Bên trong tôi có một hạt giống
Hạt giống tình yêu
Nó nảy nở trong tôi
Lớn lên
Nở rộ
Đẹp,như một đoá hoa tươi
Nhưng
Nghẹt thở,như gϊếŧ chết con người tôi
Harry Potter,"Đứa Trẻ Sống Sót","Kẻ Được Chọn",....
Vô vàn những cái tên mà tôi từng nghe tới,kể về một đứa trẻ mà tôi còn chưa bao giờ gặp.
Như một thứ truyền thuyết xa lạ,kể về một con người không có thật
Nhưng,tôi lại rất thích nghe
Cha thường tức giận và miệt thị "Harry Potter" mỗi khi tôi hỏi về câu chuyện ấy
Mẹ,thì,chỉ thở dài và vuốt ve má tôi,hôn lên tóc tôi mà không nói gì
Nhưng tôi biết,mẹ đang nói rằng
"Con không cần nghe ông ấy nói"
Thế nên,tôi cứ lật giở những trang sách một cách ngây thơ và đem từng câu chữ về chàng trai ấy vào sâu trong tâm trí
Mỉm cười,tự hỏi
Liệu vào một ngày nào đấy,có lẽ,tôi sẽ gặp được cậu chăng....
Draco bật dậy trên chiếc giường ấm áp,đôi mắt xám mở to nhìn tấm màn màu xanh lá văng kín xung quanh giường,khung cảnh im lặng.Cậu vuốt mái tóc bạch kim vương trên trán vướng víu khỏi tầm mắt,thở ra.
Dạo gần đây,cậu đã không còn có thể ngủ đủ giấc một cách yên bình nữa.Cậu mất ngủ,mà,nếu có ngủ được,thì cũng quá dễ dàng để bật tỉnh khỏi những giấc mơ.Giấc mơ,về một thời còn trẻ của cậu.Cậu hơi nhắm hờ mắt,mím chặt môi.Người ta thường nói,trước khi chết,người ta sẽ thường nhớ tới những kỉ niệm mà vốn họ không bao giờ nhớ tới.
Liệu,có phải cậu đang chuẩn bị chết không?
Nhưng mà,tại sao những kí ức cậu mơ tới,lại là những kí ức kia cơ chứ?
Cậu đã mơ về những ngày tháng mà cậu từng thầm mến mộ Harry Potter,yêu mến kẻ được chọn trong những câu truyện cổ tích cậu từng nghe.Khi đó,là những ngày tháng tươi đẹp sống trong mộng tưởng khi cậu còn quá ngây thơ để biết Potter thực chất ra là kẻ như thế nào...
Một tên đáng ghét,thà đánh bạn với đám con bè lũ phản bội và Máu Bùn còn hơn là thân thiết với cậu
Cậu ghét hắn,ngay từ khoảnh khắc hắn từ chối cậu
Một cơn đau truyền đến,khiến Draco nhăn mặt.Cậu túm chặt lấy ngực áo ngủ màu xám,nheo mắt.Làm gì có gì...
Cơn đau vừa rồi....chẳng lẽ là cậu vừa tưởng tượng ra sao?
Cậu đứng dậy,kéo dạt tấm vải xanh ra.Có vẻ như cậu là người đầu tiên ngủ dậy,những người khác hãy còn say giấc nồng sau tấm màn che phủ kín tất cả.Draco thở dài,đứng dậy thay đồ trước khi rảo bước lên khỏi hầm ngục Slytherin để đi ăn sáng.
-Anh dạy sớm quá nhỉ,anh Draco?
Pansy xán lại gần Draco ở dãy bàn ăn nhà Slytherin chỉ vài phút sau khi cậu bắt đầu thưởng thức món bánh mì nướng phết mứt.Cô nàng cười vui vẻ với cậu,nhưng vết thâm quầng trên mắt thì không.Draco nhíu mày,trách móc nói
-Coi kìa Pansy!Anh đã dặn em ngủ sớm rồi.Ngủ muộn là kẻ thù lớn nhất của sắc đẹp đấy biết không hả?Mắt em thâm quầng cả rồi...
Pansy cười xoà,với lấy cốc nước bí ngô,uống một ngụm lớn rồi mới cắn một miếng bánh mì mà Draco đưa tới
-Em chưa làm xong bài tập ấy mà,hôm qua cố làm nốt đến 1 giờ đêm để sáng nay nộp.Em đâu có muốn làm Nhà mình mất mặt đâu chứ...
Draco cười,vuốt khuôn mặt cô mà đôi mắt hướng lên.Rồi,tay cậu sượng lại,cùng lúc Pansy kêu lên
-Hừ,lại thằng Potter với con nhỏ Máu Bùn!
Từ phía cửa đi vào là Harry Potter và Hermione Granger,không có bóng dáng Weasley.Granger cầm một chồng sách,thúc khuỷu tay vào hông Potter.Potter chắp tay tạo dấu xin lỗi,cô nàng liền thở dài,rồi cả hai ngồi xuống bàn ăn,chúi đầu vào làm bài tập.Draco nhìn theo bàn tay di chuyển của Harry,mắt không chớp lấy một lần
Hình như,có gì đó đau đớn...
Khuôn miệng cậu mở ra,rồi cảm giác như có gì đó trào lên,rơi khỏi miệng cậu.Cậu không để ý đến,cho đến khi,Pansy lắc tay cậu sợ hãi
-....Draco!Draco!Anh nghe em nói không hả?Draco!!
Draco lập tức quay ra,chớp mắt khó hiểu
-Sao thế...
Bộp một tiếng,thứ gì đó rơi lên bàn tay cậu,cọ vào làn da nhợt nhạt.Draco cúi xuống nhìn,há hốc.Pansy níu áo anh,hét the thé
-Anh đang...anh đang nôn ra hoa đấy!Anh không để ý sao??
Draco nhìn bông hoa màu đỏ nhỏ xíu trên tay,xong liền quay sang khoảng trống trên bàn ăn gỗ giữa hai tay.Trên bàn đầy những bông hoa đỏ còn tươi với những cánh hoa khoe sắc rực rỡ,một vài cánh tẽ ra khỏi hoa,rơi xuống bàn.
Draco giật mình,đứng bật dậy che miệng.Trong không gian vắng lặng của phòng ăn buổi sáng sớm,hành động vừa rồi của Draco quá lớn.Đánh tan tĩnh lặng,thu hút sự chú ý của tất cả.Potter cũng không ngoại lệ.Đôi mắt xanh lấp lánh sau cặp kính gọng tròn,xuyên thẳng vào cậu.Drarco run lên,cảm nhận những bông hoa đang trào ra từ miệng cậu,cọ xát vào lòng bàn tay.Cậu vội vàng đứng lui khỏi bàn,chạy khỏi phòng ăn.Tiếng la gọi của Pansy vẫn vang lên đằng sau,nhưng cậu không để ý nữa.Draco chạy như điên,tiến càng gần hơn đến chỗ bà Pomfrey trong cơn hoảng loạn
Cậu bệnh thật rồi!