[Harry Potter] Dusk Till Dawn

Chương 11

Hai ngày sau, Draco làm đúng điều hắn cam kết, ngoại trừ việc đôi lúc sẽ trêu chọc Harry một chút, ôm ôm thân thân hôn hôn ra thì không đi quá xa. Hắn còn đặc biệt để ý đến sức khỏe cũng như tâm trạng cậu, vì một lý do mà hắn tự cho là rất chính đáng.

-Sắp tới em phải tham gia cuộc thi quan trọng mà, không thể để em ăn uống tùy tiện được.

Và cứ thế, trong hai ngày Harry có cảm giác mình bị Draco vỗ béo lên một vòng. Tới mức cậu phải hoảng hốt đi ra sân Quidditch tìm anh Oliver tập thể dục.

-Bồ sướиɠ thật đấy Harry. - Ron chống cằm, nhìn Harry trông càng lúc càng “béo tốt” ngồi xuống chỗ bên cạnh. Do tiết này Harry và Draco không học chung, nhưng dù có thế hắn vẫn tiễn cậu đến tận lớp rồi mới rời đi, nên Ron và Hermione mới có thể thoải mái nói chuyện với cậu mà không sợ bị hắn quấn lấy.

-Draco chăm bồ hơn chăm sản phụ. - Ron gật gù.

-Bồ so sánh cái kiểu gì thế? - Hermione thay Harry đập cậu bạn một cái rõ đau.

-Nhưng phải công nhận, Draco không ngờ còn có một mặt dịu dàng như thế.

-Ừm. - Harry xoa xoa má mình. Cái này thì cậu đồng ý. Mặc dù Draco không hay nói những lời yêu đương, nhưng cách hắn để ý cậu từng chút một dễ khiến người ta xiêu lòng hơn rất nhiều.

-Mà, hình như mai là bồ thi trận chung kết Tam Pháp Thuật phải không? - Hermione lại tương đối để ý vấn đề này hơn. Cô không có sở thích tò mò chuyện nhà người ta như Ron.

-Ừ, chiều ngày mai bắt đầu. - Harry vừa nghe nhắc đến liền căng thẳng. - Mình, Krum và anh Cedric là người vào vòng chung kết. Do Fleur không vượt qua được vòng hai nên sẽ không thi lần này.

-Vậy sao. - Hermione xoa nhẹ bàn tay vì lo lắng mà nắm chặt của Harry. - Đừng lo lắng, bồ chỉ cần cố gắng hết sức thôi, không phải đặt nặng chuyện chiến thắng làm gì. Đâu phải ai chưa đủ tuổi cũng tham gia được cuộc thi, đồng thời còn đến tận vòng cuối như bồ đâu.

-Hermione nói đúng đó. - Ron phụ họa. - Bồ đã đem vinh danh rạng ngời cho nhà Gryffindor rồi.

-Ừm. - Harry chống cằm, cậu lơ đễnh nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ. Có lẽ là vì xuân chưa đến và đông chỉ vừa qua một nửa mùa, cho nên trời của những ngày này luôn tối tăm một cách kì lạ.

[ Sân Quidditch ]

Ngày trọng đại cuối cùng vẫn đến dù Harry có lo đến độ nào đi nữa. Đêm trước khi thi, cậu nằm trong lòng Draco cứ lăn qua lăn lại mãi không thôi. Tới mức cả Draco vốn đang điềm tĩnh cũng bị cậu làm cho rối tinh rối mù.

Cuối cùng, Draco đành phải ném cho cậu một bùa ngủ mới miễn cưỡng yên lành qua đêm. Hắn biết mình không nên dùng bùa, nhưng cậu cứ trăn trở mãi như thế, ngày mai sẽ không có đủ tinh thần đi tham gia cuộc thi mất.

Ai cũng biết, cuộc thi Tam Pháp Thuật này có giới hạn độ tuổi là vì độ nguy hiểm của nó. Harry là người trong lòng hắn, hắn không thể để cậu có bất cứ cơ hội nào bị tổn thương.

Nhờ sự kiên quyết và quyết định đúng đắn của Draco, chiều hôm ấy Harry mặc dù vẫn không ít đi phần nào lo nghĩ, nhưng về sức khỏe thì cậu không bị ảnh hưởng xấu gì.

Sân Quidditch chiều hôm ấy đã được cải tạo thành một mê cung thật lớn, với những bức tường cỏ xen kẽ nhau tạo thành vô số lối đi. Bầu trời ngả về chiều buông xuống từng đợt sương buốt giá, khán đài được chỉnh sửa theo dạng vòng tròn bao quanh lấy bãi sân chính giữa, ai nấy đều mặc bộ quần áo dày nhất họ tìm được. Draco đứng trên khán đài, nhìn bộ quần áo thi đấu mà Harry đang mặc, hắn không khỏi chau mày.

"Không biết em ấy có bị lạnh không nhỉ."

-Vòng cuối có thể lệ đơn giản. - Lần này là một người từ phía ban tổ chức phổ biến, cụ Dumbledore có vẻ hứng thú với vai trò là một khán giả hơn.

-Các thí sinh sẽ vào mê cung theo các lối riêng, vượt qua những chướng ngại được xếp từ trước. Ai tìm thấy chiếc Cúp đầu tiên, thì sẽ là quán quân của cuộc thi Tam Pháp Thuật. Lưu ý, vòng thi lần này các thí sinh được phép sử dụng đũa phép, nhưng không được phá hủy các bức tường. Cuộc thi sẽ bắt đầu sau tiếng còi báo hiệu.

Harry cùng Cedric trao đổi vài câu, sau đó tách nhau ra. Krum thì đã vào vị trí của mình từ sớm. Ở hàng của bọn Draco phía khán giả, trừ bọn Hermione, Draco, Pansy, Ron và Blaise ra thì còn có đàn anh Oliver, Fleur, Bill cùng đến xem.

Không để mọi người phải chờ đợi lâu, tiếng còi báo hiệu vang lên, bắt đầu vòng thi cuối cùng. Bức tường cây trước mặt ba người tách ra thành ba lối khác nhau, trong tiếng reo hò cổ vũ của khán giả, cả ba lao nhanh về phía trước, mất hút trong làn sương.

Tạm không nhắc đến đám Draco vẫn đang thấp thỏm chờ đợi bên ngoài, ở trong những bức tường cây ấy là cả một câu chuyện khác.

Harry lần theo vách tường mà tiến về phía trước. Các chướng ngại vật thật ra cũng chỉ là những pha túm chân kéo tay từ đám cây có thể cử động, không nguy hiểm lắm trong những ngã rẽ đầu tiên. Cậu thi triển vài câu thần chú cơ bản là có thể đuổi chúng đi một cách dễ dàng.

Càng vào sâu bên trong, sương mù càng dày đặc. Harry cảm thấy khó hiểu, thời gian tổ chức cuộc thi không phải quá trễ, sương có thể đóng thành tầng che khuất tầm mắt như vậy sao?

Đột nhiên, có một cành cây quấn lấy chân Harry, định lôi tuốt cậu vào trong bức tường. Cậu hoảng hốt, khi ngã xuống đất lại làm cây đũa phép trong tay văng mất một quãng.

-Baubillious! ( Bùa tia sét! )

Cedric xuất hiện từ đầu bên kia, kịp lúc giải nguy cho Harry. Cành cây bị đánh gãy rụt về vị trí ban đầu, cậu vội lồm cồm bò dậy dưới sự giúp sức của Cedric.

-Cảm ơn anh, nhưng sao anh lại giúp em chứ? - Harry phủi bụi cỏ dính trên người mình, chỉnh lại mắt kính, rồi cầm lấy cây đũa phép Cedric vừa nhặt được đưa cho.

-Anh cảm thấy mấy bức tường này không được bình thường.

-Sao ạ? - Harry ngạc nhiên.

-Không biết nữa, anh cảm thấy có pháp thuật hắc ám đâu đó, cụ thể thì anh không chắc. - Vẻ mặt nghiêm túc của Cedric cho thấy anh không có ý định đùa giỡn. - Anh định tìm Krum nữa, nhưng nãy giờ không thấy động tĩnh của cậu ta. E là lành ít dữ nhiều rồi. Đang lo lắng thì anh thấy em dùng phép nên lần tới đây.

-Đi chung vẫn an toàn hơn. - Cedric im lặng một chút mới đưa ra quyết định. Vì dù sao bọn họ cũng đang thi, đi cùng nhau như thế này chẳng khác nào gian lận cả. Nhưng anh cảm thấy được thế lực hắc ám ở rất gần, anh không thể bỏ mặc Harry chưa biết gì mà lo cho bản thân.

-Vâng. - Cậu gật đầu. Trong vòng thi lần này chỉ còn 2 người bọn họ là tiếp tục, cậu không thể mạo hiểm vì một chiếc Cúp làm gì. Cho dù Harry muốn chiến thắng đấy, tuy nhiên khi nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của Draco nếu cậu bất chấp nguy hiểm thì niềm vui giành được cúp đó cơ bản là không xứng.

Hai người đi cùng nhau quả nhiên là thuận lợi hơn rất nhiều. Ít ra thì cả Cedric và Harry đều quen thuộc, có thể tin tưởng đưa lưng mình cho đối phương. Cedric không hổ là huynh trưởng, quyết định đưa ra rất đúng đắn.

Bọn họ đi thêm một quãng nữa, qua ngã rẽ lần thứ n, chiếc cúp phát ra ánh sáng xanh đang được đặt cuối con đường. Harry lẫn Cedric đều mừng rỡ, cả hai chạy về phía trước.

Khi đã cách chiếc cúp một đoạn rất gần, anh dừng bước lại, Harry thấy vậy vội ngưng.

-Sao thế anh? - Harry thắc mắc.

-Harry, hay là anh nhường cúp cho em?

-Dạ? - Cậu khó hiểu. Cedric mặc dù bản tính thích hòa bình, nhưng không thể phủ nhận là anh đã đi một đường rất dài để đến được đây, sao lại có thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy?

-Anh thấy em xứng đáng hơn.

-Cedric à, nếu nói xứng đáng thì anh mới là người nên giành được chiếc cúp. - Harry cúi đầu cười. - Anh là người giúp em ở vòng thi thứ hai, và cũng nhờ anh mà ban nãy em mới không bị bức tường cây kia lôi đi. Rõ ràng là anh mới đáng giành giải quán quân năm nay.

-Chẳng phải em vào vòng thi thứ 2 đã làm nên điều ngoại lệ sao? Em cứu mạng 2 người, điều này đã đẩy vị trí của em lên, đặt một bước vào ngôi vị quán quân rồi. Chưa kể, cả chặng đường kia còn nhờ em giúp anh giải nguy mấy lần.

-Kể thì không hết được. Còn không, cả hai chúng ta chạm tay vào cúp một lúc? - Harry đề nghị. Cedric suy nghĩ một chút, liền gật đầu, sau đó anh nở nụ cười.

-Xem ra cuộc thi lần này sẽ đi vào lịch sử mất thôi. Không những có thí sinh nhỏ tuổi, giờ còn có hai quán quân.

Harry nghe được câu nói đùa của Cedric, không khỏi phì cười. Hai người đưa tay chạm vào chiếc Cúp, không gian xung quanh lập tức thay đổi, như thể bọn họ bị lôi vào một thế giới khác vậy. Nhưng thay vì đưa họ rời khỏi mê cung như dự định ban đầu từ ban tổ chức, họ lại bị đưa đến một khu nghĩa trang tối tăm.

Harry và Cedric đều giật mình không thôi. Chỉ trong vài giây, Cedric liền hiểu được nguồn phép thuật hắc ám tỏa ra từ đâu. Anh nhìn lại chiếc cúp lăn dưới chân họ không xa.

“Từ nó, một chiếc khóa cảng.”- Anh khẳng định.

Xung quanh đầy rẫy những bia mộ, nghĩa trang Little Hangleton vào buổi đêm trở nên âm u hơn bao giờ hết. Sương vẫn phủ đầy che khuất tầm nhìn, ánh trăng mờ nhạt lành lạnh không thể chiếu rõ tình cảnh đang diễn ra tại đây. Trước mặt Harry và Cedric xuất hiện mấy bóng người, có nam có nữ, đều là những tên mặc áo choàng đen bí ẩn, đám thuộc hạ quen thuộc dưới trướng Voldemort.

Tử Thần Thực Tử.

Cedric giữ chặt cây đũa phép trong tay, theo thói quen đứng chắn trước mặt Harry. Anh chưa từng phải đối mặt với thế lực hắc ám như thế này trước đây, tất nhiên sẽ không có kinh nghiệm. Những bùa chú mà anh biết chỉ có tự vệ, hoàn toàn không thể tấn công, đặc biệt là khi anh theo chủ nghĩa hòa bình.

Khác với Cedric bộn bề suy nghĩ, Harry lại nhận thức được vấn đề một cách rõ ràng hơn. Những kẻ đang đứng trước mặt họ đây, cậu gần như quen mặt được hết. Đặc biệt là tên béo lùn đứng khúm núm hàng đầu tiên, một kẻ mà cậu đã để trốn thoát.

Peter Pettigrew.

Harry đồng thời cũng để ý, trên tay của một tên Tử Thần Thực Tử khác đang bế một cái gì đó, và “nó” đang phát ra tiếng nói.

-Có một tên thừa thãi sao? - Giọng “nó” rít lên trong không khí, hệt như tiếng kim loại chà mạnh lên đĩa sứ vậy. Khó nghe kinh khủng. Nhưng nội dung của câu nói “nó” phát ra còn khủng khϊếp hơn gấp nhiều lần.

-Gϊếŧ thằng thừa đó đi.

-Avada Kedavra!

Vết sẹo tia chớp trên đầu Harry trở nên nhức nhối kinh khủng khi cậu nghe thấy âm thanh the thé không phải của con người đó. Đau đến mức khiến cậu buồn nôn. Ánh sáng xanh đập vào mắt Harry, bao phủ lấy dáng người cao lớn đứng chắn trước mặt cậu. Ngay giây sau đó, cậu nghe thấy âm thanh của vật gì nặng nề rơi xuống đất, ngay bên chân cậu.

Đôi mắt đã quen với bóng đêm của Harry mở trừng trừng nhìn thật kĩ “thứ” nằm bên chân cậu.

Cedric Diggory, người đã lãnh trọn lời nguyền gϊếŧ chóc. Anh nằm trên mặt đất, đôi mắt vẫn mở lớn, thân thể xám dần khi bị xâm chiếm bởi màn đêm. Gương mặt chỉ có sự ngạc nhiên cùng lấm tấm bẩn, anh đã chết. Cedric Diggory đã chết.

-Cedric!!!

[ Sân Quidditch ]

Bọn Draco và đàn anh chị Oliver đều thầm thấy lo lắng. Tại sao đã qua lâu như vậy rồi mà không có động tĩnh gì nữa? Những cuộc đối thoại cũng như chuyện xảy ra trong mê cung, người bên ngoài quan sát đều không thấy. Vòng thi cuối cùng này chỉ kết thúc khi người tham gia giành được cúp hoặc đều bỏ cuộc, không giới hạn thời gian như hai vòng đầu. Thành ra, bây giờ mọi người không thể làm gì khác ngoài chờ đợi trong lo lắng.

Ngoại trừ Draco đang đứng ngồi không yên, cả Oliver cũng có linh cảm xấu. Anh chốc chốc lại đưa tay vuốt ve mặt dây chuyền, món quà đầu tiên mà Cedric đã dành tặng cho anh, cả Cedric cũng giữ một cái.

"Cedric, anh không cần cậu chiến thắng, anh chỉ cầu cậu bình an." - Oliver cố trấn định bản thân. Mặc dù cuộc thi Tam Pháp Thuật đầy rẫy nguy hiểm là thế, nhưng do năm nay được tổ chức ngay tại trường Hogwarts, nên Oliver được thêm vài phần an tâm. Có cụ Dumbledore ở đây, mọi chuyện sẽ không vượt quá tầm kiểm soát.

Thời gian như bị đóng băng lại, toàn bộ khán giả đều không biết mình đã ngồi chờ bao lâu, và phải chờ thêm bao lâu nữa. Thì tại vị trí bắt đầu vòng thi, ở bên ngoài các bức tường mê cung ấy có chuyển động.

Sau ánh sáng lóe lên, hình ảnh hai người xuất hiện trước mặt toàn bộ khán giả. Tất cả như chỉ chờ có bấy nhiêu, tiếng nhạc và tiếng kèn chiến thắng nổi lên, âm thanh hò reo cùng vài hơi thở phào nhẹ nhõm chấn động không khí.

Nhưng ngay sau đó, mọi người đã nhận ra điểm khác thường.

Harry đang quỳ trên mặt đất, ôm lấy một người đã không còn sức sống khóc đến tức tưởi. Người kia chẳng phải ai xa lạ, bộ quần áo tham gia cuộc thi màu vàng nhuộm đầy bụi đất, màu đặc trưng của nhà Hufflepuff. Dù cách một quãng khá xa, nhưng thân hình quen thuộc đang nằm trên mặt đất ấy vẫn bị Oliver nhận ra trong phút chốc.

Draco đứng bật dậy. Trước khi hắn lao đến thì Oliver đã chen qua dòng người, mặc kệ những tiếng la ó cũng như việc mọi người ra sức kéo anh lại, Oliver vẫn ngang bướng đi lên đầu, anh sợ mình đã nhìn lầm.

Anh mong mình đã nhìn lầm.

-Con trai tôi! - Amos Diggory, cha của Cedric, nhào tới bên xác người con độc nhất, khóc đến tê tâm liệt phế. Bên dòng người bàng hoàng, Oliver chết lặng. Anh không kêu gào, không rơi nước mắt. Anh không tin vào đôi mắt tinh nhạy mà mình luôn tự hào vì nhiều năm rèn luyện Quidditch như trước.

Oliver cảm tưởng như sức sống trong người mình đã bị rút hết.

-Harry. - Draco kéo Harry lại, nhưng cậu vẫn cố sống cố chết bám lấy xác Cedric, gục đầu khóc nức nở. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới có thể kéo cậu ra.

-Cedric, là ai làm? Potter, em tỉnh táo lại một chút.

-Voldemort. Voldemort. - Cậu dùng tay áo lau qua đôi mắt sưng đỏ, quay sang cụ Dumbledore. - Voldemort đã trở lại!

Mọi người tiếp tục bàng hoàng. Tuy nhiên, cụ Dumbledore lại chưa trả lời thông tin dồn dập do Harry đem tới, cụ khuỵu chân xuống bên cạnh xác Cedric, đưa tay đặt lên l*иg ngực anh.

Lạnh ngắt.

Ông Amos vẫn đang khóc đầy tang thương, gương mặt cách đây vài giờ đồng hồ vẫn đầy tự hào đứng cạnh bên Cedric bây giờ như già thêm chục tuổi.

-Chờ một chút. - Giọng cụ nhỏ và nhẹ, nhưng vừa nghe ba chữ này, cả sân Quidditch hơn ngàn người liền tĩnh lặng. Cụ lấy từ trong ngực Cedric ra một chiếc dây chuyền. Mặt mề đay phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng nhất quyết không tắt ngúm.

-Bùa đồng tâm. - Cụ Dumbledore đứng bật dậy. - Nhanh, đưa trò ấy về bệnh xá. Chúng ta có vẫn có thể cứu Cedric.

Nghe tên bùa đồng tâm, ông Amos ngưng nước mắt, trong lòng dấy lên tia hi vọng, dù rất mỏng manh. Rồi, ông nhìn sang cậu trai trẻ đang đứng cách họ không xa, người mà ông đến chết cũng sẽ không thừa nhận là đang có mối quan hệ yêu đương cùng đứa con trai hoàn hảo của mình, Oliver Wood.

" -Cedric.

-Sao anh? - Oliver chỉnh lại áo Cedric, đột ngột lên tiếng. Điều đó làm Cedric hơi ngạc nhiên, nhất là trước sự im lặng kì lạ từ sáng nay, và cả việc thuận lòng chiều ý của anh đêm hôm qua.

Mặc dù mỗi lần nghĩ đến Cedric vẫn cảm thấy thỏa mãn, nhưng việc Oliver phát sầu ra mặt như thế, anh càng không thể phớt lờ.

-Hôm nay cậu đeo theo dây chuyền đi. Nó sẽ bảo vệ cậu.

-Anh, đừng lo lắng quá, tôi không sao đâu.

-Tôi biết, nhưng hãy cứ đeo đi, có được không?

-Nếu điều đó làm anh an tâm, vậy thì tôi đeo. - Cedric mỉm cười đầy dịu dàng. Anh hôn lên vầng trán người trong lòng đang lo lắng sầu muộn.

-Sẽ không sao đâu, anh yên tâm."

=========

Là một người mẹ có lương tâm, sao tui có thể để Cedric con tui chết được :( (Giả vờ không để ý tới Draco bị ngược sml :)) ) Cảm ơn mấy cô nhiều nhen, mãi iu ❤❤