Triệu Giản cảm thấy, ý tưởng của Đường Quý Khai rất củ chuối, nhỡ bị lộ thì…
Mới nghĩ đã thấy đau cả đầu, nhưng Triệu Giản cũng không biết bản thân nghĩ gì mà lại đồng ý…
Đường Quý Khai nói với hắn, cậu ta sẽ lập tức lên máy bay trở về, toàn lực trợ giúp, giọng nói kia phải nói là vô cùng hưng phấn, Triệu Giản nghe mà lông tơ sau gáy dựng đứng.
Triệu Giản không kìm được thở dài, hay là thẳng thắn được khoan hồng, nhưng ngộ nhỡ bà xã không tin thì sao?
Hắn than thở một lúc rồi trở về phòng làm việc của Cố Trường Đình, Cố Trường Đình vẫn ở đó chờ, mọi thứ đã thu xếp xong, có thể về nhà bất cứ lúc nào.
Triệu Giản nhanh chóng đổi sang bộ dạng chân chó, giúp Cố Trường Đình xách đồ, sau đó cắp mông theo bà xã xuống lầu đi về.
Dọc đường bọn họ chạm mặt không ít nhân viên và lãnh đạo cấp cao, có vẻ hôm nay bị Cố Trường Đình dọa sợ, tất cả mọi người gặp anh đều khách sáo chào hỏi, hận không thể gập người 90 độ.
Lúc hai người về đến nhà sắc trời đã tối, biệt thự cũng tối om. Lúc đến cửa lớn, Triệu Giản thầm hy vọng, không chừng bạn thanh mai trúc mã của Cố Trường Đình đã đi rồi, nhưng không, cậu ta vẫn còn đó!
Trâu Tung tùy tiện nằm dài trên ghế sofa, chân tay dang rộng, quần áo vẫn là bộ đó, còn nhăn nhúm đến mức không nỡ nhìn. Hình như cậu ta đang ngủ, có người mở cửa đi vào cũng không nghe thấy, ngủ rất ngon, đầu tóc rối bù, điện thoại di động thì ném dưới đất, trên mặt đất còn có một quyển tạp chí lá cải.
Cố Trường Đình đi vào nhìn thấy, có chút bất đắc dĩ, nói: “Sao lại ngủ ở đây cơ chứ?”.
Triệu Giản còn bất đắc dĩ hơn, thế giới hai người tuyệt đẹp của hắn, sao mua hai lại tặng một, thêm một trúc mã, quả thực không thể tuyệt hơn mà.
Cố Trường Đình đi tới, định đánh thức Trâu Tung, nhưng anh mới tới bên cạnh ghế sofa, vừa cúi đầu đã nhìn thấy quyển tạp chí lá cải kia. Bìa tạp chí in hình một người đàn ông, bên cạnh là một hàng chữ lớn, viết rõ nét ba chữ “Tống Hữu Trình”.
Cố Trường Đình vừa nhìn liền ngẩn người, khom lưng nhặt tạp chí lên, cuộn tạp chí lại thành ống rồi hét vào mặt Trâu Tung, nói: “Dậy mau”.
Trâu Tung giật nảy mình, bị đánh thức, vẫn còn hơi mơ màng, nhưng rồi lập tức ngồi bật dậy, nói: “Trường Đình, cậu về rồi à, mình nấu cơm cho hai người rồi đó, mau đi ăn thôi!”.
Trâu Tung tuy nằm đó ngủ li bì nhưng cơm tối đã làm xong từ lâu, tất cả vẫn đang bày trong bếp, còn nóng hổi.
Triệu Giản thấy vậy, lòng vừa bất lực vừa giận dữ, trúc mã của bà xã tranh việc với mình, vốn định tối nay nấu cơm cho bà xã ăn, giờ thì kế hoạch ngâm nước rồi.
Nhưng nói thật, Trâu Tung nấu cơm ngon hơn Triệu Giản nhiều, thực ra Triệu Giản cũng không biết nấu, chỉ gọi là vừa học vừa làm mà thôi.
Trâu Tung hấp tấp chạy vào bếp, nói: “Hai người rửa tay đi, mình đi bê đồ ăn, một bữa linh đình đấy biết không, hơi bị ngon đấy nhé”.
Triệu Giản và Cố Trường Đình đi rửa tay thay đồ, sau khi quay lại liền tròn mắt, quả thực là một bữa linh đình.
Tám món nóng, tám món nguội, còn có hai bát canh, chưa hết, mỗi tay Trâu Tung còn đang bưng một đĩa xà lách trộn và một chiếc bánh nướng, may mà bàn ăn của Cố Trường Đình rộng, nhưng vậy mà vẫn còn hơi chật.
Triệu Giản nhìn đến sửng sốt, mặc dù sức ăn của hắn khá lớn, nhưng ba người bọn họ không thể nào ăn hết nhiều như vậy được.
Vẻ mặt Cố Trường Đình lại chẳng có chút kinh ngạc nào, anh bảo Triệu Giản ngồi xuống, nói: “Ăn đi, đồ ăn Trâu Tung làm ngon lắm, những lúc cậu ấy mất hứng thường thích làm nhiều đồ như vậy đấy, nhưng mà phát huy thất thường lắm, không phải đổ cả lọ muối vào thì dốc hết lọ đường vào”.
Trâu Tung nói: “Đâu có, cậu ăn thử xem, món nào cũng ngon hết”.
Triệu Giản ôm lòng hoài nghi, nếm thử từng món một, quả thực món nào cũng ngon, không có gì lạ thường, chỉ là cả bàn ăn lớn như vậy, thực sự ăn không hết.
Một bàn món ngon, ngay cả Triệu Giản cũng bị hấp dẫn, nhưng Trâu Tung có vẻ không được tươi tỉnh, có vẻ vẫn còn ngái ngủ, cứ mặt ủ mày chau suốt, chỉ gạt mấy hạt cơm trắng.
Cố Trường Đình hỏi: “Hôm nay cậu ra ngoài mua thức ăn à? Tiện mua thêm quyển tạp chí lá cải đó sao?”.
Trâu Tung nghe vậy, vội cười đáp: “Đâu có, thức ăn là do dì dọn vệ sinh mang tới, quyển tạp chí đó cũng vậy. Mình ra ngoài tìm nhà, nhưng chưa chọn được căn nào phù hợp”.
Nhắc đến tạp chí, Triệu Giản liền quay đầu liếc mắt nhìn, chợt nhớ tới lời Đường Quý Khai nói, trước đây Trâu Tung có qua lại với một đối tượng, hiện nay đã trở thành siêu sao.
Đáng tiếc Triệu Giản không phải người hâm mộ các minh tinh, vì vậy không biết người trên tạp chí là ai. Nhưng nhìn tên tờ báo đó, có thể lên được trang bìa thì chứng tỏ danh tiếng cũng không vừa. Chẳng lẽ đối tượng trước đây Trâu Tung qua lại chính là người đàn ông tên là Tống Hữu Trình?
Triệu Giản cũng chỉ suy đoán mà thôi, Trâu Tung ăn được một nửa liền nói không ăn nữa, sau đó lên lầu đi ngủ, Cố Trường Đình cũng không cản, chỉ nói: “Không cần vội tìm nhà đâu, ngày kia mình và Triệu Giản ra ngoài một chuyến, cậu ở nhà một mình đừng đốt nhà mình là được rồi”.
Trâu Tung đã lên đến thang gác, bỗng nhiên lại chạy bịch bịch xuống, nói: “Các cậu đi đâu? Nghỉ trăng mật sao?”.
Triệu Giản lại thầm thở dài, hắn thực sự muốn cùng Cố Trường Đình đi hưởng tuần trăng mật, thế nhưng tuần trăng mật đã không có thì thôi, nhỡ lại bị lộ tẩy thì xong chuyện.
Cố Trường Đình đáp: “Mình và Triệu Giản về quê một chuyến, sẽ đi mất hai ngày”.
“Về quê ấy à?”. Trâu Tung hỏi lại.
Cố Trường Đình gật đầu, đáp: “Ừ”.
“Mình đi với”. Trâu Tung vội nói.
Triệu Giản nghe, nghĩ bụng đến lúc đó ứng phó với một bà xã đã đủ mệt rồi, còn phải ứng phó với cả bạn trúc mã của bà xã nữa, Triệu Giản sợ mình không chống đỡ được, khả năng lộ tẩy còn lớn hơn.
Cố Trường Đình cũng cảm thấy dẫn Trâu Tung theo rất kỳ quái, dù sao chuyến này không khác gì về thăm nhà chồng, thêm một người là sao?
Trâu Tung nói: “Mình không có ý làm phiền hai người, mình chỉ muốn ra ngoài giải sầu một chút thôi”.
Cố Trường Đình vô thức nhìn thoáng qua tờ báo trên ghế sofa, rồi lại nhìn Trâu Tung đang giả vờ đáng thương.
Triệu Giản cảm thấy, không chỉ có mình diễn tròn vai, mà trúc mã của bà xã cũng thuộc phái diễn xuất.
Cố Trường Đình nói: “Thôi được rồi, dù sao cũng có người khác đi cùng, đến lúc đó cậu đừng làm loạn là được”.
Cố Trường Đình ngẫm nghĩ, đằng nào cũng phải kéo theo một nhóm các nhân viên khảo sát đường sá và nhân viên kéo dây điện, không thể ít người được, vì vậy thêm một Trâu Tung không nhiều, thiếu một Trâu Tung cũng chẳng ít, không có gì khác nhau.
Trâu Tung vừa nghe liền đáp: “Yên tâm đi”.
Cuối cùng Trâu Tung vui vẻ đi lên lầu, bàn đồ ăn còn lại bọn họ chỉ ăn được non nửa, Triệu Giản sắp no chết rồi, đồ thừa phải cất hết vào tủ lạnh.
Triệu Giản nói: “Bà xã, em đi tắm đi, để anh rửa bát cho”.
Cố Trường Đình gật đầu, đáp: “Đừng làm ướt ống tay áo, nhớ vén lên”.
Vừa nói anh vừa đi tới, cúi đầu nghiêm túc giúp hắn vén hai ống tay áo lên.
Miệng Triệu Giản không nhịn được ngoác tới tận mang tai, vẻ mặt tràn ngập vui thích, dứt khoát cúi đầu hôn một cái lêи đỉиɦ đầu Cố Trường Đình. Thực ra nếu có thể, hắn rất muốn hôn lên phần gáy mượt mà của Cố Trường Đình một chút.
Cố Trường Đình giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, Triệu Giản nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Trường Đình chợt thấy ngượng, bối rối nói: “Tôi lên tắm trước”.
Triệu Giản đi vào bếp rửa bát, nghĩ phải rửa xong thật nhanh, biết đâu lúc lên lầu có thể thấy cảnh mỹ nhân tắm tiên ấy nhỉ?
Cố Trường Đình về phòng, vừa đẩy cửa liền bất ngờ.
Không biết từ lúc nào Triệu Giản đã lén chuyển gối đầu của mình qua đây, gối đầu của hai người song song đặt trên giường, nhìn có vẻ rất hòa hợp.
Hôm qua Triệu Giản đã đăng đường nhập thất nhưng không đem theo đồ đạc của mình, sợ Cố Trường Đình quá áp lực, thế là ban nãy về nhà, Triệu Giản lén chuyển hết tới đây, ý là nhất quyết không chịu đi đâu nữa.
Cố Trường Đình nhìn vậy liền cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh vốn dĩ chuẩn bị đi tắm, nhưng đúng lúc đang tìm đồ ngủ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng. Cố Trường Đình nhìn thì không phải điện thoại của anh kêu.
Anh đi theo tiếng chuông thì phát hiện ra một chiếc điện thoại lẫn trong đống quần áo, lúc này đang rung nhè nhẹ.
Vừa nãy Triệu Giản lén đem đồ đạc vào phòng, còn mang theo cả đồ ngủ và thường phục, hắn cũng thay luôn cả âu phục, mặc thường phục đi ăn cơm. Âu phục thay ra tùy tiện vứt một bên, thế là quên luôn chiếc điện thoại nhét trong túi quần.
Triệu Giản không ngờ điện thoại của hắn lại đổ chuông.
Lúc này hắn đang ở dưới lầu ra sức rửa bát, không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hoàn toàn không hay biết gì.
Cố Trường Đình nhìn, thấy màn hình điện thoại hiển thị một số máy lạ, không biết là ai.
Lúc đầu anh không định nhận điện thoại, nghĩ Triệu Giản sẽ lên ngay. Điện thoại đổ chuông hồi lâu cuối cùng cũng ngắt, nhưng sau mấy giây, lại rung lên rè rè.
Hay là có việc gấp gì đó, Cố Trường Đình nghĩ vậy liền nhấc điện thoại lên nghe.
“Ha ha em kể cho anh chuyện này…”.
“Xin chào…”.
Giọng nói ở đầu dây bên kia gần như vang lên cùng một lúc với Cố Trường Đình, đối phương có vẻ muốn thông báo tin gì cực tốt, ngữ khí vô cùng vui vẻ.
Nhưng sau vài chữ ngắn ngủn, liền không có âm thanh gì nữa.
Cố Trường Đình vội nói: “Xin chào, hiện giờ Triệu Giản không nghe điện thoại được, cho hỏi có chuyện gì không?”.
Điện thoại càng yên tĩnh hơn, một chút âm thanh cũng không có. Cố Trường Đình tưởng đã tắt máy, nhưng xem lại thấy vẫn bình thường.
Cố Trường Đình lại “Alo” một tiếng, nói: “Xin chào? Bên đó nghe rõ chứ?”.
Khoảng ba bốn giây sau, trong điện thoại truyền ra một giọng nói khàn khàn: “Xin chào, cho hỏi anh có biết tới thực phẩm chức năng Amway không ạ? Anh có muốn tìm hiểu một chút không?”.
Cố Trường Đình nhíu mày, thì ra là điện thoại đa cấp, không đợi đối phương nói xong liền tắt máy.
Triệu Giản hỏa tốc rửa xong bát, ý định lên xem mỹ nhân tắm tiên không thành, ngược lại vừa đẩy cửa liền trông thấy bà xã còn chưa đi tắm, đáng sợ nhất là bà xã đang cầm điện thoại của mình.
Triệu Giản hết hồn, lo lắng hỏi: “Sao vậy em?”.
Cố Trường Đình đáp: “À, không có gì, ban nãy điện thoại của anh cứ đổ chuông, tôi nghe giúp anh, tưởng có chuyện gì gấp”.
Anh vừa nói vậy, lông tơ sau lưng Triệu Giản liền dựng đứng, nụ cười suýt thì hóa đá. Bởi vì chiếc điện thoại này là Cố Trường Đình tặng cho hắn, thuê bao mới, chắc chắn sẽ không có ai gọi tới, tất nhiên là ngoại trừ Đường Quý Khai, hai ngày nay Triệu Giản thường liên hệ với cậu ta.
Triệu Giản nghĩ, nhất định là Đường Quý Khai gọi cho mình, đây không phải là diễn biến dần dần lộ tẩy sao?
Cố Trường Đình nói: “Là đa cấp thôi”.
“Đa cấp?”.
Triệu Giản hơi sốc, hắn vốn định giả ngây giả dại, cho dù bị phát hiện cũng liều chết không nhận, nhưng không ngờ đó lại là cuộc gọi đa cấp?
Cố Trường Đình trả lại điện thoại cho hắn, Triệu Giản cầm lên nhìn, đa cấp gì chứ, rõ ràng là số Đường Quý Khai, tuy hắn không lưu nhưng hắn có thể nhận ra.
Triệu Giản suy nghĩ một lúc liền hiểu ra, chắc chắn là Đường Quý Khai nhanh trí, lặng lẽ nhấn một like cho Đường Quý Khai trong lòng.
Đúng lúc Triệu Giản thở phào nhẹ nhõm, Cố Trường Đình nói thêm: “Tôi giúp anh kéo vào sổ đen rồi, về sau đỡ bị quấy rầy”.
“Hả?”. Triệu Giản nhìn lại, đúng là kéo vào sổ đen rồi! Đường Quý Khai đang lẳng lặng nằm trong sổ đen của mình.
Triệu Giản dở khóc dở cười, mí mắt giật giật, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến diễn xuất của hắn, lập tức cười ngớ ngẩn, nói: “Bà xã chu đáo quá”.
Cố Trường Đình đi tắm, lần này Triệu Giản không thể nào xem mỹ nhân tắm tiên rồi, thế là nhân cơ hội cầm điện thoại chạy về phòng mình, ngồi vào nhà vệ sinh khóa trái cửa mới dám gọi điện cho Đường Quý Khai.
Hắn kéo số Đường Quý Khai ra khỏi danh sách đen, sau đó bấm gọi, nhất định phải khen ngợi sự nhanh trí của Đường Quý Khai mới được.
Đường Quý Khai thấy số máy Triệu Giản còn không dám nhận nghe, chỉ sợ nhận rồi lại là giọng Cố Trường Đình. Ban nãy cậu ta suýt nữa thì nói hớ, lời đã lên đến miệng, may mà ứng biến nhanh, đổi sang đa cấp, cũng không biết Cố Trường Đình có nghi ngờ không.
Mãi lâu sau, Đường Quý Khai mới nhận điện thoại, nghe thấy giọng Triệu Giản liền bắt đầu trách móc: “Anh định dọa chết em à, sao anh dâu lại nghe điện thoại, em suýt nữa thì nói hớ rồi”.
Triệu Giản nói: “Hình như bà xã anh chưa phát hiện ra, chỉ là kéo số mày vào sổ đen thôi”.
Đường Quý Khai: “…”.
Đường Quý Khai cạn lời.
Triệu Giản: “Không có chuyện gì đừng gọi tới, nguy hiểm”.
Đường Quý Khai đáp: “Lẽ nào lại nhắn tin cho anh sao? Còn nguy hiểm hơn”.
Nói cũng phải, gửi tin nhắn, nhỡ bị Cố Trường Đình thấy thì khác nào bằng chứng rành rành? Triệu Giản nói: “Cũng đừng nhắn tin”.
Đường Quý Khai tức điên, nói: “Em kệ xác anh!”.
Triệu Giản: “Thôi thôi, mày thu xếp thế nào rồi? Có tìm được diễn viên đáng tin không?”.
“Đáng tin, cực kì đáng tin”. Đường Quý Khai lập tức đắc ý, đáp: “Anh cứ yên tâm, em tìm cho anh toàn những người đáng tin, diễn viên không đáng tin em còn lâu mới ký hợp đồng”.
Tuy nói vậy, nhưng Triệu Giản vẫn không hoàn toàn yên tâm.
Đường Quý Khai vẫn chắc như đinh: “Mấy diễn viên này đều do em tự mình tuyển chọn, rất linh hoạt, hơn nữa đều là diễn viên mới chưa debut, sẽ không bị nhận ra đâu. Em tìm cho anh một ông nội, một người cậu, ba người cô, một người thím, bốn người chú, ba em gái, bốn em trai, và…”.
“Và…?”.
Triệu Giản đau đầu, nói: “Khoan đã, tìm nhiều người như vậy làm gì? Một hai người là đủ rồi”.
Nhiều người thế chẳng phải càng dễ lộ?
Đường Quý Khai nói: “Anh chẳng hiểu gì, người nhà quê đông con, tất nhiên phải nhiều người rồi, nếu không mới dễ bị lộ ấy”.
Nhưng dưới lý luận của Triệu Giản, Đường Quý Khai quyết định bỏ đi một thím và bốn chú…
Triệu Giản ngồi trong nhà vệ sinh nửa ngày, chỉ sợ Cố Trường Đình khóa cửa không cho hắn vào, không ngờ anh chẳng những không khóa, mà còn để cửa chờ hắn.
Cố Trường Đình nghe thấy tiếng cửa mở, quay lại nhìn, nói: “Tôi tưởng anh về phòng đi tắm rồi chứ?”.
Triệu Giản cười ha ha, đừng nói là tắm, nghe lời Đường Quý Khai nói, hắn đã mồ hôi như mưa rồi.
Cố Trường Đình đang ngồi dùng laptop, Triệu Giản tưởng hắn đang xem tài liệu công việc, nhưng nhìn qua thì thấy thực ra Cố Trường Đình đang lướt web mua sắm.
Triệu Giản kì quái hỏi: “Em định mua gì à? Có cần anh đi mua cùng không?”.
Cố Trường Đình gật đầu, đáp: “Đang muốn nói với anh đây, ngày kia chúng ta về quê của anh nhưng vẫn chưa chuẩn bị quà cáp gì, nhà anh có tất cả bao nhiêu người, ngày mai chúng ta bớt thời gian đi mua chút quà, tay không đến thì không ổn”.
May mà ban nãy Đường Quý Khai đã báo tin cho Triệu Giản, nếu không Triệu Giản không biết nhà mình có bao nhiêu người mất, hắn đáp ngay: “Một ông nội, một người cậu, ba người cô, ba em gái, bốn em trai…”.
Cố Trường Đình ngạc nhiên quay lại nhìn hắn, hỏi lại: “Nhiều người vậy sao?”.
Triệu Giản cũng âm thầm phỉ nhổ, rõ là quá nhiều người, đến Cố Trường Đình cũng cảm thấy vậy.
Cố Trường Đình nói: “Không sao, anh đi tắm đi, tôi xem xem mua gì thì tốt”.
Triệu Giản vào phòng tắm, tắm xong chỉ vây một chiếc khăn tắm đã đi ra lắc lư, hiển nhiên là bởi hắn rất tự tin với vóc người hoàn mỹ của mình.
Nhưng Cố Trường Đình đang xoắn xuýt xem nên mua tặng gia đình Triệu Giản món quà gì, cứ nhìn máy tính mà cau mày, vẻ mặt băn khoăn, căn bản không chú ý đến Triệu Giản.
Triệu Giản cố ý lượn quanh Cố Trường Đình hai vòng, nhưng cũng không thu hút được sự chú ý…
Cố Trường Đình vẫn đang xem xét vấn đề quà tặng, có vẻ như anh rất xem trọng chuyến đi này, search trên mạng một lúc lâu, ngẩng đầu lên đã hơn mười hai giờ.
Triệu Giản lượn một lúc không ai để ý đành lên giường ngồi. Hắn lén cầm điện thoại, chỉnh sửa ảnh mình chụp một chút, rồi gửi cho Đường Quý Khai.
Đường Quý Khai nhắn lại ngay, nhưng Triệu Giản vừa nhìn liền đen mặt.
Đường Quý Khai nhắn rằng: Muộn thế này rồi còn gửi ảnh chụp tự sướиɠ, nhìn đã biết không có hoạt động ban đêm, không hạnh phúc, không phải anh bị anh dâu đuổi ra rồi đấy chứ?
Đường Quý Khai quá độc miệng, Triệu Giản không chịu nổi, rất muốn kéo số Đường Quý Khai vào sổ đen, nhưng nhớ tới sau này còn dùng đến, nhờ Đường Quý Khai làm chân chạy việc, cuối cùng vẫn phải nhịn.
Triệu Giản không muốn để ý tới Đường Quý Khai, nhưng Đường Quý Khai lại gửi một tin nhắn đến, bảo hắn vào hòm thư điện tử check mail, cậu ta đã gom đủ họ hàng hang hốc của Triệu Giản rồi, ảnh đã gửi vào hòm thư của hắn, bảo hắn nhìn trước cho quen mắt, không ngày kia nhìn người này lại gọi tên người kia.
Triệu Giản nhanh chóng đăng nhập vào hòm thư, quả nhiên có mail Đường Quý Khai gửi đến, mở ra thì thấy đều là ảnh chụp, nam nữ già trẻ lớn bé đủ cả.
Ảnh chụp tương đối nghiêm chỉnh, hơi giống ảnh chứng minh thư, lộ trọn mặt và phần trán, tất cả đều là ảnh chính diện.
Triệu Giản nhìn qua một lượt, Đường Quý Khai khá cẩn thận, bên cạnh ảnh chụp đều ghi chú tên người, đây là ông nội anh, rồi thì đây là bác gái anh, đây là bác hai anh.
Xem đến cuối cùng, còn có ảnh một đứa nhóc hai tuổi, bánh bao nhỏ thật đáng yêu quá chừng, mặt tròn xoe, mắt to, lông mi dài. Triệu Giản nhìn, Đường Quý Khai nói đây là em trai hắn.
Triệu Giản cảm thấy, lấy một đứa nhóc nhỏ như vậy quả thực có chút hớ hênh, nhỡ lúc đó đứa nhỏ khóc thì sao? Vội nhắn tin cho Đường Quý Khai thương lượng, nhưng Đường Quý Khai đáp, vừa nhìn đã biết Cố Trường Đình là người nhân hậu, chắc chắn rất thích trẻ con, đặc biệt là đứa trẻ đáng yêu như vậy, cho nên chọn một đứa đến phân tán sự chú ý của anh, tránh bị lộ tẩy.
Triệu Giản ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, không phản bác gì nữa.
Triệu Giản còn chưa bàn bạc với Đường Quý Khai xong, nhưng đã qua nửa đêm, Cố Trường Đình buồn ngủ rồi, đang chuẩn bị lên giường nằm. Triệu Giản nhanh chóng tắt điện thoại, ngoan ngoãn theo bà xã đi ngủ.
Đêm nay, hai người vẫn đắp chăn ngủ trong sáng, dù sao Triệu Giản muốn là thả dây dài câu cá lớn, vì vậy không dám manh động.
Sáng hôm sau, Cố Trường Đình dậy từ rất sớm, nhưng anh không lập tức đến công ty, mà quyết định tới trung tâm thương mại mua quà biếu trước.
Triệu Giản thực sự hết cách, nhưng không dám nói vì sợ lộ tẩy, đành phải đi theo Cố Trường Đình. Nhưng tệ hại hơn nữa, Trâu Tung không chỉ muốn về quê cùng bọn họ, mà còn cùng đi mua đồ.
Ba người ra ngoài mua một đống đồ lớn, thuốc bổ cho người cao tuổi, đồ chơi cho bọn nhỏ các thứ, Triệu Giản còn cố ý mua một bình sữa cho trẻ sơ sinh. Túi lớn túi nhỏ, xem chừng cốp xe cũng không chứa hết.
Nhân viên sửa đường và kéo đường dây điện mà Cố Trường Đình bố trí không đi cùng bọn họ, đến nơi mới gặp mặt, vì vậy khi trời còn chưa sáng, Cố Trường Đình đã cùng Triệu Giản và Trâu Tung xuất phát.
Trâu Tung chủ động yêu cầu lái xe, có vẻ cảm thấy mình rất giống một chiếc bóng đèn công suất lớn, vì vậy an vị ở ghế lái lái xe, để Cố Trường Đình và Triệu Giản ngồi ghế sau.
Thôn nhỏ cách thành phố không xa, nhưng đường rất khó đi, nếu thuận lợi buổi chiều tới nơi, nhưng nếu không thuận lợi thì tối mới tới.
Trâu Tung lái xe không vững, khi trời chưa sáng còn ổn, vì đường khá bằng phẳng, không bị kẹt xe, nhưng khi mặt trời lên cao thì không xong, xe lắc lư khiến Cố Trường Đình rất khó chịu.
Cố Trường Đình nói: “Trước giờ không biết mình cũng bị say xe”.
Trâu Tung nói: “Không thể trách mình được, cậu xem, nhiều xe thế này đi thế nào được, mình ở nước ngoài hơn một năm, cậu phải rộng lượng với mình, lâu lắm rồi không thấy nhiều xe đến vậy”.
Đừng nói là Cố Trường Đình, ngay cả Triệu Giản cũng thấy hơi choáng rồi, bị rung lắc thực sự khó chịu.
Bởi vì Cố Trường Đình không muốn nôn ra nên nhắm mắt ngủ để phân tán sự chú ý, thế là một lát sau liền thϊếp đi, nghiêng đầu dựa lên vào Triệu Giản.
Triệu Giản nhìn vậy không kìm được mỉm cười, dứt khoát vươn tay luồn qua eo Cố Trường Đình, ôm cả người anh, để anh dựa vào ngực mình cho thoải mái.
Cuối cùng Trâu Tung cũng lái xe qua đoạn đường tắc, thấy hai người phía sau đang ngủ, tựa sát vào nhau, nhìn ngọt ngào đến ngứa răng.
Khi Cố Trường Đình tỉnh lại, mơ màng chớp mắt, nhận ra mình đang nằm ở ghế sau, Triệu Giản thì không thấy đâu. Đáng sợ nhất là sắc trời đã bắt đầu tối, ráng chiều sót lại nơi chân trời đỏ rực.
Cố Trường Đình vội vàng ngồi dậy, Trâu Tung ngồi ở ghế lái nói: “Dậy rồi sao?”.
“Mấy giờ rồi?”. Cố Trường Đình hỏi: “Chúng ta đang ở đâu, trời đã tối thế này rồi sao?”.
Trâu Tung nhún vai, oan ức nói: “Tại các cậu thôi, biết đường thì ngủ hết, ngủ như chết, mình đi lạc đường rồi. Triệu Giản nói hắn cũng không biết, nên xuống xe hỏi thăm rồi…”.
Cố Trường Đình: “…”.
Cố Trường Đình cảm thấy mình vừa tỉnh ngủ đã bị Trâu Tung làm tức đến choáng váng.
Cố Trường Đình nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng dáng Triệu Giản, nơi đây đồng không mông quạnh, thực sự đáng lo, thế là cũng mở cửa xe đi xuống.
Trâu Tung nói: “Hắn to con như vậy mất đi đâu được mà lo, hình như qua bên kia hỏi đường rồi”.
Cố Trường Đình nhìn theo hướng Trâu Tung chỉ, liền nhìn thấy xa xa hình như có mấy người, chỉ là không biết đang làm gì, túm tụm lại một chỗ, ai không biết còn tưởng tụ tập gây sự.
Cố Trường Đình không yên tâm, nói: “Mình qua đó xem sao”.
Trâu Tung đáp: “Chờ chút, mình đi cùng cậu, để mình khóa xe đã”.
Hai người đi về phía trước, đi một lúc thì thấy đúng là ở đó tụ tập đông người, nhưng không phải gây gổ đánh nhau mà đang quay phim. Không biết đoàn làm phim nào lại chạy đến nơi hoang vu này lấy cảnh.
Ráng chiều hôm nay đậm sắc, xung quanh tuy hoang vắng, nhưng lên hình thì hiệu ứng không tệ, có cảm giác thê lương mỹ lệ khó tả.
Cố Trường Đình tìm trong đám người một lúc thì thấy Triệu Giản. Bất kể hắn ở nơi nào đều tựa như hạc giữa bầy gà, lúc này hắn đang hỏi đường một cô gái, cô gái đó giơ tay chỉ, mô tả hướng đi cho Triệu Giản.
Cố Trường Đình vừa nhìn đã biết bọn họ đã đi lạc khá xa, phương hướng cô gái kia chỉ rất rối rắm.
Triệu Giản mãi mới hỏi được đường, quay lại thấy Cố Trường Đình, liền chạy lại, nói: “Bà xã, chúng ta mau đi thôi, còn xa mới đến”.
“Ừ, có hỏi khoảng bao lâu nữa mới đến không?”. Cố Trường Đình hỏi.
Triệu Giản đáp: “Chừng một tiếng nữa, nếu thuận lợi…”.
Cố Trường Đình nhìn đồng hồ, vẫy vẫy Trâu Tung, nói: “Trâu Tung, đang làm gì vậy? Đi thôi, đứng thần người ở đó làm gì”.
Trâu Tung đứng bên cạnh Cố Trường Đình, anh và Triệu Giản đi mấy bước rồi cậu ta vẫn không nhúc nhích, không biết đang nhìn gì.
Cố Trường Đình gọi một tiếng, Trâu Tung vẫn không nghe thấy, nhưng lại có người nghe thấy lời Cố Trường Đình, lập tức ngoảnh lại.
Chính là cô gái vừa chỉ đường cho Triệu Giản, nghe thấy hai chữ “Trâu Tung” vẻ mặt như gặp ma, vừa quay sang nhìn lại càng giống gặp ma hơn.
Cô gái kia vội vỗ vai người bên cạnh, còn cúi đầu nói gì đó.
Người kia ngồi trên ghế xếp nhỏ, nhưng đang tựa người ngủ gục, ban nãy ánh sáng hơi yếu, Triệu Giản đứng gần nhưng không nhận ra. Giờ nhìn lại thấy rất quen, chính là ngôi sao trên trang bìa tạp chí ngày hôm qua.
Là Tống Hữu Trình.
Người đàn ông bị cô gái đánh thức, mở mắt ra nhìn, hắn rõ ràng hơi kinh ngạc, sau đó đứng bật dậy, áo khoác đắp trên người rơi xuống đất cũng không chú ý.
Nhưng kinh ngạc chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đó đứng lên rồi không có thêm hành động nào nữa, đứng cách đó không xa nhìn Trâu Tung, không nói chuyện cũng không định đi tới.
Lúc này Trâu Tung mới phản ứng lại, vội quay đầu chạy tới chỗ Cố Trường Đình, nói: “Muộn rồi, chúng ta mau đi thôi”.
Cố Trường Đình hơi do dự, nói: “Trâu Tung…”.
Trâu Tung tựa như không nghe thấy lời anh, vội vội vàng vàng trở về xe, lên xe liền đạp ga, dáng vẻ như định bỏ bọn họ lại chạy trốn một mình.
Mọi người lên xe, vẫn là Trâu Tung lái, dựa theo phương hướng cô gái kia chỉ đi tiếp.
Xe của Cố Trường Đình đi rồi, Tống Hữu Trình vẫn đứng đó, nhìn theo hướng chiếc xe đi, không biết đang nghĩ gì.
Cô gái lo lắng, hỏi: “Anh Trình, anh không sao chứ?”.
Tống Hữu Trình hút một hơi thật sâu, lấy một gói thuốc lá từ trong túi áo, rút một điếu ra nhưng không châm lửa, chỉ ngậm trong miệng, sau đó lắc đầu.
Tống Hữu Trình móc điện thoại di động, lướt danh bạ một lát, tìm được một số điện thoại, bấm gọi, nhưng không có người nghe máy, lời thông báo máy móc nói với hắn, số máy hắn gọi không tồn tại.
Tống Hữu Trình tựa hồ càng thêm ảo não, cúp điện thoại.
Trợ lý đứng bên cạnh hắn liếc nhìn, thấy màn hình gọi đi hiển thị hai chữ “Trâu Tung”.
Cô gái vội nói: “Anh Trình, anh chàng hỏi đường ban nãy hình như là bạn của anh Trâu. Anh ta hỏi em đường đến một thôn nhỏ, chắc bọn họ định tới đó”.
Tống Hữu Trình nhíu mày, hỏi: “Thôn nhỏ nào?”.
Khoảng một tiếng sau, quả nhiên Cố Trường Đình đã tới nơi, dọc đường Trâu Tung đều im lặng, cuối cùng Cố Trường Đình phải nói: “Vừa nãy gặp anh Tống, sao không chào một câu?”.
“Chào làm gì? Ngại chết đi được”. Trâu Tung nói: “Không phải bây giờ anh ta rất ổn sao? Nghe nói nổi tiếng lắm, đông fan, lại nhiều tiền, khéo còn nhiều tiền hơn mình”.
“À đúng rồi”. Trâu Tung nói tiếp: “Hình như còn có bạn gái mới, đàn em của anh ta phải không nhỉ? Trước kia tớ từng gặp rồi thì phải, trông đáng yêu ưa nhìn lắm. Tên gì ấy nhỉ? Chẳng nhớ nữa”.
Cố Trường Đình nghi ngờ nhíu mày, nói: “Cậu xem trong tờ báo hôm qua à?”.
“Đúng vậy, trong đó nói, bọn họ đeo nhẫn đôi, có khi là đính hôn rồi”. Trâu Tung nói: “Dù sao bọn mình cũng chấm dứt rồi. Cậu thấy cái điệu bộ ban nãy của anh ta chứ? Phải nói là khổ đại cừu thâm”.
Cố Trường Đình nói: “Cách xa như vậy, mình suýt thì không nhận ra, làm sao cậu nhìn được ánh mắt của anh ta?”.
Trâu Tung hừ hừ: “Không cần nhìn cũng cảm nhận được”.
Cố Trường Đình: “…”.
Cố Trường Đình không biết nên nói gì cho phải, anh cũng không hiểu rõ con người Tống Hữu Trình. Tuy tin tức trên báo lá cải không thể tin hoàn toàn, rất nhiều chuyện là bịa đặt. Nhưng Trâu Tung và Tống Hữu Trình chia tay hơn một năm rồi, ai biết chắc mọi chuyện đã đi đến bước nào?
Triệu Giản ngồi bên cạnh hóng chuyện, đợi hai người không nói nữa, đột nhiên hỏi: “Vậy cậu còn thích hắn không?”.
Trâu Tung bị câu hỏi của hắn làm cho bất ngờ, ai biết tên này lại nói trắng ra như vậy.
Im lặng hồi lâu, cậu ta mới đáp: “Ờ, cũng có thể. Tôi không biết”.
May mà sắp vào thôn, Trâu Tung không có thời gian để than thở nữa, bọn họ dừng xe, sau đó xách túi lớn túi nhỏ đi vào nhà Triệu Giản.
Buổi tối, trong thôn rất yên tĩnh, dù sao nơi này lạc hậu, ngay cả điện cũng không có, buổi tối không có hoạt động giải trí gì, ăn cơm xong chuyện trò một lúc rồi đi ngủ.
Nhưng xe Cố Trường Đình vừa đi vào, liền có người trong nhà chạy ra đứng vây xem.
Nhà Triệu Giản ở mãi cuối thôn, tất cả đều chưa đi ngủ, dường như đang chờ bọn họ, đúng là một đại gia đình, nghe nói bọn họ tới, tất cả đều chen chúc ở cửa đón tiếp.
Triệu Giản vừa nhìn liền có cảm giác chìm trong biển người, nhất thời hơi đau đầu.
“Anh, anh về rồi! Nhà mình nhớ anh lắm nớ (*)”.
(*) Giọng địa phương.
Bọn họ vừa bước đến cửa, đã có một người đàn ông cường tráng xông ra như một bóng đen, tặng Triệu Giản một cái ôm, vô cùng nhiệt tình hồn hậu, vừa ôm vừa vỗ lưng Triệu Giản mấy cái liền.
Cố Trường Đình ngẩng đầu nhìn, người này thấp hơn Triệu Giản một chút, nhưng vóc người thì giống hắn, nghĩ thầm, đúng là người một nhà, do gen di truyền cả, khó trách Triệu Giản cao to như vậy.
Triệu Giản bị ôm một lúc, hơi ngẩn người, sau đó vội cười đáp lại: “Anh mày về rồi, về rồi…”.
Hắn vừa nói vừa nhìn dáo dác, bởi vì không nhận ra người trước mắt là thế nào với mình. Nhìn tuổi tác, hẳn là em trai của mình, nhưng là thằng em nào trong bốn thằng em đây? Triệu Giản bó tay.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ với quần đùi, vừa đen vừa tráng kiện, khuôn mặt mang nụ cười chất phác, chuẩn bộ dạng người nhà quê. Lông mày Triệu Giản nhíu chặt, bị Đường Quý Khai bẫy rồi, đúng là đã gửi ảnh của tất cả diễn viên cho hắn, nhưng ảnh chụp là mặt mộc, bây giờ người này rõ ràng đã trang điểm, không khéo cha ruột hắn còn chẳng nhận ra nữa là Triệu Giản.
Hắn lại nhìn lướt qua mặt cả gia đình, quả nhiên ai ai cũng đã được trang điểm, không biết là thợ trang điểm nào mà tay nghề đỉnh thế, Triệu Giản vừa nhìn đã nhận ra đâu là ông nội.
Đúng lúc Triệu Giản đang xoắn xuýt, chân bị va một cái, cúi đầu thấy là một đứa nhóc hai tuổi, nó đang ôm chân hắn, ngửa đầu cười, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ.
Đứa nhỏ này hắn nhận ra…
Bánh bao nhỏ ngửa đầu, chân không vững, suýt nữa ngã dập mông xuống đất. Cố Trường Đình vội bỏ đồ trong tay xuống, đỡ đứa nhỏ sắp ngã.
Bánh bao nhỏ cười khúc khích, cảm thấy chơi rất vui, giang hai tay nói: “Anh ơi bế em”.
Bánh bao thật đáng yêu, đôi mắt như bầu trời ngàn sao, Cố Trường Đình vừa nhìn liền thích mê, lập tức bế nó lên, còn lấy một món đồ chơi lông nhung trong túi áo ra cho nó, nói: “Đáng yêu ghê, em trai anh à?”.
Triệu Giản vội đáp: “Đúng đúng, em tư của anh”.
Không ngờ cách của Đường Quý Khai khá hữu dụng, quả nhiên Cố Trường Đình thích trẻ con.
“Ấy chà, mau vào nhà nào, đừng đứng ngoài thế”.
Ông nội chống ba toong đầu rồng, ông vừa mở miệng, mọi người liền líu ríu nói: “Vào nhà vào nhà, mau vào nhà thôi”.
Một người phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng vẻ rất chất phác lại gần giúp Cố Trường Đình xách túi đồ, nói: “Về thì về, còn quà cáp làm chi, nhiều thế này, lần đầu về nhà đã tốn kém cháu, ngại quá”.
Cố Trường Đình vội vã nói cảm ơn: “Triệu Giản, cô đây là…”.
Triệu Giản ấp úng, không biết giới thiệu ra sao: “Đây…bà xã, đây là cô ba”.
Cố Trường Đình đang định chào hỏi, người phụ nữ kia lại cười nói: “Ôi chao, xem thằng lớn này, mới vào thành phố có mấy hôm đã biết nói đùa rồi, cô là cô hai ni, có phải trời tối quá không nhìn rõ không, cô ba cháu ở bên kia hầy”.
Vừa nói xong thì một người phụ nữ chạy tới, cười nói mình là cô ba của Triệu Giản.
Triệu Giản: “…”.
Triệu Giản cảm thấy mình bị Đường Quý Khai gài bẫy, xấu hổ đến mức xanh cả mặt.