Harry Potter Và Căn Bệnh Hanahaki

Chương 6

Một thứ cảm giác ấm áp lan toả

Xuyên qua lớp gai nhọn,xoá nhoà đi đau đớn

Một luồng không khí mới thổi tràn vào bên trong

Cậu ngắt lấy một bông hoa

Đem nó tặng cho tôi

Mỉm cười

Thì thầm

Không chỉ có tôi

Mới nuôi dưỡng nó

Mà cả cậu

Cũng muốn nâng niu thứ tình cảm đẹp đẽ này

Draco chớp mắt,nhận ra ngay màu trắng của trần nhà nơi phòng bệnh quen thuộc.Cậu hít một hơi lạnh,thở mạnh ra,ngạc nhiên khi cơn đau thấu óc đã biến mất,thật dễ chịu.Cậu run người,định đứng dậy,chợt một giọng nói vang lên,trầm ấm

-Nằm yên đấy đi

Draco quay vội đầu sang,ngạc nhiên.Harry Potter ngồi đó,một vẻ cáu kỉnh thiếu kiên nhẫn nhưng rất đỗi dịu dàng đọng trên khuôn mặt.Cánh tay người kia vươn ra,đặt trên giường bệnh,cậu liền nhìn xuống,đôi mắt mở to.Tay phải Harry nắm chặt lấy tay trái cậu,những ngón tay thô ráp kia đan vào từng ngón tay thon dài của cậu.Harry siết mạnh hơn lực tay của mình,nhíu mày

-Đừng có mà giật ra,giáo sư Dumbledore yêu cầu tao phải nắm tay mày.Thầy nói có như thế mày mới tỉnh lại...

Rồi,môi Harry nhếch lên,vẽ thành một nụ cười hoàn hảo,hiền hậu nhất mà chàng trai tóc đen kia từng biểu hiện với cậu

-Có vẻ như là,cũng không phải vô căn cứ.Mày thật sự đã tỉnh lại.

Draco đỏ ửng mặt,vội đưa bàn tay còn rảnh rang lên che miệng,giấu mặt vào trong gối.Harry nhận thấy ngay hành động che giấu lộ liễu ấy.Cậu thở dài,đưa tay trái lên vuốt tóc Draco

-Nếu mày lo mày còn nôn ra hoa hay không,thì tao khá chắc là nó hết rồi đấy.Bông mày nôn ra vừa nãy hình như là bông cuối cùng rồi.

Draco ngẩng mặt lên khỏi gối,bỏ tay xuống.Harry trượt tay xuống má cậu,ngón tay xoa nhẹ vùng má trắng nhợt,đầu tựa vào ga giường

-Lão Snape-À nhầm-Giáo sư Snape vừa đến thông báo là cú của bố mẹ mày đã tới và họ nói là nếu mày không tỉnh lại,họ sẽ ngay lập tức chuyển mày đến bệnh viện thánh Mungo.Giờ mày tỉnh rồi,muốn tao đi báo giáo sư Snape gửi cú cho bố mẹ mày thông báo tình hình của mày không?

Draco nhìn cậu không chớp,khẽ lắc đầu.Harry nheo mắt,dừng tay lại

-Muốn tao ở đây với mày sao?

Draco đỏ ửng mặt,vùi vội mặt xuống gối.Harry nheo mắt nhìn,tên này vốn luôn đáng yêu vậy sao?Harry mỉm cười,khẽ hỏi

-Thế,mày có định kể cho tao nghe chuyện gì đã xảy ra với mày không?

Draco nuốt khan,không ngẩng nhìn Harry.

Nếu Harry nghe hết

Harry sẽ nghĩ gì về cậu đây?

Cậu ta...

Liệu có kinh tởm cậu không?

Hay là

Sẽ thay đổi?

Tay cậu vuốt dọc mu bàn tay Harry,cậu khẽ khàng

-Tôi yêu cậu....Xin lỗi....Tôi yêu cậu....

Harry ngạc nhiên,xong liền mỉm cười,vuốt ve mái tóc cậu

-Xin lỗi cái gì chứ...Đồ ngốc..Mày...tại sao lại yêu tao vậy?

Draco không trả lời,Harry đành lắc đầu,ân cần gặng hỏi tiếp

-Và việc này có liên quan gì đến hành xử của mày mấy ngày nay không?Có liên quan đến việc mày nôn ra hoa không?Mày bệnh mấy ngày rồi sao lại không kể tao chứ?Tao lo lắm đấy biết không?

Draco gật đầu

Vậy là

Harry không ghét cậu

Draco ngẩng lên,đột nhiên nhíu mày trách móc

-Liên quan nhiều là đằng khác...Chính vì yêu mày nên tao mới mắc bệnh đấy thằng khốn...

Harry cười khúc khích,siết chặt hơn tay của Draco

-Thế cơ đấy,thử nói xem,mày yêu tao đến phát bệnh gì vậy?

Draco nhắm mắt,kể lại những gì mà cậu nghe giải thích từ giáo sư Dumbledore.Giọng cậu từ tốn,nhịp nhàng tóm tắt lại tất cả.Harry nằm nhìn cậu,nghe không sót một chữ,đôi mắt xanh ngoài mái tóc bạch kim kia không còn để bất cứ gì khác lọt vào.

-Thật là một căn bệnh quái dị đấy

Harry cười nhẹ sau khi Draco kết thúc câu chuyện,tay xoay những lọn tóc bạch kim trong tay mình.Draco phồng má,quay nhìn Harry,khiến cho chàng trai tóc đen liên tưởng đến một đứa bé đáng yêu bị chọc khóc

-Tôi suýt chết đó,anh biết không hả?Cái bệnh đó làm tôi tắc thở,rút hết sạch sự sống của tôi...Anh...Anh thật sự chỉ nghĩ nó như một trò đùa vui vậy thôi sao hả?

Harry vẫn mỉm cười,vuốt ve lòng bàn tay Draco,nhẹ nhàng thủ thỉ

-Nhưng em đâu có chết,tôi đã cứu em rồi còn gì

Draco bĩu môi,quay đi,không thèm nhìn Harry nữa

-Nếu ngay từ đầu tôi không yêu anh thì đâu có làm sao...Cũng là anh đẩy tôi đến chỗ chết....

-Đừng nói vậy chứ...

Harry cầm tay cậu lên,đặt một nụ hôn từ tốn mềm mại lên đó.Đôi môi của Harry cọ xát lên làn da trắng ngần,để lại cái cảm giác ngứa ngáy trên đó.Draco rùng mình,cảm giác như trái tim dịu lại trước xúc cảm ngọt ngào mà Harry đem đến cho cậu.Harry ngừng lại,đột nhiên khó hiểu hỏi

-Mà....Nếu em đã có ý định khiến anh yêu em,thì đáng ra em phải chủ động gần gũi với anh hơn chứ?Tại sao lại chạy trốn khỏi anh như vậy?

Draco thở ra,mắt nhắm hờ

-Tôi sợ...rằng anh sẽ phát hiện ra tình cảm của tôi...Và anh sẽ chối bỏ tôi...Coi khinh tôi....Tôi không muốn...Nên tôi chạy khỏi anh....

Đó là cách tốt nhất

Cậu đã nghĩ như vậy

Harry nở nụ cười hiền hậu,ngồi thẳng dậy,lắc nhẹ đầu

-Em biết là anh sẽ không bao giờ nghĩ hay làm bất cứ điều gì như vậy mà....Anh cũng yêu em,chẳng qua em kiêu ngạo quá nên anh không biết tiếp cận em kiểu gì thôi...

Draco nheo mắt,nhìn người kia đe doạ

-Vậy anh đang nói đó là lỗi của tôi à,Harry Potter?

Harry cười khúc khích,lắc đầu

-Anh nào có nói thế,đương nhiên là không rồi.Là lỗi của anh,của anh cả mà...

Rồi,Harry cúi sát xuống,thì thầm bên tai cậu

-Giờ thì chuẩn bị đi thôi

Draco chống khuỷu tay lên gối,nhướng mày

-Đi đâu?

Harry cúi xuống,hôn vào môi cậu.Nụ hôn nhẹ thôi,chỉ chớm trên đầu môi,nhưng đã khiến thân nhiệt cậu tăng vụt.Đôi má nhợt nhạt của cậu đỏ ửng,môi mím lại.Harry mỉm cười vui vẻ,đôi mắt xanh nhìn thẳng vào cậu

-Đi luyện tập chứ sao...Anh không định để em làm chúng ta mất điểm trong giờ kiểm tra của giáo sư McGonagall đâu.Giờ chúng ta là người yêu rồi,em có thể tập trung hơn vào công việc chuyên chính trên lớp rồi đúng không?

Draco nhìn tay mình đan trong tay Harry,mỉm cười,gật đầu

-Ừ....