Vóc dáng Triệu Giản rõ ràng cao to như vậy mà lại nói bằng ngữ khí trẻ con bướng bỉnh, khiến Cố Trường Đình vô cùng bối rối.
Mùi hương nhàn nhạt trên người Triệu Giản vô cùng quen thuộc, giống y như mùi trên người Cố Trường Đình, đó là mùi sữa tắm, nhưng vì Triệu Giản vừa tắm xong nên ngửi mùi rất rõ.
Cố Trường Đình vẫn luôn cảm thấy đó là một mùi hương rất dịu mát, nhưng không biết vì sao, lúc này ngửi xong lại mặt đỏ tim đập, cảm giác tim mình đã nhảy lên cổ rồi.
Theo bản năng anh muốn tránh Triệu Giản, nhưng Đào Yến Cần còn đang nhìn bọn họ, Cố Trường Đình lại không muốn để cô ta phát hiện ra manh mối gì.
Anh không thể làm gì khác, đành vươn tay vỗ vỗ cánh tay đang ôm mình của Triệu Giản, nói: “Anh không cần nghe người ngoài thêu dệt chia rẽ, hai ngày nữa chúng ta kết hôn rồi, lẽ nào anh không tin em sao?”.
Cố Trường Đình nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra trong lòng anh rất lo lắng, sợ cái người trông thì cao to nhưng lỗ mãng này nói ra điều gì khác thường, khiến Đào Yến Cần chê cười.
Nhưng Triệu Giản chỉ ôm anh không rời, nghe anh nói vậy liền nhếch miệng cười, nói: “Đương nhiên là anh tin em”.
Cố Trường Đình thở phào nhẹ nhõm, còn Đào Yến Cần giận đến đỏ cả mặt, gần như một giây sau sẽ nổ tung.
Cố Trường Đình mấy lần ngầm giãy dụa nhưng không có kết quả, đành phải đuổi Đào Yến Cần đi trước rồi nói.
“Nếu cô Đào không còn chuyện gì thì mời dẫn người của cô lập tức ra khỏi đây”. Cố Trường Đình nói.
Đào Yến Cần không chịu đi, cô ta sao có thể cam lòng mà đi như vậy. Cô ta không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn vệ sĩ, còn nháy mắt ra hiệu.
Đám vệ sĩ lập tức gật đầu, sau đó sải bước đi tới, giơ tay định giữ cổ tay Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình hoảng sợ, không biết Đào Yến Cần muốn làm gì.
Đào Yến Cần khoanh tay, cười lạnh nói: “Xem ra tôi không quản được cậu, vậy chỉ có thể mang cậu đến chỗ cha cậu, để ông ấy dạy dỗ cậu thôi”.
Cố Trường Đình vội rút tay về, còn Triệu Giản đang ôm anh đột nhiên híp mắt, ôm eo anh, kéo anh ra phía sau, mình bảo vệ phía trước.
Đám vệ sĩ không bắt được Cố Trường Đình, bực mình hừ một tiếng, khinh Triệu Giản cản trở, dứt khoát đấm một cú tới.
“Rắc” một tiếng.
Cố Trường Đình còn định bảo Triệu Giản cẩn thận, nhưng chưa kịp nói thì tên bảo tiêu kia đã hét thảm.
Cố Trường Đình không nhìn rõ, dáng người cao lớn của Triệu Giản chặn tầm mắt của anh, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đám bảo tiêu đột nhiên đều khuỵu xuống, đầu gối hận không thể dập vỡ sàn gỗ.
Triệu Giản giữ cổ tay tên vệ sĩ dùng sức vặn một cái, âm thanh “răng rắc” khiến người nghe dựng tóc gáy, tên vệ sĩ đau đớn hét to một tiếng, Triệu Giản liền đạp mạnh vào khớp gối gã, nháy mắt gã liền quỳ xuống.
“A!!”.
Đào Yến Cần sợ hãi, kêu to: “Các người dám ra tay?”.
Cố Trường Đình cười lạnh nói: “Đây là nhà tôi, các cô xâm phạm chỗ ở của người khác còn to mồm?”.
Triệu Giản vốn cao to anh tuấn, tràn đầy dã tính khó có thể thuần phục, lúc này động thủ, khí thế đó tạt thẳng vào mặt, vừa khiến người ta mặt đỏ tim đập, vừa khiến họ kinh ngạc sợ hãi.
Triệu Giản không nói lời nào, thậm chí không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng Đào Yến Cần cảm thấy người đàn ông này rõ ràng rất hung ác.
Triệu Giản gạt ngã tên vệ sĩ cuối cùng xuống đất, sau đó liền tiến về phía Đào Yến Cần.
Trước đó Đào Yến Cần còn không cam lòng vì người đàn ông anh tuấn này không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, bây giờ bị hắn nhìn chằm chằm lại sợ như gặp thú dữ.
Đào Yến Cần sợ đến nỗi thét chói tai, hốt hoảng lui về phía sau, cô ta đi giày cao gót, vì vội vàng nên lui bảy tám bước thì trẹo chân bảy tám lần, cổ chân lập tức sưng thành bánh bao.
Cố Trường Đình còn chưa kịp phản ứng, Đào Yến Cần và vệ sĩ của cô ta đã lăn một vòng rồi chạy biến, đâu dám ở lại quấy rối nữa.
Đào Yến Cần được vệ sĩ dìu về nhà họ Cố, cô ta lập tức bắt đầu giở bài một khóc hai làm loạn ba thắt cổ. Cha Cố Trường Đình vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng gào khóc, đương nhiên phải đi xem xảy ra chuyện gì.
Đào Yến Cần khóc như hoa lê trong mưa, nhào vào lòng ông Cố, nghẹn ngào nói: “Ông, hôm nay em thiện chí đi thăm Cố Trường Đình, sợ cậu ta buồn vì chuyện cô Đồng, không ngờ, cậu ta không biết điều còn cắn lại em, gọi một người đàn ông lạ đến đánh em…”.
Ông Cố nhìn cổ chân Đào Yến Cần sưng vù, hơn nữa quần áo thì xộc xệch, lập tức tin là thật, nói: “Từ trước đến giờ nó vẫn không biết điều như vậy, em đi thăm nó làm gì, em quá tốt bụng rồi”.
Đào Yến Cần khóc sướt mướt nói: “Không phải em làm vì ông sao? Cố Trường Đình bị cô dâu đá cũng chẳng sao, nhưng hai ngày nữa tất cả mọi người sẽ chỉ trỏ nhà họ Cố, có khi còn cười nhạo ông nữa. Em nghĩ như vậy đã thấy khó chịu trong lòng rồi”.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt ông Cố liền xanh mét, nói: “Hừ, từ nhỏ đến lớn nó chẳng làm được chuyện gì ra hồn, tôi phải chính thức cắt bỏ quan hệ cha con với nó, tránh bị nó liên lụy xui xẻo”.
“Ông à, đừng như vậy”. Đào Yến Cần lau nước mắt, nói: “Ông hãy bớt giận. Đề nghị lúc trước em đưa ra với ông…”.
Ông Cố nói: “Em nói là chuyện bác hai em và Cố Trường Đình?”.
Đào Yến Cần gật đầu.
Ông Cố gật đầu: “Không phải tôi đồng ý rồi sao? Cố Trường Đình không thích? Cho nên gọi người đánh em?”.
Đào Yến Cần oan ức gật đầu, nói: “Không chỉ vậy đâu, Cố Trường Đình tìm một người đàn ông lạ không biết từ đâu tới, nói hai ngày nữa sẽ kết hôn với hắn. Ôi, cứ thế này thì em thấy nhà họ Cố nhất định sẽ thành trò cười mất”.
Ông Cố vừa nghe liền nổi trận lôi đình, nói: “Người đàn ông lạ nào? Sao tôi chưa nghe nó nói? Nhà họ Cố này ai muốn vào là vào được sao? Cố Trường Đình, nó đã gây đủ phiền phức cho nhà họ Cố rồi, còn muốn tìm một kẻ lạ mặt tới đây ăn nhờ ở đậu sao?”.
“Đúng vậy đó”. Đào Yến Cần đáp, “Nhưng Cố Trường Đình quyết tâm muốn kết hôn với hắn ta”.
“Tức chết mất!”.
Ông Cố đập bàn, Đào Yến Cần vội kéo ông, nói: “Ông đừng nóng vội, thực ra em có biện pháp này, nhưng phải nhờ ông giúp một tay”.
“Biện pháp gì?”. Ông Cố hỏi.
Đào Yến Cần nói: “Ông có thể gọi điện bảo Cố Trường Đình về nhà một chuyến, sau đó chúng ta bỏ thuốc vào nước của cậu ta, đến khi Cố Trường Đình hôn mê bất tỉnh, em gọi bác hai tới, để bọn họ gạo nấu thành cơm. Vậy là mặc dù Cố Trường Đình không muốn nhưng nhược điểm đã ở trong tay chúng ta, hai ngày sau cậu ta sao có thể kết hôn với người đàn ông kia được, hẳn phải kết hôn cùng bác hai em chứ?”.
Ông Cố nghe xong im lặng một lúc, hình như cảm thấy cách này quá hèn hạ, nhưng ông cũng không có biện pháp nào khác, im lặng hai phút, Đào Yến Cần có vẻ nắm chắc phần thắng, không hề thúc giục ông.
Cuối cùng, ông Cố gật đầu nói: “Được thì được, nhưng Cố Trường Đình nó bất hiếu lắm, tôi gọi điện chưa chắc nó đã về”.
“Không sao”. Đào Yến Cần nói: “Việc này có gì đâu, chỉ cần giở chút thủ đoạn, gọi Cố Trường Đình đến công ty, nói công ty xảy ra sơ suất nghiêm trọng, cần cậu ta đi xem là chuyện gì. Em cũng gọi bác hai đến công ty, vậy còn không thành công sao?”.
Ông Cố nói: “Vậy thì được, chuyện công ty Cố Trường Đình sẽ không bỏ mặc đâu”.
Đào Yến Cần nói: “Vậy em đi tìm người làm, tránh đêm dài lắm mộng”.
Cố Trường Đình một đêm không ngủ, mệt mỏi vô cùng, mãi mới đuổi được Đào Yến Cần, vội bò lên giường chợp mắt, nhưng anh thấy mình ngủ chưa được bao lâu thì thư ký gọi điện thoại tới, nói hợp đồng của công ty xảy ra sai sót.
Cố Trường Đình nhanh chóng đứng dậy rời giường, vào phòng tắm rửa mặt, sau đó thay quần áo, chỉnh trang cho mình xong liền định tới công ty luôn.
Anh cầm chìa khóa xe chuẩn bị xuống nhà ra ngoài, đi đến cầu thang bỗng ngửi thấy mùi thức ăn.
Phòng bếp của Cố Trường Đình mở một nửa, đứng ở trên cầu thang có thể nhìn thấy rất rõ, một bóng người cao lớn đang nấu cơm, còn đeo chiếc tạp dề ngộ nghĩnh mà Cố Trường Đình từng dùng qua một lần.
Cố Trường Đình ngẩn người, còn người đàn ông đã tắt bếp, múc các thứ ra, vừa quay lại liền đối diện với ánh mắt của Cố Trường Đình, không tiếc nở nụ cười ngây ngô.
Triệu Giản bê mâm tiến lên đón, nói: “Cậu dậy rồi à, mặc dù đã là buổi chiều, nhưng tôi thấy trong nhà không có gì nên giúp cậu hấp hai cái bánh bao, với ốp hai quả trứng”.
Cố Trường Đình kinh ngạc nói: “Anh biết nấu cơm?”.
Triệu Giản ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Biết thì biết, nhưng trừ trứng ốp ra thì chắc không nấu được món gì ngon”.
Cố Trường Đình bị sự thật thà của Triệu Giản chọc cười, nhưng hiện giờ anh không có thời gian để ngồi xuống ăn, đành phải cầm bánh bao kẹp trứng ốp, nói: “Tôi phải đến công ty, anh cứ ở nhà đi, trong cái tủ này có một ít tiền, anh có thể dùng. À, điện thoại của anh đây, trong đó có số máy riêng của tôi, có việc gì cứ gọi, anh biết dùng không?”.
Triệu Giản vội đặt mâm xuống, như cún theo đuôi đuổi theo Cố Trường Đình, nói: “Tôi đi cùng cậu được không? Tôi có thể bảo vệ cậu”.
Cố Trường Đình định từ chối, dù sao anh cũng chỉ tới công ty mà thôi. Nhưng vẻ mặt chờ mong của Triệu Giản quá thực giống như một chú chó lớn. Cố Trường Đình nghĩ lại, bọn họ cũng sắp kết hôn rồi mà mọi người chưa từng gặp Triệu Giản, thời điểm diễn ra hôn lễ sẽ bất ngờ, chi bằng nhân lúc này đưa Triệu Giản ra ngoài gặp mọi người, đến lúc đó cũng đỡ lúng túng.
Cố Trường Đình gật đầu, nói: “Đi thôi, tôi lấy xe”.
Cố Trường Đình đưa Triệu Giản tới công ty, quả nhiên Triệu Giản trở thành tâm điểm chú ý, không chỉ vì hắn đi cùng Cố đại thiếu gia, mà riêng khuôn mặt của Triệu Giản đã đủ thu hút rồi, gần như ai đi ngang qua cũng phải ngó nhìn.
“Tôi phải vào phòng họp, anh đợi ở phòng làm việc trên tầng của tôi được không? Ở đây không được đi lung tung”.
Cố Trường Đình phải đi họp, Triệu Giản đương nhiên không thể theo vào, Cố Trường Đình định bảo thư ký đưa Triệu Giản lên phòng làm việc của mình ở tầng trên.
Triệu Giản vội nói: “Tôi không đi lung tung, tôi ngồi ở ngoài chờ cậu được không? Nơi này gần, cậu đi ra là thấy”.
Cố Trường Đình hơi buồn cười, Triệu Giản thực sự giống một chú chó Golden Retriever cỡ bự, bộ mặt trung khuyển không lẫn đi đâu đươc. Nhưng lúc hắn đánh người thì không hề giống chú chó Golden hiền lành mà còn đáng sợ hơn cả loài báo.
Cố Trường Đình gật đầu, nói: “Được, vậy anh ngồi đây đi! Chắc tôi cũng không họp lâu đâu”.
Cố Trường Đình xoay người đi vào phòng họp, Triệu Giản liền ngồi xuống ghế chờ ở ngoài cửa.
Tầng này hầu hết đều là phòng họp chuyên dùng để bàn chuyện hợp đồng, thường xuyên có một nhóm doanh nhân xuất hiện, vì vậy vô cùng yên tĩnh, người đi lại cũng không nhiều.
Triệu Giản vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng giày cao gót gõ “cộp cộp” rất chói tai, vừa ngay lại thì nhìn thấy một bóng người diện đồ đỏ rực.
Một cô gái trẻ và một gã đàn ông trung niên béo ục ịch đi vào phòng trà cuối lối đi, cô gái hắn biết, là Đào Yến Cần sáng nay vừa mới gặp.
Triệu Giản nhíu mày, gã đàn ông kia hắn không biết, thoạt nhìn ít nhất phải năm mươi tuổi, đầu hói nghiêm trọng.
Hai người đó lén lút vụиɠ ŧяộʍ, vào phòng trà nói gì đó với nhau, nhưng cách quá xa nên Triệu Giản không nghe rõ.
“Xin hỏi…”.
Triệu Giản đang quay đầu nhìn, không chú ý là có người đi đến trước mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, khi đi ngang qua đây thì dừng lại.
Người đàn ông này mặc bộ tây trang vừa người, mặt hơi nham hiểm, nhưng trông không có vẻ khó đắc tội.
Theo sau hắn còn có ba người, một người giống như là thư ký, hai người còn lại có vẻ là vệ sĩ.
Người đàn ông dừng lại, không chắc chắn hỏi: “Xin hỏi, là…anh Đường phải không?”.
Triệu Giản nhíu mày, mặt trơ như gỗ đáp: “Anh nhận nhầm rồi, tôi họ Triệu”.