Mạt Thế Chi Thiên Tài

Chương 7: Chấn động dị thường

“Ở trong nhà không ổn, anh hãy phá tường ra đi. Chúng ta sẽ chạy ra phía ngoài.” - Cô chỉ về tay phải. Đó là phần tướng hướng ra phía đối diện với tòa nhà bên cạnh.

“Được.”

Bạch Tinh Húc ôm cô nhảy ra ngoài. Dị năng hệ lực lượng đã cường hóa toàn bộ cơ thể anh, nên giờ sức bật của anh cũng cao hơn rất nhiều độ cao mà người bình thường có thể đạt đến mà không khiến cơ thể nhận bất cứ thương tổn nào.

Nhưng vừa ra đến bên ngoài, cả hai đều đã bị làm cho giật mình hoảng sợ đến sững người lại trong vài giây. Sở Gia Nguyệt còn hoảng loạn đến quên mất phải bám vào người anh, còn may là anh ôm cô rất chặt nên mới không rơi xuống. Cả hai đáp chân lên ban công của tòa nhà bên cạnh đó quan sát tình hình bên dưới. Hàng trăm con tang thi đang lảng vảng trên đường. Vừa ngửi thấy mùi người chúng nó liền ngẩng đầu lên, sau đó gào rú rất đáng sợ.

“Phía dưới chỉ có tang thi cấp 2 trở xuống thôi và rất may là có vẻ đều không có dị năng. Loại tang thi thường này chúng ta chỉ cần không chạm tới mặt đất là chúng sẽ không thể bắt được chúng ta. Anh hãy nhảy lên nóc các tòa nhà để tránh con tang thi cấp 3 kia. Có vẻ chính nó đã làm gì đó để che giấu khí tức của đám tang thi này để chúng ta mất cảnh giác mà rơi vào bẫy của chúng.” - Cô cắn móng tay, cô không hề nhận ra là xung quanh đây nhiều tang thi đến vậy, họ bị bao vây không biết từ bao giờ mà cô còn đề nghị ở lại qua đêm, còn may là chúng không nhằm khi đó để tấn công. Nhưng rõ ràng nó đã khiến bọn họ giờ bị vây trong thế bị động hết sức bất lợi.

“Tầng thượng?” – Ý nói là chúng sẽ không đủ thông minh để trèo vào trong tòa nhà để lên đó chờ sẵn chứ?

“Đây là khu dân cư, rất tiếc phải nói là em không dám chắc đây là tất cả người từng sống quanh đây, khi đó (Khi xảy ra mạt thế) còn là chủ nhật, tuy khách sạn không nhiều người, nhưng nhà dân xung quanh thì chưa chắc. Tòa nhà chúng đang đứng còn là một chung cư đông đúc nữa. Nên rất có thể bên trong các tòa nhà vẫn sẽ còn lại tang thi. Nhưng đám dưới mặt đường kia thì không đủ trí lực để suy nghĩ vậy. Trừ khi chúng được tang thi cấp ba dẫn dắt lên. Vẫn là... dựa vào may mắn đi.”

“Bám chắc.” - Anh vừa nói vừa nhảy sang nóc tòa nhà đối diện. Hóa ra một con tang thi đã nhảy ra theo họ rồi, nó mất nhiều thời gian hơn vì nó không tự nhảy được, nó phái tang thi cấp 1 hệ lực lượng đuổi theo trước. Có vẻ anh đã vô tình đi xa hơn khoảng cách nó có thể áp dụng dị năng hệ tinh thần, hay là còn lý do nào khác?

“Chúng ta cần phải tạo ra cơ hội khiến tang thi cấp 3 mất tập trung trong giây lát, chỉ cần một vài giây thôi cũng được.” - Cô vừa thở dốc vừa nói khẽ - “Em cần tập trung một chút.” - Ý là nếu cô đang tập trung thì sẽ không thể trích ra một phần năng lượng để cản lại sóng tinh thần của tang thi.

Thời gian đầu này, tang thi vẫn còn yếu, vì con người có dị năng còn phải luyện tập củng cố căn cơ, nhưng tang thi vốn đã là một thân thể đã chết, luyện tập thế nào? Có lẽ dị năng của chúng cũng chỉ dựa vào tinh thạch chứ không phải cơ thể. Thế nên vừa rút tinh thạch ra là đã chết ngay, giống như trái tim hay đại não của con người vậy. Nhưng tại sao không phải con tang thi nào cũng có lõi trái tim như viên cô đã lấy ban đầu? Lúc đó đám Giản Hâm Đình cũng không nhắc tới thứ đó mà chỉ hỏi cô giữ viên tinh thạch kia làm gì, có thể cho bọn họ không mà không nhắc đến viên lõi trái tim. Về vẻ bề ngoài chúng không kahcs nhau là mấy, nhưng nếu theo ý kiến đẹp hay không đẹp thì màu cầu vồng của lõi trái tim phải đẹp hơn chứ? Hay họ không nhìn thấy khi cô lấy thứ đó?

Mà chuyện đó để sau, trước mắt là phải tìm cách để còn sống đã, còn sống mới có thể tiếp tục suy nghĩ, mới có thể tiếp tục nghiên cứu, cũng có thể tiếp tục yêu, tiếp tục sống. Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác sống cũng không đến nỗi tệ này. Chưa đến mức có thể gọi là yêu đời, nhưng cũng đã bớt xám xịt ảm đạm đi nhiều rồi. Và anh chính là động lực sống đó của cô. Là ánh mặt trời rực rỡ nhất. Ngoại trừ anh trai, chưa từng có ai muốn hy sinh cả tính mạng để bảo vệ cô như vậy.

“Tôi...con mồi.” - Cô ngay lập tức hiểu được, ý anh là sẽ dùng bản thân làm con mồi để dụ tang thi, tranh thủ đánh nhau với nó để kéo thời gian cho cô.

“Không đủ, vài giây đó là để chúng ta tranh thủ cơ hội để ép kích phát dị năng, không có anh không được, phải có đủ cả hai người. Nếu không, cho dù có em hoặc anh lên được thì cũng không đủ mạnh để gϊếŧ nó. Như em đã nói, phải là cả hai hợp sức. Nếu như chỉ lên một cấp thì có lẽ nguy hiểm thì có nguy hiểm, nhưng vẫn có thể chậm rãi điều tiết lại, nhất là khi có thêm năng lực ánh sáng của em bổ trợ, nhưng đây là phải ép lên đến hai cấp đấy. Không hề dễ dàng vậy. Nhưng... vẫn phải làm thôi.”

“Vậy ...?” … phải làm sao?

Đúng vậy, hiện giờ cả hai hoàn toàn không có cách nào để tranh thủ thời gian mà chỉ có thể tránh né tấn công của tang thi. Dị năng ánh sáng có thể giảm bớt uy áp và lực không chế của tang thi cấp 3, tuy vẫn còn nhưng nếu tận lực tập trung thì vẫn có thể chống đỡ được một chút, nhưng một khi anh không thể nhảy được nữa, hay không còn cô giải trừ khống chế mà tang thi cấp 3 hệ tinh thần đang cố ép lên cả , thì cả hai sẽ chết, nên càng kéo dài thời gian càng không phải một biên pháp hay. Vì dị năng cũng có thể hao tổn, không phải muốn hồi phục lại là hồi phục được luôn, giống như thể lực vậy.

“Ban nãy khi anh nhảy ra khỏi tòa nhà, tang thi cấp 3 đột nhiên dừng tấn công, chỉ phái một con tang thi cấp 1 đi theo, nhưng lại không hề tấn công, lại chờ chính nó áp sát chúng ta mới sử dụng lại, em đoán nó phải con tang thi kia đi không phải để gϊếŧ chúng ta, mà là để theo dấu. Còn nó bận gì đó mới có thể đuổi theo.

Em nhớ rõ ràng ban nãy có hai con tang thi cấp 1 bảo vệ nó, nãy lại chỉ có một con đuổi theo, còn hiện tại...”

Anh nhìn tang thi cấp 3, giờ chỉ còn lại mình nó, đến con tang thi cấp 1 đuổi theo anh cũng đã biến mất. Vậy là sao?

“Em đoán tang thi cấp 3 ăn thịt chúng rồi. Hệ tinh thần có vẻ rất yếu về mặt thể chất, cho dù đã ăn tinh thạch hệ lực lượng nhưng em nhìn không thấy có thay đổi là bao, xem ra ăn tinh thạch khác hệ cũng chưa chắc lấy được dị năng của tinh thạch đó, mà cũng không giúp được gì nhiều cho dị năng khác loại của bản thân.”

“Tập trung.”

“Á” - Sao cái gì cô cũng nghĩ về nghiên cứu được vậy. - “Ừm... Được rồi. Có thể do không đủ trí lực nên nó cũng không biết làm vậy không có tác dụng gì. Nhưng càng tốt là chúng ta đỡ phải đi đối phó. Quay trở lại vấn đề. Tại sao nó lại phải nghĩ đến việc tăng sức mạnh trong khi nó vốn đã mạnh hơn chúng ta rất nhiều. [Lại còn tự tin đến độ dẫn dắt họ lên cấp hai để tinh thạch dị năng được ngon miệng hơn cơ mà.] Rất có thể là vì ban nãy anh đã nhảy ra khỏi phạm vi hoạt động của nó. Khoảng cách ban nãy, nếu tính tang thi vào vị trí trung tâm, thì cách ước chừng 200 –250m. Anh có nhảy xa được vậy không?”

“Có...”

Anh chưa kịp nói xong, cũng chưa kịp làm gì tiếp theo thì nó đã tấn công. Con tang thi cấp 3 đột nhiên gây ra sức ép càng lúc càng lớn, anh bắt đầu cảm thấy dị năng ánh sáng không thể triệt tiêu được dù chỉ 1/10 áp lực này, mạch máu vừa liền lại một chút liền đã đứt. Anh hộc máu miệng, hai tay buông thõng, quỳ thẳng xuống mặt đất, không thể di chuyển, khiến cô đang trong vòng tay anh cũng ngã lăn sang một bên.

Cô không thể vận năng lực được, dường như không phải tang thi nhận ra ý định của họ, mà là nó không cho phép cả hai có thêm bất kỳ hành động nào nữa. Nó bắt đầu tiến lại gần. Móng tay dài sắc nhọn quẹt trên nền tạo nên tiếng ken két khó chịu và để lại vệt xước vỡ đen dài.

Còn phía bên kia lúc này... Bạch Mỹ Duyên dùng ống nhòm nhìn ra từ cửa sổ xe, vừa nhìn vừa mỉm cười - “Chị Hâm Đình, hai kẻ vô dụng kia gục rồi, còn sắp bị tang thi ăn thịt nữa.”

Trong cầu thang thoát hiểm chỉ tìm thấy chiếc balo bị anh bỏ lại, sợi dây chuyền người mẹ đã khuất kia của anh để lại cũng không thấy. Ngoài những dấu máu đen đỏ loang lổ trên nền đất, thì không còn gì. Nói cách khác chính là không còn lại thứ gì có giá trị cả. Dù đang bị tang thi vây bắt nhưng Sở Gia Nguyệt vẫn không buông cái túi, vậy phải là vật cô ta quý trọng biết nhường nào a.

“Phí ghê.” - Đồ Anh Hùng lẩm bẩm, đối tượng “phí” tất nhiên là Sở Gia Nguyệt, nhưng ai nấy trong xe trừ Phúc An Hoạ thì đều nghĩ là “người hầu” Bạch Tinh Húc, nhưng tất nhiên là không ai có ý định đi cứu người. Nhờ có bọn Bạch Tinh Húc và Sở Gia Nguyệt dọn đường, còn dẫn dụ phần lớn tang thi ra đường chính, bọn họ làm sao có cơ hội lẻn ra cổng sau để tẩu thoát chứ. Gã kéo cần gạt, điều khiển chiếc xe mới trộm được trong gara tẩu thoát.

Phúc An Họa không lên tiếng nhưng cũng đang cười thầm trong lòng - [Dám tranh người đàn ông của ta, cho ngươi biết tay.]

Ngồi ở hàng ghế sau, Giản Hâm Đình ngược lại lại rất tự tin. Cô nghĩ ở Thành phố C này, nơi an toàn nhất là sân vận động Giản Vương do nhà cô ta xây dựng sao, vậy nơi đó nhất định sẽ là căn cứ do nhà ả chủ trì. Nhưng ả tuyệt đối sẽ không nhận hai kẻ kia vào. Ai bảo chúng dám chế giễu ả. Một kẻ tự cho mình là thanh cao quý phái hơn ả, giỏi giang hơn ả là điều không bao giờ chấp nhận được. Một kẻ cho dù chỉ là “người hầu” cỏn con mà dám bất tuân lệnh ả. Cho dù chúng có sống sót rời khỏi đây, trừ khi hai kẻ đó quỳ gối xin lỗi và chấp nhận trở lại làm con rối của ả, mặc ả sai khiến, không thì ả tuyệt sẽ kêu cha không cho chúng vào. Dị năng giả thì có sao? Sống được ngoài mạt thế này một mình không? Ả thoải mái hơn chút, âm thầm cười nhạo trong lòng.

Còn ở phía này, cô đang suy nghĩ không biết phải làm sao, chợt cô cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ, nhưng lại không thể nhận ra là dị năng loại gì hay thuộc cấp mấy, không giống loài người, nhưng cũng chẳng phải tang thi, đến từ phía trên. Phía trên?

Cả hai đang nằm bẹp dí trên sàn ban công một nhà nào đấy. Gần đấy thì có tang thi cấp 3 đang tiến lại gần. Phía dưới tang thi lúc nhúc chen chúc nhau. Phía trên cô, thì chỉ có bầu trời. Cô hơi ngước đầu lên. Anh cũng cảm nhận được chuyển động của cô, nhưng không dám rời mắt khỏi tang thi cấp 3. Máu từ thất khiếu chảy ra khiến anh có chút đáng sợ. May mà đều bị mặt nạ che khuất cả rồi, anh thầm nghĩ, nếu không sẽ doạ đến cô mất. Máu rỉ ra cả bên ngoài mặt nạ. Chảy thành từng dòng trên mặt đất.

Hiện tại đang vào tầm chạng vạng, chưa tối hẳn nhưng cũng không còn là buổi trưa chiều sáng sủa nữa, nên bóng sáng như sao băng xẹt ngang bầu trời đang lao xuống kia nhìn được vô cùng rõ ràng. Cô chỉ vừa kịp nhận ra “ngôi sao băng” đó là một vật thể hình người chưa xác định tính chất, thì anh đã lay lay cô. Cô không hiểu gì quay sang, nhìn theo ngón tay run run của anh mới nhìn theo về phía con tang thi cấp ba.

Khi đó cô mới nhận ra tang thi cấp 3 dường như đang rất hoảng sợ trước thứ đó, phía dưới đám tang thi cấp thấp kia cũng đang giẫm đạp lên nhau mà chạy về các hướng khác nhau. Chúng nó đang muốn bỏ chạy. Bỏ chạy thì càng tốt. Cô sẽ không cần phải liều mạng nữa. Nhưng... tại sao? Chúng sợ ngôi “sao băng” kia sao?

Quả đúng như họ dự đoán, tang thi bỏ chạy thật. Tất cả bọn chúng đều như muốn tháo chạy khỏi ngôi sao băng này, nhưng “ngôi sao băng” đó lại càng di chuyển gần hơn về phía bọn họ, cũng tức là về phía đám tang thi đang chạy trốn đó.

Bọn chúng đã sợ như vậy, thì đây có phải cơ hội của cô và anh không? Cô đã quá ngây thơ khi nghĩ hai dị năng giả cấp 1 có thể đánh bại tang thi cấp 3. Làm gì dễ dàng như trong tiểu thuyết chứ? Người bình thường có ai có thể dũng cảm đối diện vào một con quái vật có thể đe dọa đến tính mạng của bản thân hay không? Kể cả khi có dị năng bổ trợ?

Nhưng cả hai đều không di chuyển được, không chỉ có mạch máu, các gân cũng bị dị năng tinh thần đả động, trai tim dường như cũng không muốn hoạt động. Cô thở khó nhọc, vươn tay sờ soạng trên đất.

Anh hiểu ý, cũng vươn tay ra. Vị trí hai người ngã cách nhau không xa lắm, cũng vì trước đó là anh đang bế cô mà. Thế nên rất nhanh đã tìm được. Hai người nắm tay nhau, mỉm cười, hơi nhắm mắt lại. Coi như là một giấc ngủ vĩnh cửu đi.

Một thứ mà có thể khiến con tang thi cấp 3 bọn họ hợp sức cũng không thể đánh bại sợ hãi thì đó còn có thể là gì chứ? Chỉ là không biết thứ đó thuộc phe con người hay phe thứ ba. Nếu là vế sau, cho dù là tang thi cấp 3 có bị tiểu diệt thì bọn họ cũng không hề an toàn đâu.

Chấn động khi “sao băng” đáp đất khiến người đó cũng không thể đứng vững, hai người ngã vào trong tòa nhà mà họ đang đứng lên. Trận động đất rung chuyển cả mặt đất khiến tòa nhà cũng như đang nghiêng nghiêng ngả ngả. Đất cát khói bụi bị cuốn lên, tạo thành một cơn lốc bụi bay tứ tung không theo bất cứ quy luật nào.

Anh cúi người ôm lấy cô, áp mặt cô vào trong ngực, lấy thân mình che kín khuôn mặt cô khỏi đám đất cát đó.

Động đất chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn. Rất may là nó không khiến tòa nhà sụp xuống, nhưng ở đây cũng không quá an toàn. Nhưng cho dù tang thi đã bỏ đi, tổn thương vẫn không lành lại, và bọn họ không ai có thể di chuyển.

Mặt đường trống trơn, ban nãy ngoài chấn động, thực ra còn có một luồng sóng ánh sáng lấy vị trí “sao băng” rơi là trung tâm, lan ra phạm vi 100m xung quanh. Sóng ánh sáng khiến đám tang thi toàn bộ bị phân rã thành tinh thạch. Mặt đất cũng vì thế mà trở nên lấp lánh hơn, do tinh thạch đang phản chiếu lại chút ánh sáng yếu ớt cuối cùng của một ngày. Có bóng một cô gái tóc dài hơi lảo đảo đứng lên.