PLEASE DO NOT REUP WITHOUT MY PERMISSION.
THIS WORK BELONGS TO TÔN TRÚC ONLY. (ONLY POST ON s1apihd.com)
“-Cậu chắc như vậy ổn chứ?
-Thôi nào, chẳng phải cậu muốn anh ấy để ý cậu sao? Một chút tình dược là ổn rồi…”
[ Bệnh xá ]
-Sao ta cảm thấy năm nào trò ấy cũng vào bệnh xá vậy, Potter? -Cô Poppy nhìn Harry, cậu cười trừ.
“Con cũng tự hỏi điều đó đấy ạ.” - Harry nghĩ thầm.
-Được rồi, trò ấy ổn, chẳng qua là thiếu ngủ nên mới đổ bệnh thôi, ngoài ra thì cơ thể không có vấn đề. - Cô thở dài. - Thanh niên bây giờ quả nhiên không biết quan tâm đến sức khỏe bản thân gì cả…
Không lâu sau đó, cô Poppy cũng đi mất, trong bệnh xá vắng vẻ chỉ còn hai người. Harry bây giờ mới có thời gian thở một chút, cậu đưa tay chạm vào gương mặt hốc hác của hắn.
“-Anh không muốn quên, Harry… Anh thật sự không muốn quên.” - Câu nói Draco mãi lẩm bẩm ghim sâu vào lòng cậu, Harry phủ tay mình lên bàn tay run rẩy của hắn, mong rằng điều đó sẽ giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Nhiều lúc Harry hận việc bản thân phải chấp nhận bất lực.
Thuốc giảm đau của cô Poppy rất nhanh đã có hiệu nghiệm, hơi thở Draco dần ổn định lại, đầu mày không còn nhíu chặt như trước đây nữa, cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu hiếm hoi.
" Hắn không biết mình đang tỉnh hay đang mơ, nhưng hắn đoán khả năng thứ hai có vẻ khả thi hơn. Draco ngồi dậy, dưới thân là đồng cỏ xanh mướt, còn trên đầu là bầu trời đẹp đẽ của mùa hạ, không thể diễn tả nỗi khung cảnh bình yên này.
Có lẽ nhiều ngày mệt mỏi khiến tâm trí hắn muốn tìm đến một nơi để nghỉ chân. Hắn đoán thế.
-Dray. - Giọng nói ấy lại xuất hiện, hắn dường như có thể nghe thấy tiếng ai đó cười nhẹ, âm thanh trong trẻo.
-....- Hắn biết bản thân vừa gọi một cái tên, nhưng lại không cách nào hiểu được mình vừa gọi cái gì. Draco đứng dậy, hắn muốn lần theo tiếng gọi ấy, muốn gặp được người mà ngay cả trong vô thức hắn cũng mong mỏi được nhìn thấy.
Người đó là ai? Một người rất quan trọng. Một người chiếm trọn trái tim và tâm trí hắn.
Một người mà hắn thà chết cũng không quên.
-Dray, anh đừng vội. Anh sẽ nhớ ra em sớm thôi, và em sẽ ở đấy như em đã luôn.
Hắn rảo bước, từ đi chầm chậm, thành nhanh hơn, rồi chạy tựa điên về phía trước.
Cho đến khi hắn vấp ngã, rơi thẳng xuống hố sâu. Hình ảnh cuối cùng vụt qua trước mắt hắn là một chàng trai với mái tóc bù xù, cậu ấy đang nở nụ cười dịu dàng hệt như câu cậu vừa nói.
-Em vẫn sẽ luôn ở đây."
Draco hít một hơi mở bừng mắt. Hắn cảm thấy cả cơ thể mình tê liệt và mồ hôi thì tuôn ra như suối.
-Anh ấy tỉnh rồi. - Tiếng lạo xạo xung quanh dần rõ ràng, Draco đưa tay đỡ trán, chống người ngồi dậy. Ngoài dự đoán, người ngồi bên giường hắn lại không phải Harry, mà là Marietta.
-Anh ổn chứ? - Marietta đưa tay, dùng khăn sạch lau đi mồ hôi lấm tấm trên gương mặt Draco.
-Ổn. - Trong lòng hụt hẫng pha lẫn khó chịu một cách kì lạ, hắn nhận lấy khăn của Marietta, giữ một khoảng cách nhất định với cô.
-Ừm… Draco, em nghe bảo… Cô Poppy nói là anh nên ăn chút đồ ngọt. - Cô e thẹn lấy từ trong túi áo ra một hộp chocolate, gói lại bằng giấy tối màu, đính lên nó là chiếc nơ hồng xinh xắn.
-Vậy à? Cảm ơn. Cô có thấy Harry đâu không? - Hắn chẳng vội nhận lấy chocolate từ tay Marietta, mà hỏi lên thắc mắc của mình đã.
-Em không biết. - Giọng Marietta không thoải mái lắm. - Khi em đến thì anh ấy đã đi đâu mất rồi. Có thể là về lớp học cũng nên.
-Ờ, vậy sao. Thế thì cô cũng nên về lớp đi, tôi ổn rồi.
-Anh… Draco…
-Malfoy. Gọi tôi là Malfoy. - Hắn cảm thấy lông tóc trên người đều nổi hết lên cả, thân thiết gì mà gọi hắn bằng tên như vậy chứ? Nhưng… Marietta nói lại khiến hắn khó chịu, Harry thì không là vì sao nhỉ?
-... Vâng… Chocolate đó…
-Tôi không thích ăn, cảm ơn.
-Không phải, ý em là… Cái chocolate đó… Là anh Harry nhờ, gửi cho anh.
“-Nếu anh ấy không đồng ý thì sao? - Marietta lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô dùng tình dược, nó tốn kha khá tiền mua nguyên liệu cũng như thời gian pha chế, nhưng nếu có thể khiến Draco ám ảnh cô thì toàn bộ đều đáng giá.
-Vậy thì bồ chỉ cần bảo là Harry nhờ bồ đưa là được. Dù sao cũng là bồ đưa, dược vẫn sẽ phát huy tác dụng của nó thôi.”
-Harry nhờ cô? - Động tác khoác áo chùng của Draco ngừng lại, ánh mắt hắn cuối cùng cũng dừng trên người Marietta.
-Đúng rồi…
-Vậy sao. Cảm ơn.
"Ít nhất anh ấy cũng đã nhận rồi." - Marietta lấy đó làm vui vẻ. Sau đó cô còn định đi theo Draco nhưng đều bị hắn đuổi khéo đi mất. Đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Draco mất hút, Marietta cười đắc ý.
"Nay mai thôi, anh sẽ là của em."
[ Kí túc xá Gryffindor ]
-Harry, Harry!
-Blaise? - Oliver, người vừa trở về kí túc xá Gryffindor chỉ để chuẩn bị cho cuộc thi Quidditch mặc cho huynh trưởng Hufflepuff nào đó có đồng ý hay không, bị bộ dạng chạy thục mạng của Blaise dọa hết hồn. - Em làm sao thế?
-Em cần tìm, em cần tìm Harry. Giúp em, à không, giúp Draco, hắn sắp chết ở bên kia rồi. - Blaise vừa thở hồng hộc vừa nói với Oliver.
-Draco bị làm sao? - Harry vội chen đến.
-Một lời không giải thích hết. - Blaise kéo tay Harry. - Tôi nói trên đường đi cho.
-Ừ ừ…
Blaise thật ra cũng không rõ chuyện gì, chỉ biết ngày hôm nay, khi hắn trở về kí túc xá thì thấy Draco đang ngồi trên giường, trên tay hắn là một hộp chocolate, điều không hề bình thường và sẽ không bao giờ nên xuất hiện bên cạnh hắn. Vì hai người dù sao cũng là bạn bè, nên Blaise định bụng đến hỏi Draco về hộp chocolate đó, hắn lại thản nhiên kể lại việc Harry nhờ Marietta đưa cho hắn. Cô Poppy cũng bảo Draco nên bổ sung đường, chocolate là lựa chọn thích hợp nhất do cơ thể hắn còn khá yếu.
-Sau đó? - Harry nhíu mày. Cậu cả ngày hôm nay có gặp Marietta đâu?
-Sau đó Draco đột nhiên có biểu hiện rất lạ. - Blaise đỡ trán. - Cậu ta… nói chung là cậu ta cần cậu, rất cần cậu. Còn cậu thì cần cái này.
-Hả? - Blaise dúi vào tay Harry cái hộp nhỏ, sau đó lại rất thẳng thừng đẩy cậu vào phòng kí túc của bọn họ, còn lịch sự đóng cửa giúp. - Chúc cậu may mắn Harry.
Harry ù ù cạc cạc vào phòng, vừa quay đầu đã bị Draco ấn vào cửa dọa giật bắn.
-Dra..co? - Mắt hắn đỏ lừ, hằn lên những tia máu. - Anh…
Không để cậu hoàn thành câu nói, Draco nắm lấy cằm Harry, thô bạo hôn xuống. Vì vội vàng mà răng hắn đập phải môi Harry, khiến cậu cau mày vì đau. Tiếc là người kia không có vẻ gì như để ý đến điều đó, hắn giữ lấy eo cậu, điên cuồng chiếm lấy mật ngọt bên trong khoang miệng nóng ấm.
Hắn cắn nhẹ lên trên môi Harry, hòa quyện bên trong nụ hôn của hai người còn có vị tanh ngọt nhẹ của máu, suy nghĩ này khiến hành động của Draco càng cuồng nhiệt.
Hai người bị cưỡng chế tách nhau ra vì Harry suýt nữa thì ngất do mất dưỡng khí, khoảng cách giữa cả hai kéo gần lại, kết nối bởi một sợi tơ bạc mỏng manh. Hắn như bị thôi miên khi nhìn vào đôi mắt ngọc lục bảo sáng lấp lánh ấy, lúc này đây nó lại phủ mờ đi sau làn sóng nước. Đôi môi bị dày vò đến đỏ ứng khẽ mở, l*иg ngực phập phồng, tầm nhìn rã rời, mọi thứ từ người trước mặt đều khiến hắn yêu thích không thôi. Hắn muốn nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp ấy loại biểu cảm bị khuất phục bởi du͙© vọиɠ.
Hắn muốn nghe giọng nói ấy phải rêи ɾỉ tên mình.
Draco nhấc bổng cậu lên, chỉ sau vài bước đã thành công ném cậu lên trên giường. Harry còn chưa kịp lấy lại hơi thở thì đã bị một phen trời đất đảo lộn, vừa chống tay dậy đã bị hắn ấn trở về. Trong đôi mắt xám tro, cậu không tìm thấy tia lý trí.
-Harry… - Hắn cắn lên vành tai cậu, buộc người dưới thân khẽ rên lên một tiếng, bàn tay lướt đến đâu, quần áo bị cởi bỏ đến đó. Cơ thể cậu không có bất cứ vết bớt hay dấu sẹo nào, làn da mượt mà đem lại xúc cảm dễ chịu truyền qua lòng bàn tay hắn. Khiến hắn chỉ muốn nhanh một chút đem người này hòa làm một với mình. Sâu bên trong, hắn phải thừa nhận bản thân đối với Harry luôn có ham muốn không thể diễn tả.
Động tác mơn trớn thành thạo dễ dàng khơi gợϊ ɖụ© cảm bên trong Harry, l*иg ngực lại lên xuống mấy nhịp vội vã. Draco ngạc nhiên trước sự thành thục của mình, như thể hắn đã làm điều này rất nhiều lần, tiềm thức tự ghi nhớ điểm mẫn cảm từ cậu.
-Dray… - Harry ngửa cổ, hàm răng cắn chặt bật ra tiếng thở hắt khi hắn trêu đùa đầu nhũ mẫn cảm, cả người khó chịu cựa quậy.
Draco không khỏi khẽ cười, phà hơi nóng lên trên lớp da, lướt xuống bên dưới bụng. Khi Harry nhận ra thì người bên trên đã ngậm lấy vật nhỏ của cậu rồi. Harry chỉ kịp giật mình, còn chưa phản ứng thì cảm giác thỏa mãn ập vào não bộ khiến cậu choáng váng. Đây là lần đầu tiên Draco chủ động khẩu giao cho cậu, điều này vừa khiến Harry ngại ngùng lại vừa không chống đỡ nổi sự sung sướиɠ do nó đem lại. Khả năng dùng miệng của Draco quả thật là tuyệt diệu, chỉ sau một hồi đùa nghịch đã khiến Harry buông súng đầu hàng.
-Dray… - Đôi mắt cậu ngập nước, Draco bày ra biểu cảm đắc thắng mà nuốt trọn “thứ gì đó” trong miệng làm cậu mặt đã đỏ càng đỏ thêm. Hắn rướn người về trước, hôn lên trên môi Harry, truyền một phần còn lại bên trong miệng mình cho hắn, vị tanh nhạt.
Đồng thời, tay Draco lần xuống bên dưới, ôm trọn lấy cánh mông căng mọng mà nhào nặn. Hắn thật sự tin rằng mình sẽ không chán cái cảm giác trêu đùa người trong lòng này đâu, nhưng không phải lúc này. Nam căn bị giữ chặt bên dưới qυầи ɭóŧ sớm đã cương cứng đến phát đau, hắn càng thích được làm chuyện chính hơn.
Một ngón tay chen vào. Từ lần cuối cùng bọn họ làʍ t̠ìиɦ đến nay đã qua thời gian khá lâu, tiểu huyệt Harry chưa quen với sự nới rộng khiến cả hai gặp trục trặc một chút. Đang lúc suy nghĩ nên xử lý tình huống này thế nào, thì Harry đã động thân, lấy cái hộp nhỏ mà Blaise dúi vào tay cậu trước khi vào đây cho hắn, tay còn lại thì che mặt mình.
Draco nhận lấy, mùi hương bạc hà và chất dẻo trong suốt bên trong cho hắn biết mình nên dùng thế nào, trong lòng thầm mỉa mai.
-Harry, xem ra mày cũng rất có kinh nghiệm nhỉ? - Cái suy nghĩ trước đây cậu đã từng làm với một người nào khác, loại biểu cảm này cũng từng cho người khác xem khiến Draco đố kị. Hắn không rỗi để nghĩ xem tại sao lại khó chịu, chỉ muốn phát tiết mà thôi.
Câu nói trên của Draco vào tai Harry lại thành chọc ghẹo, cậu tất nhiên sẽ không trả lời. khi ấy, Harry chắc đã không nghĩ, việc cậu không đáp lại chính là sự đồng tình trong suy nghĩ lệch lạc của tên nào đấy. Draco tức giận, nâng một chân Harry gác lên vai mình, bản thân đè chân khác của cậu xuống, dùng cự vật đã được bao phủ bởi một lớp bôi trơn kia, tiến thẳng vào bên trong tiểu huyệt còn chưa được nới lỏng đủ.
-Ah! - Đau, hiển nhiên là đau muốn chết đi được. Harry cào mạnh lên giường nhưng không phân tán được cảm giác đau rát dưới thân, nước mắt sinh lý trong phút chốc không kìm lại được trào ra.
Vốn muốn tàn độc đùa giỡn người bên dưới một chút, nhưng khi thấy gương mặt xinh đẹp kia, đôi mắt vẫn luôn lấp lánh ánh cười kia rơi lệ, Draco bỗng dưng không đành lòng nữa.
-Tôi… - Hắn chợt lúng túng, tức giận làm gì chứ, ngộ nhỡ là hiểu lầm thì sao? Bây giờ hắn thật sự là động không được, rút ra cũng chẳng xong. Draco chỉ đành thả chân Harry xuống, nhoài người đỡ cậu lên, ôm vào lòng. - Tôi xin lỗi, đau lắm sao?
Harry cảm nhận được người kia ôm lấy mình, một tay đỡ lấy lưng, một tay xoa xoa đầu an ủi. Dần dần, đau đớn sớm đã không còn nữa, thay vào đó cậu lại không nhịn được cười nhẹ.
“Draco, anh còn giả làm badboy làm gì? Anh chính là dịu dàng khảm vào xương tủy.”
-Không đau. - Cậu đưa tay vòng qua cổ hắn, hôn lên đôi môi mỏng. - Anh động đi.
-Được… - Sâu thẳm trong lòng hắn vẫn không nỡ khiến người này phải chịu đau đớn, bỏ đi, không tức giận nữa!
Hông bắt đầu luật động chậm dần, vì Harry đang ngồi lên người Draco, phần nào giúp cự vật của hắn lần đầu đi tới độ sâu trước đây chưa đến được. Bức Harry phải ngửa cổ thở dốc, bàn tay cào mạnh vào lưng hắn. Draco không phải đồ ngốc, hắn đương nhiên biết cậu chính là đang sảng khoái muốn chết, bèn tăng nhịp điệu. Dần dần, Harry không còn khống chế được âm thanh, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng tràn ngập khắp căn phòng, len lỏi bên trong còn là tiếng da thịt chạm vào nhau nghe đặc biệt da^ʍ mỹ.
Hai người đổi thêm một vài tư thế, Draco làm đến khi Harry phải nức nở xin tha mới miễn cưỡng ngừng lại, bằng không thì hắn nghĩ mình không biết sẽ ấn sâu vào bên trong bao nhiêu lần nữa mới đủ. Harry khi ở trên giường với hắn mà nói là đặc biệt hòa hợp, từ âm thanh rêи ɾỉ mê người đến xúc cảm ấm nóng bên trong tiểu huyệt đều khiến hắn say đắm.
Draco đỡ người kia nằm ngay ngắn lại, đối phương từ khi nào đã mệt đến ngủ mất, hắn lấy đũa phép ra dọn sạch sẽ mọi thứ xong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn không thể yên giấc được.
“Chắc chắn đã có chuyện gì.” - Draco khẳng định, dấu ấn trên tay bắt đầu bỏng rát nhưng hắn không còn để tâm, đầu đau dữ dội hắn vẫn muốn ép bản thân mình phải tỉnh táo. Hắn, với linh cảm chưa bao giờ sai của mình, tin rằng bọn họ trước đây không đơn giản chỉ là bằng hữu. Nhưng hắn nên làm thế nào để biết được đây? Lấy gì để chứng minh?
[ Kí túc xá Slytherin, sáng hôm sau ]
Harry khó khăn trở mình, cậu thật sự cho rằng cái eo mình sắp đem bỏ đi được rồi, và giọng cũng khàn mất. Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, mặt Harry đỏ hết cả lên, cảm giác như nó sắp bỏng vậy.
-Tỉnh rồi sao? - Draco ngồi bên bàn học, hắn khoác chiếc áo choàng ngủ, chân vắt chéo nhìn cậu. - Ngủ cũng lâu đấy.
-Anh không ngủ được à? -Đến Harry còn tự thấy câu hỏi này hơi thừa. Chỉ cần nhìn quầng thâm dưới mắt hắn liền biết, lại là một đêm thức trắng.
-Không. - Hắn đưa tay đỡ trán. Không rõ là do khả năng chịu đựng của hắn lên một tầm cao mới, mà cảm giác đau đầu không còn dữ dội như lần đầu hắn cố gắng nhớ đến chuyện liên quan đến Harry nữa. Nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn cứ thủy chung không nhớ ra.
-Anh khó chịu sao? - Harry lấy áo ngoài của mình mặc vào, Draco đã làm sạch nó rồi nên trông không khác gì đồ mới.
-Ừ. Tôi vẫn không tài nào nhớ được chuyện gì đã xảy ra với mình.
-Ừm. - Harry ngồi dậy, cậu đưa tay gãi gãi mái tóc. - Tôi nghĩ có người có thể giúp được.
-Ai?
-Kì nghỉ đông này anh đến chỗ tôi được chứ? Tôi sẽ nhờ người đó đến giúp anh. - Harry vẫn luôn ấp ủ mong ước được đưa người yêu ra mắt gia đình mà trước đây họ từng trăn trở. Kì nghỉ hè lần trước cậu đã thuyết phục thành công chú Sirius lẫn thầy Remus rồi, còn định vào năm sẽ báo tin mừng cho Draco, vậy mà lại xảy ra cớ sự này. Nghĩ đến đây, mắt Harry hơi cụp xuống, đượm buồn.
-...- Draco nhìn người đang lúng túng ngồi trên giường, vô thức gật đầu. - Được.
Sự vui vẻ pha lẫn kinh ngạc của Harry khiến khóe môi hắn nhẹ nhếch lên. Hắn không tài nào hiểu nỗi tại sao, nhưng bản thân luôn muốn làm mọi điều để bảo vệ nụ cười của thiếu niên ấy.
PLEASE DO NOT REUP WITHOUT MY PERMISSION.
THIS WORK BELONGS TO TÔN TRÚC ONLY. (ONLY POST ON s1apihd.com)