[Harry Potter] Dusk Till Dawn

Chương 15

[ Quán Ba Cây Chổi ]

-Đây là tất cả mọi người? - Harry chớp mắt nhìn một đám người trước mặt. Có vẻ không chỉ có nhà Gryffindor và Slytherin như dự định, mà còn cả Hufflepuff và một vài thành viên trong Ravenclaw cũng tham gia.

-Tất cả đó. - Hermione gật đầu, đưa cho Harry danh sách. Những ai tham gia cô đều kĩ càng ghi chú. Harry cùng Draco nhìn nhau, số lượng này bọn họ không dự liệu đến. Thì ra người ghét mụ Umbridge lại nhiều thế.

-Ừm... - Harry dúi danh sách vào tay Draco, bước lên trước vài bước, nhìn những người bạn cùng trường của mình. - Hôm nay các cậu đến đây hẳn là đã biết mình sẽ làm gì. Trước tiên là mình xin cảm ơn các bạn vì đã có mặt, và mình không tự nhận bản thân có khả năng dạy dỗ người khác, mình sẽ chỉ giúp các bạn một vài câu thần chú cơ bản thôi. Do cuộc họp hôm nay và những lần gặp gỡ tới đều hoàn toàn bí mật, nên mình mong các bạn có thể giữ im lặng về đoàn quân của chúng ta. Điều luật chỉ có bấy nhiêu thôi, mong là chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.

-Đây là thiết bị liên lạc. - Hermione lấy từ trong áo ra một túi những đồng Galleon màu vàng đặc trưng, phát cho mỗi người một chiếc. - Hãy giữ nó bên mình, để phòng các cuộc họp khẩn cấp.

-Harry. - Cho Chang rụt rè lên tiếng. - Mình có thắc mắc.

-À, cậu cứ nói đi?

-Về nơi luyện tập...

-Cái đó thì mọi người không cần lo, mình đã chuẩn bị xong. Khi đến nơi mình sẽ chỉ cho mọi người cách vào. Nhưng mình cũng muốn nhắc lại một lần nữa, là lần tham gia này sẽ khá nguy hiểm, nếu các cậu bị mụ Umbridge bắt được thì chắc chắn gặp phiền phức. Đây là cơ hội cuối cùng để mọi người rút khỏi đoàn, không có vấn đề gì cả nên mọi người không cần lo lắng.

Cả bọn nhìn nhau một chút, Draco khoanh tay mắt lạnh lướt qua từng gương mặt đứng trước hắn.

-Anh tham gia. - Hắn lên tiếng. Cái dáng vẻ của hắn dễ khiến người ta hiểu lầm là coi khinh người khác, tuy nhiên đám Hermione và Ron sớm đã quen rồi, hắn không siêng đến mức đó đâu.

-Tôi tham gia. - Blaise giơ tay, đoạn thuận đà khoác lên vai Ron cười hì hì. - Tôi không đi thì em ấy sẽ buồn lắm.

-Tôi, tất nhiên. - Pansy luôn đứng cạnh bên Hermione từ đầu buổi, nhìn tư thế của cô và Draco chẳng khác mấy.

-Hai đứa mình nữa. - Hermione chỉ vào bản thân và Ron.

-Tụi anh vẫn ở đây. Có gì bọn anh còn có thể giúp. - Những bậc huynh trưởng và tiền bối như Cedric, Oliver, Fred và George sẽ không rút lui.

-Tôi. - Angelina giơ tay. Cô rất hứng thú với đoàn quân này, là một Gryffindor quả cảm, cô sẽ không vì mấy rủi ro bé tí mà bỏ cả chuyến phiêu lưu.

Harry mỉm cười nhìn những gương mặt cậu quen thuộc. Đây mới là ý nghĩ của bạn bè có phải không? Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Tiếp lời của bọn họ, những người khác không ai là muốn rút lui cả. Khi đến đây là đã hạ xong quyết tâm rồi, không cần nghĩ lại nữa.

-Tinh thần rất tốt. - Harry phấn chấn trông thấy. - Cuối giờ ngày mai mọi người hãy đến phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, và mình sẽ đưa mọi người đến nơi thực tập.

-À, Harry, chúng ta nên đặt tên cho đội quân của mình chứ nhỉ? - Ron chợt nhận ra trọng điểm bị bỏ quên.

-Ừm.... Hay gọi là đoàn quân Dumbledore đi? Gọi tắt là DA. (Dumbledore"s Army)

-Được đấy. - Tất cả gật đầu. Nếu đã được thành lập dựa trên việc bảo vệ trường Hogwarts, vậy thì lấy tên người hiệu trưởng đáng kính nhất, Dumbledore làm tên đội quân đi.

-Mọi người giải tán, rất cảm ơn mọi người đã đến đây đông đủ, và hẹn gặp mọi người vào cuối giờ học ngày mai tại phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

[ Căn phòng bí mật Slytherin ]

-Xem em vui vẻ kìa. - Draco đi theo sau, nhìn Harry phóng lên giường lăn qua lăn lại.

-Vui chứ anh. Em đã nghĩ đây chắc là một suy nghĩ điên rồ và sẽ không có mấy ai tham gia đâu. Không ngờ lại đông đến thế.

-Ừm. - Draco thay quần áo, chống cằm nhìn Harry còn đang cười đầy mãn nguyện.

-Anh sao thế? - Mất một lúc sau Harry mới nhận ra sự bất thường từ người yêu, đưa mắt nhìn hắn.

-Không có gì, thích ngắm em thôi. - Draco đưa tay cho Harry, để cậu cầm lấy theo đà lôi cậu dậy. -Thay đồ đi cho thoải mái rồi muốn lăn thế nào thì lăn. Chốc còn đi ăn tối.

-Được này. - Harry lúc đang vui vẻ đặc biệt dễ tính, Draco nói gì cũng nghe cả. Hắn đưa cho cậu bộ quần áo gam màu ấm, có vẻ ở Gryffindor quá lâu, quần áo của Harry lúc nào cũng có chút màu đỏ ở đâu đó. Hắn ban đầu còn cảm thấy hơi mất tự nhiên, vì bên tủ phía Harry nhìn ấm áp, còn phía hắn lại toàn màu lạnh, trông trái ngược hoàn toàn.

Mà thật ra, Harry giống như màu của bộ quần áo cậu hay mặc. Ấm áp và đem lại cho người ta cảm giác dễ chịu trong vô thức. Sự xuất hiện và đồng ý của Harry đem lại cho cuộc đời nhàm chán mà hắn đã quen trước đây một mặt trời tỏa sáng, thắp lên hi vọng cùng yêu thương trong hắn.

Harry, mặt trời của riêng hắn.

Draco đột nhiên ôm lấy cậu. Những suy nghĩ cuộn trào trong lòng hắn cậu không cách nào biết được, Harry chỉ có thể phì cười, ôm lại Draco.

-Sao thế?

-Không gì hết, thật đấy. - Hắn nhéo má cậu, nuông chiều hôn lên cánh môi. - Đi ăn thôi, lát nữa còn về nghỉ ngơi sớm.

[ Trường Hogwarts, phòng Cổ Ngữ Học ]

Thời gian trôi qua nhanh chóng, việc kế hoạch được ủng hộ hơn dự đoán làm Harry vui vẻ tới mức không để tâm đến câu cạnh khóe từ mụ Umbridge, cậu còn đang mãi nghĩ ngợi nên bố trí mọi người như thế nào, và tiết học đầu tiên của DA sẽ diễn ra sao.

-Harry. - Draco vỗ vai cậu, kéo cậu khỏi suy nghĩ. Lúc này hai người còn đang ngồi trong lớp, đợi giáo viên đến. - Em không nên xuất hồn như vậy chứ? Đừng làm anh phải ghen với một kế hoạch cứu Hogwarts đấy. Truyền ra ngoài rồi anh biết giấu mặt đi đâu.

-Anh bớt đi. - Harry phì cười, đấm vai hắn một cái. Nghiêm túc lại. - Em đang lo lắng chuyện chiều nay thôi. Dù sao cũng là lần đầu tiên em đứng lớp.

-Cứ thoải mái đi. - Draco nhún vai. - Em chỉ cần là em, em có thể dạy cái gì cũng được. Tốt nhất là mấy phép tự vệ và tấn công đi, đừng dạy mấy lời nguyền hắc ám.

-Lời nguyền hắc ám? Có sao? - Harry đã từng nghe đến loại bùa chú này. So với bùa tự vệ, thì Lời nguyền hắc ám có mức độ cao hơn, sức sát thương nhiều hơn, có điều nó không nhất thiết phải là Lời nguyền không thể tha thứ. Trong một số trường hợp bất khả kháng, phù thủy có thể dùng Lời nguyền hắc ám để tự vệ và vẫn được khoan hồng từ Bộ pháp luật, còn dùng Lời nguyền không thể tha thứ thì chắc chắn là vào Azkaban nhé.

-Có, nhưng anh không nói em biết được Harry. Nó là thầy Snape dạy riêng cho anh. - Draco nhìn Harry với ánh mắt hả hê.

-Gì chứ. Quả nhiên là thầy ấy thiên vị người nhà Slytherin. - Harry hậm hực.

-Đâu? Thầy ấy thiên vị anh, vì thầy là cha đỡ đầu của anh. - Hắn chống cằm, dáng vẻ hậm hực của Harry cực kì hiếm thấy đó.

-Nó còn tệ hơn! - Cậu híp mắt, đánh người kia liên tục mấy cái.

-Thôi đi, hai cậu đang phát cẩu lương cho cả trường đấy à? - Hermione giận dữ nhìn hai vị đang bỏ quên thế giới kia. - Không khí xung quanh các cậu thành màu hồng hết rồi kìa.

-Có tới mức đó đâu chứ.

-Có đấy Harry à, có đó. Với cả, bồ đã đọc sách chưa? Chốc nữa môn Cổ Ngữ Học có thể sẽ kiểm tra bài cũ đấy.

-Thật á? - Người phản ứng mạnh nhất trước câu nói của Hermione lại không phải Harry, mà là Ron đang ngồi cạnh bên cô nàng. - Chết rồi, mình lại chưa đọc lại sách.

-Mình có đọc rồi, bồ yên tâm. - Harry nở nụ cười đắc ý vốn phải quen thuộc với nhà Slytherin lại lây nhiễm trên một Gryffindor. Có Draco ở bên cạnh kèm cặp, Harry muốn lười cũng không nổi.

-Vậy thì tốt rồi. À, Harry, mình hỏi chút.

-Ừ, bồ nói đi.

Draco ngồi bên cạnh, tay chống cằm, nghịch cây bút lông ngỗng trên bàn. Hắn cách đây vài hôm có nhận được thư từ gia đình. Cha hắn, ngài Lucius đáng kính, đã gọi hắn về trong kì nghỉ hè này. Đây không phải là điều bình thường, khi mà cha mẹ hắn vào mỗi kì nghỉ đều sẽ đi du lịch khắp nơi, để lại hắn với núi công việc của gia tộc.

"Có lẽ họ có việc hệ trọng." - Trong bức thư, cha hắn không đề cập rõ ràng về nội dung, nhưng chắc chắn không liên quan đến chuyện Harry.

Một tin tức đáng mừng mà Draco đã biết từ trước, các gia tộc lâu đời của thế giới phù thủy cảm thấy ổn với chuyện kết hôn với người đồng giới. Thậm chí, nếu cuộc hôn nhân ấy có lợi, bọn họ còn không ngần ngại ép buộc. Và cha hắn không ngoại lệ.

Tuy nhiên, nó chỉ là tin mừng trong hàng loạt tin dữ. Nào là Harry Potter từng cướp mất của cha hắn một con gia tinh khiến ông mất mặt, cho đến chuyện ông hay phàn nàn đứa nhỏ ấy xấc xược và hỗn láo thế nào, dù Draco biết chắc chỉ là cha hắn có ấn tượng xấu nên mới nói thế, bấy nhiêu đã đủ để cho thấy ông sẽ phản đối. Đó là vấn đề thời gian thôi.

Hắn cần thêm chút ít thời cơ nữa trước khi công bố việc này. Bước đầu tiên vẫn nên đánh tiếng với mẹ hắn, người yêu thương hắn bậc nhất, phu nhân Narcissa, cũng là điểm yếu duy nhất của ngài Lucius Malfoy.

Lượt bỏ toàn bộ khả năng và đảm bảo an toàn chuyện hắn và Harry, Draco không đoán được vì lý do gì mà cha hắn lại nghiêm túc gọi hắn về đến thế. Nhưng linh cảm không lành khiến đầu óc hắn cứ đặt ở đâu đâu.

[ Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor ]

-Mọi người đã đến đủ rồi chứ? - Sau bữa ăn tối là thời gian tự do của học sinh. Học nhóm, đến thư viện,... Đều được phép vào quãng thời gian này. Trước mặt Harry là các gương mặt quen thuộc, không thiếu một ai.

-Đủ rồi đấy Harry. - Hermione kiểm tra một vòng xong, đi đến chỗ Harry đưa danh sách chính thức.

-Được rồi, bây giờ mọi người đi theo mình. Chúng ta sẽ đến nơi thực hành.

[ Phòng Cần Thiết ]

"-Đây là một căn phòng đặc biệt thưa cậu Harry. - Con gia tinh nhỏ thó trong bộ quần áo như dùng vải thừa chắp lại mà thành. Tiếng nói của nó the thé đặc trưng, ngữ điệu kính cẩn. Đôi mắt nó to tròn nhìn Harry đang đi dạo xung quanh. - Nó có thể biến hóa thành nơi mà cậu cần.

-Tốt lắm Doppy! - Harry cười cười với nó. - Mày thật sự đã giúp tao một việc lớn đó.

-Hihi, Doppy giúp được cho cậu Harry. Cậu Harry thương Doppy, và Doppy cũng thương cậu Harry. - Con gia tinh bé tí nhảy loi choi xung quanh. Đôi lúc hành động kì quặc của nó khiến Harry không biết nên phản ứng thế nào, nhưng tất cả đều xuất phát từ lòng tốt, nên cậu đành mặc nó vậy."

-Thì ra đó là cách em tìm thấy nơi này? - Draco ngạc nhiên không kém. Lại thêm một địa điểm bí mật của trường Hogwarts nữa. Mặc dù hắn đã được cậu nói trước về căn phòng, chỉ là được tận mắt đến thì nó vẫn sốc đấy.

-Ừ. - Harry để mọi người đi dạo một vòng. Khi đến đây, cậu đã nghĩ muốn tìm một nơi để mọi người có thể tập luyện phép thuật tự do, có thể thực chiến. Chỉ cần người dùng thật sự mong muốn và nói rõ điều họ cần, căn phòng sẽ xuất hiện. Thế là, cánh cửa bí mật hiện ra trước hàng chục ánh mắt kinh ngạc.

-Rộng thật đó. - Luna, một thành viên nhà Ravenclaw đi xung quanh. Cô có đôi mắt mơ màng và mái tóc vàng dài óng mượt, với tính cách thường xuyên để tâm hồn treo trên mây này khiến người ta lo lắng. Bên cạnh cô là Angelina thuộc nhà Gryffindor, cũng là người lần trước mở cửa cho Draco. Hai người nói chuyện với nhau khá hợp một cách kì lạ. Harry không nghĩ một người thực tế và cá tính mạnh mẽ như Angelina lại có thể lắng nghe các câu chuyện không tưởng của Luna hàng giờ. Ngược lại, Luna có thể dùng ánh mắt hiếu kì mỗi khi Angelina kể các câu chuyện Quidditch một cách đầy hào hứng. Hai người không chỉ tính cách mà ngoại hình cũng khác biệt hoàn toàn. Angelina với mái tóc đen mun, làn da ngăm mạnh mẽ, còn Luna như nàng tiểu thư bước ra từ chuyện cổ.

-Mình từng nghe về căn phòng này rồi. - Angelina chấp tay sau lưng, cùng Luna đi vòng quanh.

-Tuyệt quá Harry. - Ron gật gù. - Có cả bù nhìn cho chúng ta thực hành nữa. Quá tuyệt vời.

-Được rồi, chúng ta chiêm ngưỡng đến đây thôi. Hôm nay bắt đầu buổi học đầu tiên. - Harry tập hợp mọi người lại. Trước tiên vẫn cứ dạy lý thuyết, rồi hẵng cho thực hành. Sau một hai câu thần chú, cậu chọn ra vài người có tư chất vượt trội kèm cặp cho những người còn lại. Draco không tham gia, Hermione đi cùng Pansy, Blaise khá hơn nên chỉ cho Ron, Angelina và Luna phối hợp với nhau khá tốt. Chỉ là Oliver cùng Cedric đều thuộc hạng giỏi, nghĩa là hai người buộc phải tách ra.

-Ừm... Cedric không biết có thể kèm cho mình không? - Cho Chang đánh bạo lên tiếng. Harry nghe thấy, mắt đảo qua lại giữa hai nhân vật chính, cả Draco đứng bên cũng khó xử.

-Được thôi. Có gì đâu chứ. - Oliver trả lời giúp, ánh mắt anh đặt trên người Cedric như cười như không. - Cedric nhất định sẽ chỉ bảo em tận tình.

-Vậy, Oliver, còn anh...? - Harry toát mồ hôi hột, sao cậu ngửi thấy mùi chua chua trong không khí nhỉ.

-Để anh ấy kèm em đi. - Ginny giơ tay. Cô cùng với Astoria chưa có người dẫn dắt, may mà khả năng tiếp thu của hai người không thấp, một mình anh Oliver vẫn có thể xử lý tốt.

-Ừ, vậy để anh giúp. - Oliver gật đầu. Ginny đứa nhỏ này anh đánh giá rất cao, dũng cảm, thông minh, quyết đoán, là một nhân vật không tầm thường và cũng không chấp nhận trở nên tầm thường. Astoria thì điềm đạm hơn, cẩn trọng hơn, tuy nhiên, anh có thể nhìn thấy sự khôn ngoan của Slytherin khi nhìn vào đôi mắt cô.

"Đúng là một đôi bạn ghê gớm."

Thu xếp ổn thỏa, Harry và Draco đảm nhận nhiệm vụ đi một vòng xem xét việc học tập của mọi người. Do tất cả đều đến đây trên tinh thần tự nguyện, cho nên đều rất nghiêm túc học, đây là điều đáng mừng. Tạm không nói đến chuyện họ có đến vì lý do cá nhân không, Harry không muốn nghĩ đến phương diện đó, nhưng mỗi lúc Draco vô tình liếc mắt sang, bắt gặp vài ánh mắt bất chính nhìn Harry, hắn luôn ngầm thấy khó chịu.

Được đấy, định cướp người của Malfoy hắn sao? Mơ mộng hão huyền.

Buổi học kết thúc khá muộn, chỉ còn tầm mỏi tiếng nữa là đến giờ giới nghiêm. Harry nói vài lời nhận xét cũng như động viên vào phút cuối, sau đó để mọi người ai về nhà nấy.

-Harry. - Cho Chang, cô với mái tóc đen nhánh, gương mặt xinh xắn cùng vài vết tàn nhang của tuổi xuân thì đi đến, mỉm cười. - Rất cảm ơn cậu về buổi học này, cũng như việc cậu thành lập DA. Điều này rất có ý nghĩa với mọi người.

-Cũng không có gì đáng cảm ơn cả. - Harry gãi gãi đầu. Cho Chang quả nhiên là cô gái được nhiều người yêu thích nhất nhà Ravenclaw, nhìn bộ dạng dịu dàng của cô xem. Draco hừ bằng giọng mũi, khoanh tay, ngoảnh đầu nhìn chỗ khác.

-Ừm, mọi người còn muốn cùng nhau đi ăn bữa nào đó, coi như để ăn mừng sự ra đời của DA...

-Cái đó thì không cần. - Draco không nhịn được cắt lời. - DA là đoàn quân bí mật, kéo cả đám đi ăn như vậy, chẳng phải là muốn công bố cho mụ Umbridge kia biết sao?

-A... mình không nghĩ tới...

-Giờ thì nghĩ đến rồi đấy. Về sớm đi. Ngủ ngon. Tôi và em ấy cũng phải về. - Hắn kéo tay cậu lại, ánh mắt nhìn Cho Chang thiếu điều phóng ra tia lửa.

-Vậy sao, xin lỗi đã làm phiền. - Cô nàng có vẻ bị dọa không ít, vừa cúi đầu chào vừa vội vã chạy mất. Cũng may là cô đợi lúc mọi người đi hết rồi mới bắt chuyện, còn không chẳng phải đã mất sạch mặt mũi rồi sao?

-Anh sao thế? - Harry đánh Draco một cái. - Tự nhiên tức giận.

-Là em ngốc bẩm sinh hay cố tình vậy Harry? - Hắn nhìn cậu, dễ dàng bức cậu lùi về sau, đến khi cậu chạm phải bức tường lạnh ngắt.

-Em không thấy cô ta đang cố tình rủ em đi ăn riêng sao?

-Cũng đâu phải là rủ mỗi em... Là gọi mọi người cùng đi chung đó chứ...

-Em thật là. - Draco nâng cằm Harry lên, nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo ấy. Hắn hôn lên cánh môi mấp máy còn muốn giải thích hộ người khác.

-Anh sợ mình lơ là một chút thôi, em sẽ bị người ta cướp đi mất.

[ Phòng bí mật Slytherin ]

-Harry, anh nghĩ sau này, em nên cẩn thận Cho Chang một chút. - Hắn đặt cậu lên giường. Do hôm sau Harry còn phải đi học sớm nên Draco chỉ hôn cậu thôi, không làm gì hơn, dù trong lòng hắn thật sự rất muốn.

-Tại sao cơ? - Cậu mặc bộ đồ ngủ do hắn chuẩn bị. Phải nhắc lại một chút về bệnh khiết phích và cuồng hoàn hảo của Draco, hắn không chịu nổi bộ đồ ngủ sờn rách của Harry, cái bộ mà hắn đinh ninh rằng cậu đã mặc suốt 4 năm đó. Thế là hắn bảo gia tinh mua cho cậu một bộ mới, làm bằng tơ tằm, đông mặc ấm hè mặc mát, màu đỏ thẫm, cùng kiểu dáng với áo choàng ngủ của hắn, lúc đó hắn mới vừa lòng.

-Em không thấy sao? Rõ ràng chúng ta ai cũng biết anh và em là một cặp, cô ta lại cố tình đến. Không sợ gây hấn với anh à? Chưa kể, cho dù không sợ uy của gia tộc Malfoy, cô ta nghĩ mình có cái gì hơn anh để em để ý?

-Em nghĩ là anh nghĩ nhiều quá thì có. - Harry phì cười, nhìn Draco đang chau mày nhăn mặt. Cái người vừa nãy còn lạnh lùng cao cao tại thượng đâu rồi?

-Cái này là vì em ngốc. Đừng đổ thừa. Không chỉ chúng ta, cả cặp Cedric và anh Oliver cũng bị cô ta hại rồi.

-Dạ?

-Em không thấy à? - Draco có đủ lý do để nghi ngờ EQ của người yêu hắn là âm rồi.

-Thấy gì anh?

-Biểu cảm của Oliver. - Hắn thả mình nằm xuống cạnh Harry, ôm cậu vào lòng, dụi mặt vào mái tóc rối xù vừa mới gội xong, hương thơm tươi mát khiến người ta dễ chịu y như cậu vậy.

-Lúc Cho Chang đề nghị Cedric dạy cho cô ấy, sắc mặt anh Oliver tệ hẳn đi. E là tối nay Cedric không được vào phòng rồi.

-Ồ...

-Em còn ồ cái gì, đi ngủ đi. Không thì anh cho em khỏi ngủ.

[ Đại sảnh đường ]

Mọi việc vốn vô cùng thuận lợi, vài tuần rồi vài tháng trôi qua. Hôm ấy mọi người đang tụ tập tại Đại sảnh đường ăn sáng như mọi khi, lạ nỗi Pansy chờ mãi không thấy người yêu mình đâu. Lúc nãy Hermione bảo cô đi trước, bản thân có chút việc. Pansy bây giờ mới thấy nghi ngờ, có khi nào Hermione lại chạy vào thư viện tìm tư liệu rồi quên mất phải ăn sáng không? Cô nàng hay vậy lắm.

-Harry, Harry, lớn chuyện rồi. - Hermione vội vàng chạy vào,mặc kệ luôn Pansy mà đập lên vai Harry, người còn đang mơ màng.

-Sao vậy Granger? - Draco bảo hộ người yêu trong lòng, để cậu dựa hắn ngủ thêm một chút. Sớm biết cậu sẽ mất ngủ thì tối qua hắn đã không "làm" rồi, thật là sơ ý.

-Có người nói ra tung tích của DA. Bây giờ mụ Umbridge đã biết rồi, và mụ ta đang lùng sục tất cả học sinh xem ai có thể nói cho mụ biết vị trí của DA, hoặc ai là thành viên của DA.

-Hả? - Harry nghe đến đây, không muốn tỉnh cũng phải tỉnh. Draco nhíu mày, không khí đang náo nhiệt bên phía Ron và Blaise không vui nổi nữa.

-Đây là chuyện sớm muộn. - Draco gõ các ngón tay thon dài xuống mặt bàn, mọi người dồn ánh mắt về phía hắn. - Không gì có thể đảm bảo tất cả thành viên trong DA sẽ cẩn thận như chúng ta mong muốn.

-Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? - Ron lo lắng xoắn hai bàn tay vào nhau.

-Đâm lao thì theo lao thôi. - Blaise nhún vai. Hắn nhìn thấy ở Draco suy nghĩ tương tự.

-Tôi cũng nghĩ thế. - Pansy dùng hai tay đỡ cằm.

-Hôm nay tập hợp mọi người đến Phòng Cần Thiết, chuyện này mình cần thông báo sớm. Cho dù là tạm ngưng việc học thì vẫn nên nói cho mọi người một tiếng. Hermione, cậu nhớ dặn mọi người phải cẩn thận.

-Ừ, mình biết rồi.

==================

Xong chương 14 :33 Cảm ơn mấy bồ đã luôn đọc và ủng hộ DTD nhé, mãi iu mấy bồ nè ><