mê tín như vậy từ bao giờ?"
Mới không phải mê tín. Cố Sanh Sanh ôn tồn nói: "Cậu cứ yên tâm, tớ khẳng định không lừa cậu. Nếu tớ dám lừa cậu, thì bây giờ có hối hận cũng không kịp đâu ——"
"Cái đồ trứng thối nhà cậu!" Tịch Tuyết Nhi căm giận duỗi tay véo mặt của Cố Sanh Sanh, bỗng nhiên cả kinh nói: "Oa, Sanh Sanh à, làn da của cậu như thế nào mà có thể mềm mại đàn hồi như thế chứ, giống y như một miếng đậu hũ vậy!"
An Hà cũng xoay người sáp sáp vào: "Tớ vừa rồi cũng muốn hỏi, có phải cậu giấu cúng tớ trộm chích thuốc dưỡng nhan phải không? Trắng đến như vậy!"
Hộ sĩ vừa mới bước vào, nghe xong thì che miệng cười: "Bác sĩ của chúng tôi cũng khen làn da của Cố tiểu thư, còn nói là chưa từng gặp người nào có thân hình tốt như vậy, chờ đến khi hết sưng rồi thì nhất định sẽ cực kì xinh đẹp."
Cố Sanh Sanh thầm nghĩ, trước kia cô ta lừa nguyên chủ như thế nào, còn nói là chỉ cần cắt mí độn cằm, nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân.
Cái con người lừa đảo kia lại chuyển sang Tịch Tuyết Nhi: "Kì thật Tịch tiểu thư có một làn da rất căng mịn, làn da của An tiểu thư cũng thật trắng, nếu bây giờ ngài thử nghiệm loại chỉnh hình mới của chúng tôi, nhất định sẽ........."
"Các cậu đừng có mơ tưởng nữa!" Cố Sanh Sanh kịp thời ngăn cản hai cái con người đang ngo ngoe rục rịch kế bên.
"Vậy thì cậu khai ra cho tớ, rốt cuộc cậu dùng loại mỹ phẩm gì để bảo dưỡng cho làn da của cậu!" Tịch Tuyết Nhi và An Hà tớ một câu cậu một câu, thay nhau niết mặt Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh nhoáng một cái nghiêng đầu tránh được ma trảo của hai người, đây chính là kinh nghiệm thực chiến rút ra khi ở cùng với Thẩm Vọng: "Đừng có đυ.ng vào mặt tớ, mặt tớ còn chưa có tiêu sưng đâu! Chỉ cần các cậu đồng ý với tớ, không chỉnh mặt lung tung, tớ sẽ nói cho các cậu biết."
Tịch Tuyết Nhi nhìn làn da trắng trẻo nõn nà của Cố Sanh Sanh, gật đầu như băm tỏi: "Tớ đồng ý tớ đồng ý! Mau nói cho tớ biết đi."
Cố Sanh Sanh lúc này mới nói: "Kỳ thật tớ có một phương thuốc bí truyền, sau này tớ sẽ làm cho các cậu một ít."
Tịch Tuyết Nhi lúc này mới bỏ qua. Nằm một lát, lại nói: "Tớ lo lắng quá đi. Không có axit hyaluronic, không ăn ảnh thì làm sao bây giờ?"
Cố Sanh Sanh rót cho cô một bát canh gà: "Tự tin lên, diện mạo của cậu rất đặc biệt, cậu cứ luyện tập thêm kĩ thuật diễn xuất đi, khán giả sẽ thích cậu thôi."
Tịch Tuyết Nhi thổn thức nói: "Tớ thì tốt rồi, nhưng thật ra, An Hà này, bộ phim kia của cậu......."
Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi đều là những tiểu thư danh môn, quay phim chỉ là hứng thú nhất thời của các cô. Nhưng An Hà thì khác, gia đình của cô là gia đình đơn thân, cha của cô làm nghề tài xế taxi vất vả nuôi cô khôn lớn, ăn bao nhiêu đắng cay, muốn thoát khỏi cảnh đói nghèo. Thế nhưng không may, cha cô lại bị đâm, trở thành người thực vật, bây giờ chỉ nằm trên giường của bệnh viện thôi cũng tốn cả khối tiền.
Năm mười sáu tuổi, An Hà dứt khoát thôi học, tiến vào giới giải trí với mong muốn kiếm tiền lo liệu thuốc men của cha cô. Mặt cô vốn thanh tú bình đạm, lên hình thường rất bất lợi với cô, cô chỉnh dung là vì muốn có thể diễn thêm nhiều loại nhân vật hơn, kiếm thêm được một chút.
An Hà khó nén mất mát, vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, cười nói: "Không quan trọng. Ngày mai tớ xin Long tỷ, tiếp thêm vài vị đại gia, ít nhiều cũng có thể kiếm được chút tiền."
Nghe được cái tên Long tỷ, giữa mày của Cố Sanh Sanh không khỏi hiện lên một tia chán ghét.
Công ty giải trí Chanh Nịnh có rất nhiều nghệ sĩ, một người đại diễn sẽ phải quản mười mấy tiểu minh tinh. Long tỷ chính là người đại diện của cả ba cô, nhưng Long tỷ bên ngoài là người đại diện, bên trong lại ngấm ngầm kiếm mối làm ăn. Nếu không phải vì chị ta, An Hà cuối cùng cũng sẽ không đi đến bước đường cùng như trong nguyên tác.
Trong sách chỉ bằng vài nét bút liền có thể viết ra được vài vai hề mua vui cho nhân vật chính, nhưng bây giờ, người đang sống sờ sờ trước mặt cô, có máu có thịt, Cố Sanh Sanh cũng không có biện pháp làm lơ mặc kệ được.
Nhưng bây giờ một phân tiền cô cũng không có, làm sao mà giúp cô ấy được? Khi quay về hỏi Thẩm Vọng một chút vậy, nhất định hắn có biện pháp giúp đỡ.
Không khí nhất thời có chút nặng nề. Tịch Tuyết Nhi đề nghị: "Chúng ta nên đi ăn cơm thôi! Bên cạnh có chỗ bán tiểu long bao* rất ngon đấy, chúng ta qua đó ăn."
*Tiểu long bao (Bánh bao súp):
Vì suy nghĩ cho An Hà, cả ba rất ít khi đi ăn ở nhà hàng sang trọng, những quán ăn nhỏ ở đầu đường cuối ngõ ăn cũng rất ngon, cũng thực vui vẻ. Hội chị em chỉnh dung này đối với nhau rất tốt, một chút cũng không cảm thấy plastic tẹo nào.
Cả ba người đeo kính râm và khẩu trang lên, đi ra khỏi viện thẩm mỹ.
Đúng thật là cửa tiệm gia đình, ngoài cửa đều bày ra rất nhiều l*иg hấp, khói trắng lượn lờ, mùi hương đi từ xa cũng có thể ngửi thấy, vào mùa đông lại càng hấp dẫn. Trước cửa có một hàng dài, đều là những cư dân ở bên cạnh và những người trẻ tuổi nghe danh mà đến.
Ba người Cố Sanh Sanh mang khẩu trang và kính râm, bước vào hàng xếp hàng. Bên cạnh có những nữ sinh vừa mới phẫu thuật thẩm mỹ xong tới mua canh bao, những đại gia đối với tạo hình của những cô ấy đều không có trách móc.
Ngón tay tinh tế của Cố Sanh Sanh chỉ vào vỉ hấp: "Một phần canh bao gạch cua, một phần bánh bao nhân thịt lợn và thịt bò."
Phía sau màn khói, một đôi mắt hạnh trong veo tỏa sáng lấp lạn, nhìn chằm chằm vào canh bao. Vỏ của bánh cực kì mỏng, nước canh và nhân thịt đầy đủ như ẩn như hiện, bà chỉ nhanh tay kẹp canh bao bỏ vào vỉ hấp, một chút da cũng không bị trầy hay rách đi.
"56."
Cố Sanh Sanh đứng sang một bên, cầm di động quét mã trả tiền. Cô cũng không phải quá quen thuộc, nhìn chằm chằm con số rồi vụng về chọc chọc vào màn hình.
"Này này." Tịch Tuyết Nhi đột nhiên hạ thấp giọng, hưng phấn nói: "Sanh Sanh, trong tiệm có soái ca! An Hà, cậu xem thử đi."
An Hà làm bộ ngắm nhìn phong cảnh, đột nhiên quay đầu nhìn lại: "Tuy rằng chỉ là một cái bóng lưng, nhưng tây tráng trên người anh ta thoạt nhìn rất cao quý!"
Tịch Tuyết Nhi nói: "Sanh Sanh, tới lượt cậu đó."
Cố Sanh Sanh cũng quay đầu nhìn lại.
Tiệm ăn có chút nhỏ, cô chỉ nhìn thấy một thanh niên mặc tây trang phẳng phiu đưa lưng về phía các cô, ngồi ở trước bàn gỗ. Một sợi tóc của anh ta cũng có thể tản ra hơi thở của người có tiền, ở trong tiệm cơm gia đình này có chút không được hợp nhau.
Xuyên qua bờ vai, cô có thể nhìn thấy một thiếu nữ tóc dài ngồi đối diện anh ta.
Tịch Tuyết Nhi thở dài: "Vừa nhìn thấy cũng biết là phú nhị đại hạ phàm, ở đây cùng bạn gái thể nghiệm cảnh sinh hoạt bình dân."
Cố Sanh Sanh cười nói: "Đừng có xen vào chuyện của người khác. Cầm lấy canh bao đi thôi, nguội mất ăn sẽ không ngon!"
Ba người xoay người, hi hi ha ha mà đi mất.
Thẩm Đình Sâm lúc này cau mày, nhìn lên mặt bàn bóng dầu, trên mặt đất còn có những mẩu giấy mà những thực khách phía trước quẳng ra.
Huống chi vì để tránh đi những tai mắt bên người hắn, hắn ngồi ở bàn khuất phía sau bếp, mùi thịt tươi nồng nặc đến nỗi khiến hắn phải nhíu mày.
Một cái tiểu long bao nóng hầm hập đưa đến bên miệng, thiếu nữ bên người mang theo ý cười nghịch ngợm: "Canh bao này ăn rất ngon, anh nếm thử xem."
Thẩm Đình Sâm nheo mắt, há mồm cắn một ngụm bánh bao nhỏ.
Cố Vân Yên "nha" một tiếng, vô thố* mà thu hồi tay: "Anh.......Anh ăn thật sao."
*Vô thố (无措): Vô phương ứng đối, miêu tả cực kì sợ hãi.
Những bực tức trong lòng của Thẩm Đình Sâm lúc này đều hoá thành hư không, khoé mắt treo lên ý cười: "Không phải em đánh cuộc với anh, nói rằng anh sẽ thích ăn bánh bao của tiệm này sao? Anh ăn rồi, thế sao em lại không cao hứng?"
"Em cũng không có nói rằng anh phải ăn đồ trong tay của em........" Gương mặt của Cố Vân Yên phiếm hồng, cúi đầu chọc chọc canh bao trong chén.
Thẩm Đình Sâm yêu chết mất cái bộ dáng thẹn thùng này của cô, không khỏi mừng thầm, khoé môi gợi lên ý cười, đang muốn mở miệng, khoé mắt bông nhiên thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc vừa mới lướt qua.
"Sanh Sanh!"
——————Hết chương 10