Thời gian trôi nhanh hơn hắn nghĩ. Draco giao sách vở của học kỳ mới này cho gia tinh, bản thân lại thảnh thơi bước chân lên con tàu tốc hành Hogwart. Hôm nay ba mẹ cũng đã thống nhất riêng với hắn, bắt đầu từ năm 3, họ sẽ không tiễn Draco ra trạm ga được vì công việc quá bận rộn. Hắn nghe thấy thì đành gật đầu, Draco không phải con nít, hắn mang họ Malfoy chứ không phải họ Weasley, lúc đi học không cần dẫn cả nhà già trẻ lớn bé đi tiễn.
Cho nên lúc này đây, Draco chỉ có một mình giữa ga xe lửa ồn ào náo nhiệt. Đôi mày nhạt màu hơi cau lại, hắn tránh đi tất cả những động chạm mà hắn có thể tránh. Tuy mang trên mặt vẻ khinh miệt rõ ràng, nhưng mái tóc bạch kim được chải chuốt bảnh bao, cùng bộ quần áo thẳng thớm gọn gàng, gương mặt đẹp như tượng tạc của hắn vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.
-Draco. - Blaise đứng bên ngoài khoang tàu của họ, vẫy tay với bóng người đang thả bước lững thững về phía này. Hắn chậc lưỡi, Draco Malfoy có khác, mỗi động tác nhấc tay đưa chân đều toát lên sự quý tộc từ trong xương máu.
-La hét cái gì. - Vẫn cái dáng vẻ như ghét cả thế giới. Blaise nghiêm túc cảm thấy Merlin thật bất công khi cho Draco một gương mặt dễ nhìn lại tặng kèm cái tính cách hoặc là khó chịu cả ngày, hoặc là toàn trêu chọc người khác như thế. Hiển nhiên là hắn chỉ trêu chọc một mình Cứu thế chủ thôi, mỗi tội là bản mặt ấy vẫn thiếu đánh như vậy. Pansy lúc nghe cậu chàng than vãn, cô chỉ cười cười mà bảo rằng, có thể khi đó Merlin đang cãi nhau với vua Arthur rồi tạo ra Draco đấy.
-Không gọi mày, mày lại chẳng chui thẳng vào khoang của ai đó à. - Blaise cười đến rạng rỡ. Mái tóc ngắn cũn cùng với làn da đen đặc trưng khiến nụ cười của hắn tinh quái vô cùng, như thể nếu không cẩn thận thì Draco lại ăn ngay một quả chơi khăm của tên bạn lắm chiêu trò này mất.
Trước câu nói của Blaise, Draco quyết không để lép vế nữa. Hắn nở nụ cười nhếch môi, thong thả buông một câu trước khi lại ngồi ở vị trí đối diện Pansy.
-Tao sang đó, để mày có lý do lượn qua ngắm ai kia à?
-...- Blaise gãi cằm nhìn trời, trưng cái dáng vẻ "tao có biết gì đâu", ngoan ngoãn ngồi cạnh Pansy.
-Cũng đáng lắm. - Pansy nhấc mi mắt, ánh nhìn hướng về phía Blaise đậm vẻ cười cợt khi thấy người khác gặp nạn. Đáp lại cô, Blaise chỉ đành lườm một cái.
-Còn mày nữa, dạo này chăm học hành thế? - Draco nhướng một bên mày, hất cằm về phía quyển sách mà Pansy đang cầm trong tay. Có vẻ như là sách giáo khoa của học kỳ kế tiếp này thì phải.
-Chịu thôi, muốn theo đuổi một cô nàng mọt sách thì chẳng còn cách nào khác ngoài học cho đỡ ngu đi. - Pansy thản nhiên nhún vai, nói như thể đó là lẽ đương nhiên. - Ít ra thì tao cũng không có như tụi mày, thích ai còn không dám tự mình thừa nhận. Khoan nói đến chuyện người ta có đồng ý không, nhưng tụi bây còn chẳng chịu nhận ra tình cảm của mình, thì mong đợi gì ở chuyện đối phương cảm thấy được chứ.
Câu nói vu vơ của Pansy đánh trúng tim đen của hai chàng trai trẻ. Cô chỉ khẽ nhìn bọn họ một cái, thầm cảm thấy buồn cười.
Cả hai đều là mỹ nam nhà Slytherin, một người còn là vương tử tóc bạch kim có biết bao cô nàng theo đuổi, người còn lại gia trị nhan sắc nào có kém cạnh gì. Ấy thế mà cư xử chẳng lớn nổi, gặp người mình thích chỉ biết chọc ghẹo người ta gây sự chú ý, ngay cả chuyện mình thích người ta còn chẳng dám thừa nhận, thì trông đợi cái gì đây?
Suy nghĩ của ba người như cuốn theo làn khói trắng trên đầu tàu tốc hành, bánh xe lăn từng vòng dần chuyển tốc độ nhanh hơn, lao thẳng về phía trước trên đường ray dài dằng dặc.
Nhưng lần này, khác với những chuyến đi yên bình của 2 năm trước. Chặng đường đi dần vào bóng tối, Draco thậm chí có thể cảm nhận được không khí lạnh xuống một cách bất chợt, cái cảm giác gai sống lưng không có chút sinh khí này.
-Có chuyện gì vậy? - Pansy ngước mắt khỏi quyển sách. Cô nhìn ngoài trời, khung cảnh âm u đến kì dị, ánh nắng cuối cùng của ngày dần tắt ngúm, chỉ để lại lác đác màu xanh nhạt đang bị nuốt chửng bởi đêm đen.
-Nhìn đi. - Blaise nhíu mày, chỉ vào tấm kính. Lúc này, cửa kính đóng thành băng đang lan dài ra xung quanh, áp suất của cả chiếc xe lửa này dường như đã rơi thẳng xuống âm độ.
-Pansy, mày vào trong ngồi đi, cẩn thận một chút. Tao ra ngoài coi, mày ở lại với nó đi Blaise. - Draco lấy chiếc đũa phép ra từ trong túi áo, cảnh giác cao độ. Lúc hắn đang định rời khỏi khoang nhằm xem thử bên ngoài có chuyện gì, thì đã nghe tiếng của giáo sư nào đó truyền đến.
Rằng tên tù nhân ngục Azkaban, Sirius Black đã trốn ra ngoài và đang hoành hành khắp nơi. Nhằm đảm bảo an toàn, các giám ngục sẽ lục soát xe lửa của bọn họ. Các học sinh không cần lo lắng, hãy cố gắng hợp tác, và tránh xa bọn chúng ra hết sức có thể. Giáo sư đi cùng sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả các em.
Mặc dù nói thì nói thế, Draco vẫn không kiềm lòng được muốn đi xem Harry như thế nào. Hắn có cảm giác bất an, cảm giác ấy thôi thúc hắn phải lang thang bên ngoài khoang tàu, và tìm đến toa của Harry.
-Tao nghĩ nó sẽ ổn thôi Draco, mày không nghe sao, các học sinh phải ở yên trong khoang của mình.
-Tao lại không cho là vậy. - Draco nhìn Blaise. - Tao biết mày cũng đang lo lắng cho Weasley, tao cũng thế. Tao không thể ngồi yên, sẽ sớm thôi, tao chỉ đi một chút rồi về.
-Vậy để bọn tao...
-Không cần, đi càng đông càng vướng. - Đầu mày Draco nhăn lại, trên vầng trán xuất hiện vài ba nếp nhăn. - Mày ở lại với Pansy đi, tao sẽ nhanh trở về thôi. An tâm.
Rồi hắn không nói thêm câu nào nữa, nhanh chóng cất bước rời khỏi.
Cũng may, toa của hắn cùng toa Harry không cách nhau quá xa, với đôi chân dài của mình, hắn chẳng mất mấy thời gian đã tìm thấy nơi Harry đang ngồi cùng 2 người bạn mà hắn quá quen thuộc.
-Harry?
-Ừ? Có chuyện gì sao? Cậu làm gì mà lang thang giờ này? - Harry hoang mang nhìn Draco, người có vẻ như vừa chạy hết tốc lực đến đây. Hắn thấy cậu vẫn thở đều và hoạt bát bèn lắc đầu vì đống suy nghĩ trong đầu mình, chắc có lẽ là cảm giác nhất thời thôi.
"Linh cảm không phải lúc nào cũng đúng" - hắn mừng vì điều đó.
-À không, không có gì. - Draco bây giờ mới nghĩ tới chuyện, nếu Harry không có việc gì thì hắn đến đây làm gì, nên trả lời thế nào. Đang lúc rối não trước 3 ánh nhìn đầy ý dò xét của 3 người, Draco lại đặt sự chú ý của mình lên một người dùng áo khoác che kín mặt, nằm lặng lẽ một góc, tựa đầu vào cửa kính chẳng nói tiếng nào.
Trước khi hắn kịp hỏi, thì ánh đèn vàng ấm áp trên đầu chớp tắt, không khí lạnh lại ùa vào.
"Tới!" - Draco sững người nhìn bên ngoài. Các giám ngục tràn sang toa của bọn họ. Vì toa của Harry được xếp trước Draco, nên bây giờ hắn muốn trở về hẳn là còn kịp, ít nhất hắn đã cho như thế. Nhưng bây giờ, đối diện với giám ngục, hắn lại dâng lên cảm giác sợ hãi từ tận nơi sâu thẳm cõi lòng, cả chân cũng không nhấc lên nổi nữa.
Bọn giám ngục như đang lướt gió mà tới, mỗi nơi chúng đi qua đều để lại tầng tầng băng lạnh, nhiệt độ ấm áp của cơ thể người giống như bị chúng rút cạn vậy, cảm giác tang tóc đầy đau thương tràn ngập trong không khí.
-Draco, cậu tính ngẩn người đến bao giờ? - Harry, người vốn nên an vị ở vị trí trong cùng, từ lúc nào đã đến cạnh hắn, kéo hắn xuống băng ghế gần đó nhất, ra hiệu cho hắn ngồi yên.
Ánh đèn vàng ấm cúng cố gắng le lói thêm vài đợt nữa rồi tắt ngúm, toa tàu nhà Gryffindor ồn ào là thế cũng đã phải nhường chỗ cho đêm đen đầy âm u.
Chuyện gì đến cũng phải đến, đám giám ngục dừng bước trước cửa toa bọn họ, đôi mắt đầy chết chóc nhìn vào. Draco không dám nhận định thứ đang "nhìn" hắn có phải là "mắt" hay không, vì trên thứ gọi là "gương mặt" kia chỉ toàn các gốc đen sâu hoắm. L*иg ngực phập phồng như quên mất phải thở, không khí dưới cái nhìn của bọn chúng cũng bị dồn nén đến cùng.
Đột nhiên, một tên lướt qua Draco, hắn đánh hơi thấy cái gì đó, dừng lại trước mặt Harry. Cả bọn gần như trợn tròn mắt nhìn tên giám ngục nọ, không ai nhúc nhích được kể cả một ngón tay. Harry mặt đối mặt với tên mà cậu nghĩ là tử thần chứ chẳng phải giám ngục gì, đột nhiên cả người như bị hút đi mất, từng đợt lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, hắn đang rút đi hạnh phúc và sinh khí từ người cậu đi.
-Expecto Patronum! (Hú hồn thần hộ mệnh)
-Imperturbable Charm! (Bùa bất khả xâm phạm)
Hai câu thần chú được ném ra cùng một lúc. Người luôn lặng lẽ ngồi một góc kia không biết từ lúc nào thì tỉnh dậy, động tác của hắn nhanh đột xuất. Rút ra cây đũa phép, từ đầu đũa xuất hiện tia sáng xanh trắng, đẩy lùi mấy tên giám ngục đang lăm le đến gần Harry ra.
Cùng lúc đó, Draco lấy lại tinh thần, cũng vung chiếc đũa phép của mình, ném ra câu thần chú bất khả xâm phạm, bao bọc lấy Harry còn đang mất đi ý thức.
Một trận loạn trôi qua, đám giám ngục dưới sức mạnh của câu Expecto Patronum đuổi đến tháo lùi mấy bước. Lại thêm Draco cố tình thực hiện thần chú bảo vệ Harry, chúng đành hậm hực bỏ đi, chuyên tâm lục soát những toa khác.
-Harry! - Ron và Hermione lúc này như vừa tỉnh khỏi cõi mộng, cả hai người vội vàng chạy sang xem Harry đang bất tỉnh thế nào.
Người đàn ông kia cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện. Đầu tóc rối bù do vừa ngủ dậy, nhưng đôi mắt lại tỉnh táo khác thường. Ông ta nhìn Draco bằng cặp mắt khen ngợi.
-Không nghĩ đến một phù thủy nhỏ tuổi như cậu lại có thể thực hiện được câu thần chú đó.
Draco không đếm xỉa đến câu nói của ông ta, toàn bộ lực chú ý của cậu đã đặt lên người còn đang bất tỉnh kia rồi.
Không biết trải qua thêm bao lâu, Harry dần tỉnh lại.
-Harry, bồ làm tụi này lo muốn chết. - Ron thở phào nhẹ nhõm, Hermione bên kia còn có vẻ mừng đến suýt phát khóc. Cô đang rất giận bản thân mình, ban nãy người có thể giúp sức chỉ có mình cô, nhưng cô lại vì hoảng sợ mà lỡ mất thời cơ bảo vệ tốt nhất.
-Ừ mình không sao. - Cậu đỡ trán, cảm giác choáng váng không dễ chịu chút nào.
-Ăn một chút chocolate sẽ thấy dễ chịu hơn. - Một thanh chocolate được đưa đến chỗ cậu. Harry ngước mắt lên nhìn, một gương mặt lạ đang ngồi ở vị trí đối diện.
Là người đàn ông đã ở trong toa và ngủ gật từ ban đầu.
Bây giờ chiếc áo khoác che cả người của chú ấy bị thả xuống, để lộ gương mặt tuy còn bù xù nhưng đậm nét phong trần, cùng thêm nụ cười nhẹ nhàng trấn an người khác.
-Vâng, con cảm ơn. - Harry nhận lấy thanh kẹo bằng hai tay.
-Harry, giới thiệu một chút, đây là giáo sư Lupin, Remus Lupin. Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm học sắp tới của tụi mình. - Hermione có vẻ đã bình tĩnh hơn trước, cô nhanh chóng giúp Harry làm quen với người thầy trước mặt.
-Ồ? - Harry vội gật đầu tỏ ý chào hỏi, Lupin cũng mỉm cười.
-Cậu bạn bảnh trai ban nãy là bạn của các em sao? - Lupin nhìn sang Ron và Hermione. Lúc này Harry mới nhận ra, Draco khi nãy còn ngồi ở đây chung với bọn họ, bây giờ đã biến mất đi đâu rồi.
-Có thể nói là vậy. - Ron gãi đầu, tới bây giờ cậu vẫn không biết mối quan hệ giữa Draco, Blaise và Pansy đối với bọn họ là như thế nào. Nhưng Draco khi trước cho thấy rõ ràng, hắn bảo vệ Harry, vậy có phải tính là bạn luôn không?
-Cậu ấy giỏi đấy. - Giáo sư Lupin cười cười, dựa người về phía sau lưng ghế.
-Dạ?
-Bồ lúc đó chắc không biết đâu. - Hermione không ngần ngại giúp Harry phổ cập kiến thức về chuyện ban nãy. - Khi bồ bị giám ngục tấn công, Draco đã dùng thần chú "Bất khả xâm phạm" để bảo vệ bồ, cùng lúc đó, giáo sư Lupin mới dùng "Hú hồn thần hộ mệnh" đuổi chúng đi. Xem như ân nhân của bồ không chỉ có giáo sư, mà còn có Draco nữa. Mà mình cũng xin lỗi bồ, mình chẳng làm gì được.
-Đừng nói thế chứ Hermione, nếu bồ còn tự trách nữa thì mình cảm thấy bản thân nên đập đầu vào tường tự sát đi? - Ron lên tiếng an ủi cô ban. Cậu biết Hermione đối xử với bản thân rất khắc khe. Cô xem Harry là bạn, vậy mà lúc cậu gặp nguy hiểm cô lại chẳng thể làm gì, tất nhiên sẽ bị chướng ngại tâm lý.
-Mình không có giỡn với bồ đâu Ron.
-Mà em ấy nói đúng còn gì, Hermione. - Thầy Lupin với nụ cười ôn hòa ấm áp không nhịn được lên tiếng. - Em là một cô gái dũng cảm, sau trường hợp ban nãy, không phải ai cũng còn tỉnh táo như em bây giờ đâu. Đa số các cô gái đều đã sớm bất tỉnh rồi, chứ đừng nói đến chuyện bình tĩnh cỡ em. Hermione, thầy được nghe về em khá nhiều, một học trò giỏi, có nguyên tắc và nghiêm khắc với bản thân. Nhưng em chỉ vừa 13 mà thôi, đừng khắc khe với chính mình như thế.
-Thầy ấy nói đúng đấy. - Ron gật đầu lia lịa. Dáng vẻ ủ rũ chán chường của Hermione phải mất thêm một lúc lâu nữa mới hoàn toàn bị đuổi sạch đi. Một toa bốn người lấy lại sự ấm áp và náo nhiệt của lúc trước, giáo sư Lupin là một người đáng kính và ôn hòa, thầy tỏ vẻ rất vui khi được dạy cho bộ ba.
Harry ngồi im lặng lấy sức sau trận hoảng loạn mới đây, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa toa, thắc mắc Draco đã biến đi đâu rồi.
[ Ga Hogwart ]
Mọi người lục đυ.c rời khỏi vị trí toa của mình, di chuyển xuống dưới ga. Ngày đầu tiên của năm học mới sắp sửa bắt đầu, ngôi trường Hogwart đầy cổ kính hiện ra trước mắt. Vẫn làn sương mờ ảo và những ánh đuốc điểm tô lác đác, bầu trời đêm càng khiến cho không gian nơi đây huyền bí thêm mấy lần.
-Granger. - Pansy vui vẻ đi đến. Trong bộ ba Draco, Pansy và Blaise, cô nàng là người duy nhất dám đối diện với cảm xúc của mình, cũng là kẻ mặt dày theo đuổi người mình thương nhất. Biết làm sao được, cô không có cái tính yểu điệu, nghĩ tới nghĩ lui như hai tên kia.
-Sao nhìn chán đời vậy?
-Không phải chuyện của cô. - Hermione đeo lên túi xách chéo vai, hiềm nỗi trước khi cô kịp nhận ra thì túi của cô đã bị Pansy đoạt lấy.
-Sao lại không phải? Ban nãy ở toa của mấy người ồn ào ghê lắm, cô không bị gì chứ?
-Không làm sao cả. Chỉ có Harry là bị ảnh hưởng thôi. - Nhắc đến, Hermione lại lặng lẽ thở dài. Cảm giác bất lực này mặc dù không tồn tại lâu, nhưng bây giờ hẳn sẽ còn dày vò cô nhiều đêm nữa đây.
-Ừm. - Pansy thu toàn bộ biểu cảm trên gương mặt Hermione vào mắt mình. Đúng là hai người chỉ vừa nói chuyện cách đây không lâu, Pansy còn cảm thấy may mắn vì lần đầu gặp cô nàng tóc xù cô đã chẳng ba hoa bép xép gì, kẻo không chắc chắn sẽ còn ghi hận sâu hơn Draco cho mà xem, nên giờ việc làm thân đối với cô không khó lắm. Chưa kể, Pansy đặc biệt nhạy cảm, đối mặt với người hay giấu diếm cảm xúc của mình như Hermione, cô là rõ nhất.
-Không sao là tốt rồi. Cậu đừng có ép buộc chính mình quá, thả lỏng tí đi. - Kèm theo một nụ cười ôn hòa. Pansy hiển nhiên hứng trọn cái nhìn bằng nửa con mắt của Hermione, nhưng cô biết, khi cô nàng tóc xù kia quay đầu bỏ đi, nụ cười ẩn hiện nơi khóe miệng cô.
Pansy có thể xấu tính, nhưng cô chưa từng sai về mảng "hiểu Hermione".
Ngược lại với cô bạn Hermione bị người đuổi theo một cách đầy tế nhị, thì Ron đang phải trốn đi sau lưng Harry.
-Bồ làm cái gì vậy? - Đến suýt thì phát bực với việc Ron cứ kéo áo chùng của mình mà che thân, tận lực tỏ ra mình không hề ở đây, Harry đành lên tiếng.
-Bồ có thấy Blaise đâu không?
-Ờ, hình như cậu ta chạy đi trước rồi. Sao thế?
-Mừng quá. - Ron lúc này mới buông cho cái áo chùng đáng thương. Harry đành dùng tay tạm chỉnh lại các nếp nhăn mới có nhờ cậu bạn thân thích nháo này.
-Bồ đang tránh cậu ta à?
-Ờ thì cũng không hẳn. Bồ không biết đâu, anh ta bám mình ghê lắm, không thể không tránh.
-Nhưng chúng ta học chung một trường mà Ron. Có thể tránh được bao lâu? - Harry cạn lời nhìn Ron xoa xoa cằm, vẻ mặt cậu ta ghi rõ " ừ nhỉ, để mình nghĩ cách."
-Ronny !!
Harry có thể nhìn thấy vai cậu bạn đứng đối diện thu lại, gương mặt nhăn nhó như thể có ai vừa nhét một con nhện vào miệng cậu ta vậy.
Từ xa xa, bóng dáng Blaise chạy tới. Không thể không thừa nhận một điều rằng sau kỳ nghỉ hè dài này, Blaise cũng cao lên không ít đâu. Harry ước chừng chắc cậu ta phải cao hơn Ron nửa cái đầu là ít.
-Ronny, em chạy đi đâu vậy? Ronnyyyyy
-Ai bảo anh gọi tôi như thế? Dẹp ngay cái điệu ấy đi. - Ron vừa chạy vừa ngoái đầu nói. Cậu nhanh chóng đứng cách Blaise một bức tường thịt có tên là Harry. Không hiểu tại sao cái tên Slytherin này bắt đầu từ khi gặp cậu lần đầu tiên ở năm hai, Blaise liền không ngừng rượt theo cậu, thậm chí còn gọi cậu bằng "Ronny" và cấm người khác có quyền gọi Ron bằng cái tên ấy.
Ron thật sự là khóc không ra nước mắt.
Mỗi ngày đều phải đối diện với một tên vừa cao to đen nhưng không hôi gọi cậu bằng cái tên nghe sến đến chảy nước, Merlin ơi, ngài có phải đối xử với con quá bất công không?
-Blaise, cậu có thấy Draco đâu không? - Harry sực nhớ ra thắc mắc trong lòng mình, bèn thuận tiện hỏi Blaise.
-Ban nãy thấy nó đi xuống trước, giờ lẫn đi đâu mất rồi. Mà cậu sợ gì, sắp tới chắc chắn có môn học chung, không thoát được đâu. - Blaise có vẻ không tập trung lắm. Hắn ném cho Harry một câu trả lời, giả vờ không để ý cho Ron có sơ hở chạy về phía trường, rồi lại rượt theo cậu.
Hai người này mà thành một cặp chắc sẽ náo nhiệt lắm đây.
Harry nhìn phía trước, Ron và Blaise vẫn đang chơi trò rượt đuổi kịch liệt, ở phía sau thì Hermione cùng Pansy có vẻ như đang trao đổi điều gì đó. Rõ ràng bầu không khí giữa hai người họ vui vẻ hơn hai cái tên kia nhiều. Đương nhiên, Hermione vẫn nhướng mày, nhìn cái biểu cảm kia của cô nàng, Harry tin chắc cô đang dùng từ ngữ sắc bén "nô đùa" với Pansy rồi.
Cậu không khỏi thở dài. Còn Draco thì đang trốn ở đâu mất biệt rồi?
[ Đại sảnh đường ]
Harry cùng với Ron và Hermione hòa mình trong đám học sinh đông như kiến vào trong đại sảnh đường. Cậu cố gắng tìm xung quanh dáng người dong dỏng cao và đầy đặc biệt ấy, nhưng vô vọng.
-Bồ vẫn chưa thấy Draco ư? - Hermione luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của người khác sớm đã tinh tế nhận ra sự khác biệt của cậu bạn mình. Cô cảm thấy việc Harry muốn tìm Draco là điều rất dễ hiểu, nhất là sau sự việc ban nãy. Sau khi giám ngục đi mất, Hermione và Ron vẫn còn bàng hoàng, không rõ Draco từ lúc nào đã lẻn đi mất. Ba người bọn họ đều đang nợ Draco một lời cảm ơn.
-Chưa thấy. - Harry không hiểu sao lại hơi hụt hẫng.
-Chắc cậu ta ở bên nhà Slytherin thôi, đừng lo. Draco Malfoy mà, sao có chuyện gì với nó được? Gia tộc Malfoy ấy dễ động vào chắc. - Ron vỗ vỗ vai Harry, cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Mặc dù đúng là vậy, nhưng việc hắn đột nhiên mất tích vẫn chẳng dễ chịu lúc nào." - Harry về lại chỗ ngồi, không khí ồn ào náo nhiệt xung quanh cũng không làm cậu thấy dễ chịu.
-Mới nhắc, người ở bên kia kìa. - Ron huých tay Harry, cậu vội quay đầu lại. Quả nhiên, vị trí lưng đối lưng với cậu, Draco có vẻ như vừa an vị, hắn ta cũng nhận thấy ánh mắt của cậu, nhẹ cười một cái.
"Vẫn còn hơi xanh xao, nhưng trông cậu ta có vẻ ổn." - Draco thở phào ra một hơi.
Lúc nãy, sau khi xử lý xong giám ngục tại toa của Harry, một giáo sư gọi Draco ra bên ngoài vì tội rời khỏi toa mình. Hắn bị khiển khách vì không biết mức độ nguy hiểm của các giám ngục, chưa kể còn công khai chống đối. Xem như Draco phúc lớn mạng lớn, các giám ngục ấy do bị câu thần chú "Hú hồn thần hộ mệnh" của giáo sư Lupin mới đuổi đi, bằng không hắn chắn chắn là lành ít dữ nhiều.
Draco chỉ đành gật đầu nghe giáo huấn. Hắn có thể bật lại, nhưng tốt nhất vẫn là thôi cho êm chuyện, hắn không muốn chuyện này bị truyền đến tai cha mình đâu. Sẽ phiền phức lắm.
Trở lại với Harry, cậu nhận thấy nụ cười của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác lâng lâng khó tả. Cái thứ xúc cảm lo lắng ban nãy bị thổi bay không vết tích, thậm chí cậu còn cảm thấy vui vẻ nữa kìa.
"Mình bị gì thế nhỉ?" - Harry thoáng lo lắng. Nhưng trước khi bọn họ kịp trao đổi câu nào, thì thầy Dumbledore đã lên bục phát biểu, gương mặt phúc hậu luôn nở nụ cười nay bị phủ một tầng lo lắng của thầy khiến cả đám học sinh vốn đang vui vẻ cũng dần chìm vào im lặng.
-Lời đầu tiên, thầy chúc các em có một học kỳ mới thật suôn sẻ và vui vẻ. Tiếp theo, thầy cũng thông báo một tin quan trọng. Hẳn các em đều biết chuyện tên tù nhân ngục Azkaban, Sirius Black, đã tẩu thoát thành công, và theo nguồn thông tin thì có vẻ hắn ta đang ở rất gần trường chúng ta.
Nghe đến đây, cả sảnh bắt đầu rộ lên tiếng hít vào đầy lo lắng.
-Nhưng các em không cần hoang mang. - Thầy lại dõng dạc tiếp tục. - Trường Hogwart đã được bảo vệ một cách nghiêm ngặt, chỉ cần các em còn ở trong khuôn viên trường, thì chắc chắn sẽ an toàn. Tuy nhiên, các em vẫn không nên chủ quan. Bọn giám ngục không như người thường, chúng không biết đến tình yêu thương, cũng sẽ không phân biệt được người chúng bắt có phải là tên tù nhân bị truy nã kia không. Mỗi khi nhìn thấy giám ngục, các em nên tránh xa hết sức có thể, an toàn là trên hết. Giờ giới nghiêm sẽ được áp dụng nghiêm khắc và sớm hơn từ bây giờ cho đến khi giám ngục trở về Azkaban.
Sau đó cụ tiếp tục thông báo thêm về một số thay đổi trong năm học sắp tới, ví dụ như việc bác Hagrid sẽ đảm nhận vai trò giáo sư bộ môn Sinh vật huyền bí, tin tức này khiến cả bọn 3 người Harry đều hào hứng vô cùng, riêng nhà bên Slytherin, Draco đặc biệt cảm thấy khó chịu.
Hắn vẫn không thích bác Hagrid lắm đâu.