“Tôi nhớ tới đứa bé đầu tiên của tổng giám đốc Tô.”
Trong trí nhớ của Đỗ Triều Nhan, lần đầu tiên cô nhìn thấy cô gái này hình như là trên lễ đón người mới đến lần đó còn ở công ty.
“Tôi với tổng giám đốc Tô ở bên nhau cũng nửa năm rồi.”
Cũng là lần đầu gặp cô gái này với dáng vẻ mộc mạc so với hiện tại ăn mặc hàng hiệu và đồ xa xỉ lại không giống với người làm việc trong công ty.
“Tôi cảm thấy chuyện này muốn nói rõ với cô một chút, cuối cùng đây cũng là đứa bé đầu tiên của tổng giám đốc Tô.”
Đỗ Triều Nhan nhìn chằm chằm bụng nhỏ của cô gái, đành cười khổ gật đầu, đúng thế đây là đứa bé đầu tiên của Tô Mục, ban đầu nó vốn là con của cô nhưng bây giờ lại ở trong bụng người khác.
“Cô muốn cái gì?”
Cứ mặc cho Đỗ Triều Nhan cố gắng giữ thể diện cho mình nhưng giọng nói vẫn không thể kiềm được nhiễm chút nghẹn ngào.
“Tôi…” Tôi muốn cô ly hôn, tôi muốn thay thế vị trí của cô.
Tất cả lý do được người con gái đã chuẩn bị để nói nhưng bây giờ khi tận mắt nhìn thấy Đỗ Triều Nhan, cô ta lại không nói nên lời.
Nửa năm qua, cô ta không có một lần ngừng lén trộm lên giường để phát thị uy với Đỗ Triều Nhan, nhưng hôm nay Đỗ Triều Nhan vẫn khách sáo như cũng mời cô ta tới cửa, còn sai bảo người hầu chuẩn bị trà bánh cho cô ta.
Lương tri cô ta thức tỉnh, khiến cô ta không thể nào đối đầu với một người lương thiện như vậy, càng không thể nói những lời xấu xa kia với cô.
Im lặng một hồi lâu, cũng khiến cho Đỗ Triều Nhan có chút suy nghĩ mới về cô gái trước mắt, ít nhất cô ta còn có do dự, tính ra bản thân cũng chưa hỏng hoàn toàn.
“Nếu cô cũng không biết làm sao thì chuyện này để cho Tô Mục lựa chọn đi.”
Cô móc điện thoại di động trong túi ra, ấn dãy số Tô Mục, mở oa lên đặt giữa hai người.
“Làm sao thế bà chủ Tô?” Chỉ lát sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng dịu dàng và trêu đùa: “Anh vừa mới đi công tác, em đã nhớ anh rồi sao?”
“Tô Mực có một cô gái tới cửa nhà chút ta, nói là đã mang thai con của anh.” Không có bất luận lời nào vòng vo, cô cư thế mà nói tóm tắt sự tình nói thẳng.
Cô gái ngạc nhiên nhìn Đỗ Triều Nhan như không dám tin, cô gái này cô ta vẫn có ấn tượng trong lòng là một người yếu đuối quá quắc hay chọc phá chồng mình sao?
Hai đầu điện thoại yên lặng đến đáng sợ, chỉ trong ngăn ngủn mấy giây, không khí như ngừng lại.
“Triều Nhan đó không thể là con của anh được, em phải tin anh.” Người đàn ông nói như đinh đóng cột.
“Em đã nhìn thấy rõ ảnh chụp của hai người ngủ chung rồi.” Trông mắt Đỗ Triều Nhan hiện lên một tia thất vọng: “Anh muốn làm sao em tin anh đây?”
“Thật xin lỗi Triều Nhan, anh… Lúc trước anh uống say, nên… Nhưng chỉ có một lần đó, nên cô ta không thể nào mang thai con của anh được, có lẽ vì cô ta muốn vu khống anh, bây giờ em biết lòng các cô gái nhỏ đều rất sâu, em phải tin anh Triều Nhan.”
Cô ta nghe được người đàn ông đầu bên kia không chút để ý mà hất bát nước bẩn lên người mình, cô gái ôm bụng, nhịn không được mà khóc nức nở, Đỗ Triều Nhan là người bị hại im lặng nhìn ả, cảm thấy có chút kỳ lạ, cô là người nên đáng thương hơn cô ta mới đúng.
“Nếu thật sự là con của anh thì sao? Thật là con của anh, chúng ta ly hôn nhỉ?”
“Anh sẽ không ly hôn với em! Đỗ Triều Nhan! Em không tin anh sao? Chuyện đó không thể nào là con của anh được! Triều Nhan em mãi mãi là vợ của anh, em mới là người anh yêu nhất đời này, anh yêu em Triều Nhan, anh yêu mình em thôi!”
Yêu cô rồi lại phản bội bc, cái này là yêu sao? Đỗ Triều Nhan cong khóe miệng mỉa mai, không nói thêm lời nào nữa.
“Triều Nhan, em bình tĩnh lại một chút, bây giờ anh sẽ đặt vé máy bay đi về, em đợi anh, anh không muốn ly hôn, em đợi anh về giáp mặt giải thích với em được không?”
“Bây giờ cô gái kia còn ở nhà không? Anh nói Chu Thanh đưa cô ta đi, bây giờ em không cần lo lắng, về phòng đợi anh về, đợi anh về được không? Triều Nhan, anh yêu em, anh yêu em Triều Nhan, em ở nhà đợi anh về được không? Triều Nhan…”
Điện thoại im lặng giống như tra tấn người đàn ông bên đầu dây kia.
Tô Mục cầu xin hèn mọn, giọng nói càng ngày càng tuyệt vọng, cuối cùng sau khi không nhận bất cứ câu nào trả lời lại, người đàn ông kia giải thích tất cả rồi hóa thành giọng khóc nghẹn khó kiềm được.
Ý tưởng của cô gái trẻ tới đây ban đầu muốn chiếm đoạt địa vị bà chủ của người ta đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Đỗ Triều Nhan cúp điện thoại lấy khăn giấy trước mặt đưa cho cô gái đang khóc lóc đến nghẹn ngào kia.
“Nói thật tôi không nhớ rõ tên của cô, cũng không biết năm nay cô bao nhiêu tuổi, vì mấy cô gái gửi hình chụp với ghi âm cho tôi nhiều quá, tôi thật sự không có hơi đâu đi phân biệt các người.”
Cô gái ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn cô, trong thời gian ngắn ngủn này, cô ta không thể nói mình khϊếp sợ hay là tức giận.
“Tôi biết các người mong tôi với anh ta quậy một trận rồi ly hôn, sau đó các người có cơ hội thả một cái* là có thể đường đường chính chính làm bà chủ Tô thay tôi rồi.”
(*thả-bỏ đá xuống giếng-thừa nước đυ.c thả câu.)
Đỗ Triều Nhan cười khổ nói tiếp: “Có lẽ vì mấy năm nay tôi làm bà chủ toàn năng quá, mới khiến các người ảo giác như vây. Cơ bản Tô Mục không ly hôn với tôi vì sản nghiệp anh ta đứng tên kia, tôi đã chiếm một nửa.”
“Anh ta là một người làm ăn, tôi có thể nói chắc chắn cho cô biết, anh ta không thử vì một gương mặt đẹp trẻ tuổi mà cam lòng bỏ một nửa tài sản của chính mình.”
“Tôi ở chung với anh ta sớm chiều mười năm, tôi giống như mỏ neo với anh ta, làm cho anh ta cảm giác an toàn nảy sinh ra từ tôi, không phải tôi không muốn rời bỏ anh ta mà cơ bản anh ta không thể rời tôi được.”
Nói tới đây, Đỗ Triều Nhan lại không nhịn được mà cười cho mình, vì cô quá rõ ràng chuyện này nên lúc trước mới đồng ý lời cầu hôn của Tô Mục, mới giúp anh ta từ hai bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp ngày hôm nay, lại cam tâm tình nguyện trở thành bà chủ toàn năng.
“Đợi Tô Mục trở về, anh ta chắc sẽ bắt cô bỏ đứa bé, sau đó trả một số tiền cho cô, tiễn cô đi.”
Đỗ Triều Nhan sửa sang lại suy nghĩ một lần nữa, ngước mắt nhìn người con gái đối diện.
“Tôi hy vọng những lời hôm nay tôi nói ra, không có chữ nào sẽ lọt vào lỗ tai Tô Mục, nếu không trừ khi cô đến tìm tôi thì xin cô không cần nói cho anh ta biết cô đã gửi ảnh chụp cho tôi, tôi sẽ đưa cho cô một số tiền để làm thù lao.”
“Vì sao?” Cô gái nghi ngờ nhìn cô chằm chằm: “Rõ ràng cô biết anh ta phản bội mình nhưng lại muốn tiếp tục sống với anh ta sao?”
Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể xé rách da mặt, mấy chuyện giữa cô với Tô Mục quá nhiều chuyện không rõ ràng, như gia đình, tài sản, còn có ký ức cùng học một trường đại học.
Đỗ Triều Nhan nhẹ thở dài: “Đó là chuyện của tôi với anh ta, cô đừng có bắt tôi nói làm gì.”
Cô xoay người lấy bộ phiếu trong túi mình ra, điền vào mức giá rồi ký tên, sau đó xé xuống đưa cho cô gái.
“Sau này phải học cách đánh bóng đôi mắt mình lên, chén cơm thanh xuân này không bao lâu rồi cũng hết, đừng có đi đường vòng, đừng có lấy mấy năm đẹp nhất của cô lãng phí trắng trở lên một người không đáng.”
Đỗ Triều Nhan nhìn gương mặt trẻ tuổi của cô ta, ánh mắt càng thêm dịu dàng: “Lấy tiền với Tô Mục cho cô rồi làm chút gì đó, ít nhất thay đổi cuộc sống bây giờ, không cần gặp lại người xấu như chúng tôi.”
Không có chữ nào ác ý, không có nguyền rủa hay chửi bởi, thậm chí trước khi đi còn dặn dò những câu chỉ có người nhà mới nói.
“Thật xin lỗi.” Nước mắt của cô gái trẻ như vỡ đê rơi xuống liên tục: “Cô không sai, do tôi sai, là do tổng giám đốc Tô…”
Cô ta nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Bà chủ Tô… Không, cô Đỗ, tôi hy vọng tương lai cô có thể nhận được hạnh phúc thật sự của mình.”
——
“Triều Nhan? Triều Nhan, tỉnh dậy đi…”
Từng tiếng kêu gọi kéo Đỗ Triều Nhan bên trong ác mộng chưa bao giờ dừng.
Tầm mắt tỉnh táo lại để cô nhìn được biểu cảm của người kia, trong biết trong mơ màng, có thể cảm giác được đối phương đang lo lắng cho cô.
“Em gặp ác mộng sao?” Chu Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng lau nước mắt ở khóe mắt cho cô.
Trong trí nhớ của anh, Đỗ Triều Nhàn rất ít khi khóc đau đớn như vậy trừ khi ba năm trước, anh giúp Tô Mục tiễn tình nhân về biệt thự mà cảm thấy lo lắng cho cô nên anh đã ném cô ả tình nhân của gã giữa đường, rồi quay lại biệt thự.
Lần đó, Đỗ Triều Nhan đã khóc đến khàn cả giọng trong l*иg ngực anh.
Cô hỏi anh vì sao? Tại cô không tốt hay sao? Hay tại cô không xinh đẹp? Hay là vì trên giường cô không giỏi như những người phụ nữ bên ngoài? Vì sao Tô Mục lại đi nɠɵạı ŧìиɧ? Vì cái gì sau khi anh ta nɠɵạı ŧìиɧ xong còn có thể đúng lý hợp tình lừa gạt cô trở thành một đứa ngốc?”
Cho đến hôm nay, nhớ lại bộ dáng lúc đó của Đỗ Triều Nhan, lòng anh vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.
“Cứ xem đó là ác mộng đi…” Cô nhắm mắt lại, dùng đầu cọ ở trong khuỷu tay của người đàn ông: “Em buồn ngủ quá…”
“Vậy em ngủ tiếp đi.” Chu Thánh cúi người hôn lên sợi tóc của cô, bàn tay to lớn kéo phía sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ theo quy luật: “Lần này phải mơ thấy giấc mơ đẹp.”
Đỗ Triều Nhan mơ màng ừ một tiếng, rồi nhanh chóng đi vào mộng đẹp trong lòng ngục anh.
“Anh sẽ bên cạnh em.” Trong màn đêm, nghe được tiếng hít thở đều đều bên cạnh, người đàn ông hứa hẹn đầy tình cảm sâu đậm: “Mãi mãi.”