Vừa rồi Đường Quý Khai chạy tới, vì quá lo lắng cho nên liền chạy vào nhìn thử một chút, đập vào mắt chó là cảnh Cố Trường Đình cùng Triệu Giản ôm lấy nhau thành một cục ngủ say sưa, thật khiến người ta hâm mộ, y dứt khoát giơ điện thoại lên chụp trộm mấy tấm, không nghĩ tới đang chụp trộm lại bị phát hiện.
Đường Quý Khai giả ngu, Triệu Giản liền vẻ mặt đăm chiêu nhìn y, nhìn đến mức Đường Quý Khai lông tóc dựng đứng.
Đường Quý Khai hề hề nói: "Ai nha, em còn chưa có ăn sáng đâu, em phải đi ăn cơm sáng, đói bụng quá đi."
Y nói xong, vội vàng chuppng mất.
Triệu Giản cũng không đuổi theo y, thản nhiên nhìn người chạy ra khỏi cửa, cửa phòng "đông" một tiếng liền đóng lại.
Triệu Giản lúc này mới đi ra cửa, đem cửa phòng khóa trái, miễn cho Đường Quý Khai lại lẻn vào lần nữa.
Lúc sau khóa cửa xong, quả thực giống như nhà ảo thuật, tay trái mở ra, vậy mà lại đang cầm một cái điện thoại, đây không phải của Đường Quý Khai sao?
Đường quý khai còn cảm thấy chính mình đặc biệt cơ trí, chạy nhanh bỏ chạy, hoàn toàn không chú ý chính mình di động bị Triệu Giản cấp thuận đi rồi, còn ngây ngốc cao hứng đâu.
Triệu Giản mở điện thoại Đường Quý Khai lên, có mật mã, nhưng nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là sinh nhật của thằng nhóc này, em trai anh trước nay đều như vậy không tahy đổi.
Quả nhiên vừa nhập dãy số sinh nhật vào liền mở được, Triệu Giản nhanh tay click mở album ảnh, muốn xóa hết ảnh chụp trộm vừa nãy.
Đường Quý Khai thế nhưng dám chụp trộm hơn mười tấm, Triệu Giản xem đến nỗi gân xanh trên trán giật giật như nhảy disco, đủ loại góc độ, còn chụp liên tục, chỉ thiếu điều quay video thôi!
Video......
Triệu Giản đang muốn chửi tục, đột nhiên tinh mắt thấy được một đoạn video, ở trước mấy tấm ảnh chụp trộm, Triệu Giản xóa hết mấy tấm chụp trộm đi, liền thấy được đoạn video này.
Đúng là một đoạn video tự quay, không có tiêu đề gì, vừa mở lên đã thấy một góc mặt phóng đại, Triệu Giản nhìn thấy, cằm cũng muốn rớt xuống đất, vậy mà lại là cảnh hôn môi của Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều.
Triệu Giản cho rằng chính mình oa mắt, nhịn không được click mở video, video lập tức bắt đầu chạy, vai chính đúng là Đường Quý Khai cùng Giang tam thiếu, hai người này đang hôn nhau kịch liệt, video còn có cả âm thanh, vô cùng rõ ràng, Đường Quý Khai còn kêu ưm ưm a a.
Triệu Giản chưa coi hết, lập tức tắt đi, cảm thấy thật là mù mắt.
Trong lòng anh cứ thấy kỳ cục muốn chết, trở về nhìn Cố Trường Đình, vẫn đang ngủ say, dứt khoát chuẩn bị cầm điện thoại đi hỏi Đường Quý Khai một chút, đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì, hai người kia từ đối thủ một mất một còn giờ đã tiến triển đến mức hôn nhau điên đảo như vậy, cũng quá nhanh đi?
Triệu Giản cầm điện thoại, mở cửa phòng ra, kết quả vừa ra khỏi cửa, liền nhìn hai hai nam chính trong video, vậy mà đang "làm" trước cửa phòng anh.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, dù sao cũng là khách sạn xa hoa, không có nhiều người đi lại, Đường Quý Khai cùng Giang tam thiếu đang ở trước cửa, Triệu Giản vừa nhìn lại trợn tròn mắt.
Hai người này căn bản không hề phát hiện có người đang nhìn, vậy mà khung cảnh không khác lắm với cái video kia, chính là hôn đến trời đất quay cuồng.
Vừa rồi Đường Quý Khai như chạy trốn khỏi phòng Triệu Giản, không ngờ tới vừa mở cửa, liền thấy Giang tam thiếu đi đến.
Giang tam thiếu cười tủm tỉm, dựa vào tường bên ngoài, nghiêng đầu nhìn y, nói: "Em nhanh như vậy đã ra rồi."
Đường Quý Khai nói: "Còn không phải sợ anh làm việc không đáng tin."
"Tôi đây đáng tin hay không đáng tin?" Giang tam thiếu hỏi lại.
"Cũng tạm được." Đường Quý Khai miễn cưỡng nói.
Giang tam thiếu lại gần, cúi đầu nhìn Đường Quý Khai, nhỏ giọng nói: "Vậy có được thưởng cái gì hay không?"
"Anh còn muốn thưởng?" Đường Quý khai nói.
"Đương nhiên." Giang tam thiếu nói: "Không bằng em thưởng cho anh chút...... chuyện người lớn thích làm?"
Hắn vừa nói vậy, Đường Quý Khai nhất thời liền đỏ mặt, trừng mắt nói: "Giang tam ngốc! Anh là tên biếи ŧɦái không biết xấu hổ! Lần trước tôi còn chưa có tìm anh tính sổ đâu!"
Giang tam thiếu bật cười, lại gần y hơn một bước, ép người vào góc tường, nói: "Tôi hôn em cảm giác thoải mái hay không thoải mái? Hiện tại mặt em đỏ như vậy, là đang chờ mong tôi lại hôn em."
Đường Quý Khai tạc mao, nói: "Đầu óc anh có bệnh a."
Giang tam thiếu thản nhiên nhún vai: "Tôi nói tất cả đều là thật, em có muốn cùng tôi kết hôn hay không?"
Đường Quý Khai lúc này cũng quên mất phải mắng hắn đầu óc có bệnh, vẻ mặt như si ngốc nhìn hắn.
Giang tam thiếu lại nói: "Em ngẫm lại xem, nếu em kết hôn với tôi, Đường gia gia sẽ rất vui, hơn nữa sau đó, Đường gia gia cũng sẽ không ép anh trai em kết hôn với tôi nữa, không phải sao?"
Đường Quý Khai vừa nghe, ấy thế mà Giang tam thiếu đạo lý rõ ràng.
Đường Quý Khai không khách khí trực tiếp nhấc chân đá cho Giang tam thiếu muộc cước, nói: "Đầu óc anh thật đúng là có bệnh a, anh cũng không thích tôi, cùng tôi kết hôn làm gì, bệnh thần kinh."
Giang tam thiếu nhìn Đường Quý Khai, cười nói: "Em sao lại biết tôi không thích em, em không nhìn ra tôi rất thích em sao?"
Đường Quý Khai biểu cảm cũng vặn vẹo, nói: "Giang tam ngốc, anh lại nói mấy lời ghê tởm như vậy, tôi thấy buồn nôn a."
Giang tam thiếu nhìn y vẫn luôn khinh bỉ mình, thật đúng là bị tức điên, dứt khoát nắm chặt cằm Đường Quý Khai, nói: "Em vừa mở miệng, thật sự có thể tức chết người ta."
Đường Quý Khai dương dương đắc ý, mới vừa há miệng, đột nhiên đã bị Giang tam thiếu cúi đầu chặn lại, đầu lưỡi lập tức bị cuốn vào, càn quét trong khoang miệng Đường Quý Khai.
Đường Quý Khai phát ngốc luôn rồi, lần thứ hai hôn môi vẫn là phản ứng quá chậm. Chờ đến lhi y tỉnh táo lại, lập tức đẩy bả vai Giang tam thiếu. Nhưng y mới vừa đυ.ng tới quần áo Giang tam thiếu, vậy mà lại cảm giácđược Giang tam thiếu đang cuốn lấy lưỡi mình, đột nhiên dùng sức mυ'ŧ một cái.
Cổ họng Đường Quý Khai theo quán tính nhỏ giọng kêu lên, thật sự là nói không nên lời, trong đầu lập tức ong ong, lung tung rối loạn, tất cả biến thành một nồi cháo heo, lung tung nắm lấy quần áo Giang tam thiếu, trái lại thì giờ gắt gao nắm chặt, cũng quên mất ban đầu muốn đẩy ra.
Lúc Triệu Giản mở cửa ra, liền nhìn thấy em trai nhà mình đang nắm lấy quần áo Giang lão tam, cái tay kia nắm cũng thật chặt, hôn môi đến là kịch liệt, khiến cái áo sơ mi của Giang tam thiếu nhăn nheo luôn rồi.
Triệu Giản hai mắt choáng váng, nhưng cái tình huống này quá xấu hổ, vạn nhất có người đi ngang qua, vậy lại càng xấu hổ.
Triệu Giản nhanh chóng bước ra, dùng sức ho khan một tiếng.
Nhưng mà hình như Đường Quý Khai "bị" hôn quá suиɠ sướиɠ, trong đầu trống rỗng, căn bản không nghe được âm thanh Triệu Giản ho khan, vẫn gắt gao túm lấy Giang tam thiếu.
Triệu Giản thiếu điều trợn trắng mắt, nhưng thật ra Giang tam thiếu đã phát hiện ra Triệu Giản, sờ sờ sau cổ Đường Quý Khai, như con mèo gầm gừ nhìn kẻ địch, Đường Quý khai lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Triệu Giản quả thực bất đắc dĩ, ôm cánh tay, cái mặt đơ ra nhìn bọn họ.
Đường Quý Khai thở hổn hển một lúc lâu, cuối cùng thở hắt ra, sau đó......
"Bang ——" một tiếng giòn vang.
Giang tam thiếu lập tức "Tê" một tiếng, hít một ngụm khí lạnh, bị Đường Quý Khai cho ăn một cái tát trên má, đau đến nóng rát, lực tay cũng thật không nhỏ.
Triệu Giản còn chưa kịp mở miệng, lại là một hồi ngây ngốc, hoàn toàn không biết bọn họ đang làm cái trò con mèo gì.
Mà Đường Quý Khai tát Giang tam thiếu một cái,dường như cảm thấy là một thằng đàn ông thì tát thôi chửa đủ, quá nnương tay, dứt khoát nhấc chân lên đá cái nữa, còn nhắm ngay phía dưới Giang tam thiếu, nơi hiểm nhất đá qua.
Giang tam thiếu bất ngờ ăn một cái tát, cũng bị dọa ngốc, nhưng cũng may hắn phản ứng nhanh, lập tức né ra, nếu không một cước kia, thật có khả năng phế luôn cái chân thứ ba của hắn.
Đường Quý Khai đánh người xong, lúc này mới chống nạnh mắng: "Giang tam ngốc, anh là cái loại đồ ngu ngốc không có não! Anh còn dám đùa giỡn tôi lần nữa xem, tôi liền đá anh thành thái giám luôn!"
Đường Quý Khai mắng xong, vừa quay đầu, liền thấy được Triệu Giản, cằm suýt nữa rớt xuống đất.
Kỳ thật, biểu cảm hiện tại của Triệu Giản cùng Đường Quý Khai thật sự không khác nhau lắm, đều là vẻ mặt ngốc ngốc.
Triệu Giản đầu rất là đau, nói: "Hai người có thể cho tôi một lời giải thích được không, chuyện này rốt cuộc là làm sao?"
Đường Quý Khai ngay lập tức ủy khuất như con tiểu bạch thỏ, nháy mắt trốn ra phía sau Triệu Giản, chít chít nói: "Anh~~ hắn khi dễ em!"
Triệu Giản bị y gọi một tiếng anh, chân suýt thì mềm nhũn. Nếu như anh đoán không nhầm, Đường Quý Khai hận không thể mười năm cũng không gọi mình là anh, vẫn luôn lung ta lung tung xưng hô. Anh vừa nghe Đường Quý Khai gọi là anh, chỉ e sắp có chuyện không hay sắp xảy ra.
Đường Quý Khai trốn ở sau lưng Triệu Giản, tối cáo tội trạng của Giang tam thiếu.
Kết quả ngay lúc này, cửa phòng phía sau bọn họ, "cùm cụp" một tiếng, bị đẩy ra.
Ba người giật nảy mình, động tác đồng loạt quay đầu lại, liền thấy Cố Trường Đình. Cố Trường Đình còn đang mặc áo ngủ, từ bên trong đi ra.
Triệu Giản sợ tới mức hồn cũng chưa kịp kéo về, lập tức đi lên, đỡ lấy Cố Trường Đình nói: "Vợ. . . vợ à, em ra đây làm gì vậy?"
Đường Quý Khai thiếu chút cắn phải đầu lưỡi, vừa rồi y nói to như vậy, hình như kêu to đến mức toàn bộ khách sạn đều nghe được, Cố Trường Đình lúc này cũng đi ra luôn, nhất định là nghe thấy y vừa mới kêu.
Đường Quý Khai vừa rồi gọi một tiếng "Anh", thật đúng là vang dội.
Cố Trường Đình đi ra, hoài nghi nhìn ba người bọn họ, nói: "Em vừa tỉnh lại không thấy anh ở cạnh, lại nghe thấy bên ngoài có thanh âm lớn, cho nên đi ra xem một cái"
Triệu Giản mồ hôi lạnh chảy túa cả ra, Đường Quý Khai bên kia quả thực nhanh nhạy, lập tức từ sau lưng Triệu Giản nhảy ra, nhảy sang bên cạnh Giang tam thiếu, sau đó cũng không ghét bỏ Giang tam thiếu, kéo tay áo Giang tam thiếu, giả ngu giả ngơ chỉ vào Triệu Giản, nói: "Anh, hắn khi dễ em."
Giang tam thiếu suýt thì cười ngất, cũng nhờ có Đường Quý Khai đầu nhảy số nhanh.
Cố Trường Đình nhìn thấy Đường Quý Khai, cậu có chút kinh ngạc Đường tiểu thiếu gia sao lại ở chỗ này, càng kinh ngạc hơn, anh trai Đường Quý Khai không phải là Đường đại thiếu gia sao?
Nhưng mà Cố Trường Đình lại nhìn lên, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần âu cậu đã từng gặp qua, chính người ngày hôm đó hẹn gặp Triệu Giản ở nhà hàng.
Cố Trường Đình cũng không biết Giang tam thiếu cố ý chạy đến Lăng gia giải vây cho bọn họ, kinh hãi nhìn Đường Quý Khai cùng Giang tam thiếu, có chút phản ứng không kịp.
Cố Trường Đình nói: "Vị này...... Vị này chính là Đường đại thiếu gia sao?"
Giang tam thiếu thật sự là nhịn cười muốn nội thương luôn, nhưng vẫn phải cứng mặt không dám nói chuyện.
Đường Quý Khai cũng bắt đầu có chút toát mồ hôi, nói: "Đúng...... đúng vậy...... Cố đại ca, anh thân thể không tốt, đừng để trúng gió, mau mau, về phòng nghỉ ngơi đi, tôi cùng anh trai phải đi rồi, đừng tiễn đừng tiễn."
Y nói xong, nhanh chóng chuẩn bị rời đi, không quên kéo cả Giang tam thiếu đi chung luôn, thang máy cũng không dám đợi, trực tiếp đi cầu thang bộ, chạy năm tầng lầu, lúc này mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm.
Đường Quý Khai vỗ ngực, nói: "Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, quá nguy hiểm, may mắn tôi nhanh trí a."
Giang tam thiếu cười nhìn y, cưới đến mức Đường Quý Khai cười xù lông.
Đường Quý Khai tức, nói: "Cười cái gì mà cười."
Giang tam thiếu nói: "Tôi cũng không phải là anh trai của em."
"Nếu như anh là anh trai tôi, vậy thì tuổi thơ của ông đây chính là một màu u ám." Đường Quý Khai trợn mắt nói.
Giang tam thiếu chỉ biết cười: "Nhưng dù sao thì em cũng gọi một tiếng anh trai, anh đây đành cố mà làm vậy, làm anh trai chu cấp tình cảm cho em."
Đường Quý Khai: "......"
Người có thể khiến Đường Quý Khai cạn lời, thật ra thì đặc biệt ít.
Đường Quý Khai trừng mắt, sau đó đi ra khỏi cầu thang bộ, chuẩn bị vào thang máy xuống lầu, đi nhà hàng trong khách sạn ăn sáng, y ngồi máy bay đến đây, còn chưa được nghỉ ngơi, cảm thấy có chút mệt.
Giang tam thiếu cứ nhất quyết phải đi theo y, cùng đi vào thang máy, nói: "Tôi vì em, bỏ lỡ một hợp đồng làm ăn lớn, hợp đồng kia giá trị hơn 1 tỷ đó."
Đường Quý Khai cười lạnh một tiếng, nói: "Anh cho rằng tôi là tên ngốc a, không phải chiều nay anh hẹn lại bên đó ký hợp đồng sao? Nhưng nếu chiều nay anh cũng không đi ký, tôi đây thực sự sẽ cảm động phát khóc."
Giang tam thiếu sờ sờ cái mũi, không nghĩ tới Đường Quý Khai lại biết rõ ràng mọi chuyện, nói: "Làm sao mà em biết được? Như vậy có phải là em đang quan tâm đến chuyện của tôi."
Đường Quý Khai lại nhếch môi cười lạnh, nói: "Bởi vì tôi cảm thấy hứng thú với dự án kia."
"Hả?" Giang tam thiếu kinh ngạc nói: "Em cũng cảm thấy hứng thú? Vậy sao em không nói trước cho anh biết, nếu như em nói trước, vậy hợp đồng này tôi chắc chắn sẽ ký với công ty em."
Đường Quý Khai dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc mà nhìn hắn, nói: "Tôi cảm thấy hứng thú, là muốn cùng bên kia ký, cũng không phải muốn ký với anh, chúng ta rõ ràng là quan hệ đối địch."
Giang tam thiếu: "......"
Giang tam thiếu lại không biết điều còn chọc tức Đường Quý Khai, nói: "Vậy thì làm sao bây giờ, tốt xấu gì tôi cũng giúp em chuyện lớn, em hôn tôi một cái coi như trả công đi."
"Cái quái gì?" Đường Quý Khai trừng mắt, nói: "Anh đã cưỡng hôn tôi hai lần!"
Đường Quý Khai còn đang nói dở mồm, cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra.
Thang máy đã tới tầng một, nhưng hai người vẫn đang ở trong kịch liệt cãi lộn, cho nên cũng không chú ý bên ngoài có người đang chờ thang máy.
Giang tam thiếu nói: "Cưỡng hôn gì mà cưỡng hôn, lúc đó em hừ hừ không phải rất thoải mái sao?"
Đường Quý Khai nổi giận, nhảy dựng lên muốn tát vô mỏ Giang tam thiếu, thật sự muốn tay năm tay mười*, còn phải trái vùng một đấm trái vùng một đấm, đánh cho hai con mắt họ Giang tím bầm mới vừa lòng.
*Tay năm tay mười: làm nhiều việc cùng lúc
Chỉ là Đường Quý Khai vừa giơ lên tay lên,sửng sốt đứng đó không đánh tiếp, không phải Giang tam thiếu có giá trị nhan sắc quá cao không nỡ ra tay, mà là lúc này Đường Quý Khai rốt cuộc thấy bên ngoài thang máy có người đang đứng.
Một người già khoảng chừng sáu mươi tuổi, nhưng thân thể đặc biệt cường tráng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc đã hoa râm, nhưng lại được bảo dưỡng vô cùng tốt, cũng không lộ vẻ tuổi già sức yếu, tuyệt đối không còng lưng, cũng không có bụng bia.
Đường Quý Khai vẻ mặt như thấy quỷ, Giang tam thiếu lúc này mới quay đầu nhìn qua, mắt đào hoa cũng bắt đầu vặn vẹo.
ông lão kia chắp tay sau lưng, khí thế phi thường mạnh mẽ, bên người cũng không có ai, thoạt nhìn giống như một ông già bình thường, nhìn bọn họ chằm chằm, nói: "Các anh nói cho ông già nghe một chút đi, vừa rồi các anh nói cái gì mà hôn qua hai lần?"
Đường Quý Khai chân cũng mềm nhũn, vừa nãy còn là một lão hổ giơ móng vuốt bóng loáng, giờ đã biến thành con mèo nhỏ, lập tức chạy ra khỏi thang máy, chạy đến bên người ông lão, ôm lấy cánh tay, nói: "Ông nội ~~ sao ông lại tới đây ~~"
Giang tam thiếu không dám cợt nhả, bước nhanh ra đặc biệt lễ phép chào hỏi: "Đường gia gia, sao ngài lại đến nơi này? Nếu biết Đường gia gia tới, con sẽ tự mình đi đón ngài."
Ông già này thế nhưng chính là ông nội của Đường Quý Khai, Đường lão thái gia, Đường Bỉnh Kiến.
Đường Bỉnh Kiến không bị chiêu trò của hai người đánh lạc hướng, nói: "Quý Khai, con nói đi, vừa rồi con lớn tiếng ồn ào như vậy, cái gì mà con bị cưỡng hôn hai lần, mau nói rõ ràng cho ông nội nghe."
Đường Quý Khai ngồi dưới đất khóc thậm chí muốn khóc huhu, nói: "Không không không, ông nội, con chỉ nói đùa thôi, không có chuyện gì......"
Bên kia Cố Trường Đình vẫn còn đang choáng váng, cậu cũng không quen biết Giang tam thiếu, thật sự đã cho rằng Giang tam thiếu chính là Đường đại thiếu Đường Hoài Giản.
Cố Trường Đình liền nói mình trước kia căn bản chưa từng thấy Đường đại thiếu Đường Hoài Giản, một chút ấn tượng cũng không có.
Triệu Giản đứng ở bên cạnh yên lặng đổ mồ hôi, cảm giác cái mớ hiểu lầm này càng lúc càng lớn, nếu có một ngày Cố Trường Đình biết hết tất cả, chính mình đoán chừng sẽ bị đá xuống giường cũng nên.
Triệu Giản vội vàng nói: "Vợ à, anh đỡ em về phòng nhé, em vừa hết bệnh, cần phải nghỉ ngơi thêm."
Cố Trường Đình gật gật đầu, được anh đỡ trở về phòng.
Triệu Giản quan sát một chút, cảm thấy vợ nhà mình chắc là không nhìn ra cái gì đâu, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nếu Triệu Giản biết Đường Bỉnh Kiến thế nhưng đang ở tầng một khách sạn này, e rằng anh tuyệt đối sẽ không thả lỏng cơn hoảng hốt này nhanh vậy đâu.
Cố Trường Đình ngồi ở trên giường, Triệu Giản không cho cậu xuống giường, hận không thể để cậu đánh răng súc miệng đều ở trên giường luôn.
Cố Trường Đình có chút bất đắc dĩ, nói: "Em cũng đã khỏe rồi, không có chỗ nào không thoải mái, thân thể cũng có sức."
Triệu Giản nói: "Bác sĩ đã dặn, phải điều dưỡng thật tốt, nếu không về sau sẽ thường xuyên bị thời tiết ảnh hưởng. Vợ à, đợi ăn cơm xong, chúng ta lại ra ngoài đi dạo một chút."
Cố Trường Đình nghe anh nói có thể đi ra ngoài một chút, liền khẽ gật đầu, nói: "Được."
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản ăn sáng, ăn ở trong phòng luôn, sau đó hai người mặc quần áo, Triệu Giản còn khoác thêm cho Cố Trường Đình một lớp áo nữa, lúc này mới dẫn theo người đi xuống lầu.
Cố Trường Đình nói rằng cậu không cần đỡ, nếu không người khác nhìn thấy còn tưởng rằng cậu mắc bệnh gì nặng lắm. Triệu Giản rất nghe lời không đỡ cậu nữa, nhưng lại cùng Cố Trường Đình mười ngón đan xen, gắt gao nắm chặt, sợ Cố Trường Đình giãy ra.
Cố Trường Đình da mặt có hơi mỏng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Triệu Giản, cũng không có đẩy tay anh ra.
Hai người vào thang máy đi xuống lầu, tới tầng một, trước tiên nhìn qua bên trái nhà hàng.
Lúc này đang là thời gian ăn sáng, nhà hàng có không ít người, bàn ngoài cùng ngồi ba người, Cố Trường Đình ánh mắt đảo qua, liền thấy Đường Quý Khai, còn có "anh trai" Đường Quý Khai Giang tam thiếu, còn có một ông lão xa lạ.
Cố Trường Đình nói: "Ô, Đường tiên sinh bọn họ ở chỗ này ăn cơm sáng kìa."
Triệu Giản nghe cậu nói, liền theo bản năng quay đầu nhìn một cái. Cái liếc mắt này thật khiến người ta trầm trồ khen ngợi, khiến Triệu Giản bị dọa sợ khϊếp vía.
Anh liếc mắt một cái liền thấy được Đường Bỉnh Kiến đang ngồi đối diện Đường Quý Khai, lúc này Đường Quý Khai cùng Giang tam thiếu đều ngoan ngoãn như hai bé thỏ trắng, đang nghe Đường Bỉnh Kiến nói chuyện, cũng không biết đang nói cái gì.
Triệu Giản căn bản không ngờ tới Đường Bỉnh Kiến sẽ xuất hiện ở chỗ này.