Cán Hoa Khúc

Chương 2

Không có biện pháp, nếu nàng là nam, tắm rửa ngay ở giếng cũng được. Nhưng nàng là nữ, cho dù là tắm nước lạnh, nàng cũng phải mang thùng nước vào phòng bếp mới tắm được.

Nàng đột nhiên cảm thấy, trong không khí tựa hồ có một mùi tanh ngọt.

Bạch Dực quay đầu, lại bị dọa giật nảy mình. Một nam tử xa lạ đứng cách nàng rất gần, chỉ khoảng ba bước. Nhưng nàng không hề nghe được tiếng gì, người kia thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, dường như cũng không có hô hấp.

“Cô còn sống.” Hắn mở miệng, thanh âm thực khàn.

Nàng trừng mắt nhìn kĩ, cực lực công nhận…”Da…da bọc xương tiên sinh?” Bạch Dực vô cùng kinh hãi.

Vốn là da bọc xương, lúc này có thịt, từ bộ xương trở thành Hắc Vô Thường, mới làm cho nàng trong chốc lát không nhận ra được.

“Ta gọi là Ô Vũ.” trên người hắn có hai thanh kiếm, một nắm trên tay, một cắm trên cánh tay, đương nhiên đã chảy máu, “Có thể xin chút nước không?”

“…Giếng nước ở bên cạnh.” Bạch Dực vội vàng dẫn hắn xuyên qua vườn rau, cố hết sức múc nước lên. Nhưng Bạch Dực thật sự kéo rất chậm, Ô Vũ chỉ dùng một tay cũng có thể mạnh hơn nàng, lập tức kéo nước lên, bắt đầu uống, còn lại dội lên người, rửa trôi máu đi.

“Cô có quần áo không?” Hắn hờ hững hỏi, giống như cánh tay không phải của mình, không chút nhăn mày rút thanh kiếm ra, máu lập tức phun ra.

“…Có thể không vừa với huynh, tôi đi lấy.” Bạch Dực xoay người chạy vào nhà.

Để tiện làm việc, cũng bởi vì nàng thực đáng buồn, ngay cả quần áo “nữ tử phiên bang” cũng không biết mặc, cho nên bình thường nàng đều mặc nam trang. Nông dân luôn chiết quần áo lại mới tiện làm việc, nàng thường thường mặc chính là kiểu quần chiết, áo ngắn tay, mỗi một kiện đều rất lớn.

Nàng vội vàng lấy một bộ, vọt tới bên cạnh giếng… Lại xấu hổ xoay người lại.

Ô Vũ lại rất thoải mái, cởi sạch tinh quang, ở bên cạnh giếng xả nước. Nàng thực không nhìn thấy gì a… Nhiều lắm cũng chỉ là nhìn thấy đằng sau. Võ lâm cao thủ chính là võ lâm cao thủ, thắt lưng kia thực đẹp a… Nhưng mà vẻ đẹp thật sự trí mạng, nếu không cẩn thận sẽ bay tới một kiếm.

“Cái kia… quần áo.” Bạch Dực lúng ta lúng túng nói, nàng thật cẩn thận ngồi xuống, để quần áo cùng khăn lên tảng đá, “Để phía sau huynh, tôi…tôi đi nấu cơm.”

Tuy rằng lúc này đã quá muộn để ăn trưa, lại quá sớm để ăn chiều, nhưng nàng vẫn tận lực thể hiện thành ý lớn nhất. Đừng đùa chứ, ân nhân cứu mạng đó. Cho nên nàng thậm chí nhịn đau rán hai quả trứng gà, dùng cái nồi đã rán trứng đó, thêm mấy nhánh tỏi, xào một đĩa rau dền thơm ngào ngạt.

Thật sự nàng không có bàn, đành phải mang băng ghế dài ra sân để thay bàn, chờ nàng đem đồ ăn và cơm ra sân, Ô Vũ dường như đã tắm rửa xong, đầu tóc ướt sũng đi tới.

“Ngượng ngùng, thực tùy tiện vô lễ.” Nàng liên tục xin lỗi, “Tôi chỉ có hai băng ghế dài thôi…”, đưa cho hắn một chén cơm tẻ.

Ô Vũ lại sửng sốt một chút mới nhận lấy, cầm đũa, nhưng không lập tức ăn.

Bạch Dực cũng khó khăn, nàng không rõ lắm tục lệ chỗ này… Có phải chủ nhà phải động đũa trước hay không? Nàng gắp ở mỗi đĩa đồ ăn một chút, “Mời dùng, mời dùng… Tôi không hiểu lễ nghi lắm, ngượng ngùng.”

Vẻ mặt hắn nhu hòa một chút, dùng một loại tốc độ khủng bố tiêu diệt toàn bộ đồ ăn.

Bao lâu chưa ăn cơm a?

Cuối cùng ngay cả nước cơm Bạch Dực để lại để bữa sáng ngày mai uống, hắn cũng đều uống sạch, mới hạ đũa.

“…Ta sẽ trả tiền.” Hắn khàn khàn nói.

Bạch Dực đang ngẩn người lập tức tỉnh lại, vội vàng xua tay, “Không không không, không phải chuyện đó… Lương thực tôi còn nhiều! Là tôi không tính đủ lượng cơm… Cái kia… tôi thấy huynh thực gầy…” Nàng nói năng lộn xộn, chốc lát sau mới trấn định được, “Huynh là ân nhân cứu mạng tôi, chút thức ăn có là gì. Tôi lại đi nấu cơm…”

“Đủ.” Hắn thu thập bát đĩa, đi tới giếng rửa.

Tự động tự phát như vậy. Bạch Dực gãi gãi đầu, vào trong nhà thu thập một chút, lấy thêm chăn bông ra. Căn nhà này thực đơn sơ, chỉ có phòng bếp cùng nhà chính, mở cửa chính là giường, phòng bếp ngay cả cửa cũng không có, chỉ có một tấm mành ngăn lại.

“Cái kia… Ô Vũ tiên sinh,” Bạch Dực gọi Ô Vũ đang cất bát trong bếp, “Huynh ngủ ở đây đi, ủy khuất huynh một chút…”

Ánh mắt lạnh lùng của hắn đâm lại, “Ta ở dưới bếp là được.”

“Huynh không cần khách khí,” Bạch Dực xua tay, “Dù sao giường này cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng ngủ. Tôi đều ngủ trên lầu.”

Ô Vũ ngẩng đầu, nhìn nóc nhà cỏ tranh đơn sơ, ánh mắt xuất hiện một tia mê hoặc.

Chờ Bạch Dực trèo lên thang dây, hắn mới biết được cái gì gọi là “trên lầu”. Đó là một chỗ đan bằng tre, vốn là nơi chứa đồ, cách nóc nhà chỉ khoảng một cánh tay, phải dùng thang mới có thể đi vào.

Bạch Dực trải cỏ khô lên sàn trúc, ngủ ngay phía trên.

“Thang dây dễ kéo, trước kia dùng thang trúc mới mệt.” Bạch Dực giải thích, “Nơi này rất tốt…Nhưng nơi nơi đều có lưu manh sao? Nếu tôi là nam thì tốt rồi… Là nữ thực phiền toái.”

“Ai?” thanh âm Ô Vũ càng khàn, lại càng lạnh như băng.

“Không biết… Cũng không quan trọng.” Bạch Dực vội vàng nói, “Nhiều lắm cũng chỉ đến nháo, lại không lên được. Nháo chán sẽ đi, cũng không trộm cắp gì, cũng không mượn gió bẻ măng… Tôi là nói thuận tay dắt dê. Không sao.”

“Khi dễ nữ nhân.”

“Nữ tử phiên bang thôi.”

“Cô không phải.” Ô Vũ trả lời thực rõ ràng, đi vào trong nhà, nằm xuống giường.

“Cái kia… Da… Tôi là nói Ô tiên sinh…”

“Không họ Ô.” Ô Vũ nhắm mắt nói.

“…Ô Vũ tiên sinh, thương thế của huynh thế nào ?”

“Bôi thuốc rồi.”

“Huynh còn đói không?”

“Không đói bụng.”

“Muốn uống nước không?”

“Không khát.”

Hỏi rất nhiều câu vô nghĩa, Bạch Dực nắm chặt hai tay, cố lấy dũng khí, mới dám hỏi điều mà nàng muốn hỏi, “Kia… cái…Da bọc xương… Tôi là nói, Ô Vũ tiên sinh… Tôi…tôi còn sống không?” Dù sao Ô Vũ Tiên sinh cũng là người đầu tiên nàng nhìn thấy ở đây…Cái người bị nàng đè chết kia không tính.

Hắn hẳn sẽ có chân tướng đi?

Một mảnh yên tĩnh.

“Cô có thở không?” Ô Vũ lạnh lùng trả lời, xoay mặt vào vách tường, “Im lặng.”

Bạch Dực thử dò xét hơi thở thật.

Ngày hôm sau, Bạch Dực dụi mắt, buông thang dây, gập ghềnh đi xuống, vừa ra cửa liền nhìn thấy Ô Vũ hờ hững mài con dao gỉ loang lổ.

Quá lợi hại. Đáy lòng nàng thầm than. Một năm, nàng chưa từng mài dao, thường bị mấy cô gái trong thôn cười.

“Ô Vũ tiên sinh, sớm an.” Nàng kính nể chào hỏi.

“Ta không phải tiên sinh.” Hắn dùng nước rửa sạch con dao, “Gọi thẳng Ô Vũ là được rồi.”

“Tôi gọi là Bạch Dực.”

“…Ta không có hỏi cô.” Ô Vũ ngay cả đầu cũng chưa nâng, “Viết như thế nào?”

Hắn biết chữ a! Bạch Dực nhất thời kinh hãi. Người biết chữ trong thôn này đếm ra không quá ba người, nàng càng kính nể. Ngồi xổm xuống viết tên chính mình trên nền đất, “Tôi đi nấu cơm.”

Ô Vũ liếc mắt, chân mày cau lại, biểu tình bình tĩnh như trước, chỉ là đáy mắt có chút thất vọng. Nhưng hắn vẫn mang dao, đi vào phía rừng trúc.

Chờ Bạch Dực nấu xong một bát cháo hoa lớn, thêm hành cùng trứng, cùng một bát canh bắp cải, bê lên, trố mắt nhìn sân vừa ‘mọc’ ra một cái bàn trúc.

Ô Vũ không nói một lời nhận lấy, đặt trên bàn trúc.

“Mình không có búa, cũng không có đinh mà…” Bạch Dực thì thào nói, ánh mắt mờ mịt.

“Một con dao là đủ rồi, cần cái đó làm gì?” Ô Vũ vào phòng bếp mang nốt bát cháo còn lại ra, ngay cả khăn lót cũng không dùng, giống như không biết nóng là gì vậy.

Bạch Dực đầu óc choáng váng lấy bát cùng đũa, sắp xếp cơm, lại không nhịn được nhìn cái bàn trúc xinh đẹp.

Này thật sự là quá cường hãn.

“Bạch Dực.” Ô Vũ đột nhiên gọi nàng.

“A?” Nàng mờ mịt ngẩng đầu.

“Cô thật sự tên Bạch Dực.” Ô Vũ cười khổ một tiếng.