Cán Hoa Khúc

Chương 10

Uống xong canh, Bạch Dực đặc biệt vì Ô Vũ làm rau trộn đậu hủ cùng cây hương thung trộn trứng ốp lếp, đó là đồ ăn riêng của hắn, tiểu tinh linh không có phần. Bữa tiệc này khiến hắn mặt mày hớn hở, mấy tháng mệt nhọc trở thành hư không.

Ăn cơm xong, hắn tâm tình tốt lên, đem ra ‘thổ sản’ mà hắn mang về: một cái răng trắng dài bằng cánh tay.

“Không lẽ là ngà voi a?” Bạch Dực sợ hãi than, chạm vào lại cảm thấy lạnh như băng.

“Răng rắn.” Ô Vũ sửa đúng nàng, “Đây là răng nhỏ, không có tác dụng gì, mang về cho cô chơi.”

Răng nhỏ? Răng lớn thì thế nào? !

“…Rắn?” Bạch Dực làm thủ thế uốn lượn.

Ô Vũ gật gật đầu, “Con rắn khoảng bốn trượng.”

Bốn trượng là dài hơn… ? Một trượng ước chừng là hai trăm năm mươi cm, bốn trượng là…Mười mét… đi? Ha ha ha, trượng của bọn họ bên này hẳn là không dài như nàng nghĩ đi…

“Ước chừng gấp sáu lần cô đi?” Ô Vũ nhìn chiều cao của nàng, “Đuổi gϊếŧ mấy tháng mới được.”

Răng rắn đang cầm trong tay, dường như không lạnh như băng, ngược lại có chút nóng lên.

… Yêu quái a! !

“Các huynh…các huynh không phải sát thủ sao?” Bạch Dực có chút suy yếu hỏi, “Sao lại quản cả gϊếŧ yêu…Tôi là nói gϊếŧ rắn…” Hay phải nói là con rắn rất lớn rất rất lớn? !

“Nói yêu quái cũng đúng vậy.” Ô Vũ thực bình thường nói, “Sát thủ cũng không phải chỉ để ý gϊếŧ người. Gϊếŧ loại động vật hoang dị gần như yêu quái này, cũng là nghề của chúng ta. Đáng tiếc con này còn quá nhỏ, không có nội đan.”

… Nàng còn tưởng rằng mình xuyên qua đến một thời cổ đại bình thường, nào biết còn có những loại động vật hoang dị cùng cả yêu quái.

“Có gϊếŧ thần tiên không?” Nàng càng suy yếu hỏi.

“Nghe nói thời đại Chiến Quốc trong tộc từng nhận nhiệm vụ gϊếŧ một thần tiên.” Ô Vũ lắc đầu, “Không thành công, rất khó gϊếŧ. Yêu quái dễ dàng hơn một chút, bất quá cũng không thể muốn là được, mấy trăm năm mới chịu ủy thác một lần. Động vật hoang dị thì nhiều…”

Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn cái răng rắn, “Này coi như còn nhỏ, một mình ta cũng có thể giải quyết.”

Bạch Dực có hơi choáng đầu, thật cẩn thận bỏ cái răng rắn xuống.

“Ta lấy thứ này cho cô.” Ô Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Côn trùng và rắn tầm thường sẽ không dám tới gần. Đáng tiếc còn lại đều phải trả lại… Bằng không cắt một miếng thịt rắn lại, ăn vào tuy rằng không thể nói bách độc bất xâm, nhưng cũng không cần để thạch tín vào mắt.”

Bạch Dực càng suy yếu cười gượng hai tiếng, cảm thấy đầu có điểm choáng váng.

Ô Vũ không lấy thịt rắn, nhưng lại lấy được một lọ mỡ rắn ngàn vàng khó đổi.

Cầm lấy tay Bạch Dực, hắn cẩn thận xoa lên những bọt nước to nhỏ cùng những vết thương trên khắp bàn tay, có điểm đau lòng.

Này nhất định là bàn tay đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy. Cân xứng, thon dài mềm mại, mu bàn tay còn có một lúm nhỏ, cổ tay tròn nhỏ, trắng tựa ngọc tuyết. Không bị chai, cũng không lưu sẹo.

Một đôi tay của thiên kim tiểu thư chân chính.

Đáng tiếc cho một đôi tay như vậy, hơi làm một chút liền phồng rộp, đầy vết thương. Nếu là hắn quản, đừng nói để cho nàng cầm cuốc, ngay cả cầm kim châm cũng bỏ không được đυ.ng tới.

Không có biện pháp, hắn không quản được.

“Sau khi làm việc thì bôi một chút lên.” Hắn thản nhiên nói.

Bạch Dực trố mắt nhìn miệng vết thương trên tay khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy được, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.”… Quá lãng phí đi? Cái này phải bao nhiêu bạc a…”

“Bảo cô dùng thì dùng đi!” Ô Vũ phát giận, “Ta là không cho cô tiền hay là không cho cô người? Vì sao còn phải tự mình cầm cuốc? Tay con gái biến thành như vậy, có thể xem sao?”

Bạch Dực mếu máo, “Cũng không có người nhìn… Dù sao tôi cũng không lấy chồng. Tôi cũng chỉ ở vườn rau chơi đùa… Nếu không thì còn gì là cuộc sống của tôi? Ngay cả quần áo cần giặt, các đại nương đại thẩm cũng cướp đi giặt sạch…”

“Là không gả được chứ gì?” Ô Vũ ném hộp mỡ rắn cho nàng, “Cầm lấy chăm sóc tay cho tốt! Nếu sợ không có người nhìn, ta đây sẽ cố mà chờ xem.”

Ô Vũ, đây là ý gì?

Nàng không dám cân nhắc, ôm hộp mỡ rắn bỏ trốn mất dạng.

Chương 8

Edit: Gia Lăng Tần

Thừa dịp Bạch Dực ngủ, Ô Vũ nghe hai thuộc hạ báo cáo.

“Bạch cô nương thực ngoan…” Thị vệ Thập Nhất vừa mở miệng đã trúng một cái liếc mắt sắc bén như đao, làm cho hắn nghẹn họng. Bên cạnh Thập Lục hung hăng dùng khửu tay thúc hắn một phát, làm cho hắn càng khó hiểu.

Công việc làm ám hộ ẩn vệ như vậy, bọn họ cũng coi như kinh nghiệm phong phú. Nhưng trước kia đều là hộ vệ cho các tiểu thư công tử, người người đều muốn giở trò làm khó để bọn họ không thể theo sát mọi lúc mọi nơi, gia tăng độ khó khăn cùng khảo nghiệm cường độ trái tim bọn họ.

Bạch cô nương là thực ngoan a, nấu cơm ngon, lại đặc biệt để phần cho bọn họ, cũng sẽ không cố ý đi tìm tung tích bọn họ. Càng sẽ không làm cái chuyện nữ phẫn nam trang vớ vẩn gì đó, cho dù đi chợ mua bán, cũng là quy củ đi, quy củ trở về, không cùng người cãi nhau đánh nhau, cũng sẽ không chọc tới người khác, bụng dạ tốt, lại càng không cố ý đá rơi bọn họ.

Không gây cho bọn họ một chút phiền toái, này không phải ngoan, là cái gì? Một mục tiêu bảo hộ tốt như vậy, thực không uổng công lúc trước đánh nhau chết đi sống lại mới cướp được việc này.

Thập Lục nhìn huynh đệ ngốc bên cạnh, đầu gáy cũng đều cảm thấy đau. Bạch cô nương ngoan hay không ngoan, chỉ có chủ tử có thể nói. Đó là vợ chủ tử! Những chuyện này Thập Nhất còn không thông suốt, làm sao hiểu được cái gì nên nói cái gì không…

Dưới ánh mắt muốn gϊếŧ người lạnh lùng như mùa đông của chủ tử, Thập Lục kiên trì báo cáo lần lượt từng việc, từng việc xảy ra trong mấy tháng này.

“Kẻ cứng rắn muốn bán mình cho nàng để chôn cất cha là người ở đâu?” Ô Vũ lạnh như băng hỏi.

“Hẳn là thám tử chỗ lục gia. Thuộc hạ cùng Thập Nhất đã điều tra.” Thập Lục cung kính trả lời.

“Lỗ Ngọc Thanh?” Ô Vũ cười lạnh một tiếng, “Hắn dám quản chuyện của ta? Nhất, làm cho việc buôn bán của hắn trong ba năm đều không thành.”

Trung niên nam tử tựa như bóng ma phía sau lên tiếng.

Trong tộc cũng không thể không cảnh giác. Ô Vũ áp chế lửa giận. Tiểu lục kia bản sự tăng lên a…Muốn đoạt phong hào “Ẩn sát”, cư nhiên lại dám tính toán động tới Bạch Dực… Không có đường thoát!

Hắn im lặng hồi lâu, những kẻ bên cạnh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Ô Vũ luôn hỉ giận không hiện ra sắc, nhiều lắm cũng chỉ chỉ trích, nổi giận như thế…

Bạch cô nương quả nhiên là vợ hắn!

Chính là chủ tử không muốn để cho người trong tộc khống chế vợ mình, mới giấu ở nơi thâm sơn này đi? Bọn họ âm thầm suy đoán trong lòng.

Tâm hồn đang hết sức để vào chuyện bát quái mãnh liệt mênh mông, Ô Vũ thản nhiên hỏi, “Ăn không tệ chứ?”

Thập Lục trong lòng cảnh báo nguy hiểm mãnh liệt, ngay cả Thập Nhất cũng có điểm sợ. Phải trả lời sao đây? Nói ăn ngon, chủ tử sẽ bốc cả biển dấm chua, nói ăn không ngon, lại nói xấu tay nghề Bạch cô nương.

“Bạch cô nương lương thiện, sao có thể đối xử không tốt với mọi người chứ.” Thập Lục cái khó ló cái khôn.

“Tâm địa tốt đến mức thiếu nội tâm, thật sự là không còn ai như vậy.” Ô Vũ càu nhàu, “Đi nhìn chút. Cái đinh nào nên rút thì rút đi…Thà rằng gϊếŧ lầm một trăm…”

Bọn thuộc hạ khom người nhận lệnh, Ô Vũ phất tay cho bọn họ đi xuống. Thong thả vào nhà, đi lên lầu, đứng ở ngoài trướng nhìn Bạch Dực ngủ mơ mơ màng màng.

Muốn tốt cho nàng, hẳn là phải đoạn tuyệt lui tới.

Đứng yên thật lâu, suy nghĩ rất nhiều, tâm lại chưa từng loạn như vậy bao giờ.

Quên đi. Dù sao cũng không gả được đi… Gái lỡ thì hai mươi sáu, hai mươi bảy. Không che chở nàng, ai sẽ làm? Hắn chỉ kỳ quái, vì sao năm tháng không lưu lại dấu vết gì trên mặt nàng như vậy… Nữ tử cùng tuổi nàng, đều đã có bộ dáng phụ nhân.