PLEASE DO NOT REUP WITHOUT MY PERMISSION.
THIS WORK BELONGS TO TÔN TRÚC ONLY. (ONLY POST ON s1apihd.com)
==================
Khi Draco tắm rửa xong xuống đến phòng ăn thì mọi người đã nói sang các câu chuyện vui vẻ khác. Hắn đứng từ phía cầu thang, nhìn chằm chằm vào ánh sáng vàng ấm áp nơi phòng bếp, tiếng cười nói của 3 người bọn họ làm cả không gian như náo nhiệt hẳn lên. Đó là lần đầu tiên hắn hiểu được thế nào là cảm giác có gia đình. Và hắn cũng sâu sắc nhận định bản thân sẽ không thể hòa nhập được.
Trong lòng không khỏi chùng xuống.
-Draco? - Harry là người đầu tiên nhận ra hắn ngẩn người bên ngoài, cậu đứng dậy, nhanh chóng kéo hắn tới. - Anh đứng đây bao lâu rồi? Vào trong với mọi người đi, vừa lúc nhắc đến anh đấy.
-Ừ… - Hắn có chút ngây ngốc trước sự nồng nhiệt từ Harry. Có lẽ mọi Gryffindor đều thế, vì Slytherin chưa từng có hơi ấm.
-Padfoot. - Thầy Remus đem từ trong phòng bếp ra hai dĩa đồ ăn, liếc mắt lườm chú Sirius ngồi trên bàn ăn vụng kia. - Tôi nói bao lần rồi, đợi khách vào đã.
-Thằng nhãi đó cũng không tính là khách mà.
-Chú Sirius à, cái này thì con đồng ý với thầy Remus đấy. - Harry cười đến hào hứng. Cậu kéo ghế để Draco ngồi cạnh mình. Chiếc bàn sáu người ngồi này vừa đủ giữ khoảng cách, lại không mất đi sự ấm cúng vốn có. Harry chuyền đĩa thức ăn cho hắn, khuyến mãi thêm một nụ cười tỏa nắng thương hiệu.
-Thầy không biết em thích món gì, khẩu vị thế nào. Harry chọn ra vài món với nếm đó, em dùng thử đi.
-Hoặc cứ trực tiếp cho thuốc độc vào đi, nhãi ranh thích vị đó lắm.
-Đó là khẩu vị của chú mà, chú Sirius. Dù sao thì con cũng chưa thử bao giờ, chưa có kinh nghiệm như chú. - Draco nhướng bên mày. Bàn ăn phút chốc im lặng, Harry, vẫn là người phản ứng đầu tiên, cười đến rung người.
-Được đấy Malfoy. - Remus khó khăn che miệng nhịn cười xuống khi thấy dáng vẻ không thể phản bác của Sirius.
-Thầy có thể gọi con là Draco. - Hắn, dù đã cố hết sức giữ vẻ lạnh lùng nhưng không ngăn được khóe miệng cong lên.
-Hừm, Draco. - Remus trầm ngâm. - Có vẻ ta đã đánh giá sai con trong những lần gặp đầu tiên.
-Anh có đánh giá sai đâu, nó là thằng nhãi con khó ưa. - Sirius tỏ vẻ không thèm để ý đến hắn, tiếp tục xử lý phần đồ ăn trước mặt.
Harry chống cằm, mọi chuyện tốt hơn cả những gì cậu tưởng tượng.
Bữa ăn trôi qua trong không khí vui vẻ, nhưng vẫn không thể quên việc chính cần làm. Để lại bát đũa bẩn cho gia tinh dọn dẹp, một nhà bốn người kéo nhau ra phòng khách. Thầy Remus ngồi xuống, Harry và Draco tất nhiên sẽ đi theo, chiếc ghế sofa góc cỡ trung bình rộng rãi vừa đủ.
-Ừm, đầu tiên, Draco, ta có thể vào trong tâm trí con xem xét chứ?
-Vâng. - Hắn hít sâu một hơi. Là một Slytherin, đứa con độc nhất phu nhân Narcissa và Lucius, hơn hết là một Tử Thần Thực Tử, việc để người khác xâm nhập vào suy nghĩ là một điều gần như không thể chấp nhận được. Cho nên, vì hiểu được điều này, thầy Remus tôn trọng quyết định của hắn.
-Legilimens. (Chiết tâm chi thuật)
“-Con suy nghĩ xong chưa, Draco? Tự mình rời bỏ tên nhóc đó hay để ta giúp con một tay? - Lucius mở cửa, để ánh sáng duy nhất tràn vào căn phòng từ ngọn đèn nơi hành lang. Draco ngồi trên nền đất, mái tóc bạch kim bết lại bởi mồ hôi, trên người vô số các vết thương lớn nhỏ. Remus còn xa lạ với các thương tích này hay sao? Chắc chắn là từ Lời nguyền tra tấn mà ra.
Vì trước đây, thầy đã từng thấy chúng trên người Sirius rất nhiều lần.
Thu lại tâm tình, Remus tiếp tục xem diễn biến xảy ra.
-Con không thể bỏ Harry. Cha, còn đường người đang đi sẽ không có kết quả đâu.
-Crucio! - Draco oằn người trong đau đớn, móng tay cào mạnh lấy da thịt tạo ra các vết hằn đỏ muốn bật máu. Có lẽ Lucius còn dùng Lời nguyền này với cường độ nhẹ nên mới chưa bức hắn điên, nhưng xem ra với tình trạng của Draco hiện tại thì ngưỡng phát điên không còn xa nữa.
-Draco. Ta đã dạy dỗ con thế nào, tại sao lại ngoan cố vì một tên nhóc không đáng? - Lucius bước đến, ông khuỵu một chân muốn, dùng đầu cây gậy thường đem theo bên mình nâng mặt hắn lên.
Có lẽ vì cơn đau quá sức chịu đựng, hắn không thể trả lời được nữa. Hàm răng cắn chặt vào nhau, đôi mắt đỏ lự, nhìn Draco chẳng khác nào một con sư tử kiêu hãnh mang trọng thương, dù không thể phản kháng vẫn rất ngang tàng.
-Ta không thể ngu ngốc theo con. - Lucius đứng dậy, lùi về sau vài bước. - Nếu con đã ngoan cố, ta chỉ có thể dùng cách này thôi. Draco, là con ép ta.
-Obliviate! (bùa quên lãng)”
Thầy Remus đột nhiên ngả người về phía sau, Harry lẫn Draco đều giật mình. Sirius thì sớm đã có chuẩn bị trước, liền đỡ lấy Remus, để thầy dựa vào người mình.
-Thầy Remus? Kết quả thế nào? - Harry đưa ly nước cho thầy, Remus gật đầu tỏ ý cảm ơn, uống một ngụm lấy hơi, điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới trả lời.
-Thầy biết Lucius dùng bùa gì. - Đôi mắt thầy nhìn Draco thay đổi hẳn. - Thầy đánh giá em quá thấp rồi Draco.
-? - Draco hoang mang. Hắn không hiểu gì là chuyện có thể lý giải, do phần kí ức ấy cũng bị quên lãng mất rồi còn đâu? Remus nén tiếng thở dài, thầy không nghĩ một đứa nhỏ lại có thể chịu đựng ngần ấy chuyện, tất cả chỉ vì Harry.
-Obliviate. Bùa quên lãng. - Remus đưa mắt nhìn Sirius, chú thầm nhíu mày, thái độ với Draco không còn gay gắt như ban đầu nữa.
-Cách giải… Thầy biết chứ? - Harry vội đến cả người đều đổ về phía trước. Cậu biết hỏi như vậy là không có phép tắc, nhưng Harry không thể đợi được nữa.
-Biết, nhưng nó…
-Phải dùng Lời nguyền tra tấn mới có thể giải bùa Quên Lãng. Mục đích là để giải bùa thì người bị dùng bùa sẽ chịu ít đau đớn hơn, nhưng là ít, chứ không phải hoàn toàn không có. - Sirius ngồi trên chiếc ghế sofa đơn còn lại, đôi chân thon dài bắt chéo, trên tay chú cầm ly rượu sóng sánh màu đỏ rực, bộ dạng lãng tử ngút trời.
-Không còn cách nào khác sao? - Đầu mày Harry cau lại.
-E là vậy. Ta không chắc chắn. - Thầy Remus đưa tay vuốt mặt. Cho dù Draco có đồng ý thì thầy cũng không muốn dùng Lời nguyền tra tấn lên người hắn. Thầy không có sự tàn độc như Lucius, ngay cả con trai duy nhất của mình còn không tha.
Trong lúc tất cả đều đang im lặng, hi vọng cuối cùng chỉ có thể đặt lên Lời nguyền tra tấn thôi sao? Draco tất nhiên sẽ đồng ý, hắn đến đây để tìm sự giúp đỡ, cho dù là cách nào đi chăng nữa hắn đều sẽ chấp nhận cả. Chỉ là, ba người còn lại không đồng ý.
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa trở nên đặt biệt rõ ràng. Trời đã ngừng đổ tuyết từ lúc nào, xung quanh một mảng tĩnh lặng vô tình khiến âm thanh “cốc cốc” nhỏ bé khuếch đại lên không ít.
-Ai có thể đến đây vào cái thời tiết này chứ? - Sirius đứng dậy, Remus đi theo sau chú, lý do là để ngăn chú ấy động đũa với bất kì người nào ở bên ngoài cửa ấy.
Draco ngồi trên ghế sofa, ánh mắt hắn đặt trên người Harry. Cậu dùng cánh tay che mặt, tựa lưng vào ghế sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Việc Draco nhớ lại mọi chuyện là mong muốn lớn nhất của Harry lúc này, nhưng cậu không muốn dùng cách tàn nhẫn ấy. Cậu không nỡ.
Chẳng lẽ thật sự… Chỉ có thể chấp nhận quên lãng bấy nhiêu kí ức hay sao?
-Harry... - Hắn cảm thấy lòng ngực ẩn ẩn nhói đau, khi từ nơi khóe mắt cậu, giọt lệ long lanh trào ra bên ngoài. Dù đã lấy cánh tay che đi nhưng gương mặt phủ đầy đau buồn, hàm răng cắn chặt lấy môi kìm nén tiếng nức nở vẫn không giấu nổi.
-Harry! - Thầy Remus bước vào, trông thầy tươi tỉnh hẳn. - Harry, chúng ta còn có cách khác để giải Bùa quên lãng.
-Sao ạ? - Harry lập tức bật dậy, hi vọng dấy lên.
-Ta có thể. - Một giọng nói dịu dàng của người phụ nữ. Remus đi sang một bên, nhường đường cho người khách bất ngờ.
-Mẹ.
Phu nhân Narcissa đi một chặng đường không ngắn. Bà đội tuyết, bỏ mặc sự phản đối của chồng, tìm đến biệt thự nhà Black. Vì từng là một thành viên của gia tộc nên biệt thự Black không bị che dấu dưới đôi mắt bà, người phụ nữ với vóc dáng mảnh mai, bộ váy đen trên người càng khiến bà có vẻ sang trọng.
-Phu nhân Narcissa, người có cách sao… - Harry đối với bà hoàn toàn lạ lẫm. Trước đây cậu từng có cơ hội gặp Lucius, nhưng Narcissa thì là lần đầu tiên. Khí chất từ bà khiến cậu lúng túng, có thể là do bà là mẹ của Draco, cậu đoán thế.
-Có, tất nhiên. Và con có thể gọi ta là mẹ, Harry. - Khác xa với bộ dáng lạnh lùng, giọng nói bà từ tốn với nụ cười hiền.
-Dạ? - Harry sốc đến há hốc. Vậy… Cái này là gián tiếp...??
-Ta đã suy nghĩ kĩ, cho dù lão già kia có nói thế nào, ta vẫn sẽ chấp nhận Harry như con dâu nhà Malfoy. - Narcissa cởϊ áσ khoác lông thú đắt tiền, bà thậm chí còn không buồn quay đầu, ném thẳng về phía Sirius vừa đóng cửa trở về.
-Này?? - Sirius lườm bà, tiếc là chú ấy không đánh phụ nữ, cho nên thôi. (Dù sao cũng chưa chắc đánh thắng.)
-Mẹ? -Draco đứng dậy từ khi bà xuất hiện. Hắn có chút hoang mang, cái gì mà “con dâu Malfoy”? Chẳng phải mẹ hắn không thích Harry sao?
-Để mẹ giúp con nhớ lại, lúc đó thì con sẽ cảm thấy vui mừng. - Bà không buồn thay quần áo, cũng không muốn dùng bữa, quay sang Remus đứng cạnh mình. - Thầy Lupin, phiền thầy chuẩn bị cho tôi một căn phòng được chứ?
-Được.
[ Biệt thự nhà Black, phòng Harry ]
-Bùa quên lãng đúng là chỉ có thể hóa giải bằng Lời nguyền tra tấn. - Bà đặt Draco nằm trên giường, quay sang nói với ba người còn đứng lo lắng kia. - Nhưng khi thực hiện bùa, Draco đã âm thầm dùng Occlumens (Bế tâm chi thuật) để lưu lại một chiếc chìa khóa mở ra phần kí ức đáng ra phải quên lãng ấy. Nếu có thể lần theo vết tích của Occlumens, phá hủy rào cản do bùa Quên Lãng tạo ra thì có thể giải phóng kí ức mà không cần dùng đến Lời nguyền Tra tấn.
Theo từng câu nói của Narcissa, nụ cười trên mặt Harry ngày càng rạng rỡ, cả Remus và Sirius cũng thở phào nhẹ nhõm thay cho hai đứa trẻ.
-Nhưng… Mẹ, sao mẹ lại giúp chúng con… - Harry còn dè dặt với cách xưng hô này lắm. Bà nắm lấy bàn tay siết chặt của cậu, nhẹ ủ nó trong cả hai tay mình.
-Vì mẹ tin quyết định của Draco. Mẹ cũng cảm thấy việc đi theo Chúa tể Hắc ám sẽ không có kết quả tốt. Và mặc dù cha Draco, Lucius lão già lẩm cẩm ấy đã bán đứng con mình cho Voldemort thì địa vị của nhà Malfoy trong lòng Chúa tể không cao hơn được chút nào cả. - Narcissa bức xúc kể lại. - Mà thôi, nói chuyện phiếm đến đây được rồi, mọi người ra ngoài đợi một lúc đi, chắc sẽ mất thời gian khá lâu. Khi nào xong, ta sẽ kêu tất cả vào.
Ba người nhìn nhau, dù không muốn cũng chẳng thể làm gì hơn, đành lục đυ.c kéo ra ngoài. Narcissa tìm một chiếc ghế ngồi xuống bên giường, bà đưa tay vuốt ve mái tóc bạch kim của con trai.
-Mẹ xin lỗi, đáng ra mẹ nên tin tưởng con sớm hơn.
[ Biệt thự nhà Black, phòng khách ]
-Harry, con đừng lo lắng. Narcissa không phải loại người như Lucius, bà ấy sẽ tìm mọi cách để bảo vệ gia đình mình. - Remus ngồi xuống bên cạnh Harry trên ghế sofa, dáng vẻ cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình của cậu khiến thầy phải an ủi vài câu.
-Con không lo lắng đâu thầy. - Harry ngẩng đầu, nụ cười trên mặt cậu nhẹ nhõm và hạnh phúc. - Con không nghĩ là mẹ của anh ấy sẽ chấp nhận con như thế. Con còn sợ…
-Cháu ta tuyệt vời thế này, nếu nhà Malfoy ấy không đồng ý thì là họ ngu ngốc thôi. - Sirius thả người ngồi ở phía còn lại cạnh Harry, chú nhướng mày. - Đúng không?
-Cậu bớt tự kiêu lại đi Padfoot. - Remus cười cười. Sirius vòng tay đặt lên trên lưng ghế, vừa vặn chạm vào tay Remus ở vị trí tương tự. Hai người không cần nhìn đối phương, mười ngón tay đan vào nhau như một thói quen.
Remus biết, mặc dù Sirius không nói ra thành lời, nhưng cậu ta vẫn luôn mong Harry tìm được một người đáng để ở cạnh nửa đời còn lại. Draco có thể không phải người đầu tiên Sirius nghĩ đến, thậm chí cậu nhóc ấy lúc đi học còn đem lại cho người khác cảm giác không an tâm, thêm gia tộc Malfoy tiếng xấu đồn xa, Sirius có cảnh giác là điều đương nhiên. Nhưng chú ấy đã thay đổi suy nghĩ khi thấy cách Draco bảo vệ Harry bằng hành động, điều đó đủ để Remus khẳng định Sirius không hề vô tâm như cách chú ấy hay thể hiện.
Thời gian chưa bao giờ trôi qua lâu như thế. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… Mãi đến khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới len lỏi qua ô cửa sổ, Harry mới nhận ra đêm đã tàn. Sirius cùng với Remus đã ngủ từ lúc nào, chỉ có mỗi cậu là ngồi co ro trên ghế sofa, mãi ngẫm nghĩ tới mức quên mất thì giờ.
Tiếng bước chân từ cầu thang vọng xuống, nó không lớn, thật ra phải nói là vô cùng nhỏ nhưng có lẽ vì dây thần kinh căng như dây đàn từ đêm hôm qua, Harry chỉ cần một chút động tĩnh đã để ý đến ngay.
-Mẹ… - Harry vội đứng dậy. Lần này không giống như ảo giác suốt hơn 8 tiếng đồng hồ kia nữa, Narcissa thật sự xuất hiện ở cầu thang. Gần 9 tiếng cực lực, gương mặt bà phủ đầy vẻ mệt mỏi, mái tóc được buộc nửa đầu rơi ra vài sợi, sau một đêm trông bà như già đi vài tuổi. Nhìn thấy Harry, bà vẫn cố gắng nở nụ cười trấn an.
-Con đừng lo, Draco đã không sao nữa rồi.
-Thật ạ? - Harry suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, hốc mắt phút chốc bị hun đến đỏ hoe. - Anh ấy nhớ lại cả rồi?
-Ừm. - Narcissa gật đầu, bà giữ Harry đang định xông lên phòng lại. - Mẹ nghĩ con nên đi nghỉ ngơi một chút đi, nó cũng ngủ rồi. Con chắc chắn đã thức cả đêm phải không?
-Con không sao, con chờ anh ấy tỉnh lại cũng được.
-Nhìn mặt con kìa, nó vừa tỉnh lại thấy con như thế này chắc sẽ lo sốt vó lên mất. - Bà đưa tay vuốt lại mái tóc của Harry. - Nghỉ ngơi một chút đi, con có thể lên ngủ cùng với nó cũng được mà.
-Vậy…Con xin phép. - Cậu mỉm cười, tuy rằng hơi thất lễ nhưng cậu không nhịn được đến ôm ghì lấy Narcissa một cái. Bà ban đầu khá ngạc nhiên, nhớ đến những đoạn kí ức mà bà vừa giải phóng khi nãy, bà càng chắc chắn với quyết định của mình. Narcissa sau đó vòng tay ôm cậu, xoa xoa bờ lưng rắn rỏi thiếu niên.
-Cảm ơn con vì đã ở cạnh Draco suốt những ngày qua nhé Harry.
[ Biệt thự nhà Black, phòng Harry ]
Khi Harry rón rén vào phòng thì Draco đã ngủ từ lâu. Cũng đã một thời gian rất dài rồi kể từ khi Harry được ngắm hắn ngủ yên bình đến vậy. Gương mặt góc cạnh điển trai ngày nào gầy hẳn đi, da trắng biến thành nhợt nhạt, quầng mắt thâm rõ ràng như tố cho cậu thấy từng đêm hắn mất ngủ dài dằng dặc như nào.
Cậu không biết nói gì, càng không muốn nói gì. Harry giở một góc chăn, nằm lên trên giường, ôm lấy hắn dụi dụi mấy cái. Mùi hương quen thuộc vẫn ở đó, nó khiến nhịp tim bấn loạn suốt thời gian qua của cậu dần bình ổn. Nước mắt không thể khống chế được, bàn tay đặt trên ngực Draco nắm chặt lại, làm nhàu một vùng áo hắn nhưng cậu chẳng buồn để tâm. Harry rất muốn không biết điều, rất muốn chẳng ra gì mà ôm hắn khóc thật lớn.
Cậu không muốn nhẫn nhịn nữa. Cuối cùng lúc nào cũng chỉ có thể kìm nén lại, lặng lẽ rơi nước mắt rồi thϊếp đi.
Khi Draco dần tỉnh thời trời đã về chiều. Hắn ngủ gần như cả ngày, cánh tay trái tê rần vì bị người bên cạnh tựa vào. Đôi mắt xám lấy lại thị lực, nhìn xuống người cuộn tròn, đắp cùng chăn với mình còn đang thiêm thϊếp kia, cảm giác như mọi buổi sáng họ cùng tỉnh giấc. Draco biết, đó không phải một lần thức dậy bình thường.
Hắn đương nhiên hiểu, đương nhiên nhớ lại. Mặc dù sự việc có hơi lộn xộn một chút, nhưng với khả năng sắp xếp thần kì của não bộ, Draco mường tượng được suốt thời gian qua người hắn yêu thương nhất này phải trải qua những gì.
Cậu phải yêu hắn bao nhiêu, mới không bỏ cuộc như thế?
Draco nhẹ cử động cánh tay, đem người kia hướng vào lòng mình ôm lấy. Hắn không dám động mạnh, hắn sợ mình sẽ đánh thức thiên thần của hắn từ giấc mộng đẹp lắm. Cơn buồn ngủ lại kéo đến, không khí mùa đông lạnh lẽo, bên dưới lớp chăn lại là thân nhiệt ấp áp. Ôm trong tay Mặt trời bé con sưởi ấm cuộc đời hắn.
Draco thật sự cho rằng mặc dù bản thân trong thời gian qua không có chút kí ức nào về chuyện của bọn họ thì vẫn không thể cưỡng lại, thật sự một lần nữa yêu Harry Potter.
Hắn đặt trên trán cậu một nụ hôn, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, Draco tìm thấy yên bình với hương thơm ngát từ người bên cạnh. Harry như liều thuốc an thần, cho hắn dũng khí bình thản đối diện với sóng gió. Khó khăn lần này bọn họ có thể thuận lợi vượt qua, hoàn toàn không chỉ dựa vào may mắn.
Một lần nữa tỉnh lại thì trời đã tối hẳn. Harry vừa cựa mình đã đánh thức Draco ngủ đủ giấc từ lâu. Hắn mở mắt nhìn gương mặt mơ màng của người mình yêu, nụ cười vô thức trở nên thật dịu dàng. Draco cúi xuống hôn lên môi Harry một cái, một thói quen cả hai đều yêu.
-Chào buổi sáng Harry.
-Chào buổi sáng. - Nhìn vào đôi mắt xám đong đầy yêu thương, Harry hiểu rõ người cậu yêu đã trở về rồi.
-Này… - Draco luống cuống. Vừa tỉnh dậy còn rất tốt, tại sao bây giờ lại khóc mất rồi?
-Anh… Thật sự rất quá đáng.
Rất quá đáng, tại sao có thể quên cậu? Tại sao có thể quên bọn họ? Tại sao có thể quên hết tất cả những gì họ đã từng mong ước? Tất cả kỉ niệm, toàn bộ nói quên liền quên. Rất quá đáng.
-Anh xin lỗi… -Draco lúng túng, chuyện này hắn không làm chủ được mà. Nhưng đây không phải lúc bàn về việc đó, làm Harry buồn thì hắn chính là sai, hắn thở đã là sai rồi. Đang lúc Draco nghĩ xem nên dỗ cậu thế nào thì Harry, với gương mặt đầm đìa nước mắt, đã nhích người lên, ôm lấy cổ hắn, cướp lấy lời định nói trên môi hắn.
Cậu ra sức mυ'ŧ mát lấy, trút toàn bộ uất ức suốt thời gian vừa qua lên nó, vừa day vừa cắn khiến Draco nhíu mày lại không dám đẩy người ra. Nụ hôn giữa cả hai dần trở nên ướŧ áŧ, đầu lưỡi non mịn cả Harry tách mở hàng phòng thủ, luồn vào trong. Draco tất nhiên không phản kháng, nhanh chóng tiếp đón. Hắn nhanh tay trở người đặt cậu xuống dưới thân, tiếp tục với chiếc hôn nồng cháy.
-Hai đứa còn không dậy nữa là chết đói đấy. - Sirius đạp cửa, vì khi đi vào Harry không khóa làm gì nên cánh cửa đáng thương dưới uy lực của Sirius liền mở toang.
-Cái thằng nhãi! - Chú mất hai giây để định hình chuyện gì đang diễn ra trong phòng, nhận thấy đứa con đỡ đầu yêu quý của mình bị đặt bên dưới tên bạch tạng ấy, máu nóng dồn thẳng lên đầu muốn xông vào. Một lần nữa, tạ ơn Merlin đã đưa thầy Remus đến đúng lúc, lôi Sirius còn đang la ó đi. Narcissa đến xem kịch hay, trước khi rời khỏi còn nở nụ cười thấu hiểu mà giúp đôi trẻ đóng cửa.
Được chứng kiến cả màn này khiến Harry không còn lòng dạ nào mà tiếp tục chuyện dang dở nữa, mặt cậu đỏ lựng lên. Draco nhìn người mình yêu giấu mặt sau gối, chỉ có thể dở khóc dở cười mà nằm trở lại, ôm lấy cậu.
-Anh xin lỗi. Thật sự, anh không cố ý. Nếu anh đừng cứng đầu, tạm thời mềm mỏng một chút thì đã không...
-Anh biết là cho dù anh có ngoan ngoãn tuân theo đi chăng nữa, thì cha anh vẫn sẽ tìm cách khác đẩy anh đi mà Draco. - Harry thấy hắn có ý định nói chuyện chính thì bèn dẹp gối sang một bên.
-Đây chưa chắc đã là một điều tồi tệ. Cho dù đúng là nó có tồi tệ thật. - Harry suy nghĩ. - Tin tốt là, mẹ anh chấp nhận em rồi. Bà ấy còn cho em gọi bà là mẹ. Và, anh đang ở biệt thự nhà Black.
-Mọi mong ước của anh đều được em thực hiện, Harry. Anh không biết nên cảm ơn em thế nào.
-Lấy thân báo đáp đi.
-Bây giờ luôn nhé?
-Không, ít nhất anh phải bị cấm cửa cả tháng nữa.
-Ơ kìa…
[ Biệt thự nhà Black, phòng ăn ]
-Ta còn tưởng mấy đứa không cần ăn nữa. - Chú Sirius vẫn còn cay cú lắm, ban nãy Narcissa và chú ấy có cá xem ai “nằm trong” ai “nằm ngoài”, mất một lần 50 galleons, lại còn bị cười vào mặt, sao không tức tối cho được?
-Cũng khá no rồi, cảm ơn chú Sirius. - Draco nhướng mày, khoác vai Harry đang định đi tới chỗ ngồi, công khai hôn lên má cậu một cái.
-Mày?!
-Cẩn thận ngôn ngữ Padfoot. - Thầy Remus đem cho mỗi người một dĩa thức ăn, do có Narcissa ở đây, khẩu vị chắc chắn hợp với Draco. - Hai đứa ngồi xuống đi.
-Ăn nhiều một chút. - Narcissa cùng hai vị trưởng bối có vẻ đã dùng bữa xong, bà chống tay nhìn đứa con có huyết sắc hơn hẳn những ngày qua của mình. - Nhìn con vui chưa kìa.
-Con còn quên chưa nói, cảm ơn mẹ. - Draco thật sự rất biết ơn bà. Là nữ chủ nhân nhà Malfoy, bà luôn mong muốn Draco phải thành một người tài giỏi, hoàn mỹ. Tuy nhiên, bà vẫn yêu thương hắn hết mực dù chưa từng nói ra, bà nguyện làm đủ mọi chuyện để bảo vệ đứa con duy nhất của mình.
Là một gia tộc quyền quý lâu đời, yêu thương chưa bao giờ được thể hiện quá lộ liễu.
-Cái đó thì không cần. - Narcissa mỉm cười hài lòng nhìn hai đứa nhỏ. Bây giờ ngẫm lại, tụi nhóc này đứng cùng nhau lại xứng đôi quá đó chứ? - Hai đứa trong kì nghỉ đông này thì tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, còn cả một trận chiến sắp tới phải đương đầu.
Harry cùng Draco liếc mắt nhìn nhau. Sao họ có thể quên được. Trận đối đầu định mệnh giữa “Đứa trẻ sống sót” và Chúa tể Hắc ám sắp diễn ra.
===================
PLEASE DO NOT REUP WITHOUT MY PERMISSION.
THIS WORK BELONGS TO TÔN TRÚC ONLY. ( ONLY POST ON s1apihd.com)