Mạt Thế Chi Thiên Tài

Chương 8: Cô gái kỳ lạ

Đứng sừng sững ở giữa mặt đường đó là một cô gái trẻ chừng 17 18 tuổi, cũng có thể trẻ hơn, vì khuôn mặt rất baby và mịn màng, mái tóc xoăn nhẹ dài ngang lưng màu trắng bạch kim hiếm thấy, đôi mắt hai bên hai màu khác nhau, bên đỏ bên xám. Bên mắt xám có tiêu cự chứ không phải do mù, màu mắt này thật sự rất đặc biệt. Bên cạnh cô còn có một cục lông đang nhảy nhảy trong lòng bàn tay. Cục lông trắng muốt, có bốn cái chân nhỏ xíu chỉ lộ bàn chân nhỏ màu đen, không nhìn rõ cẳng chân, mặt tròn tròn cũng màu đen. Trông từ xa có vẻ khá dễ thương. Cả người lẫn cục lông không rõ đó.

Cô gái đảo mắt nhìn quanh quanh, lẩm bẩm - “Đây là.. Thành phố C... Mơ sao?”, rồi dừng lại ở một tòa chung cư nào đó, sau đó vỗ vỗ cục lông trong tay - “Lên trên đó đi.” - Cô gái nói, không rõ là nói với ai. Trên đó có người.

Không có âm thanh nào đáp trả. Nhưng rồi, một quả cầu ánh sáng bao lấy xung quanh cô gái, đưa cô bay thẳng lên sân thượng theo hướng gió, những cơn lốc bụi cũng đã ngừng hẳn kể từ khi “sao băng” đáp đất, cũng là nơi Sở Gia Nguyệt và Bạch Tinh Húc bị trọng thương không thể di chuyển đang nằm ở đó.

“Họ là... những người đó.” - Cô nói

Tai của Sở Gia Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn bị triệt tiêu dị năng biến dị thính giác, nên dù tiếng lẩm bẩm đó nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, cô vẫn nghe thấy, trong đầu tự đặt ra rất nhiều câu hỏi.

“Xin chào” - Cô gái hỏi, tay ôm cục lông kỳ lạ vào lòng, từ từ tiến lại gần hai người.

“Chào chị. Chị là...” - Dù trông vẻ bề ngoài còn rất trẻ, cô vẫn vô thức gọi người ta là chị. Cô có linh cảm người này sẽ phải gọi như vậy không sai. Mà người này còn có vẻ đã biết bọn họ từ trước. Không phải là một mình cô hay Bạch Tinh Húc, mà là cả hai. Anh thế nào cô không rõ, nhưng cô có thể khẳng định, mình chưa từng gặp cô gái trước mắt này bao giờ. Nhưng không tính đến nhưng đặc điểm quá dễ phân biệt như màu mắt hay màu tóc, thì khuôn mặt đó cũng không quá quen thuộc.

“Hiên Giai Kỳ, gọi tôi Kỳ tỷ hay bất cứ thứ gì cũng được.” - Cô gái ngồi xổm xuống, tay sờ soạng khắp người bản thân như đang tìm thứ gì đó. Lúc tìm được thì có vẻ còn có chút kích động - “Có cả thứ này nữa sao?” - Giống như ngạc nhiên về sự xuất hiện của thứ đó nhiều hơn, thế nên cô gái biết thứ đó là gì, nhưng lại không biết bản thân có đem theo nó? Nghe cứ kỳ quặc ra sao ý.

“Tôi là… Sở... Gia Nguyệt, còn anh ấy là Bạch Tinh Húc. Xin lỗi vì không thể ngồi dậy tiếp cô được. Chúng tôi...” – Cô tự giới thiệu, nhưng vẻ mặt cô gái không có chút nào ngoài ý muốn hay ngạc nhiên. Họ Sở không khiến cô ấy nghĩ đến Sở Gia sao. Mà ách, sao cô lại nghĩ người ngoài hành tinh sẽ thấy ngạc nhiên vì chuyện này? Người này không những vừa rơi xuống từ bầu trời mà còn biết bọn họ dù bọn họ chưa từng gặp nữa kìa. Còn về vì sao cô nghĩ người đó chính là ngôi sao băng kia, ngoài việc cô phát hiện sao băng, không, chính xác là vật thể phát sáng kia đang rơi xuống mặt đất cách bọn họ không xa là một vật thế hình người, cô đã có suy nghĩ đấy. Nhưng không rõ vì sao cô lại biết. Có lẽ lại là nhờ linh cảm đặc biệt kia chăng?

“Tôi biết, hai người bị thương rồi. Trước uống thứ này.” Nói rồi Hiên Giai Kỳ đưa tay ra, trong tay còn cầm theo mộtt hứ gì đó màu xanh nhạt, nhưng mắt cô vẫn đang mờ đυ.c không nhìn rõ gì cả, chỉ thấp thoáng lờ mờ ánh sáng, kiểu như nhìn mọi thứ qua một tấm lọc ý, nhìn ra đại khái màu sắc hay hình dạng cơ bản của vật thể, nhưng những thứ chi tiết nhỏ hơn đều bị làm mờ. Cô gái kiên nhẫn đổ vào miệng cô một chất lỏng không mùi không vị, cho cô uống xong thì đến lượt Bạch Tinh Húc. Một lúc sau, tầng mờ ảo trong mắt cô biến mất, lúc đó cô mới nhìn rõ hơn. Cô gái cầm trong tay một cái bình sứ nhỏ bằng bàn tay với hoa văn màu xanh dương đậm. Cả hai người uống chung một cái bình đó? Nhưng cô nhớ mình đã uống nhiều nước lắm mà. Lượng nước đó... Cái bình đó làm sao có thể chứa được nhiều tới vậy?

“Đây...” - Anh cố nói ra lời mà không thể, dường như còn khó khăn mở miệng hơn trước, một phần do đau, nhưng phần còn lại là do cảm giác có thứ gì đó chặn ở cổ họng.

“Đừng nói chuyện. Yên tâm, không phải thuốc độc đâu.” - Nghĩ một lúc lại nói thêm - “Tôi không có ý định làm hại mọi người.”

Vừa nói xong câu này, Bạch Tinh Húc đã nhắm mắt lại. Nếu anh đang ngồi hay đứng thì sẽ càng rõ ràng là anh đang bất tỉnh chứ không đơn thuần chỉ là ngủ, nhưng vì đang nằm sẵn rồi nên mới trông rất nhẹ nhàng, nếu bỏ qua những giọt mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.

“ Thật sự không phải là thuốc độc đâu.” – Cho dù có hư ảo thế nào, thì cho dù là Sở Gia Nguyệt hay Hiên Giai Kỳ thì đêu nhận ra được điểm khác biệt. Đến nỗi cô gái còn phải giơ tay thanh minh.

“Nước này rất thanh mát, nhưng không giống nước lọc lắm.” - Sở Gia Nguyệt nói, vừa dựa vào tay Hiên Giai Kỳ đỡ để ngồi dựa vào tường. - “Đó là thứ gì vậy?” – Cô cũng không nghĩ là anh bị đầu độc, mà kể cả có có thật đi chăng nữa thì giờ cũng đã là quá muộn rồi. Thế nên chắc chắn là không phải. Cô cũng vì thế mà yên tâm hơn đôi chút.

“Hiện tại là năm thứ bao nhiêu?” - Hiên Giai Kỳ đột nhiên hỏi câu rất không liên quan, như muốn đánh lạc hướng chú ý ra khỏi chai nước đó.

“3022.” - Cô buột miệng trả lời.

Cô gái trông có vẻ khá bất ngờ khi nghe thấy thông tin này, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó họ đều nghe không rõ - “1000 năm sau sao?” - Nhưng khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp kia nói cho họ biết cô gái kỳ lạ này đang rất vui vẻ. Cô ta còn tự véo nhẹ cánh tay mình như thể xác nhận đây là mơ hay thực. Mà sự thực thì... đúng là vậy đấy.

“Cậu sao vậy?” - Cô hỏi.

“À, các cậu thự sự có thể gọi tôi là chị. Dù sao tôi cũng lớn hơn các cậu rất rất nhiều tuổi đó.” - Cô gái kỳ lạ nở một nụ cười tươi, dường như tâm trạng rất tốt.

Trán Sở Gia Nguyệt xuất hiện mấy cọng hắc tuyến. Hơn rất nhiều tuổi sao? Sao cô cứ thấy người này có khi còn trẻ con hơn cô nhiều ý chứ, cả về tâm hồn lẫn vẻ bề ngoài.

“Chị vừa... rơi xuống từ bầu trời?” - Anh lưỡng lự nửa ngày mới thốt lên được chữ chị.

Cũng không hẳn là không dối lòng. Nhưng dù sao mình cũng là người đang muốn hỏi chuyện, lại không biết tuổi tác thật, cứ xưng hô theo ý người ta đi. Ngày xưa mẹ anh cũng trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, đã có một đứa con trai 10 tuổi nhưng ai nhìn bà cũng cứ nghĩ bà đang đi học cấp ba, thậm chí còn có không ít thanh niên theo đuổi nữa kìa. Có bằng chứng sống như vậy, nên anh không bao giờ đánh giá tuổi tác thật sự của một người dựa trên ngoại hình hay hành động.

“Cái đó? À. Tôi... Ừm... Nói thế nào nhỉ? Không quản trước kia tôi là cái gì, hiện tại tôi chỉ là một người sống sót như cậu thôi.” - Cô gái có vẻ suy nghĩ rất cẩn thận rồi mới nói, không giống như đang nói dối, nhưng lại hoàn toàn không nhắc gì về quá khứ.

“Chị... biết chúng tôi?”

“Chỉ từng nhìn thấy, nhưng mọi người không nhìn thấy tôi, nên không tính là quen biết.”

“Chị nhìn thấy chúng tôi?” - Đến công khai thân phận con riêng còn không có, cô gái đã gặp họ ở đâu cơ chứ?

“Hỏi cái khác đi. Chuyện này không nên đào sâu hơn nữa đâu.”

“Vậy... về thế giới này được không? Mạt thế... tại sao lại xảy ra?”

“À, về chuyện này thì... chắc tiết lộ một chút thôi thì không sao đâu nhỉ. Nếu hiện tại là năm 3022, thì tức là hiện tại là mạt thế. Mạt thế xảy ra sau một trận mưa sao băng đêm. Sao băng đó thật ra không phải sao băng thuộc hệ vũ trụ này, mà nó mang đến bệnh độc từ một nơi rất xaxa, do xuyên không mà tới, vì vậy mới không thể dự báo trước. Hình ảnh sao băng xuất hiện cũng không hẳn là đang xảy ra ở không gian thế giới này mà chỉ là hư ảnh. Nhưng thứ sao băng mang tới lại được copy sao y bản chính tới thế giới này.

Bệnh độc này vừa tạo ra tang thi vừa tạo ra dị năng. Tinh thạch trong đầu tang thi vừa là tiền lưu hành vừa là công cụ để thăng cấp, nếu người sử dụng ngang bằng cấp hoặc thấp cấp hơn so với tinh thạch thì phải thông qua dị năng ánh sáng để thanh lọc, nhưng hơn cấp thì không cần. Bệnh độc còn sót lại sẽ củng cố thêm dị năng mà chỉ có 0,02% bị bệnh độc biến thành tang thi. Nhưng lời khuyên vẫn là nên sử dụng tinh thạch thông qua thanh lọc trước thì hơn.

Còn về tại sao lại xảy ra mạt thế, là do... ừm... kẻ hủy diệt thế giới, cái này mọi người không cần phải để ý đâu. Dù sao mọi chuyện về hắn cũng xong rồi. Nói chung, mọi chuyện chính là như vậy đấy.”

“Vậy chị là cái gì?”

“Như đã nói, hiện tại tôi là một người sống sót” - Hiên Giai Kỳ nói rồi vươn tay chạm lướt quá mái tóc đã xõa ra của cô - “Đúng vậy, chỉ là một người bình thường thôi.”

“Nhưng dù chị là gì, trước hết chị đã cứu mạng chúng tôi, cảm ơn chị.” - Sở Gia Nguyệt làm tư thế cảm tạ quý tộc tiêu chuẩn.

“Hả? Nhưng tôi có làm gì đâu.” - Hiên Giai Kỳ ngược lại nghe thấy thế lại có chút bất ngờ.

“Dường như tang thi đang rất sợ chị, nên khi chị rơi xuống đã bỏ chạy hết, vì thế nên...”

“Tang thi là thứ đó hả?” - Hiên Giai Kỳ đột ngột ngắt lời và chỉ tay về phía bên trái.

Cả hai hoảng hốt quay sang. Con tang thi cấp 3 dường như đã tìm thêm được một đồng minh cấp 2 nữa, liền mới dám nghênh ngang quay trở lại đây.

“Không xong rồi. Nó lại kéo thêm một con cấp 2 đến nữa.” - Sở Gia Nguyệt hốt hoảng.

“Hai người không đánh lại thứ đó hả?” - Hiên Giai Kỳ rất nhẹ nhàng hỏi.

“Ừm...” - Dù hơi không vui lắm nhưng cô vẫn trả lời, cô có thể cảm nhận được cô gái cũng không phải có ý chế nhạo hay lên mặt, dường như là thật sự không biết.

“Đừng sợ. Chúng không thể làm gì đâu.” – Nói rồi, cố gái lại lấy tay vỗ nhẹ vào cục lông, lẩm bẩm – [Dậy làm viêcj đi nè.] – Cục lông rung rung lên một hồi, rồi một quả cầu ánh sangs laya nó làm trung tâm bắt đầu phồng to lên, cho đến khi bao bọc cả ba người bên trong mới dừng lại. Quả cầu ánh sáng vây lấy họ, tang thi không thể đi vào, thậm chí dường như còn bị bỏng khi chạm vào, nhưng chúng không có cảm giác lẫn suy nghĩ nên vẫn không ngừng xông vào.

Tang thi cấp 3 triệu tập bọn cấp 0 cấp 1 phía lên đây nên chúng xô lấn chen đẩy nhau để đi. Có con mất tay chân không sợ, nhưng khi chạm đến đầu đã biết không ổn, nhưng không có cơ thể nên trực tiếp rơi vào, cũng có con là bị đẩy vào.

Tinh thạch không ngừng rơi lả tả vào bên trong quả cầu. Cô không khỏi cảm thấy may mắn. Nếu không như có Hiên Giai Kỳ, cô và anh thực sự không xong rồi.

Sở Gia Nguyệt rõ ràng đã khá hơn nhưng Bạch Tinh Húc vẫn ở trong trạng thái bất tỉnh kiệt sức kể từ sau khi uống thứ nước kia. Cũng nhờ thái độ điềm tĩnh của Hiên Giai Kỳ trước đám tang thi mà cô cũng bình tĩnh hơn hẳn.

“Chị định đi đâu tiếp theo? Chị có muốn đi cũng tụi em không?”

“Không đâu, trước đó, tôi còn có việc phải làm. Hai người nên trở về trước. Nơi đó... hai người không được phép đến.”

“Anh ấy...thực sự sẽ không sao sao?”

“Không sao đâu. Cậu ta sẽ sớm tỉnh lại. Nếu phải chịu đựng đau đớn cải tử hoàn sinh thì vào thế giới mộng tưởng sẽ giảm thiểu rủi ro và mức dộ tốt nhất, nên tôi đã nhờ người kia đưa cậu ta vào trong đó rồi. Hiện tại, cứ coi như cậu ta đang mơ một cơn ác mộng đi. Trong mộng có thống khổ cỡ nào thì khi dậy cũng sẽ quên hết thôi.”

“Cải tử hoàn sinh?”

“Cậu ta đã bị nhiễm bệnh độc rồi mà, nếu không muốn trở thành tang thi thì phải vậy thôi.”

“Ai cũng có thể sao?” – Ý là uống thứ nước kia thì bất cứ ai sắp trở thành tang thi đều có thể cứu về sao?

“Không hẳn. Qua 48 tiếng thì có nó cũng vô dụng. Trước 12 tiếng thì có dị năng ánh sáng. Còn cái lúc nãy tôi cho hai người uống…” - Hiên Giai Kỳ giơ cái bình sứ ban nãy lên trước mặt cô, rồi dốc ngược xuống - “Có tác dụng thật đấy. Nhưng nó đã hết rồi. Tôi chỉ lấy có hai phần thôi.”

“Thứ đó không thể làm ra lại sao?”

“Không thể, cũng không thể tới đó lấy được nữa.”

Cô hoàn toàn không hỏi thứ đó là gì, lấy ở đâu mà lại không thể làm ra cungz không thể đi lấy, vì nương theo những gì Hiên Giai Kỳ đã trả lời, cô dám khẳng định đối với Hiên Giai Kỳ đó cũng không phải câu hỏi có thể nhận được câu trả lời. Có lẽ khi Hiên Giai Kỳ đi lấy được thứ đó cũng là do một kỳ ngộ nào đó, chứ không phải là một nơi dễ ra dễ vào.

“Nhưng em có dị năng ánh sáng mà. Còn lo gì chứ?” – Cô gái nghi hoặc hỏi.

“Nhưng dị năng của em không thể giúp anh ấy…”

“Bệnh độc nằm sâu trong cơ thể, chỉ bao phủ bên ngoài không làm gì được nó đâu. Người bị cào trong vòng 12 tiếng đổ lại có thể cứu. người chết trong vòng 12 tiếng cũng có khả năng trở thành tang thi. Nhớ cẩn thận đó.”

“Ra là vậy.”

“ Giờ hai đứa muốn làm gì?”

“Tụi em dự định lái xe về thành phố A. Chị thật không đi theo sao?”

“Xong việc sẽ tới. Giờ không còn sớm nữa. Đi thôi. Chị tiễn hai đứa một đoạn.”

Cô gái giơ tay vỗ vỗ cục lông trong tay - “Xuống mặt đất.”

Cục lông rung rung trong tay cô, rồi quả cầu ánh sáng bao lấy ba người, sau đó thực sự bay xuống tầng 1.

“Chị có dị năng? Đây là dị năng gì vậy?”

“Không phải.” - Cô gái nói, nhưng không rõ là trả lời cho câu hỏi nào. Cô vươn tay chạm vào chiếc mặt dây chuyền Bạch Tinh Húc đang đeo, kéo nhẹ ra chạm vào vị trí trái tim vẫn đang rỉ máu trong của anh. Một luồng sáng nhẹ tỏa ra từ bên trong chiếc hộp. (Chắc mọi người vẫn nhớ mặt dây chuyền là một cái hộp nhỏ chứ) - “Thứ này tôi đã để vào từ trước, hơi nhỏ chút nhưng khá đầy đủ. Giờ rời khỏi đây đi. Mọi chuyện còn lại tôi sẽ lo.”

“Chị đang nói gì vậy? Làm sao tụi em có thể bỏ mặc chị ở đây được chứ? Hơn nữa tang thi cấp ba…”

“Nó đánh không lại tôi đâu. Đi đi kẻo trễ.”

Hiên Giai Kỳ không nói nhiều, búng tay một cái, một chiếc xe quân đội đã được cải tạo rắn chắc xuất hiện ngay trước mắt cả hai, búng cái thứ hai, cả cô lẫn anh đều bị biến vào ngồi bên trong xe một cách kỳ lạ. Chỉ kịp nghe thấy loáng thoáng tiếng Hiên Giai Kỳ nói “Tạm biệt”, rồi cái búng tay thứ ba, chiếc xe cũng bị di chuyển đến một nơi rất xa. Nó dừng ngay cạnh một tấm biển đề “Lối đến thành phố B – Rẽ trái.

Bạch Tinh Húc vẫn đang ngủ, nếu anh tỉnh lại chắc chắn sẽ nhận ra vì biết chỗ này, nên có thể ước lượng, nơi này phải cách xa 5km so với ban đầu. Có vẻ đây là giới hạn của Hiên Giai Kỳ, cô gái không thể đưa họ đi xe hơn. Nhưng chỉ có Sở Gia Nguyệt mù đường ở đây nên cô không rõ chỗ này đã cách khá xa chỗ ban đầu rồi. Nhất là trong mạt thế, quay lại 5km không phải là chuyện đơn giản khi tang thi ở khắp mọi nơi.

“Có nên quay lại không đây?”