Sáng sớm hôm sau, Cố Trường Đình tỉnh dậy trước, còn Triệu Giản vì bận hóng hớt showbiz nên ngủ khá muộn, giờ này vẫn chưa dậy, thậm chí còn không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.
Chẳng mấy khi Cố Trường Đình dậy sớm hơn Triệu Giản, anh nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xuống lầu nấu bữa sáng.
Đánh răng rửa mặt và thay quần áo xong, từ phòng tắm bước ra, anh vẫn thấy Triệu Giản ngủ ngon lành, cuộn chăn thành một cục ôm vào lòng, chắc là coi nó thành anh rồi.
Cố Trường Đình buồn cười, lại gần cúi xuống hôn nhẹ lên môi Triệu Giản.
Lần đầu tiên hôn trộm thế này, anh cảm thấy mặt mình nóng như sắp bốc cháy đến nơi. Triệu Giản ngủ say quá hoàn toàn không biết mình bị đánh lén.
Hôn xong, Cố Trường Đình cuống quýt chạy ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại rồi xuống lầu làm bữa sáng.
Đào Kỳ dậy muộn hơn, lúc cậu ta dụi mắt đi ra thì đã thấy Cố Trường Đình nấu xong bữa sáng rồi.
Cố Trường Đình nói: “Đào Kỳ, mau lại ăn đi, tối qua em chẳng ăn được mấy, giờ đã đói chưa?”.
Vì tâm trạng không vui nên tối qua Đào Kỳ ăn không nhiều, bây giờ quả thực khá đói bụng, nhìn bữa sáng thơm ngào ngạt liền chạy vội đến ngồi xuống ăn.
Đào Kỳ nói: “Cảm ơn anh”.
Cố Trường Đình đáp: “Không cần cảm ơn. Hôm nay em có bận không? Buổi trưa qua chỗ anh ăn cơm đi, nghe thư ký nói đối diện công ty mới khai trương một cửa hàng bánh ngọt, buổi trưa mua thử ăn xem thế nào, em thích bánh ngọt không?”.
Đào Kỳ biết Cố Trường Đình lo cho mình nên mới rủ cậu cùng đi ăn cơm trưa. Đào Kỳ cảm động muốn rớt nước mắt.
Hôm nay cậu ta có tiết học vào buổi sáng, chiều không có việc gì, liền gật gật đầu: “Vâng, học xong em sẽ đi tìm anh”.
Cố Trường Đình nói: “Buổi trưa anh sẽ bảo Triệu Giản xuống lầu chờ rồi đưa em lên”.
“Vâng ạ”.
Suýt nữa thì Triệu Giản ngủ dậy muộn, lúc hắn tỉnh dậy thì Đào Kỳ và Cố Trường Đình đã ăn sáng xong rồi.
Triệu Giản vội mặc quần áo rồi vệ sinh cá nhân, cầm đồ ăn sáng vừa đi đường vừa ăn.
Chuyện nhà họ Đào đã gần như đã xong xuôi, giờ đang cố giãy chết nhưng không làm được trò trống gì. Hiện tại ngày nào Cố Trường Đình cũng bận rộn với các dự án hợp tác với nhà họ Đường. Vì biết tin nhà họ Cố và nhà họ Đường hợp tác nên rất nhiều công ty tìm đến chủ động muốn hợp tác với Cố Trường Đình, mấy hôm nay anh cực kì bận, các case dự bị chất một chồng dày, cần phải chọn lọc kĩ càng.
Bọn họ vừa đến công ty, Triệu Đan Tinh đã xuất hiện báo cáo: “Cố tổng, ngài Lê đến rồi, tôi đã mời anh ấy vào phòng họp, Cố tổng có qua đó ngay bây giờ không?”.
Cố Trường Đình nói: “Giờ qua luôn, những người khác chuẩn bị xong chưa?”.
“Xong hết rồi ạ”. Triệu Đan Tinh đáp.
Hôm nay sẽ tiến hành ký kết một hợp đồng quan trọng, vì vậy ngoại trừ Cố Trường Đình tham dự còn có một số vị quản lý cấp cao khác.
Tất nhiên là ông Cố không ra mặt, hôm qua bị Cố Trường Đình chọc tức, thế là lại bắt đầu chơi bài ra oai phủ đầu. Ông ta không biết rằng mình không đến Cố Trường Đình còn vui hơn.
Lúc Cố Trường Đình đi vào thì đã thấy ngài Lê ngồi đó.
Ngài Lê có thể coi là tiền bối trong giới kinh doanh, thế nhưng nhìn có vẻ còn rất trẻ, thậm chí còn không đoán ra số tuổi thật. Ngài Lê mặc bộ âu phục màu đen thể hiện rõ sự trang trọng, trông vô cùng chín chắn lõi đời.
Ngài Lê không thích cười, nhưng cũng không quá khắt khe, vừa nhìn thấy Cố Trường Đình đã đứng dậy bắt tay với anh.
Cố Trường Đình mời ngài Lê ngồi, sau đó mình cũng ngồi xuống theo. Anh ngoảnh lại nhìn như một thói quen, cứ tưởng Triệu Giản đang ở đằng sau, nhưng không ngờ lại không thấy hắn đâu.
Triệu Giản vốn định đi vào theo Cố Trường Đình, nhưng nhác thấy bóng ngài Lê liền lập tức đi ra. Vì trước đây hắn đã từng gặp ngài Lê, nếu bây giờ chạm mặt thì kiểu gì cũng lộ tẩy. Thế là hắn lặng lẽ lui ra ngoài mà không để ngài Lê chú ý.
Triệu Đan Tinh cầm tài liệu chuẩn bị vào phòng họp, thấy Triệu Giản đứng ở ngoài, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh Triệu, sao anh không vào?”.
“Cô cứ vào đi, tôi không vào đâu, hình như tôi…bị tiêu chảy”.
Triệu Giản không biết mình giả vờ đau bụng bao nhiêu lần rồi nhưng cũng kệ, nói xong hắn đi thẳng về phòng làm việc của Cố Trường Đình chờ anh.
Triệu Giản cảm thấy mình sống thực sự không dễ dàng gì, ngày nào cũng có nguy cơ lộ tẩy, ngày nào cũng lo lắng đề phòng, mà hắn còn phải sống kiểu này những một năm nữa.
Cố Trường Đình không tìm được Triệu Giản, nhưng ngài Lê đã ngồi xuống, anh cũng không tiện ra ngoài, thế là đành tiếp tục tiến hành ký kết hợp đồng.
Vì điều khoản trong hợp đồng chia ra làm nhiều mục nên thời gian họp khá dài. Ngài Lê có vẻ là một người kĩ tính, vậy cũng tốt, kẻo ký xong hợp đồng rồi lại xảy ra bất đồng gì.
Lúc đầu Cố Trường Đình định nhờ thư ký Triệu Đan Tinh xuống đón Đào Kỳ, nhưng Triệu Đan Tinh lại dự họp cùng nên không giúp được. Thế là cô gọi điện dặn quầy lễ tân rằng, nếu Đào Kỳ tới thì để cậu ta vào.
Tan học Đào Kỳ lập tức đến công ty Cố Trường Đình, vì là lần đầu đến đây nên cậu ta rất tò mò.
Công ty của Cố Trường Đình thực sự không bì được với công ty điện ảnh của Đường Quý Khai, nó nhỏ hơn rất nhiều, thế nhưng Đào Kỳ vẫn rất thích thú.
Cậu đến quầy lễ tân, nhân viên ở quầy đưa cho cậu một tấm thẻ nhỏ, sau đó cho cậu vào.
Dựa theo lời Cố Trường Đình, Đào Kỳ đi tháng máy lên tìm Cố Trường Đình và Triệu Giản.
Triệu Giản đang ở trong phòng làm việc của Cố Trường Đình, vẫn không biết Đào Kỳ đã đến.
Đúng lúc đó, Cố Trường Đình và ngài Lê cũng ký hợp đồng xong, có vẻ ngài Lê còn việc khác nên phải đi luôn.
Cố Trường Đình tiễn ngài Lê đến cửa thang máy, bắt tay chào tạm biệt, sau đó quay về tìm Triệu Giản.
Ngài Lê dẫn theo vệ sĩ đi xuống tầng hầm bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe rời đi.
Không ngờ thang máy vừa đến, cửa mở ra, bên trong có một thiếu niên đang hớn hở chuẩn bị đi ra, nhưng vừa nhìn thấy ngài Lê lập tức sợ ngây người.
Ngài Lê cũng hơi bất ngờ nhưng không lộ rõ qua nét mặt.
Đào Kỳ trợn tròn mắt, quên cả bước ra. Hết thời gian cửa thang máy sẽ tự động đóng lại, ngài Lê giơ tay chặn cửa thang máy, vừa đi vào vừa nói với đám vệ sĩ đằng sau: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu chủ, các cậu ra xe chờ tôi trước”.
“Vâng”. Đám vệ sĩ đồng thanh đáp, nhìn cửa thang máy đóng lại rồi đợi chuyến sau lên.
Không gian trong thang máy hơi tối, Đào Kỳ so vai rụt cổ, không dám nhìn ngài Lê.
Ngài Lê tiến lại gần cậu, nói: “Đã biết lỗi chưa?”.
Đào Kỳ cúi gằm mặt, lúc này mới ngẩng lên khẽ gọi: “Ba…”.
Ngài Lê nói: “Con đúng là thằng nhóc bướng bỉnh, sao nói đi là đi luôn, định làm ba sợ chết khϊếp à?”.
Đào Kỳ từng nói cậu ta có một người cha nuôi, thực ra đó chính là ngài Lê.
Cậu lại im lặng, cúi mặt nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
Ngài Lê vỗ vỗ đầu cậu, sau đó nâng cằm Đào Kỳ lên để cậu phải ngửa mặt nhìn thẳng vào mình, nói: “Sao gầy đi nhiều thế này?”.
Đào Kỳ hơi bối rối, nơi bị ngài Lê chạm tay vào nóng bỏng, cậu vội vàng gạt tay hắn ra, nói: “Con còn có việc, con đi trước đây”.
“Con còn muốn đi đâu nữa?”. Ngài Lê bất mãn nói: “Không thể nghe lời một chút sao?”.
Đào Kỳ vừa trốn khỏi nhà ngài Lê đã lập tức cho người đi tìm, tìm bao lâu mới dò ra tin tức, không ngờ Đào Kỳ lại đi làm nghệ sĩ.
Ngài Lê liên hệ với quản lý của Đào Kỳ, ông ta tưởng ngài Lê ưng mắt Đào Kỳ, định chơi quy tắc ngầm với cậu, thế là định đưa cậu lên giường để nịnh bợ ngài Lê.
Ngài Lê biết gã quản lý hiểu lầm nhưng hắn cũng lười giải thích, bây giờ hắn chỉ muốn tìm được Đào Kỳ. Hắn không hiểu sao Đào Kỳ lại bỏ trốn, nghĩ nát óc cũng không ra.
Không ngờ Triệu Giản cũng hiểu lầm ngài Lê, tưởng hắn là một gã mặt người dạ thú định chơi quy tắc ngầm với Đào Kỳ, hôm đó Đào Kỳ không đến hộp đêm nên tránh được ngài Lê một lần.
Hôm nay ngài Lê đến ký hợp đồng, không ngờ lại tình cờ gặp Đào Kỳ ở đây.
“Ba, con lớn rồi, con có thể sống tự lập được rồi”.
Ngài Lê ngạc nhiên, rõ ràng xưa nay Đào Kỳ luôn rất ngoan ngoãn, sống thoải mái trong sự che chở của hắn, không hiểu sao tự nhiên lại bỏ nhà ra đi, hắn cảm thấy hơi tức giận, nhớ tới quản lý cũ của Đào Kỳ lại càng tức giận hơn, cái gã đó dám gọi Đào Kỳ đi tiếp rượu, giới giải trí hỗn loạn đến mức nào ngài Lê thừa biết. Nếu Đào Kỳ gặp phải phần tử xấu, nhỡ bị làm sao chẳng phải cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt ư?
Ngài Lê nghiêm mặt, nói: “Đừng bướng nữa, đi theo ba, ba đưa con về nhà”.
Đào Kỳ không chịu, cự lại: “Không, giờ con còn có việc, không về nhà được”.
Ngài Lê giận đùng đùng kéo cổ tay Đào Kỳ chất vấn: “Công việc gì? Tiếp rượu hay là lên giường với người ta? Con không biết chuyện đó nguy hiểm chừng nào”.
Đào Kỳ sững người, cậu không ngờ ngài Lê lại biết những chuyện đó. Đúng là trước đây quản lý có ép Đào Kỳ đi tiếp rượu, nhưng cậu toàn kiếm cớ từ chối, chưa làm chuyện gì vượt quá giới hạn, cậu cũng đâu muốn ngài Lê mất mặt.
Ngài Lê nhận ra mình nói hơi quá lời, vội bổ sung: “Ngoan, Kỳ bướng bỉnh ngoan, là ba lỡ lời, nhưng ba thực sự rất lo cho con, con biết không? Theo ba về nhà được không?”.
Đào Kỳ cúi gằm mặt để lộ ra phần gáy trắng trẻo, cậu nói: “Con…không muốn về”.
Ngài Lê thở dài đầy bất lực nói: “Con nói cho ba biết, tại sao còn không muốn về, có phải đang giận gì ba không? Ba đã làm gì sai để Kỳ bướng bỉnh của ba không vui, con nói đi, ba sẽ nhận lỗi mà, được không?”.
Đào Kỳ nghe xong lông mày nhíu chặt lại, đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt ngài Lê, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Mặc dù bình thường ngài Lê luôn gắn với hình tượng nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng khi ở trước mặt Đào Kỳ thì lại vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn, nếu người ngoài chưa nhìn thấy biểu cảm này thì chắc không thể tin rằng ngài Lê còn có thể dịu dàng đến thế.
Tim Đào Kỳ như nghẹn lại, nói: “Chẳng phải ba sắp kết hôn rồi sao?”.
Ngài Lê bật cười, nói: “Là vì chuyện này sao? Con yên tâm, ba đã nói chuyện với cô Trương rồi, cô ấy sẽ đối xử tốt với con, nếu cô ấy có gì không phải thì con cứ mách ba, được không? Hơn nữa dù ba có kết hôn đi nữa, sau này vẫn là hai chúng ta ở với nhau, cô Trương sẽ không ở cùng chúng ta mà”.
Hai người đang đi thang máy xuống bãi đỗ xe tầng hầm, nhưng khi thang máy đến nơi, hai người mải nói chuyện quá, cửa mở mà cũng không ai đi ra ngoài, cửa thang máy lại đóng lại bọn họ cũng không hề phát hiện ra.
Đào Kỳ nhìn ngài Lê chăm chú, ngài Lê thấy dáng vẻ tội nghiệp của cậu hình như là bị chọc cười, thế là kéo cậu lại dỗ: “Thôi được rồi, thế này được chưa?”.
Đào Kỳ mím môi, cậu được ngài Lê ôm vào lòng, mùi hương nước hoa Cổ Long thoang thoảng vô cùng quen thuộc toát lên phong cách trưởng thành.
Đào Kỳ bỗng giơ tay lên vòng quanh cổ ngài Lê.
Ngài Lê ôm cậu cười nói: “Giờ thì biết làm nũng rồi à?”.
Không phải Đào Kỳ định làm nũng, cậu chợt ngửa mặt lên níu cổ ngài Lê xuống rồi hôn lên môi hắn.
Biến cố xảy ra quá nhanh, ngài Lê ngẩn người, vẫn ôm Đào Kỳ không phản ứng kịp.
Đào Kỳ cũng rất bất ngờ vì mình tập kích thành công, nhưng cậu nhanh chóng cổ vũ chính mình, đánh bạo vươn lưỡi ra luồn vào khuôn miệng hơi hé của ngài Lê, nhưng vì không có kinh nghiệm nên đầu lưỡi va vào răng của hắn, đau quá nên lập tức giật mình rụt lại.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy lại mở ra, nhưng người bên trong vẫn không hề phát hiện.
Trùng hợp làm sao, người đang đứng ngoài lại chính là Cố Trường Đình và Triệu Giản.
Cố Trường Đình họp xong liền đi tìm Triệu Giản, Triệu Giản nói hắn đau bụng nên không dự họp được, Cố Trường Đình không hề nghi ngờ. Hai người định đi xuống đón Đào Kỳ, nhưng không ngờ quầy lễ tân gọi điện thoại báo Đào Kỳ đã lên trên đó được một lúc rồi.
Cố Trường Đình không thấy Đào Kỳ nên tưởng cậu ta lạc đường, đang định cùng Triệu Giản đi tìm Đào Kỳ thì tình cờ gặp ngay ở thang máy.
Không những thế tình cảnh còn hết sức kì quặc…
Trong buồng thang máy chỉ có ngài Lê và Đào Kỳ, ngài Lê ôm Đào Kỳ và đang hôn cậu.
Cố Trường Đình nhìn thấy cảnh này đã kinh ngạc lắm rồi, đã thế Đào Kỳ còn nhíu mày như thể đang rất đau khổ, trông không có vẻ gì là cam tâm tình nguyện cả mà giống như bị cưỡng hôn hơn.
Nhưng thực ra là Đào Kỳ bị rách lưỡi, đau quá nên mới trông giống như bị ép buộc. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, rõ ràng Đào Kỳ mới là người cưỡng hôn ngài Lê.
Cố Trường Đình sững người mất mấy giây, cửa thang máy sắp đóng lại anh mới phản ứng lại.
Mặc dù ngài Lê là đối tác hợp tác, nhưng Đào Kỳ là em trai Triệu Giản, Đào Kỳ bị cưỡng hôn, Cố Trường Đình rất tức giận, anh lập tức đi vào kéo Đào Kỳ ra chắn sau lưng mình.
Ngài Lê và Đào Kỳ đều sững sờ, ngài Lê thực sự không ngờ được Đào Kỳ lại hôn mình.
Còn Đào Kỳ cũng thực sự không ngờ, cảnh mình cưỡng hôn ngài Lê lại bị Cố Trường Đình và Triệu Giản bắt gặp.
Môi Đào Kỳ còn vương vết máu mờ ám, vẻ mặt hốt hoảng, trông giống hệt dáng vẻ bị cưỡng hôn. Triệu Giản thấy vậy cũng hiểu lầm, hoàn toàn coi ngài Lê thành kẻ mặt người dạ thú, không cần biết ngài Lê có nhận ra mình hay không, suýt nữa hắn xông lên đấm ngài Lê một cú.
Đào Kỳ vội ôm chặt Triệu Giản kêu lên: “Đừng…đừng đánh, là, là em cưỡng hôn chú ấy”.
Triệu Giản và Cố Trường Đình ngạc nhiên nhìn Đào Kỳ. Cố Trường Đình không thể tin nổi, sao tự nhiên Đào Kỳ lại hôn một người lạ?
Lúc này ngài Lê mới lấy lại tinh thần, nhìn thẳng về phía Đào Kỳ. Cậu sợ hãi trốn sau lưng Triệu Giản, dù sao Triệu Giản cũng cao to, hơn nữa vai còn rộng, có thể hoàn toàn che khuất Đào Kỳ, còn Cố Trường Đình thì không thể.
Đào Kỳ trốn kĩ xong mới tìm lại được chút dũng khí, nói: “Tình cảm tôi dành cho chú là như vậy đấy, thế nên không về nhà với chú được, giờ chú biết…biết rồi, thì đi đi”.
Không chỉ Cố Trường Đình và Triệu Giản cảm thấy kinh hãi mà ngài Lê cũng khϊếp sợ không kém.
Hắn vừa mới bị Đào Kỳ hôn xong thì cậu đã trốn ngay ra sau lưng người đàn ông khác.
Đào Kỳ đúng là hại chết Triệu Giản, ban nãy ngài Lê còn chưa chú ý đến hắn, bây giờ nhìn thấy cũng giật mình, trước đây ngài Lê từng gặp Triệu Giản, thậm chí còn hợp tác với nhau, làm sao không nhận ra hắn được chứ.
Triệu Giản lập tức nói: “Ngài Lê, tôi không biết giữa anh và Đào Kỳ có hiểu lầm gì, nhưng Đào Kỳ là em trai tôi, mong anh nể mặt”.
Ngài Lê nhìn Triệu Giản, rồi lại nhìn Đào Kỳ, sau đó đáp: “Hiểu lầm nhỏ thôi, hôm nay tôi xin phép đi trước, khi nào Đào Kỳ bình tĩnh lại tôi sẽ tìm cậu ấy sau”.
Ngài Lê nhanh chóng rời đi, lúc này Đào Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Trường Đình hỏi: “Đào Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Đào Kỳ ấp úng, mặt đỏ bừng. Phần vì xấu hổ, phần vì sợ, cậu ta không dám nói ngài Lê là cha nuôi của mình, vì cậu ta và Triệu Giản bắt tay nhau lừa Cố Trường Đình, giờ mà nói ra thì chẳng phải lòi đuôi sao?
Đào Kỳ không dám nói, Cố Trường Đình thở dài, bảo: “Triệu Giản, không thì anh đưa em trai đi nói chuyện riêng đi”.
Triệu Giản vội gật đầu: “Ừ, em đợi anh một lát, để anh nói chuyện với nó”.
Triệu Giản kéo Đào Kỳ vào phòng nghỉ khóa cửa lại, hạ giọng hỏi: “Đào Kỳ, cậu đang làm trò gì vậy, sao tự nhiên lại cưỡng hôn ngài Lê?”.
Đào Kỳ cúi thấp đầu, nói: “Đó là ba em…”.
“Hả?”.
Đào Kỳ nói: “Đó là cha nuôi của em”.
Lúc này Triệu Giản mới hiểu, nhưng lượng thông tin quá lớn khiến hắn tạm thời không tiêu hóa nổi.
Mình vừa nói với cha nuôi của Đào Kỳ rằng cậu ta là em trai mình. Lúc đó ngài Lê trông có vẻ rất bình thản, nhưng chắc trong lòng đang thầm cười nhạo mình đây…
Triệu Giản vuốt mặt, cảm thấy hơi nhục.
Đào Kỳ nói: “Em thích chú ấy, chú ấy đối xử với em rất tốt”.
Triệu Giản đau đầu, hỏi: “Nhưng chẳng phải anh ta là cha nuôi của cậu sao?’.
Đào Kỳ nói: “Nhưng bọn em không phải ruột thịt, em cũng chưa được vào hộ khẩu nhà chú ấy mà, chỉ gọi chú ấy là ba thôi”.
Triệu Giản: “…”, nghe cũng hơi có lý.
Đào Kỳ cúi đầu, nói tiếp: “Nhưng chú ấy không thích em, em biết, chú ấy yêu mẹ em nên mới đối xử với em tốt như vậy”.
Triệu Giản: “…”, lại một lượng thông tin khổng lồ nữa.
Triệu Giản cảm thấy mình khổ hết sức, giờ vẫn chưa được động phòng với bà xã, ba năm ôm hai đứa quả nhiên là giấc mộng viển vông, vậy mà lại…có ảo giác mình đang nuôi con trai.
Nhất là đứa con trai cả Đào Kỳ này, thoắt cái đã đến tuổi yêu đương rồi, được cái là tiết kiệm tiền sữa bột.
Triệu Giản và Đào Kỳ ở trong phòng nói chuyện hồi lâu, Cố Trường Đình sốt ruột quá liền gõ gõ cửa định đi vào, không ngờ phòng lại bị khóa.
Triệu Giản nghe thấy tiếng gọi cửa liền cong mông chạy đi mở, xun xoe nói: “Bà xã”.
Cố Trường Đình nhìn Đào Kỳ cúi đầu ủ rũ, hỏi: “Thế nào rồi?”.
Triệu Giản đáp: “À ờ…Không có gì không có gì, chuyện nhỏ thôi, Đào Kỳ mới 18 tuổi, đang độ tuổi yêu đương, tuổi này ai mà chẳng có mấy mối tình đơn phương chứ”.
Triệu Giản phóng khoáng nói, Cố Trường Đình nhíu mày, đến mức cưỡng hôn người ta rồi mà còn gọi là yêu đơn phương à? Vậy thì đúng là đơn phương dữ dội thật.
Cố Trường Đình nhìn dáng vẻ ủ dột chán chường của Đào Kỳ, dứt khoát nói: “Đào Kỳ, lại đây, anh đưa em đi ăn, bánh ngọt mua về rồi, ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt lên”.
Tâm trạng Đào Kỳ lúc này quả thực vô cùng tệ, cậu cũng không hiểu mình bị đứt dây thần kinh nào mà lại cưỡng hôn ngài Lê nữa, gay to rồi.
Đào Kỳ ngoan ngoãn đi theo Triệu Giản và Cố Trường Đình đi ăn trưa, để giúp cậu ta vui hơn mà Cố Trường Đình còn gọi một bàn đầy ắp đồ ăn.
Đào Kỳ uống chút rượu, chỉ là rượu nho mà thôi, nhưng cậu ta không biết mình khá nhạy cảm với chất cồn, mới uống hai ly đã say, lại bắt đầu khóc lã chã, nước mắt nước mũi đầm đìa. May mà bọn họ ngồi trong phòng riêng, nếu không chắc chắn sẽ bị cả đống người vây xem. Nhưng dù vậy nhân viên phục vụ vẫn gõ cửa đi vào xem xảy ra chuyện gì.
Triệu Giản rất mệt não, Cố Trường Đình an ủi Đào Kỳ, Đào Kỳ bắt đầu túm anh kể lể. Hắn rất sợ Đào Kỳ rượu vào lời ra, ngộ nhỡ cậu ta khai nhận thì chẳng phải lộ hết sao?
Cũng may Đào Kỳ không nói hớ, chỉ khóc lóc trình bày: “Em thích chú ấy lắm, làm sao bây giờ? Chú ấy không thích em thì phải làm sao? Chú ấy chỉ thích mẹ em, trước đây còn nói em giống mẹ như đúc!”.
Ban nãy Triệu Giản bị lượng thông tin này làm cho choáng váng như thế nào thì bây giờ Cố Trường Đình cũng choáng váng hệt như vậy, anh sững sờ trợn tròn mắt.
Triệu Giản bị biểu cảm đáng yêu của Cố Trường Đình chọc cười, hắn đột nhiên sáp lại ôm eo Cố Trường Đình, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng cúi xuống hôn chụt một cái lên môi anh.
Cố Trường Đình xấu hổ nói: “Đừng làm bậy”.
Triệu Giản nói: “Bà xã à, yên tâm đi, nó khóc dữ thế kia không chú ý đến chúng ta đâu”.
Hắn vừa dứt lời, con ma men Đào Kỳ bỗng vỗ bàn đánh rầm một cái, quát: “Em nhìn thấy rồi! Anh vừa mới gặm miệng anh Cố!”.