Nháy mắt, mặt thiếu niên và Triệu Giản đều tái mét.
Bạn của thiếu niên hình như không biết mình nói sai cái gì, lúc này mới chú ý đến Triệu Giản và Cố Trường Đình đứng đó, ăn mặc giống như doanh nhân, ngạc nhiên hỏi: “Đào Kỳ, đây là bạn mày à?”.
Mặt Đào Kỳ cứng đờ, hoàn toàn không biết trả lời thế nào, mắt đảo liên hồi.
Cố Trường Đình cũng rất ngạc nhiên, hỏi: “Không phải cậu họ Triệu sao?”.
Cố Trường Đình hỏi xong, thời gian tựa như ngừng lại.
Đào Kỳ và Triệu Giản đều mở to mắt, còn anh bạn phá đám thì vẫn không biết mình nói sai cái gì, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Khoảnh khắc này, Triệu Giản và Đào Kỳ chỉ muốn tống anh bạn kia vào bao tải, kéo vào ngõ hẻm đánh cho một trận, dù có lộ tẩy đi nữa cũng không nên bằng cách này! Có để cho người ta sống nữa hay không hả?
Triệu Giản cố giữ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng hơi hốt hoảng, bắp chân như bị chuột rút, không dám đối diện với ánh mắt Cố Trường Đình, suýt nữa định mở miệng xin hàng, mong bà xã tha thứ cho hắn.
Đào Kỳ đứng đối diện cũng không khá hơn, mắt đảo hai vòng, sau đó bỗng cúi đầu, khóc hu hu.
Cậu ta không dám nhìn Cố Trường Đình hay Triệu Giản, chỉ nhìn chiếc bánh rán rơi dưới đất, người qua đường không biết còn tưởng cậu ta khóc vì rơi bánh.
Đào Kỳ vừa khóc, ba người liền sửng sốt, tất cả đều nhìn cậu ta chằm chằm.
Đào Kỳ vừa khóc vừa nói: “Anh Cố không biết, chuyện này em chưa nói với ai, vì vậy…vì vậy mới không nói với anh, có thể anh sẽ hiểu lầm”.
Bạn của Đào Kỳ cũng tròn mắt, hỏi: “Đào Kỳ, thế là thế nào?”.
Đào Kỳ khóc vô cùng đáng thương, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói: “Là thế này, bố đẻ em họ Đào, mẹ em họ Lâm. Nhưng khi em tròn năm tuổi thì mẹ qua đời, bố đẻ bỏ rơi em, coi như không có đứa con này nữa. Ông ấy nói em là súc sinh do mẹ ra ngoài đàng điếm sinh ra, đến bây giờ vẫn không quan tâm đến em. Sau khi mẹ mất, em ở nhà họ hàng, nhưng chẳng ai muốn chứa chấp một đứa con ghẻ, may mà…may mà sau này gặp được bố mẹ của anh cả, bọn họ nhận nuôi em, nên, nên người trong thôn quen gọi em là Triệu Kỳ”.
Thật là một câu chuyện rối rắm, nghe có vẻ không đáng tin cho lắm, nhưng Đào Kỳ vừa khóc vừa nói, còn khóc hết sức đau lòng, hình như nhớ lại chuyện hồi nhỏ, nước mắt tí tách, khóc nức nở, không kìm lại được.
Cố Trường Đình lặng người, nghe cậu ta kể chuyện, anh bỗng cảm thấy giống hoàn cảnh của mình đến mấy phần, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm thông.
Cố Trường Đình vội lấy khăn tay đưa cho Đào Kỳ, nói: “Đừng khóc nữa, lau nước mắt đi”.
Triệu Giản cũng nói: “Phải đấy, đừng khóc nữa, đang ở trên đường, người ta còn nhìn”.
Đào Kỳ rối rít dùng khăn tay lau mặt, mắt mũi đỏ bừng khiến cậu ta trông có vẻ rất đáng thương.
Đào Kỳ khóc xong, vừa nấc vừa nói: “Em còn phải đi làm, sắp muộn giờ rồi, anh cả, anh Cố, chúng ta gặp sau nhé”.
Dứt lời liền chạy biến, bạn của cậu ta vội đuổi theo sau.
Hai người chạy xa rồi, bạn của Đào Kỳ áy náy nói: “Đào Kỳ, tao không biết hoàn cảnh mày tội nghiệp thế, haiz”.
Đào Kỳ: “…”.
Triệu Giản nhìn bọn họ rời đi rồi thở phào nhẹ nhõm, thăm dò kéo ống tay áo Cố Trường Đình, nói: “Bà xã? Sắp muộn rồi, chúng ta mau đi thôi”.
Cố Trường Đình gật đầu, cùng Triệu Giản đi đến công ty, giờ cũng không kịp ăn bánh rán nữa.
Đến công ty, hai người đi vào thang máy, Cố Trường Đình mới nói: “Em trai anh cũng vất vả, cậu ấy làm việc ở đâu? Một thân một mình ra đây làm thuê, giờ sống chỗ nào? Hay gọi cậu ấy về nhà mình ở, đâu có thiếu phòng, lại còn có thể quan tâm lẫn nhau”.
Triệu Giản cười khan hai tiếng, đáp: “Anh…anh cũng chưa kịp hỏi. Tính nó độc lập, nên…lát nữa anh gọi điện hỏi xem, chắc nó ở ký túc xá”.
Cố Trường Đình nói: “Điều kiện ở ký túc xá chắc chắn không tốt, đồ ăn thức uống cũng không vệ sinh, hay bảo cậu ấy đến nhà mình ăn cơm, hoặc là em mời cậu ấy ra ngoài ăn nhé”.
Có lẽ là vì Cố Trường Đình và Đào Kỳ trải qua những chuyện giống nhau, mẹ mất sớm, cha đối xử không tốt, Cố Trường Đình sinh lòng đồng cảm với Đào Kỳ, muốn giúp cậu ta hết sức có thể.
Triệu Giản lập tức đồng ý, nói: “Được được, anh sẽ bảo nó đến ăn cơm, nó nhất định sẽ rất vui”.
Khi bọn họ tới phòng làm việc thì thấy trợ lý Triệu Đan Tinh sốt ruột đi qua đi lại trước cửa.
Triệu Đan Tinh trông thấy bọn họ liền đi lên đón, nói: “Cố tổng!”.
“Sao vậy?”. Cố Trường Đình hỏi: “Tôi đi vắng hai ngày, có phải lại có người không an phận rồi không?”.
“Không có, không phải”. Triệu Đan Tinh đáp: “Là cậu út nhà họ Đường tới, nói là muốn bàn bạc với anh về việc hợp tác”.
“Cậu Đường tới?”. Cố Trường Đình kinh ngạc nói, đúng là bọn họ định hợp tác, lúc trước trong cuộc họp công ty đã thông qua dự án rồi, Cố Trường Đình gửi mail trả lời Đường Quý Khai, nói hy vọng có thể thỏa thuận trực tiếp thêm với cậu ta, không ngờ hôm nay Đường Quý Khai đích thân đến đây.
Cố Trường Đình vội vàng nói: “Cậu Đường đang ở đâu? Mau mời vào đi”.
Triệu Đan Tinh đáp: “Cậu Đường đang chờ trong phòng nghỉ bên cạnh, đã chờ gần nửa tiếng rồi”.
Cố Trường Đình nói: “Nhanh, mời vào đi, rót trà nữa”.
Triệu Đan Tinh nói sẽ đi mời Đường Quý Khai ngay.
Triệu Giản nghe nói Đường Quý Khai tới thì hơi đau đầu, không biết cậu ta tới bàn chuyện làm ăn thật hay là tới quấy rối.
Triệu Giản nhanh trí nói: “Bà xã, anh đi vệ sinh lát”.
Cố Trường Đình mỉm cười, đáp: “Đi đi, việc này mà còn phải báo cáo với em”.
“Anh đi đây”.
Triệu Giản vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc của Cố Trường Đình, lúc đi ngang qua phòng nghỉ còn kêu to một tiếng, nói: “Bà xã! Anh đi vệ sinh, sẽ quay lại ngay!”.
Triệu Giản cũng coi như hao tâm tổn trí nhiều, xé họng mà kêu, không khéo dưới lầu cũng nghe thấy, càng không nói đến Đường Quý Khai ở trong phòng nghỉ.
Đường Quý Khai cũng hiểu ý, vừa nghe thấy giọng Triệu Giản liền đi ra khỏi phòng nghỉ, bảo trợ lý Triệu Đan Tinh: “Tôi đi vệ sinh đã, phiền anh Cố chờ một lát”.
Triệu Đan Tinh sao dám nói “Không”, lập tức chỉ đường cho Đường Quý Khai, còn nhiệt tình nói để cô dẫn đi, nhưng bị Đường Quý Khai từ chối khéo.
Đường Quý Khai thong thả đi vào nhà vệ sinh, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Triệu Giản đã đứng bên trong chờ từ lâu, nghe thấy tiếng động liền vẫy vẫy tay, rồi hai người cùng tụm vào một gian bí mật âm mưu với nhau.
Lúc này nếu có người đi vào mà nhìn thấy cảnh này, khéo còn tưởng bọn họ đang làm chuyện gì mờ ám không thể để ai biết cũng nên.
Triệu Giản không dám lớn tiếng, nói: “Mày tới đây làm gì?”.
Đường Quý Khai thì thầm: “Anh còn hỏi em, em giúp anh một việc lớn như vậy, anh còn qua cầu rút ván, không để ý đến em, em gọi điện thì tắt máy”.
Triệu Giản bất đắc dĩ nói: “Điện thoại hết pin rồi, quên sạc. Anh mày về quê hai ngày, điện thoại làm gì còn pin mà dùng”.
Đường Quý Khai đáp: “Đừng có ngụy biện, tiến triển sao rồi? Có phải em rất đáng tin cậy không, hình như là như xong chuyện rồi đấy hả, nếu không anh đã không đứng ở đây”.
Triệu Giản trợn trắng mắt, nói: “Mày suýt nữa hại chết anh thì có!”.
“Gì? Làm sao?”. Đường Quý Khai vừa nghe liền mở to mắt, dáng vẻ hết sức thích thú.
Triệu Giản không nhịn được trách móc Đường Quý Khai, đầu tiên là mắng thợ trang điểm đã trang điểm cho cô dì chú bác nhà hắn, hại hắn không nhận ra đâu là cô hai đâu là cô ba.
Đường Quý Khai nghe vậy cười chảy cả nước mắt, nói: “Trời má, trong công ty lại có nhân tài như vậy, em quyết định thăng chức tăng lương cho thợ trang điểm đó, cho anh ta ghế to nhất!”.
Triệu Giản: “…”.
Triệu Giản tiếp tục tố cáo chuyện mấy bà cô muốn đào góc tường nhà hắn, lừa lấy số điện thoại riêng của Cố Trường Đình.
Đường Quý Khai cười đỏ bừng mặt, nói: “Chị dâu em vừa đẹp người vừa đẹp nết, mới nhìn đã thấy vô cùng nhã nhặn, lại lễ phép, hơn nữa còn là ông chủ lắm tiền, có ai gặp anh ấy mà không động lòng chứ? Đúng không? Chẳng lẽ lại vừa ý anh, một kẻ không tiền không thế, thô kệch như đàn ông ở nông thôn ấy”.
Triệu Giản: “..”.
Triệu Giản cũng không biết nói gì mới đúng, có chút xúc động muốn ấn Đường Quý Khai đang đỏ mặt kia vào trong bồn cầu, cho cậu sạch sẽ hơn, tỉnh táo hơn, mát mẻ hơn.
Đường Quý Khai nói: “Chỉ có mấy chuyện vặt này thôi chứ gì? Hết rồi à? Em vẫn chưa nghe đã mà”.
Triệu Giản vuốt mặt một cái, nói: “Còn một việc, rất phiền phức đấy. Vừa rồi anh và vợ đang trên đường đi làm thì gặp thằng ba”.
“Thằng ba nào?”. Đường Quý Khai bối rối, nói: “Anh không phải chỉ có một mình em là em trai ruột sao? Em nào? Trộm ở đâu ra một thằng ba nữa?”.
Triệu Giản nói: “Còn không phải tại mày, chính mày cho anh một thằng ba đấy! Hôm nay đυ.ng phải nó ở chỗ cách cổng công ty không xa, lúc đó anh mày còn thấy lạnh từ đầu đến chân”.
Đường Quý Khai nghe xong lại cười ha ha ha, cực kì tiếc nuối nói: “Sao em không được xem chứ, à, tại em đến quá sớm, nếu tới muộn hai phút chắc em cũng hóng hớt được rồi”.
Triệu Giản nhức đầu quá, nói: “Cấm cười, mày có số cậu ta không? Bà xã anh bảo gọi thằng ba về nhà ăn cơm, còn muốn cho nó ở trong nhà bọn anh đây này”.
Đường Quý Khai thật sự là cười không dừng lại được, nói: “Chị dâu tốt bụng quá, em cũng muốn ở lại nhà hai người, có được không?”.
Triệu Giản đen mặt nhìn cậu, Đường Quý Khai vỗ vai hắn một cái, nói: “Đừng lo lắng, lát em bảo trợ lý tìm số điện thoại của cậu ta cho anh. Nhưng mà kịch đã diễn xong rồi, anh lại bảo người ta đến nhà diễn tiếp, thế thì phải trả thêm cát-xê đấy biết không? Đúng là không nhìn ra, thằng nhóc này thông minh đến thế, chắc chắn sẽ có tương lai, em phải tập trung bồi dưỡng cậu ta”.
Triệu Giản nói, “Anh còn phải hỏi mày đấy, ngày mai ra đường chắc sẽ không tình cờ gặp phải họ hàng nữa đâu nhỉ?”.
Đường Quý Khai suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Em cũng không biết đâu, lúc đó quên nghĩ đến vấn đề này, trong số diễn viên có thể có người bản địa, vì vậy…tình cờ chạm mặt thực ra rất là bình thường”.
Triệu Giản: “..”.
Triệu Giản cảm thấy chuyện này không bình thường một chút nào, hắn sợ đến mức sắp mắc bệnh tim rồi.
Đường Quý Khai nói: “Này bảo thật nhé, anh nhận tội luôn với chị dâu là xong chuyện rồi còn gì, đón chị dâu về nhà chúng ta. Nhìn vào thành tích của chị dâu mấy năm nay, tình hình công ty rối ren như vậy mà vẫn có thể vực lên được, chắc chắn chính là nhân tài. Anh bắt chị dâu về còn có thể giúp trông coi công ty một tay, không phải rất tốt sao? Cớ gì không nói cho chị dâu”.
Triệu Giản im lặng suy nghĩ một lúc, lại nghiêm túc nói: “Chuyện này để sau hãy nói, tạm thời anh vẫn không thể nói cho cậu ấy biết. Mày cũng đừng nhiều lời, anh có lý do không thể nói với cậu ấy”.
Đường Quý Khai khoát tay, đáp: “Thần thần bí bí, nghiêm túc như vậy làm gì, em mặc kệ anh, nhỡ có lộ thì cũng đừng trách em”.
Triệu Giản cùng Đường Quý Khai trốn trong nhà vệ sinh rất lâu, tưởng chừng cả hai đều rớt xuống hố rồi, Cố Trường Đình bên kia đợi lâu quá chừng, suýt nữa đích thân chạy đến nhà vệ sinh xem xét tình hình.
Sau đó, Triệu Giản cùng Đường Quý Khai một trước một sau đi tới, còn cố ý không cùng đi ra ngoài, cách nhau một khoảng thời gian để Cố Trường Đình không sinh nghi.
Đường Quý Khai có quan hệ làm ăn với Cố Trường Đình, cậu ta khoan thai bước vào phòng làm việc của Cố Trường Đình, đầu tiên là bắt tay chào hỏi với anh.
Lúc Triệu Giản trở lại, thấy Đường Quý Khai đang cầm tay Cố Trường Đình, cầm tới cầm lui, nhất định không buông, dáng vẻ hệt như một tên vô lại háo sắc.
Triệu Giản đau hết cả đầu, Cố Trường Đình thì vẫn không nhìn ra, bị sự nhiệt tình của cậu út nhà họ Đường làm cho bối rối.
Triệu Giản đi tới, nặng nề ho khan một tiếng, Đường Quý Khai lúc này mới buông tay Cố Trường Đình, sau đó ngồi xuống một cách hết sức tao nhã lịch sự.
Nhân lúc Cố Trường Đình không chú ý, Triệu Giản hung ác trợn mắt nhìn Đường Quý Khai, hạ giọng nói: “Bàn xong chuyện thì mau lượn đi”.
Đường Quý Khai hừ một tiếng, không phục hất cằm lên, sau đó con ngươi đảo một vòng, nói với Cố Trường Đình: “Anh Cố, chúng ta bắt đầu bàn bạc đi”.
Cố Trường Đình gật đầu, mời Đường Quý Khai ngồi xuống.
Đường Quý Khai ngồi xuống cái nói ngay: “Vụ làm ăn lần này của chúng ta tuy không lớn, nhưng trong nội dung làm ăn có hợp đồng bảo mật, vì vậy tôi hy vọng những người chủ chốt biết về nó càng ít càng tốt”.
Cố Trường Đình đáp: “Việc này tôi hiểu, vấn đề này cậu Đường đã đề cập tới trong tài liệu rồi”.
Đường Quý Khai cười nói: “Vậy…”.
Cậu vừa cười vừa đảo mắt nhìn Triệu Giản, nói: “Tuy anh Triệu đây là bạn đời của anh Cố, nhưng mà… tôi cảm thấy trong công việc vẫn là nên việc nào ra việc đó, chúng ta bàn chuyện làm ăn, để anh Triệu tránh đi thì hơn”.
Triệu Giản: “…”.
Triệu Giản suýt nữa thì giận đến ngất đi, Đường Quý Khai giả vờ đạo đức, nhất định là đang tính toán chút thủ đoạn để trả thù hắn.
Cố Trường Đình cảm thấy Đường Quý Khai nói có lý, dù sao Triệu Giản ngồi đây cũng nhàm chán, chi bằng để hắn ra ngoài đi dạo một chút.
Cố Trường Đình nói: “Triệu Giản, hay là anh đi lên phòng gym ở tầng trên, hoặc là đi thư viện nhé?”.
Triệu Giản bày ra vẻ mặt như thể vừa bị vứt bỏ, ai oán nhìn Cố Trường Đình.
Còn Đường Quý Khai đang đứng sau nhếch nhếch lông mày, cái nụ cười của cậu ta phải nói là đê tiện cùng cực, Triệu Giản tức giận đến mức nghiến răng.
Triệu Giản khẽ gọi một tiếng: “Bà xã à”, nhưng cuối cùng vẫn hết cách, ảo não ra khỏi phòng làm việc giống như một chú Husky bị vứt bỏ, cụp tai ủ rũ.
Triệu Giản đóng cửa xong cũng không đi ngay, không đi phòng gym hay là thư viện gì hết, cứ đứng loay hoay ở cửa, đi đi lại lại một vòng lại một vòng, không biết đến vòng thứ mấy trăm thì nghe thấy tiếng cười bên trong, xem chừng rất là vui vẻ.
Triệu Giản nổi máu ghen, thầm nghĩ cơ hội mà đến, nhất định phải “chỉnh” Đường Quý Khai một phen, nếu không… thằng oắt này sắp leo lên đầu hắn ngồi rồi.
Triệu Giản nhìn giờ, một tiếng rồi, bà xã chưa ra.
Hai tiếng, bà xã chưa ra.
Ba tiếng, vợ vẫn chưa ra.
Sắp mười hai giờ đến nơi rồi!
Triệu Giản đứng tê cả chân, thế là dứt khoát ngồi ở cửa phòng làm việc của Cố Trường Đình, thở ngắn than dài, khiến cho đám bảo vệ đứng hành lang đều âm thầm nhìn sang phía bên này, không hiểu xảy ra chuyện gì.
Mười hai giờ hơn một chút, thư ký Triệu Đan Tinh đến, định hỏi Cố tổng có cần gọi đồ ăn hay gì không, hoặc là để cô xuống canteen dưới lầu lấy đồ ăn giúp.
Triệu Đan Tinh vừa đến liền nhìn thấy Triệu Giản ngồi ở cửa, cô sợ hết hồn, không biết là trò quỷ gì đây.
Không đợi Triệu Đan Tinh hết kinh ngạc, cửa phòng Cố tổng cuối cùng cũng mở ra, Cố Trường Đình cùng Đường Quý Khai vừa nói vừa cười bước ra ngoài.
Hai người đi tới cửa cũng bị bộ dạng Triệu Giản ngồi vất vưởng ở chỗ này làm cho giật cả mình.
Đường Quý Khai suýt nữa phá lên cười, may mà vẫn nhịn được, nếu không… Khí chất của “cậu Đường” sẽ bị phá hỏng mất.
Cố Trường Đình hoảng sợ, vội hỏi: “Sao vậy? Sao anh lại ngồi đây?”.
Triệu Giản cực kì ai oán ngước mắt lên nhìn Cố Trường Đình, Cố Trường Đình nhất thời bỗng có cảm giác mình là một gã đàn ông phụ bạc người ta…
Triệu Giản nói: “Bà xã, anh đau đầu, tim loạn nhịp, không đứng nổi, em đỡ anh một tay với”.
Cố Trường Đình nghe xong còn tưởng hắn bị bệnh, vội vươn tay tới đỡ: “Lại ốm rồi sao? Mau tới bệnh viện khám xem thế nào”.
Đường Quý Khai cực kì khinh thường hành vi ngây ngây dại dại giả bệnh này của Triệu Giản, khinh bỉ làm mặt quỷ với hắn.
Triệu Giản được Cố Trường Đình đỡ dậy, sống chết tựa vào người Cố Trường Đình, thuận thế ôm hông Cố Trường Đình, quang minh chính đại bắt đầu sỗ sàng sàm sỡ. Bàn tay không chỉ quàng quanh eo của Cố Trường Đình mà còn chạm vào mông Cố Trường Đình, cảm giác thật là tuyệt.
Cố Trường Đình về cơ bản là không phát hiện hành vi mờ ám của Triệu Giản, lại đang hết sức lo lắng, chỉ muốn đưa Triệu Giản tới bệnh viện kiểm tra.
Cố Trường Đình nói với Đường Quý Khai: “Cậu Đường, ngại quá đi mất, tôi định mời cậu đi ăn cơm, thế nhưng… đành phải để hôm khác nhé? Nếu được thì tôi rất lấy làm vinh hạnh”.
Đường Quý Khai tỏ ra rộng lượng: “Đương nhiên, Cố tổng mời thì sao tôi từ chối được? Hay là thế này nhé, ngày mai đi luôn”.
“Ngày mai?”.
Triệu Giản suýt chút nữa đã quên giả chết, cái gì gọi là ngày mai?
Đường Quý Khai nói: “Tôi cảm thấy việc hợp tác của chúng ta nên tiến triển nhanh một chút, cho nên ngày mai chúng ta gặp mặt, bàn luận vấn đề này thật tỉ mỉ, ngày mai tôi sẽ tới”.
Cố Trường Đình nói: “Được, vậy ngày mai tôi sẽ mời cậu Đường ăn cơm”.
“Được được”. Đường Quý Khai mỹ mãn nói: “Cố tổng vất vả rồi, tôi đi trước đây”.
Trước khi đi, Đường Quý Khai còn nhìn Triệu Giản nhướng mày, giễu võ dương oai một phen sau đó mới rời đi.
Triệu Giản tức muốn chết. Đường Quý Khai mai còn tới nữa…
Đường Quý Khai vừa đi Cố Trường Đình liền dẫn Triệu Giản tới bệnh viện, thế nhưng Triệu Giản khỏe như trâu, chẳng bệnh tật gì, kiểm tra không ra một vấn đề nào.
Nhưng do không chịu nổi bộ dáng giả chết xuất thần của Triệu Giản, Cố Trường Đình vẫn rất đau lòng.
Cố Trường Đình đưa Triệu Giản về phòng làm việc, để hắn nằm trên ghế sofa, nói không đi ăn cơm nữa, rồi bảo thư ký Triệu Đan Tinh cứ mua gì đó về là được, cho Triệu Giản nghỉ ngơi một lát.
Triệu Giản nằm trên ghế sofa, còn lôi kéo Cố Trường Đình không cho anh đi, sống chết đòi: “Bà xã, em ngồi đây đi, chăm sóc anh”.
Cố Trường Đình vội vàng ngồi xuống, hỏi: “Có phải bị cảm nắng chưa khỏe không? Về nhà uống chút thuốc nước bạc hà”.
Triệu Giản: “…”.
Triệu Giản nghe đến thuốc bạc hà là đau đầu, khó uống chết đi được.
Triệu Giản vội nói: “Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, có bà xã ở đây, có sao cũng thành không sao”.
Cố Trường Đình nói: “Lát nữa đồ ăn tới thì anh ăn một chút rồi ngủ bù đi, chắc là bị thiếu ngủ rồi”.
Triệu Giản ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Trường Đình đưa tay sờ trán Triệu Giản xem có phải hắn sốt hay không, nhiệt độ bình thường, đúng là có cao hơn nhiệt độ cơ thể Cố Trường Đình một chút nhưng một phần là do thân nhiệt Cố Trường Đình vốn đã thấp hơn mọi người.
Triệu Giản bắt lấy cổ tay Cố Trường Đình không cho anh rút tay về, kéo một cái, Cố Trường Đình suýt nữa bị Triệu Giản kéo ngã. Triệu Giản thuận thế ôm eo Cố Trường Đình, không cho anh đứng lên.
Cố Trường Đình cảm thấy tư thế của mình thật bị động, anh sợ đè lên người Triệu Giản, nhưng bị Triệu Giản ôm chặt nên không có chỗ mượn lực, chỉ có thể nằm trên người hắn.
Triệu Giản ôm người vào lòng, phải nói là cực kì vui vẻ, hôn tai Cố Trường Đình một cái: “Bà xã, người em mát thế”.
Cố Trường Đình vội vàng nói: “Một lát nữa Tiểu Triệu sẽ về, mau buông tay ra”.
Triệu Giản bắt đầu ăn vạ: “Không buông, em hôn anh một cái thì anh mới buông”.
Cố Trường Đình không biết phải làm sao, nhưng đối diện với ánh mắt rạng rỡ của Triệu Giản, anh suýt chút nữa bị hút vào đó.
Triệu Giản quả thực rất đẹp trai, đây là chuyện không thể nghi ngờ, khi hắn dùng ánh mắt cực kì thâm tình nhìn chăm chú, có lẽ chẳng ai là không mặt đỏ tim đập.
Cố Trường Đình cảm thấy mình bị mỹ sắc mê hoặc rồi, vậy mà lại thực sự cúi đầu xuống, hôn lên môi Triệu Giản một cái.
Triệu Giản thỏa mãn, thuận thế làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn, mỡ dâng lên tận miệng mèo rồi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được, hắn hết mυ'ŧ lại cắn, làm môi Cố Trường Đình sưng cả lên.
Triệu Đan Tinh mua bữa trưa về, lúc cô gõ cửa, Cố Trường Đình sợ hết hồn, giờ mới phát hiện ra mình đã quá đắm chìm vào nụ hôn vừa nãy, quả thật bị hôn đến mức hoa mắt chóng mặt.
Hơn nữa môi Cố Trường Đình rất nóng, còn có chút hơi đau đớn, chắc chắn là sưng rồi. Anh lập tức bật dậy, chạy ngay vào phòng rửa tay, không dám để thư ký thấy bộ dạng chật vật của mình.
Triệu Đan Tinh đi vào, lại chỉ thấy một mình Triệu Giản, Cố tổng không biết đã đi đâu. Cô để lại cơm trưa rồi đi, cũng không phát hiện ra điều gì.
Triệu Giản thỏa mãn trở mình ngồi dậy, nào còn dáng vẻ ốm đau bệnh tật vừa nãy, hoàn toàn là dáng vẻ một con sói vẫy đuôi.
Nhưng đúng lúc Triệu Giản đang vui sướиɠ, điện thoại lại rung lên hai cái, hắn lấy ra nhìn, Đường Quý Khai gửi một tin nhắn, bên trong còn kèm theo rất nhiều ảnh.
Triệu Giản nhìn qua, suýt chút nữa lại tức chết, lập tức soạn một tin nhắn đáp trả.
– Thằng ranh, xóa hết ảnh chụp đi cho anh!
Đường Quý Khai gửi cho Triệu Giản rất nhiều ảnh, tất cả đều có Cố Trường Đình. Ban nãy nhân lúc ở riêng với Cố Trường Đình, cậu ta tranh thủ chụp lén.
Triệu Giản cảm thấy Đường Quý Khai rất có thiên phú làm paparazi, thực sự là quá lãng phí.
Đường Quý Khai chụp trộm mấy tấm của Cố Trường Đình, đã thế đều là ảnh có bố cục đặc biệt. Tấm thứ nhất là đôi chân dài thẳng tắp của Cố Trường Đình, quần đen dưới âu phục, có vẻ đặc biệt cấm dục.
Ngoài ra còn có gáy của Cố Trường Đình, và mấy tấm đặc tả các bộ phận như eo, mông vân vân và mây mây…
Trong lúc bàn chuyện làm ăn với Cố Trường Đình, Đường Quý Khai còn lén lấy điện thoại chụp lén mấy tấm ảnh. Cố Trường Đình đều không phát hiện ra, Đường Quý Khai chọn mấy tấm không tệ lắm, gửi tất cả cho Triệu Giản.
Triệu Giản tức chết rồi, Đường Quý Khai còn khen da dẻ và vóc người Cố Trường Đình cực kỳ đẹp, đẹp hơn cả mấy anh chàng mới nổi trong công ty, có thể trực tiếp debut luôn.
Triệu Giản hơi muốn chạy đi gϊếŧ Đường Quý Khai, Đường Quý Khai gửi tin nhắn trả lời, không biết sống chết nói sẽ không xóa, nói phải bắt Triệu Giản bỏ một đống tiền để mua lại ảnh, phải hung hăng đào mỏ hắn.
Cố Trường Đình ở trong phòng rửa tay bình tĩnh lại, lúc đi ra phát hiện sắc mặt Triệu Giản khó coi, anh hoảng sợ, cứ tưởng bệnh tình của hắn nặng hơn.
Sau giờ nghỉ trưa, Cố Trường Đình còn rất nhiều việc phải xử lý.
Trước đây bầu không khí trong công ty vô cùng tệ hại, bởi vì cha Cố Trường Đình nắm phần lớn cổ phần nên cơ bản mọi việc đều dựa vào quyết định của ông ta, người nhà họ Cố xem xét tình hình, chỉ cần có được chỗ tốt là đồng ý với quyết định của ông Cố.
Bây giờ đã thay đổi chủ tướng, người không cam tâm nhất tất nhiên là ông Cố, ông ta sắp tức chết rồi.
Mấy hôm trước ông Cố nghe nói Cố Trường Đình sẽ về quê hai ngày, cảm thấy cơ hội của mình đã tới, định nhân lúc Cố Trường Đình không có mặt, thuyết phục vài người nắm cổ phần trong nhà họ Cố, sau đó hợp lực đá Cố Trường Đình ra khỏi hội đồng quản trị.
Nhưng đáng buồn là, ông Cố liên lạc hai ngày, tưởng rằng trước khi Cố Trường Đình trở về sẽ thâu tóm được tình hình, ai ngờ việc không thành, không ai để ý đến ông ta.
Hiện tại Cố Trường Đình không chỉ có 38% số cổ phần trong tay, đã chiếm phần lớn, mà còn có hợp đồng của nhà họ Đường.
Người nhà họ Cố tham lợi nhỏ, tình nghĩa cũng bạc bẽo, nhưng dù ngu ngốc đến mấy cũng biết nếu hợp đồng với nhà họ Đường thành công thì nhất định sẽ kiếm một khoản lớn, chia hoa hồng theo số cổ phần, bọn họ lấy được không ít, tự nhiên giá trị bản thân cũng tăng lên hai ba phần.
Vì vậy ông Cố tìm ai người đó cũng ậm ờ từ chối. Lúc đầu còn nói sẽ cân nhắc, nhưng cân nhắc để đấy mà thôi. Về sau người ông Cố tìm thậm chí còn không thèm gặp ông ta, ai cũng nói đang bận ở nước ngoài không về được.
Giờ thì hay rồi, ông Cố suýt nữa tức chết nhưng cũng bó tay hết cách.
Cố Trường Đình bận việc công ty, Triệu Giản nằm trên ghế sofa giả chết, thực ra là đang âm thầm gõ điện thoại dàn xếp với Đường Quý Khai về chuyện phải làm sao mới có thể mua hết lại ảnh chụp.
Đường Quý Khai gửi cho hắn một chuỗi số điện thoại, Triệu Giản không hiểu, hỏi cậu đó là ai, Đường Quý Khai đáp, là thằng ba nhà anh.
Thằng ba…
Triệu Giản nhức đầu lắm rồi, lén lút nhìn Cố Trường Đình đang nghiêm túc làm việc rồi chuồn đi, chạy ra khỏi phòng làm việc.
Triệu Giản ngồi trong phòng tắm, gọi một cuộc cho cậu em hờ Đào Kỳ, hẹn cậu ta ra gặp mặt ngay lập tức. Triệu Giản cực kì không muốn chỉ vì Đào Kỳ mà lộ chuyện, vì vậy phải cùng cậu ta gặp mặt nói rõ tình hình.
Đào Kỳ nhận được điện thoại của Triệu Giản thì im lặng một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Đúng lúc cậu ta đang ở gần đó, nói mười phút sẽ đến nơi.
Triệu Giản liền bảo Đào Kỳ vào quán cafe dưới lầu công ty chờ.
Mười phút sau, hai người gặp nhau trong quán cafe, tìm một góc ngồi xuống.
Đào Kỳ vẫn mặc áo T-shirt và quần jean, trông giống như học sinh cấp ba, cùng lắm là sinh viên năm nhất, nhìn rất trẻ trung, thế nhưng lại không thích nói chuyện, ngồi xuống im lặng chờ Triệu Giản nói trước.
Triệu Giản hỏi: “Cậu là người ở đây à?”.
Đào Kỳ ngẫm nghĩ, đáp: “Coi như vậy”.
“Coi như vậy?”. Triệu Giản kỳ quái hỏi.
Đào Kỳ nói: “Cha mẹ tôi là dân ở đây, nhưng mẹ tôi mất sớm, bố tôi không quan tâm đến tôi. Tôi được bố nuôi dẫn đi, sống ở nơi khác, nhưng mà…”.
Triệu Giản nghe vậy hơi sững người, nhớ tới lời Đào Kỳ vừa khóc vừa nói hồi sáng, phải chẳng không phải tất cả đều là bịa đặt, mà là nửa thật nửa giả.
Trước đây Triệu Giản còn tưởng diễn xuất của Đào Kỳ quá tốt nên mới khóc đau lòng đến vậy, thực ra diễn xuất của cậu ta không tốt thật, nếu không với vẻ ngoài ưa nhìn thế này, ít nhất cũng không thảm như bây giờ.
Triệu Giản nói: “Cậu biết tôi tìm cậu làm gì rồi chứ? Tôi mong cậu có thể tiếp tục diễn vai em trai của tôi, khụ khụ, đương nhiên, tôi sẽ trả thêm tiền cho cậu, cậu cứ đi đòi người họ Đường kia là được”.
Triệu Giản không quên hãm hại Đường Quý Khai.
Đào Kỳ khó hiểu nhìn Triệu Giản, nói: “Không thành vấn đề, chỉ là…sao lại phải lừa anh Cố? Tôi cảm thấy anh ấy là người tốt”.
Triệu Giản đáp: “Chuyện này cậu không phải lo, tôi có lý do của mình. Cậu ấy là vợ tôi, tôi sẽ đối xử tốt”.
Đào Kỳ lại nhìn Triệu Giản bằng ánh mắt lạ lùng, nhưng dường như thấy Triệu Giản không nói dối, vì vậy liền cúi đầu không nói gì nữa.
Triệu Giản lại hỏi: “Nhà cậu còn ai không? Vừa nãy cậu nói bố cậu sống ở đây, cách xa không? Tôi sợ ngộ nhỡ lại đυ.ng phải trên đường thì rất phiền phức”.
Đào Kỳ nghe vậy, cúi gằm mặt, lộ ra một đoạn gáy trắng trẻo, thoạt nhìn vừa tinh tế vừa có cảm giác yếu đuối.
Mãi sau Đào Kỳ mới đáp: “Bố tôi ở thành phố này, nhưng sẽ không gặp đâu”.
Triệu Giản nghe ra lời cậu hơi kì lạ, Đào Kỳ nói tiếp: “Ông ta…bố tôi đang ngồi tù, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ra được”.
Lông mày Triệu Giản nhíu lại, cảm thấy mình vừa nhắc đến một chủ đề không mấy tốt đẹp, khó trách Đào Kỳ có vẻ không muốn nói.
Nhưng trong đầu Triệu Giản bỗng có một sự liên tưởng kì lạ, hắn cảm thấy hình như mình đã nghĩ quá nhiều.
Đào Kỳ họ Đào, họ này cũng không hiếm lạ gì. Chỉ là gần đây Đào Yến Cần cùng với bác hai cô ta quá ồn ào khiến Triệu Giản không có thiện cảm với họ Đào.
Hắn lại nghe nói, cha Đào Kỳ đang ngồi tù thì chợt nhớ ra, trùng hợp quá nhỉ, bác hai Đào Yến Cần cũng bị mình tống vào tù, đoán chừng vài năm nữa cũng chưa ra được.
Triệu Giản vừa nghĩ vậy liền hoảng sợ, thầm nghĩ vậy mà lại có chuyện trùng hợp đến vậy ư? Nhưng cũng khó lắm, Đào Kỳ này diện mạo vô cùng đàng hoàng, mắt to, mũi cao, có lẽ vì còn trẻ nên trông khá là đơn thuần, so với bác hai Đào Yến Cần đúng là một trời một vực, không giống cha con một chút nào.
Hơn nữa, người thả chó cắn Đào Yến Cần chính là Đào Kỳ, nếu bọn họ là họ hàng, vậy thì sao lại thả chó, nhìn vào còn tưởng thù hằn sâu đậm với nhau lắm.
Triệu Giản đang lơ đãng, trong đầu nghĩ quanh co lòng vòng một hồi, Đào Kỳ ở đối diện bỗng ngẩng đầu, nói: “Còn có một chuyện phải nói với anh”.
Triệu Giản: “Cậu nói đi”.
Đào Kỳ: “Chính là…Đào Yến Cần tìm anh Cố gây sự lúc trước…”.
“Sao vậy?”. Triệu Giản hỏi.
Đào Kỳ đáp: “Là…là chị họ của tôi”.
“Cái gì?”.
Triệu Giản cảm thấy những suy nghĩ vớ vẩn của mình dường như đột nhiên biến thành sự thật, vậy thì cũng quá đáng sợ rồi.
Triệu Giản trợn tròn mắt, nói: “Bác hai Đào Yến Cần là…”.
Đào Kỳ sắc mặt khó coi, nói: “Chính là bố tôi”.
Triệu Giản không nhịn được phải giơ tay lên đỡ trán, cảm thấy đầu đau vô cùng. Bác hai Đào Yến Cần và Đào Kỳ trông không giống nhau chút nào, Triệu Giản thật không ngờ, lão hói bụng bia kia lại sinh ra được một đứa con như thế này.
Đào Kỳ đúng là con trai bác hai Đào Yến Cần, năm nay mới qua tuổi mười tám.
Bác hai Đào Yến Cần từng kết hôn một lần, nhà gái muốn nịnh bợ ông ta nên ép con gái gả cho bác hai nhà họ Đào.
Mặc dù người phụ nữ thì rất xinh đẹp, nhưng bác hai nhà họ Đào lại vô cùng lăng nhăng, kết hôn chưa được hai ngày đã chán cơm thèm phở, ngày ngày đánh đập vợ mình. Ông ta ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nhưng về nhà đánh người lại nói vợ mình ở bên ngoài cắm sừng ông ta.
Vợ ông ta muốn ly hôn, người nhà không đồng ý, lấy cái chết ép buộc bà không được ly hôn, đó là vì tốt cho bà.
Về sau bà sinh con, chính là Đào Kỳ, bác hai vẫn thường xuyên đánh đập, nói đứa trẻ là con hoang, là do bà và người đàn ông khác sinh ra.
Cuối cùng bà vẫn ly hôn với bác hai Đào Yến Cần, dẫn con trai rời đi. Đáng tiếc, năm Đào Kỳ năm tuổi, mẹ cậu qua đời, tất nhiên cậu không đi tìm cha mình, cậu hận cha ruột mình, ngay cả người nhà họ Đào cậu cũng hận thấu xương.
Khi đó Đào Kỳ mới năm tuổi nhưng chuyện gì cũng hiểu. Họ hàng nhà ngoại không ai muốn nhận nuôi cậu, đều cảm thấy cậu là một đứa con ghẻ.
Sau này có người dẫn Đào Kỳ đi, là bố nuôi của cậu, từ đó Đào Kỳ sống cùng bố nuôi.
Triệu Giản nghe xong cũng phải cạn lời, thảo nào Đào Kỳ lại thả chó cắn Đào Yến Cần.
Triệu Giản hỏi: “Vậy sao cậu còn quay về đây? Không phải đang sống cùng bố nuôi ở nơi khác sao?”.
Đào Kỳ không nói, cậu ta cúi thấp đầu, cắn môi, hận không thể cắn rách môi mình. Đào Kỳ lén trốn đi, rời khỏi chỗ của bố nuôi, nhưng cậu không có nơi nào để đi, cũng không biết đi chỗ nào, đành phải quay về nơi sống cùng mẹ mình thuở nhỏ.
Cũng thật tình cờ, thời điểm cậu hết sạch tiền thì được một người chuyên tìm ngôi sao đường phố phát hiện ra, đánh bậy đánh bạ thế nào lại bước chân vào showbiz, ký hợp đồng với công ty giải trí. Nhưng Đào Kỳ không có chỗ dựa, chỉ là được cái mã hơn người, công ty bốc bừa cũng được một nắm, nhất là Đào Kỳ còn không được đào tạo chính quy, thực ra cũng không biết diễn, diễn xuất rất gượng gạo, vì vậy không được cho đóng phim, cùng lắm là làm diễn viên quần chúng, chẳng kiếm được mấy đồng.
Triệu Giản thấy thằng nhóc này rất kiên cường nhưng cũng đáng thương, gặp phải người cha như vậy, căn bản không có lựa chọn.
Triệu Giản dứt khoát nói: “Vợ tôi bảo cậu thường xuyên đến nhà ăn cơm”.
Đào Kỳ nghe xong liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt như không dám tin.
Triệu Giản nói: “Nếu cậu có thời gian thì cứ qua nhà tôi ăn, tốt nhất là gọi điện trước khi đến, địa chỉ đây, nhưng nhớ là tới đó nhất định không được nói hớ. Cậu một thân một mình cũng khó khăn, nếu cần giúp đỡ gì có thể gọi điện thoại cho tôi”.
Triệu Giản đưa địa chỉ cho Đào Kỳ, Đào Kỳ nhìn mảnh giấy, khuôn mặt hoang mang, vẫn không dám tin.
Triệu Giản nhìn cậu ngồi bần thần, không ngờ một giây sau, Đào Kỳ bỗng bật khóc, nước mắt lách tách rơi xuống.
Đào Kỳ chỉ cảm thấy mắt cay cay, mũi cũng vậy, nhớ tới bố đẻ đối xử với mình thế nào, mà một anh trai hờ lại đối xử với cậu ra sao, điều đó khiến Đào Kỳ cay đắng.
Bình thường cậu vẫn luôn nghiêm mặt, không thích nói chuyện, thực ra chỉ là để tự bảo vệ mình mà thôi, đây là kiểu người dễ bị tổn thương, cũng dễ bị làm cho mủi lòng nhất. Chỉ nghe Triệu Giản nói mấy câu đã cảm động phát khóc rồi.
Hơn nữa càng khóc càng dữ, đúng là rất có phong độ đàn ông, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, áo T-shirt ướt đẫm.
Triệu Giản hết hồn, nói: “Cậu khóc cái gì, đừng khóc nữa, người ta nhìn lại tưởng tôi ức hϊếp cậu bây giờ”.
Đây là quán cafe, mở nhạc nhẹ, vô cùng yên tĩnh, Đào Kỳ vừa khóc, rất nhiều người đều nhìn bọn họ, không biết xảy ra chuyện gì.
Vóc người Triệu Giản to cao, trên người tỏa ra mùi hung ác. Hắn cảm thấy ánh mắt cô bé phục vụ nhìn mình có gì đó sai sai, không khéo Đào Kỳ mà khóc tiếp, cô bé phục vụ sẽ báo cảnh sát vì tưởng mình là tên buôn người mất.
Triệu Giản vội vàng nói: “Thôi không khóc nữa”.
Đào Kỳ tủi thân đáp: “Tôi…tôi không dừng lại được…hu hu…”.
Đúng lúc Triệu Giản bó tay hết cách thì bỗng thấy một bóng người đứng ở cạnh bàn, ngẩng đầu nhìn liền trợn tròn mắt, không ngờ lại là Cố Trường Đình.
Không hiểu sao Cố Trường Đình lại tới đây, anh liếc mắt nhìn Triệu Giản, trách móc: “Triệu Giản, anh làm gì mà để em anh khóc thế này?”.
Triệu Giản bất đắc dĩ, hắn thực sự không biết, oan cho hắn quá mà.