Giang Hồ Kiếp

Chương 57: Phong vân khởi biến

Tử Vũ Môn

Tử Thủy đang nằm trên ghế dài trong viện, tắm ánh nắng sáng sớm, vẻ mặt thích ý, Bạch Nhứ ở bên cạnh, mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa với dây cầm.

“Môn… Môn chủ, quay về… Đã trở về!” Dịch Thanh chạy tới, nói lắp.

“Ai?”

“Diệp… Diệp Phong!”

“Tử yêu quái?” Tử Thủy mạnh mẻ ngồi dậy, nắm áo Dịch Thanh: “Sống hay chết?”

“Sống! Sống!”

Vừa dứt lời, tiếng vó ngựa cuồng cuồng kéo tới, Trục Phong tê một tiếng dài, đứng trong viện, một người từ trên lưng ngựa ngã xuống, quần áo tả tơi, vết máu loang lổ, nằm trên đất không có chút động tĩnh.

Tử Thủy hô to một tiếng: “Tử yêu quái!” Điểm một chân, người nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Diệp Phong.

“Môn chủ, thế nào?”

Tử Thủy nhíu mày, nhẹ giọng: “Mạch tượng bình ổn, không có nội thương quá lớn, chỉ là mất nhiều máu, mệt mỏi quá độ. Thanh nhi, phái người đưa nàng về phòng đi.”

“A!” Đột nhiên Bạch Nhứ kinh hãi thét lớn, sắc mặt tái nhợt.

“Nhứ nhi, làm sao vậy?”

Bạch Nhứ bụm mặt chỉ vào lưng ngựa run run nói: “Người… Đầu người!”

Tử Thủy bước qua che tầm mắt Bạch Nhứ, vỗ nhẹ lưng nàng: “Nhứ nhi, nàng về phòng trước đi, ta qua chữa thương cho Tử yêu quái.”

“Có cần thông báo cho Sở cô nương hay không?”

“Tạm thời khoan hãy nói, cả người Tử yêu quái đều là vết thương, ta sợ nàng nhìn thấy sẽ không đành lòng.”

Tử Thủy thoa dược cho Diệp Phong xong, nhìn nàng ngủ say, cúi đầu suy tư: Trên người nàng gần hai mươi vết thương nhưng mỗi vết thương đều chỉ là vết thương ngoài da, kiếm thuật của Ngô Kiếm sánh ngang với Thiên Sơn lão nhân, sao có thể dễ dàng bị Diệp Phong gϊếŧ? Chẳng lẽ bên trong có gì cổ quái?

“Thanh nhi! Ngươi đem đầu người tới, những người còn lại lui xuống đi.”

Dịch Thanh đem tới, Tử Thụy nhịn xuống buồn nôn tỉ mỉ xem xét: “Đầu người huyết nhục không rõ, căn bản không thể nào nhận biết ai là ai, thật sự là Ngô Kiếm sao?”

“Thế nhưng Môn chủ, Huyết Sát phái hai cao thủ một đường theo sát, họ tận mắt nhìn thấy, lẽ nào không phải?”

“Thanh nhi, nội tình việc này không tầm thường, mau đưa tin ra ngoài Diệp Phong bị trọng thương, phái người đem đầu giao lên Ma Tôn, tất cả chờ Tử yêu quái tỉnh lại rồi tính.”

“Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!”

Đối thoại của hai người Diệp Phong nghe không xót chữ nào, không biết bản thân đem tất cả đặt cược lên người Thối hồ ly, có bao nhiêu phần nắm chắc? Nhưng bản thân không còn đường để đi, đành phải làm thế này, nghĩ vậy liền nặng nề ngủ thϊếp đi.

Chờ Diệp Phong tỉnh lại, là lúc màn đêm buông xuống, có điều sắc trời chưa hoàn toàn tối đen, nàng giật giật thân thể, ngoài trừ đau nhức bên ngoài, còn lại không gì đáng ngại, xem ra Thối hồ ly dùng kim sang dược tốt nhất để trị thương cho nàng.

Vừa vặn Tử Thủy từ bên ngoài tiến vào, thấy Diệp Phong đã tỉnh, liền đặt mông ngồi xuống ghế, mị hoặc cười cười: “Tử yêu quái, ngươi còn có thể sống trở về?”

“Ta phải tìm người tính toán nợ nần, sao lại không trở về? Bằng không ngươi đến Diêm Vương gia đưa cho ta đi?”

“Phi! Nghĩ thật hay!”

“Ta ngủ bao lâu?”

“Một ngày một đêm.”

“Chết đói tới nơi, có gì ăn không?”

“Ngày hôm nay ta vui vẻ, ngươi muốn ăn gì?”

“Muốn ăn đậu hũ ngươi, ngươi cho không?” Diệp Phong tà tà cười, xoay người dựng lên.

Tử Thủy phao một cái bạch nhãn: “Cho ngươi, ngươi dám ăn sao?”

Diệp Phong lắc đầu cười nói: “Bỏ đi, ta sợ bị nghẹn.”

Cơm nước qua loa, Diệp Phong ôm vò rượu đi ra ngoài.

“Tử yêu quái, ngươi đi đâu? Ta có chuyện muốn hỏi ngươi!” Tử Thủy đưa tay cản lối đi của Diệp Phong.

Diệp Phong đẩy nàng ra: “Những gì ngươi nghe được đều là thật, những gì ngươi thấy tất nhiên không phải giả. Thối hồ ly, không nên biết nhiều quá, như vậy mới có lợi cho ngươi.”

Tử Thủy nhìn bóng lưng nàng, âm thầm suy nghĩ, mặt biến sắc, sau đó khôi phục như thường, nhấc chân đi tới tiểu viện của Bạch Nhứ, từ đêm đó trở đi, Môn chủ Tử Vũ Môn trở thành người mắt mù tai điếc.

Phòng trong, Bạch Nhứ đang may vá dưới ngọn nến, vẻ mặt chăm chú, Tử Thủy nhìn y phục trong tay nàng, tử sắc? Nàng chưa bao giờ mặc y phục tử sắc a.

“Y phục của ai?” Tử Thủy đoạt lấy, trong giọng nói mang theo nồng đậm ghen tuông.

Bạch Nhứ đoạt lại: “Ta thấy y phục của Diệp cô nương không thể mặc nữa, nên làm cho nàng một bộ mới.”

“Không được!” Tử Thủy giật lấy, bất mãn: “Nàng ta cũng có nương tử, tại sao nàng phải làm? Không được!”

Bạch Nhứ nhìn người trước mặt bày ra tính trẻ con, nhẹ nhàng lắc đầu: “Còn có mấy kim là được rồi, không thì hôm nay người tự trở về viện của mình ngủ đi.”

Tử Thủy nhìn y phục trong tay, cân nhắc lợi hại một lượt, tâm không cam, đưa lại cho Bạch Nhứ: “Chỉ lần này, sau này không được viện lý lẽ.”

“Đã biết…”

Tử Thủy ghé vào bàn, lẳng lặng nhìn Bạch Nhứ dưới ánh nến, khỏe miệng hơi giơ lên, hóa ra hạnh phúc đơn giản thế này, chỉ cần có nàng bên cạnh, tất cả đều không quan trọng.

“Thối hồ ly!” Theo tiếng hét lớn, một đạo tử ảnh đạp cửa xông vào. Vẻ mặt Tử Thủy khó chịu, đêm hôm khuya khoắt, làm gì có ai tùy tiện như vậy? Vạn nhất đang làm chuyện kia phải làm sao bây giờ, quay người trừng trừng nhìn Diệp Phong.

“Diệp cô nương tới đúng lúc, ta mới may cho ngươi y phục mới, ngươi xem thử…”

“Cút!” Diệp Phong gầm lên, đẩy Bạch  Nhứ qua một bên, y phục trong tay nàng cũng rơi xuống đất.

Tử Thủy biến sắc, kéo Bạch Nhứ vào lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết sao?”

Diệp Phong túm áo Tử Thủy, tử mâu không che giấu sát ý kèm theo tàn nhẫn: “Nàng đâu?”

“Không ở trong viện?” Tử Thủy nghi hoặc hỏi lại, hôm qua vẫn còn a.

Diệp Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Nhứ, thoáng thu liễm sát khí: “Tự mình xem đi! Hanh!”

Chờ mấy người tới tiểu viện Sở Yên ở, bên trong một mảnh tối đen, cửa phòng mở rộng, nhưng không có ai, Nhu nhi cũng không thấy bóng dáng. Sắc mặt Tử Thủy đại biến, hét lớn: “Dịch Thanh!”

“Có thuộc hạ!” Thân ảnh xanh đen rất nhanh xuất hiện.

“Sở cô nương đâu?”

Dịch Thanh thoáng nhìn qua sắc mặt bất thiện của Diệp Phong, lại nhìn Tử Thủy, run run nói: “Bị Huyết Sát mang đi.”

“Cái gì?” Tử Thủy thét lên: “Lúc nào?”

“Ngày… Ngày hôm qua.”

“Ngươi…”

“Tử Thủy, chuyện lớn như vậy chẳng lẽ ngươi không biết? Uổng ta xem ngươi là bằng hữu, thì ra mắt Diệp Phong bị mù!” Diệp Phong hung hăng lướt qua mọi người, lạnh lùng: “Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ để toàn bộ Tử Vũ Môn chôn cùng!”

“Tử yêu quái!” Tử Thủy hô lớn, nhưng người nọ đã tiêu thất trong bóng đêm, Tử Thủy xoay người nhìn Dịch Thanh: “Chuyện lớn như vậy, vì sao không nói ta biết?”

“Huyết Sát cầm theo lệnh bài Ma Tôn, đem Lăng Tinh và Sở cô nương đi, thuộc hạ sợ Môn chủ biết sẽ không chịu thả Sở cô nương, đến lúc đó liên lụy toàn bộ Tử Vũ Môn! Bởi vậy không bẩm báo… Thỉnh Môn chủ trách phạt!”

“Vì sao Ma Tôn mang Sở cô nương đi, không phải hắn nói chỉ cần Diệp Phong gϊếŧ Ngô Kiếm, sẽ buông tha Sở cô nương sao?”

“Lăng Tinh đem chuyện Tử Vũ Môn không chịu giao Bạch cô nương nói với Ma Tôn, liền xin Ma Tôn đổi thành Sở cô nương, bởi vậy…”

“Ngươi nói cái gì?” Tâm Tử Thủy lạnh đi, nếu Sở Yên rơi vào tay Huyết Sát, còn bình an vô sự vì Huyết Sát không phải người háo sắc, nhưng nếu là tên Lăng Tinh khốp kiếp kia… Cả người Tử Thủy đổ mồ hôi lạnh, nhớ tới lời Diệp Phong phát thệ trước khi rời đi, cùng với sát khí không chút che giấu, thì thào nói: “Dịch Thanh, lần này ngươi hại Tử Vũ Môn rồi!”

“Môn chủ, làm sao bây giờ?” Dịch Thanh thấy sắc mặt Tử Thủy thay đổi, lúc đó nàng chỉ sợ Môn Tôn ngay bất lợi cho Tử Vũ Môn, không ngờ Diệp Phong sẽ có chi tâm diệt Tử Vũ Môn.

“Còn có thể làm sao? Ngày hôm qua mang đi, hẳn còn kịp, lập tức triệu tập nhân thủ, đến Huyết Kiền Đường cướp người đem về!”

“Sợ rằng… Trễ rồi, tên Lăng Tinh đã đem Sở cô nương trở về Lăng gia bảo sau khi rời khỏi Tử Vũ Môn, chờ chúng ta đuổi theo sợ rằng hắn đã đến nơi, căn bản không cách nào đoạt người lại.”

Tử Thủy ngồi phịch xuống ghế: “Chậm… Tất cả đều đã chậm.”

Lòng Bạch Nhứ cả kinh, Lăng Tinh cùng Diệp cô nương đã có thù oán trước đó, chắc chắn lần này là cơ hội báo thù không thể bỏ qua, e Sở cô nương lành ít dữ nhiều! Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Tử Thủy, Bạch Nhứ vội hỏi: “Ngươi đừng sốt ruột, nhất định Diệp cô nương đi Huyết Kiền Đường, ngươi cho người lập tức thông tri, để nàng đi Lăng gia bảo cứu Sở cô nương.”

“Đúng, Dịch Thanh, lập tức cho người thông tri Diệp Phong, đừng để nàng đi Huyết Kiền Đường, lập tức chạy tới Lăng gia bảo, có thể còn kịp.”

“Thế nhưng Môn chủ, Trục Phong quá nhanh, căn bản đuổi không nổi?”

Tử Thủy giận dữ: “Tất cả mã chết hết cũng phải đuổi theo cho ta! Nàng đi Huyết Kiền Đường chỉ có con đường chết, ngươi có biết không?”

“Dạ! Dạ! Thuộc hạ lập tức đi làm!”

“Nhứ nhi, ta phải tranh thủ tới Lăng gia bảo, dù liều cái mạng này cũng phải bảo toàn thuần khiết cho Sở cô nương!”

“Ân, ta chờ ngươi trở về!”

Nhìn người Tử Vũ Môn chia ra rời đi, tâm Bạch Nhứ bất ổn, thấp thỏm bất an, hai người vừa có chuyển cơ, thế nào lại xảy ra chuyện này? Nhớ lại lời Diệp Phong ‘Sẽ làm Tử Vũ Môn chôn cùng’, Bạch Nhứ không khỏi rùng mình. Trong mắt Diệp Phong, Sở cô nương còn quan trọng hơn cả tính mạng, vạn nhất Sở cô nương xảy ra chuyện không may, e rằng không chỉ diệt Tử Vũ Môn mà ngay cả Lăng gia bảo cũng không yên, Huyết Kiền Đường khó tránh một kiếp. Chỉ có thể âm thầm cầu khẩn Tử Thủy đuổi kịp Lăng Tinh, bảo toàn Sở cô nương, bằng không hậu quả thực sự không dám tưởng tượng nổi.

Bầu trời cuồn cuộn, mây đen cách mặt đất càng ngày càng gần, tiếng sấm mơ hồ ầm ầm, tạo cảm giác âm lãnh không gì sánh được. Đột nhiên một đạo tia sáng xẹt qua, dường như xé rách cả một khoảng trời. Cuồng phong nổi lên, thổi bay lá diệp tử trên mặt đất, đại thụ cũng phải cúi đầu.

Địa lao ẩm ướt tối đen, cây đuốc trên thạch bích bị gió thổi lúc sáng lúc tối, ở chỗ sâu truyền ra âm thanh kêu gào thảm thiết, nghe mà lông mao dựng đứng.

Một người bị treo trên giá gỗ, tứ chị bị huyền thiết tỏa trụ, lúc này tóc tai hắn bù xù, cả người chỗ nào cũng có vết thương, máu ướt sũng bạch sắc, thoạt nhìn đang hấp hối.

Huyết Sát cầm thanh sắc đỏ hồng trong tay, nhe răng cười: “Thế nào? Chịu đầu hàng rồi chứ?”

“Phi! ‘Tiên tà vương’ Thường Sanh ta đường đường là nam tử hán! Không bao giờ quỳ gối trước ma quỷ! Có bản lĩnh gì cứ đến đi!”

Huyết Sát cầm thanh sắc tới gần, nắm đầu tóc rối bời của hắn, âm trầm: “Xem ra rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!”.

Nói xong dùng miệng nhẹ nhàng thổi thổi, thanh sắc càng thêm đỏ bừng, tay phải dùng sức ấn mạnh vào trán Thường Sanh.

“A…”

Tiếng kêu thê lương quanh quẩn khắp lao phòng, thanh âm ‘Ti ti’ phá tan màng tai yếu đuối, mùi vị cháy khét bay chóp mũi, hai mắt Huyết Sát khép hờ, hít sâu một hơi, vẻ mặt say sưa, còn Thường Sanh đã chết ngất từ lâu.

“Người đâu! Làm hắn tỉnh lại!”

‘Ào’ một tiếng, lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não, Thường Sanh yếu ớt rêи ɾỉ một tiếng, lần nữa tỉnh lại.

Huyết Sát vươn phải, lập tức có người đặt thanh sát mới được nung nhỏ đặt trong tay hắn, âm hiểm cười trừ: “Trò này chơi không vui, có người nói rút đầu ngón tay còn đau hơn rút ruột, bây giờ chúng ta thử xem.”

“A….”

Đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân, máu theo đó từng giọt từng giọt chảy xuống, tụ trên mặt đất thành một vũng như đóa hoa.

“Một chút đau nhức, gia gia… Vẫn… Vẫn chịu được! A…”

“Đường chủ! Đường chủ! Không hay rồi!” Một tên đệ tử mặt hắc y lảo đảo chạy tới bên cạnh Huyết Sát.

Huyết Sát lạnh lùng nhìn hắn: “Chuyện gì ngạc nhiên như thế! Không quy củ!”

Người nọ khúm núm thối lui qua một bên, không dám nhiều lời. Huyết Sát rửa hai tay đầy máu, lập tức có đệ tử đưa khăn mặt sạch sẽ cho hắn, hắn nhìn thoáng qua Thường Sanh, nói: “Ngươi, đem hắn đi, hầu hạ hắn thật tốt!”

“Xảy ra chuyện gì, hoảng sợ như thế?” Huyết Sát vừa đi vừa hỏi.

“Khởi bẩm Đường chủ, Tử y tu la Diệp Phong đến Huyết Kiền Đường, đã tới cửa thứ mất, các huynh đệ không cầm cự được.”

“Cái gì?” Huyết Sát đứng lại, nói tiếp: “Nàng không đi Lăng gia bảo tìm người trong lòng, tới Huyết Kiền Đường làm gì?”

“Đường chủ! Đường chủ!”Một tên đệ tử cả người đầy màu thất tha thất thểu chạy tới bên cạnh Huyết Sát, run run nói: “Các huynh đệ ở cửa thứ hai trụ không được rồi!”

“Cái gì?” Huyết Sát biến sắc, tổng cộng Huyết Kiền Đường có ba cửa, thủ vệ đều do đích thân Huyết Sát tuyển chọn, cánh cửa sau vững chắc hơn cửa trước, nếu cửa thứ hai bị phá chứng tỏ võ công Diệp Phong tiến bộ vượt bật!

“Lập tức thông tri ‘Tứ sát’ để họ bảo hộ cửa thứ hai!” Huyết Sát một bên phân phó, một bên chạy ra ngoài.

Mùi máu tanh theo cuồng phong phiêu tán khắp nơi, một đường thi thể nằm đầy trên đất, mỗi một chiêu đều là chí mạng, thậm chí có người còn chưa kịp rút vũ khí, máu tươi nhuộm đỏ đường đi.

Cửa thứ hai và cửa thứ ba nằm ở khu đất trống, mười mấy đệ tử Huyết Kiền Đường đang vây công Diệp Phong, lúc này cả người nàng đều là máu, không biết của nàng hay của người khác. Mặt nàng âm lãnh, tử mâu phẫn nộ, tản ra u quang lạnh lùng, vô cùng quỷ dị, nhếch đôi môi, mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Thấy dáng vẻ nàng cười, lòng Huyết Sát cả kinh, hắn quá quen thuộc với nụ cười này, một người đang gϊếŧ chốc hăng say mới có thể cười như thế, khát vọng mùi máu tươi ẩn sâu trong nội tâm, lúc này ngoài trừ gϊếŧ, nàng sẽ không làm chuyện gì khác.

Diệp Phong như hắc long đang nổi giận, xuyên qua đám hắc y nhân, cúi đầu gầm lên, thấy người là gϊếŧ, Truy Hồn Kiếm Pháp mang theo khí phách tiêu diệt thiên địa, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Kiếm khí cường liệt cùng sát ý nồng đậm tản khắp mọi nơi, cái này so với cuồng phong còn đáng sợ hơn, thổi tới mặt dường như đao cắt.

Diệp Phong biết xông vào Huyết Kiền Đường không phải là thượng sách, nhưng nàng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, phải sống mới tìm được Yên nhi, mang theo ý niệm này, nên hạ thủ không chút lưu tình. Khi Tuyết Sát đâm vào ngực người cuối cùng, thần trí Diệp Phong hơi thanh tỉnh, còn không chờ nàng có cơ hội thở dốc, lập tức bị bốn người vây quanh, bốn người này hô hấp nhẹ nhàng, chính là bốn người ở viên nông gia hôm nọ, bản thân Diệp Phong biết hồi ác chiến không thể tránh được, mau mau điều chỉnh hô hấp, tay cầm chặt Tuyết Sát cùng bốn người giằng co, lấy tịnh chế động.

Huyết Sát đứng ở lầu hai cửa thứ ba, nhìn tu la không hề sợ hãi, lạnh lùng: “Diệp Phong, ngươi thật to gan, một mình người dám xông vào Huyết Kiền Đường!”

Diệp Phong nhìn cũng không nhìn hắn, cảnh giác  bốn người quanh mình, thanh âm băng lãnh: “Người đâu?”

“Ha ha ha… Giang hồ đồn đãi, Tử y tu la thân là nữ nhi nhưng lại có tình cảm với nữ nhi khác, không ngờ lại là thật! Vì hồng nhan trùng quan giận dữ, độc sấm Huyết Kiền Đường, thật sự làm Huyết Sát bội phục vạn phần a!”

“Bớt sàm ngôn! Ngươi giao người ra hay ta cướp người?”

“Đáng tiếc a đáng tiếc…” Huyết Sát tiếc hận lắc đầu: “Giang hồ đệ nhất mỹ nhân không ở Huyết Kiền Đường.”

“Hanh! Nếu ngươi không muốn giao ra đây, ta không thể làm gì khác là đoạt!” Nói xong huy kiếm tấn công bốn người.

“Chậm đã! Xác thực nàng không ở Huyết Kiền Đường, ta phụng mệnh Ma Tôn, đem Lăng Tinh rời khỏi Tử Vũ Môn, Lăng Tinh thèm nhỏ dãi nhan sắc của Sở cô nương, Ma Tôn liền đồng ý đem Sở cô nương tặng cho hắn, cho nên Lăng Tinh đã đem Sở cô nương về Lăng gia bảo.”

Thân thể Diệp Phong chấn động, thanh âm khẽ run: “Có thật không?”

“Tuy Huyết Sát là người Ma Giáo nhưng không làm việc thấp hèn.”

“Hảo! Tạm thời tin ngươi!” Diệp Phong huy kiếm vào vỏ, rời đi.

Huyết Sát híp hai mắt lại, sát khí lộ rõ: “Ngươi gϊếŧ nhiều người của ta như vậy, muốn đi là đi sao?”

Diệp Phong lạnh lùng nhìn lướt qua bốn người, trầm giọng nói: “Nếu ta nhất định phải rời đi, ngươi muốn sao?”

“Ha ha… Huyết Kiền Đường không phải Lôi Chấn sơn trang, mà ngươi muốn đến thì đến, nói đi là đi! Bất quá…”

“Bất quá thế nào?”

“Hôm nay ta để người rời đi, đồng thời muốn nói cho người biết thêm một chuyện, Lăng Hải lãnh đạo lục đại phái đến Lôi Chấn sơn trang rồi, hiện tại ngươi chạy về có thể còn kịp!”

“Đa tạ! Cáo từ!” Diệp Phong không quay đầu xoay người rời đi.

“Đường chủ! Cứ thế thả nàng đi? Nàng gϊếŧ rất nhiều huynh đệ của chúng ta!”

Huyết Sát khoát tay áo, lạnh lùng nói: “Ma Tôn có lệnh, người này còn có tác dụng, không thể tổn hại tính mệnh nàng, không ngờ chỉ một thời gian ngắn công lực nàng lại mạnh như vậy! Nhưng nợ máu này, sớm muộn gì Huyết Kiền Đường cũng đòi lại.”

Diệp Phong qua loa kiểm tra vết thương trên người, tuy chỉ là ngoại thương, có vài chỗ rất sâu, nhất là nhát chém sau lưng, nếu không xử lý, có thể dẫn hàn độc phát tác, nhưng hiện tại không có thời gian, tùy tiện tìm một nhà nông, đơn giản xử lý, chờ máu không còn chảy, lập tức nhảy lên ngựa.

Bốn chân Trục Phong sinh gió, nhanh như thiểm điện, Diệp Phong không ngừng thúc rơi, một bên suy tư: Thân phận nàng cả giang hồ đều biết, tất nhiên Lăng Hải muốn trảm thảo trừ căn, hơn nữa nàng còn gϊếŧ Ngô Kiếm, chắc chắn hắn không từ bỏ ý đồ, nhưng không ngờ lại ra tay nhanh như vậy. Không biết cha và bọn Tiểu Ngôn Tiểu Ngữ thế nào, hẳn Yên nhi không nguy hiểm tính mệnh, đành phải về trang trước mới đi tìm Yên nhi. Từ đây về Lôi Chấn sơn trang với tốc độ Trục Phong phải cần một ngày một đêm, mong về trước khi lục đại phái đến.

Mưa phùn phiêu khởi, còn có xu thế gia tăng, nhưng Diệp Phong không dám chậm trễ, hung hăng quất mông Trục Phong…

-----------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phong vân khởi giang hồ biến ( Nhị )

Phong vân khởi giang hồ biến ( Tam )

Ta đây cũng viết được rồi

Đại gia tưởng thoáng cái yêu thương hoàn ni?

Chính một điểm một điểm thừa thụ?

Cấp ta đây chút ý kiến đi…..