Giang Hồ Kiếp

Chương 45: Cứu người

Khí trời mát mẻ, không còn nóng bức của mùa hạ, làm người nhẹ nhàng khoan khoái, gió mang theo khí tức mùa thu nồng đậm thổi qua rừng cây, tiếng lá xào xạc như dàn giao hưởng.

Đường lộ rộng rãi, nhóm người mặc trang phục giang hồ thong thả di chuyển, một nam tử dáng vẻ thư sinh cưỡi ngựa xám trắng, theo sau là đôi thiếu niên song sinh đánh mã xa, tiếp là hai đại hán cưỡi ngựa chia làm trái phải hai bên mã xa, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn bốn phía, sau lưng con hắc mã, nhàn nhã đi chơi, trên trán người hay cưỡi hắc mã có hỏa diễm rõ ràng, vừa nhìn thấy cảnh này ai cũng biết là đoàn người của Tử y tu la.

Cứu đệ nhất mỹ nữ Sở Yên, làm hai chữ Diệp Phong truyền khắp võ lâm từ đó Tử y tu la được sinh ra, vụ án diệt môn càng khiến người khϊếp đảm, khiến minh chủ võ lâm phải ra tru sát lệnh, người không chết không thôi, đại chiến ở phái Thanh Vân, người này bộc lộ tài năng, giải vây trong lúc nguy cấp, không ai phân biệt nàng chính hay tà; Cộng thêm thân phận Thiếu trang chủ Lôi Chấn sơn trang, hậu thuẫn quá lớn mạnh, làm mọi người phải kiêng kỵ; Gần đây còn cùng Lãnh Nguyệt Cung sánh vai đẩy lùi Ma Giáo, biểu hiện cùng Lãnh cung chủ quan hệ không bình thường.

Tất cả các mối quan hệ phức tạp, phía sau mỗi quan hệ đều có lực lượng không thể khinh thường, hành vi tùy tâm tùy ý, mỗi lần nàng hành động đều gây ra những chuyện chấn động võ lâm.

Nhưng nhân vật chính trong toàn bộ những sự kiện trên, lúc này đang thư thích nằm trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, chỉ cần hé môi, liền có người lột da nho hoặc quất bỏ vào miệng, sự thoải mái của nàng làm một số người bất mãn.

"Tiểu thư, sao lại sủng hắn như thế? Cẩn thận dưỡng ra tên bạch nhãn lang!" Nhu nhi ôm đồm dĩa trái cây nhìn Sở Yên nhét quýt vào miệng Diệp Phong.

Sở Yên nhẹ nhàng lắc đầu, lại bỏ thêm một miếng vào miệng nàng, mỉm cười không nói.

"Có người ghen tị!" Diệp Phong thay đổi tư thế thoải mái khác, híp hai mắt nhìn Nhu nhi, bày ra biểu tình không sợ chết.

"Ngươi... Ngươi đừng quá đáng!" Nhu nhi bị chọc tức điên lên, hai mắt gần như phun ra lửa.

"Ai u, Nhu nhi muội muội không nên tức giận a! Ta cho ngươi ăn được rồi chứ?" Nói xong liền xoay người ngồi dậy, tiếp nhận quýt trong tay Sở Yên, nhẹ nhàng lắc lắc, đưa tới miệng Nhu nhi: "Nào, Nhu nhi muội muội mở miệng ra!"

Nhu nhi hồ nghi nhìn nàng, thể hiện rõ ngươi mà tốt như vậy sao? Thật khó tin!

Diệp Phong mở to hai mắt thể hiện mình vô tội, ủy khuất nói :"Cho ngươi, ngươi lại không ăn, thật oan uổng quá!" Nói xong lại đưa quýt tới miệng Nhu nhi lần nữa: "Ta thật tình a..."

"Cũng còn biết chuyện!" Vẻ mặt Nhu nhi đắc ý, há miệng ra, ngay thời khắc quýt sắp sửa vào miệng thì Diệp Phong trở tay bỏ vào miệng mình.

Diệp Phong một bên nhai một bên nói: "Ta thật tình... Không muốn cho ngươi ăn! Ha ha ha..."

"Diệp Phong! Ta không để ngươi yên!" Bên trong xe ngựa truyền ra tiếng gầm lớn, người ở xa vẫn cảm nhận rõ sát khí, không khỏi rùng mình.

"Ha ha ha... Yên nhi cứu mạng a! Cọp mẹ muốn ăn thịt người..."

"Ngươi câm miệng!"

Nhìn Diệp Phong khôi phục dáng vẻ vui cười ngày xưa, Sở Yên âm thầm thở dài một hơi, chỉ là bi thương phía sau tiếng cười đó vẫn làm nàng đau lòng không gì sánh bằng, nàng là người như vậy, thà đem tất cả thống khổ giấu thật sâu dưới đáy lòng, cũng không muốn những người bên cạnh lo lắng cho mình.

Nghe tiếng cười bên trong xe truyền ra, mấy người bên ngoài không khỏi nâng khóe miệng, phiền muộn trong lòng bay mất, còn gì hài lòng hơn thế này đây?

"Nhất đại ca, dù sao nhàn rỗi không có việc gì, không bằng ngươi nói cho ta nghe một chút chuyện trên giang hồ đi? Tiểu Ngữ chơi đùa  mã tiên trong tay, nhìn bóng lưng phía trước nói.

"Hảo! Hôm nay ta liền khoe khoang một lần, cho hai tên tiểu quỷ các ngươi có thêm kiến thức! Vậy nói về năm loại chí độc đi, trên giang hồ có năm loại độc nghìn vạn lần không được đυ.ng đến, các ngươi biết là gì không?"

"Không biết, là cái gì?" Mạc Ngôn nhanh chóng lên tiếng.

"Đứng thứ năm trong danh sách chính là Tiêu Dao Tán của Tử Vũ môn, độc này có thể nói là đệ nhất cương cường trong thiên hạ, có hai phương pháp để giải loại độc này, thứ nhất là dùng giải dược, thứ hai là nam nữ quan hệ, âm dương điều hòa. Nếu trong vòng mười hai canh giờ không giải được độc này, gân mạch toàn thân người trúng độc mạnh bao mà chết, giang hồ nghe tới Tiêu Dao Tán như có tật giật mình. Vô luận ngươi là nữ cường thế nào, con người sắt đá ra sao, một khi trúng Tiêu Dao Tán sẽ biến thành người khác. Rất nhiều tán khách giang hồ vì độc này, khí tiết khó giữa, phải đầu nhập Ma Giáo."

"Nghĩ không ra Ma Giáo vô sỉ dùng thủ đoạn đê tiện như thế!" Tiểu Ngữ căm giận.

Nhất Long cười khẽ: "Đứng thứ tư chính là Lam Mị Đường môn, một khi trúng độc này, thấy máu tức dong, người trúng độc không quá một khắc sẽ hóa thành bãi nước mủ, so với phấn hóa thi càng khó phòng bị hơn, là chấn sơn chi bảo của Đường môn. Thứ ba là Huyền Băng chưởng của Huyết Sát, hàn độc là loại kịch độc mãn tính, khi độc phát thì như hầm băng, hàn ý không chịu nổi, võ công cao tới đâu cũng chỉ sống không quá hai năm, hàn độc ở trong cơ thể tích lũy từng ngày, xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, sẽ bị đông thành người băng. Loại độc này chỉ có Y thánh Tiêu Lưu Vân mới giải được."

"Đứng thứ hai trong danh sách là gì?"

"Đó là độc Phệ Tâm, người trúng độc thì đêm trăng tròn, sẽ bị thôn phệ, tâm quặn đau, sống không bằng chết, nếu không dùng giải dược, thì thất khiếu chảy máu đến chết, tử trạng cực kỳ kinh khủng."

"Vậy lợi hại nhất là loại độc nào?" Diệp Phong ở trong xe ngựa thò đầu ra hỏi, bốn loại trước đã quá lợi hại, thật không biết loại độc nhất như thế nào.

"Đứng đầu trong danh sách chính là cổ độc ở Tây Vực, có người nói ai trúng độc tâm trí sẽ u mê, bị người hạ cổ khống chế. Bất quá đây chỉ là lời đồn giang hồ mà thôi, vẫn chưa gặp người bị trúng cổ chân chính."

"Nga!" Bị người khống chế? Vậy chẳng phải trở thành con rối sao? Kêu đi gϊếŧ ai phải gϊếŧ người đó? Quả thực là công cụ gϊếŧ người! Quá kinh khủng! Diệp Phong âm thầm nghĩ, bất quá vẫn may vì chưa có ai trúng cổ.

"Hu!" Nhất Long quát nhẹ, đưa tay cản mã xa: "Có sát khí!"

Mọi người lập tức đề phòng, Thiết Thắng rút đơn đao khỏi võ, chú ý rừng cây phía trước, Giang Côn cần thiết sạn hoành thủ thế trước ngực, nghiêng tai lắng nghe, Mạc Ngôn, Mạc Ngữ nhìn nhau, đặt tay lên chuôi kiếm, vẻ mặt cảnh giác.

"Ở phía trước! Đi xem!" Diệp Phong quát nhẹ, người rời khỏi mã xa, vững vàng rơi trên người Trục Phong: "Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ tiếp tục đánh xe, Thiết đại ca, Giang tam ca bảo vệ hai bên, Nhất nhị ca bộc hậu!"

"Dạ!" Mọi người đồng thời kêu lên.

Mùi máu tanh từ bên trái khu rừng truyền đến, càng ngày càng đậm, nhưng không có âm thanh tranh đấu, mấy người đi tới, liền thấy hơn mười cổ thi thể nằm la liệt trên đất, có người Ma Giáo, có người không biết thuộc môn phái nào.

Thiết Thắng xoay người xuống ngựa, nhìn mấy cổ thi thể, nhìn Diệp Phong nói: "Thiếu trang chủ, là môn nhân Tán Khách!"

"Tán khách môn? Đây là môn phái nào?"

"Thiếu trang chủ có điều không biết, Tán Khách môn là môn phái được thành lập gần đây, 'Tiên tà vương' Thường Sanh tự nhận Môn chủ, mượn hơi các tán khách trên giang hồ cùng nhau chống đỡ Ma Giáo." Nhất Long vội vàng giải thích.

"Còn có Dạ Kiếm phường!" Giang Côn chỉ vào một thi thể nói.

"Thế nào mà Dạ Kiếm phường lại ở đây?" Diệp Phong cũng xoay người xuống ngựa, thi thể còn ấm.

"Nhất nhị ca, ngươi thấy thế nào?"

"Với nhiệt độ thi thể, hẳn là chết cách đây một canh giờ, đây là thủ pháp của 'Quỷ kiến sần' Tiếu Chớ."

"Không sai! Nhận thức các huyệt rất chuẩn, chân khí thẳng đến kinh mạch, là Tiếu Chớ không thể nghi ngờ!" Thiết Thắng khẳng định.

"Sao Tán Khách môn lại ở cùng Dạ Kiếm phường?"

"Thiếu trang chủ, chỗ này không thích hợp ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Nhất Long nhìn bốn phía yên tĩnh, lo lắng nói, chắc người Ma Giáo vẫn chưa đi xa, nếu bọn họ dùng chiêu hồi mã thương, thì phiền phức.

"Hảo! Tới trước xem động tĩnh!" Mọi người phi thân lên ngựa, đẩy nhanh tốc độ.

"Thiếu trang chủ, Dạ Kiếm phường là đệ nhất Chú Kiếm sơn trang, có 'Thiên hạ chi kiếm, giai ra Dạ Kiếm phường', Phường chủ Dạ Ổ Hà chính trực, kỹ thuật rèn kiếm là thiên hạ đệ nhất, bí phương luyện kiếm tương truyền đời đời, hôm nay lại được Dạ phường chủ cải tiến, kỹ thuật còn hơn thế nữa, từ trước đến nay Ma Giáo thèm nhỏ dãi, nếu hắn bị người Ma Giáo bắt đi, chắc chắn là tổn thất lớn của võ lâm." Nhất Long ngưng trọng nói.

"Theo lời Nhị ca nói, có thể Dạ phường chủ bị người Ma Giáo bắt đi?" Diệp Phong nghi hoặc nói, thân là Phường chủ lẽ nào đánh không lại Tiếu Chớ.

"Thiếu trang chủ có điều không biết, người của Dạ Kiếm phường chủ yếu tập trung rèn kiếm, không hề coi trọng võ công, hơn nữa theo thuộc hạ biết, trong số những thi thể có quản gia Dạ Kiếm phường, e Dạ phường chủ thật sự gặp bất trắc."

"Thiếu trang chủ, không bằng chúng ta đuổi theo đi, hảo hảo giáo huấn bọn họ một phen!" Giang Côn giơ vũ khí trong tay nói.

"Hảo! Nếu có duyên gặp gỡ, không thể nhắm mắt làm ngơ." Diệp Phong gật đầu nói.

"Tiếu Chớ là người cực kỳ kiêu ngạo, hôm nay lại dựa hơi Ma Giáo, càng không xem ai ra gì, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ đi đường chính, không bằng chúng ta đi đường nhỏ, có thể cản trước bọn họ." Nhất Long chỉ vào đường nhỏ bên trái, nói tiếp: "Nhưng đường này không biết mã xa đi được không, sợ rằng Sở cô nương phải chịu khổ một chút."

"Sở Yên không ngại, bỏ mã xa thay ngựa đi." Sở Yên từ trong xe ngựa chui ra.

Diệp Phong cùng Sở Yên ngồi chung con ngựa, Nhu nhi do Mạc Ngôn chiếu cố, đợi mọi người sắp xếp ổn thõa, Diệp Phong hét một tiếng: "Truy!" Hai chân dùng sức kẹp bụng ngựa, Trục Phong tê dài một tiếng, chạy như bay.

Cách đó không xa đúng thật có một mảnh phong lâm, cây lá xanh biếc, biểu hiện sức sống mãnh liệt, phất hạ dưới làn gió thổi.

Khó có được yên tĩnh lại bị một tràng tiếng vó ngựa phá vỡ, hơn mười con tuấn mã bay nhanh tới, người dẫn đầu ước chừng hơn ba mươi tuổi, bạch diện không cần, huyệt Thái dương nổi lên, hai mắt để lộ hung quang, một thân áo bào tro, bên hông treo bút phán quan được tinh chế tỉ mỉ, đây chính là 'Quỷ kiến sầu' Tiếu Chớ. Phía sau có hơn mười đệ tử Ma Giáo, mặc hắc bào, mang theo mặt nạ dáng dấp quỷ dị, thoạt như sứ giả dưới địa ngục.

"Thêm nửa ngày sẽ đến Huyết Kiền đường, các huynh đệ mau lên." Tiếu Chớ không thèm quay đầu, hét lớn.

"Dạ!"

"Tiếu tam, nhìn lão già này còn hơi thở không? Nếu hắn chết, Ma Tôn sẽ không tha cho chúng ta."

Nam tử phía sau, đấm nhẹ vào người ghé mình nằm úp trên lưng ngựa rồi nói: "Đại ca yên tâm, chưa chết!"

"Ân! Thật ra hắn đúng là nam tử hán, không biết rơi vào tay Huyết Sát còn có thể mạnh miệng như thế không?" Nhớ lại thủ đoạn Huyết Sát đối xử với phạm nhân, hắn không nhịn được rùng mình. Khoảng thời gian trước, bắt vài tên tán khách giang hồ, trong đó có một tên sống chết không chịu đầu hàng, lúc nào cũng chửi ầm lên, Huyết Sát liền ra lệnh cắt bỏ ngón chân và ngón tay hắn, sau đó cắt luôn hai lỗ tai, móc hai mắt, rõ ràng một người đang sống sờ sờ, cuối cùng cạn máu mà chết, những người khác thấy thế, toàn bộ đầu hàng. Quan trọng hơn là dáng vẻ Huyết Sát tươi cười mới khiến hắn gặp ác mộng, nhìn máu chảy đầm đìa lại giống đang thưởng thức phong cảnh đẹp, vẻ mặt say sưa.

Người nắm trên lưng ngựa, hai tay buông xuôi, sắc mặt trắng như tờ giấy, trên người vết máu loang lổ, hiển nhiên bị trọng thương, hấp hối.

"Đại ca, người của Tán Khách môn có thể tìm chúng ta gây phiền phức không?"

"Tán Khách môn? Hanh! Một đám ô hợp, không cần phải lo!" Tiếu Chớ hừ lạnh một tiếng, chẳng xem ai ra gì nói: "Lăng gia bảo cũng phải thỏa hiệp với Ma Tôn, các môn phái khác có tư cách gì đối kháng?"

"Ha ha ha..." Một trận cười to từ đỉnh đầu truyền đến, mang theo sát ý nồng đậm, nghe vào tai, lông tơ lập tức dựng đứng.

"Hu!" Tiếu Chớ vội vàng kéo dây cương, ngựa bất an lắc lư qua lại không ngừng.

"Ai? Đừng tiếp tục giả thần giả quỷ!"

"Ta!" Vừa dứt lời, một thân ảnh tử sắc thả nhẹ xuống trước mắt mọi người, bóng lưng gầy yếu nhưng mang theo sát khi vô tận, khiến ai ai cũng cảm thấy áp lực cực lớn.

"Ngươi là người phương nào!" Tiếu Mạc Nhất Thanh quát lạnh.

"Tiếu tiền bối thực sự là quý nhân hay quên, lẽ nào không còn nhớ chuyện ở Lãnh Nguyệt Cung?"

Nhìn gương mặt tuấn tú chậm rãi quay người lại, lãnh khí bên trong tử mâu bức người, lòng Tiếu Chớ cả kinh, bật thốt: "Là ngươi!"

"Không sai! Tại hạ chính là Tử y tu la Diệp Phong!" Khóe miệng Diệp Phong hơi giương lên, tà tà cười.

Đệ tử Ma Giáo nghe danh hào này, đều chột dạ, sao người này cứ như âm hồn không tiêu tan, chỉ cần nơi nào có Ma Giáo, thì có thân ảnh của Tử y tu la, hơn nữa người này gϊếŧ người không chớp mắt, hắn tựa như ma chú, ám trên đầu đệ tử Ma Giáo, thế nào cũng không bỏ xuống được.

"Ngươi muốn gì?" Tiếu Chớ tự giác nuốt nước bọt, giọng run run. Nhớ lại trần chiến ở Lãnh Nguyệt Cung, tràng diện máu tanh tái hiện trước mắt, tử mâu tản ra ánh sáng dã thú không có bất cứ tình cảm gì, mà bản thân chính là con mồi, không có sức lực phản kháng.

"Không có gì." Diệp Phong nhìn mặt Tiếu Chớ, nhún vai: "Chỉ là muốn cùng ngươi bàn luận chút chuyện."

"Cái gì?" Tiếu Chớ cũng tăng cường đề phòng, vận chân khí đến cực hạn, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến.

Diệp Phong chỉ chỉ người trên lưng ngựa Tiếu Tam: "Nghe nói Dạ phường chủ có kỹ thuật rèn kiếm đệ nhất, tại hạ vẫn chưa có binh khí hợp tay, muốn mời tiền bối giúp ta rèn một thanh kiếm. Bất quá ngươi yên tâm, chờ ta dùng xong lập tức đem người trả lại ngươi. Thế nào?"

Nhìn Diệp Phong bày ra dáng vẻ chân thành vô hại, ngữ khí thương lượng, giống như không đáp ứng nàng chính là bản thân sai, nhưng sát khí trên người lại vừa vặn tương phản. Tiếu Chớ nhìn Diệp Phong, lại nhìn Dạ Ổ Hà trên lưng ngựa, vẻ mặt không cam lòng.

"Đương nhiên, ngươi không đồng ý cũng không sao!" Diệp Phong giơ tay nâng cằm, đi qua đi lại thông thả làm như đang nghĩ đối sách, sau đó ngẩng đầu lên, chống lại hai mắt Tiếu Chớ, lạnh lùng: "Ta cho ngươi chọn. Một là mất người nhưng mạng còn, hay đánh mất người nhưng mạng cũng không còn?"

Tiếu Chớ cả kinh, suy nghĩ chốc lát nói: "Thả người, chúng ta đi!"

"Đại ca!" Tiếu Tam thấy Diệp Phong chỉ có một mình, không biết tại sao Tiếu Chớ sợ hắn như vậy, còn nghe lời hắn ngoan ngoãn thả người, trong lòng không cam.

"Thả! Đi!" Tiếu Chớ quét dẹp đường, kẹp chặt bụng ngựa, chạy vòng qua người Diệp Phong.

"Dạ!" Tiếu Tam hung hăng đẩy Dạ Ổ Hà xuống đất, đuổi theo, đi chưa xa, hắn liền thét lên một tiếng đau đớn, tay ôm chặt lỗ tai, ngã xuống ngựa!

"Bất kính với Dạ tiền bối, đây là giáo huấn giành cho ngươi! Cút!"

Tiếu Tam không dám nhiều lời thêm, chật vật bò lên lưng ngựa, chỉ chốc lát biến mất không thấy bóng dáng.

Nhìn người đi xa, Diệp Phong khinh xuy một tiếng, mọi người liền xuất hiện, bất đắc dĩ nói: "Nhìn ta kinh khủng như vậy sao? Vốn nghĩ có thể đánh nhau một trận."

"Diệp Phong, không được nói bản thân như thế, cũng không nên gϊếŧ người, được không?" Sở Yên đi tới bên cạnh nàng nhẹ giọng, biểu tình của nàng khi nãy quả thật khiến người khác run như cầy sấy, dù ở rất xa cũng cảm nhận được lệ khí trên người nàng, so sánh mà nói, ai ai cũng thích dáng vẻ cợt nhã của nàng hơn.

"Ha ha, ta chỉ dọa bọn chúng mà thôi. Ta hứa với nàng, không gϊếŧ người lung tung." Diệp Phong vội vàng đưa ra lời thế son sắt.

"Diệp đại ca, Dạ phường chủ thụ thương rất nghiêm trọng, chúng ta phải tìm đại phu ngay!" Mạc Ngôn chạy tới, nói với Diệp Phong.

"Mau đi xem một chút."

Diệp Phong khom lưng kiểm tra thương thế, mạch tượng yếu ớt, tim đập bất ổn, khí tức như có như không, xem ra nội thương rất nặng, Diệp Phong vội vàng đưa một cổ chân khí vào người hắn, giúp hắn bảo vệ tâm mạch: "Bao lâu nữa thì đến Thanh Xa Thành?"

"Phía trước là Ngũ Thành, e phải hai ngày nữa mới đến được Thanh Xa Thành, có điều Huyết Kiền đường không xa nơi này, sợ Huyết Sát sẽ dẫn người truy tới." Nhất Long lo lắng.

"Không quản được nhiều như vậy, trước tiên cứu người quan trọng hơn! Tới Ngũ Thành tìm một chỗ nghỉ chân, chờ thương thế Dạ tiền bối chuyển biến tốt mới đi tiếp! Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, các ngươi lập tức quay về Lôi Chấn sơn trang, nói cho cha ta biết, để hắn phái người đến tiếp ứng."

"Hảo! Diệp đại ca yên tâm, chúng đệ đi nhanh về nhanh!" Mạc Ngôn Mạc Ngữ xoay người lên ngựa, nhanh chóng chạy theo hướng Thanh Xa Thành.

Nhất Long mượn một mã xa lớn, để Dạ Ổ Hà, Sở Yên và Nhu nhi ngồi bên trong, Diệp Phong đầu đội áo choàng, làm xa phu, Trục Phong tiêu chí quá mức rõ ràng, không thể làm gì khác đành thả nó ở ngoại thành, Trục Phong nhận chủ không sợ mất, đoàn người lặng lẽ tiến vào thành. Vì yểm nhân hiểu biết, liền tìm chỗ dân trạch làm nơi đặt chân, nhờ nông gia tìm đại phu bắt mạch cho Dạ Ổ Hà.

Sáng sớm không khí tươi mát không gì sánh được, Diệp Phong ở trong viện duỗi thắt lưng, vặn eo. Nông viện này không lớn, xung quanh không có người, đây cũng là nguyên nhân Diệp Phong chọn chỗ này, ba gian giữa đều tặng cho đoàn người của Diệp Phong, chủ nhân Lý thúc ở sương phòng phía Đông, trong nhà tổng cộng có năm nhân khẩu, Lý thúc, Lý thẩm, nhi tử Lý Đại Ngưu, con dâu Lý tẩu, còn có một tôn tử gần một tuổi, lưỡng gian Tây sương dùng để chất tạp vật, một gian làm trù phòng, toàn bộ tiểu viện giản đơn sáng sủa, lộ ra khí tức ấm áp nồng đậm, Diệp Phong thích nông thôn yên tĩnh, thuần phác, ngủ cũng ngon giấc hơn.

"Xin chào công tử!" Lý tẩu quét sân bắt chuyện với Diệp Phong, sau lưng là nhi tử đang ngủ say.

"Chào Lý tẩu! Ta giúp ngươi."

"Cảm tạ công tử a."

"Lý thúc và mọi người đâu?"

"Cha và Ngưu ca ra đồng, hiện tại là mùa thu hoạch, không thể làm lỡ canh giờ. Bà bà thì ra ngoài hái rau, bằng hữu của ngươi mới vừa tỉnh, bà bà nói gϊếŧ gà mái, để hắn bồi bổ thân thể."

"Cảm tạ Lý tẩu!" Diệp Phong vui vẻ.

Đúng lúc này, trên lưng truyền đến tiếng hài tử khóc oa oa, Lý tẩu cười nói: "Khẳng định là đói bụng." Vừa nói vừa đi vào viện thạch, Diệp Phong giúp Lý tẩu xách mấy thùng nước đem vào trù phòng đổ đầy lu, lúc này vừa hay tiểu tư kia ăn no, mở to hai mắt đen bóng, hiếu kì nhìn bốn phía.

"Lý tẩu, hài tử này thật đáng yêu!" Diệp Phong lấy tay chỉ chỉ má phúng phính của hắn, cười nói: "Tên là gì a?"

"Lý Tráng, cha hắn nói muốn sau này hắn lớn lên cường tráng, đảm đương được mọi việc. Đúng không, Tráng Tráng?" Lý tẩu nhìn nhi tử trong lòng, vẻ mặt hạnh phúc, hài tử phát ra âm thanh y y nha nha, như đang trả lời nàng.

"Lý tẩu, hắn hiểu a! Ngươi xem, hắn đáp ứng!" Diệp Phong dường như phát hiện tân đại lục lớn, vẻ mặt hưng phấn.

"Ha ha... Công tử có muốn ôm Tráng Tráng hay không?" Nhìn Diệp Phong rất thích hài tử, Lý tẩu cười hỏi.

"Không không không..." Diệp Phong lập tức phe phẩt hai tay từ chối, nàng cho rằng sinh mệnh tiểu hài tử yếu ớt nhất, mềm, nho nhỏ, mặc dù rất thích hài tử, nhưng tới bây giờ vẫn không dám, sợ bản thân mình làm tiểu sinh mệt bị thương.

"Không sao, có vẻ Tráng Tráng rất thích ngươi." Lý tẩu đưa hài tử cho Diệp Phong, cổ vũ nói.

"Ta... Có thể chứ?" Diệp Phong nhìn tiểu tử còn trong tã lót, tràn ngập chờ mong, nhưng lại không dám ôm lấy.

"Được, tay phải đặt ở đây... Nâng chỗ này... Đúng! Chính là như vậy!"

Dưới sự chỉ dạy của Lý tẩu, Diệp Phong cẩn cẩn dực dực ôm tiểu bất điểm vào ngực, động cũng không dám động, rất sợ làm hắn bị thương. Tiểu sinh mệnh thấy gương mặt xa lạ, nhưng không có sợ, trái lại hiếu kỳ nhìn Diệp Phong, vươn tay mập mạp nhỏ bé, muốn nắm tóc trước ngực nàng. Diệp Phong đem ngọc bội Kỳ Lân trong ngực lấy ra cho hắn chơi đùa, chiếm được đồ chơi, Tiểu Lý Tráng vui vẻ ra mặt, cười khặc khặc...

"Lý tẩu! Lý tẩu! Ngươi mau nhìn, mau nhìn! Hắn nhìn ta cười! Ha ha ha... Hắn cười với ta!" Diệp Phong giống như có được bảo vật, cười hài lòng còn hơn cả hắn.

"Ha ha ha..." Lý tẩu nhìn Diệp Phong hưng phấn, thoải mái cười: "Lần đầu tiên công tử ẵm hài tử? Vẫn chưa thành thân sao?"

"Ách..." Mặt Diệp Phong đỏ lên, rầm rì không trả lời.

"Ha hả, không cần xấu hổ. Vị cô nương kia là hôn thê của công tử?"

"Hắc hắc..."

"Ta thấy cô nương kia thực sự thích ngươi a, không thể phụ nhân gia, với nữ nhân điều hạnh phúc nhất là tìm được nam nhân của chính mình, kiên định cùng nhau vượt qua cả đời, dù có khổ một chút cũng cảm thấy mỹ mãn."

Lời ấy dường như tiếng sấm rền nổ tung trong lòng Diệp Phong, dáng tươi cười cương trên mặt, nữ tử đều muốn tìm nam tử làm bạn đời sao? Yên nhi cũng sẽ như vậy? Thân phận thực sự vẫn chưa giải thích rõ với nàng, mà bản thân càng lún càng sâu, còn nàng e từ lâu đã nhận định rõ ràng, thế nhưng vạn nhất nàng biết rõ chân tướng, biết người nàng luôn thích là một nữ tử, có thể hay không... Vừa nghĩ đến khả năng này, mặt Diệp Phong thoáng chốc trắng bệch, cần phải thẳng thắn, bất luận kết quả thế nào cũng sẽ đối mặt, trở về Lôi Chấn sơn trang nhất định tìm nàng nói rõ.

"Công tử? Công tử?"

"Sao?" Diệp Phong từ trong trầm tư giật mình tỉnh giấc.

"Ha hả... Tráng Tráng đang ngủ, ta muốn đem hắn vào phòng."

"Nga!" Lý Tráng trong lòng không biết ngủ từ lúc nào, trong miệng vẫn ngậm ngọc Kỳ Lân, thỉnh thoảng chép chép miệng vài cái, rất khả ái. Diệp Phong cẩn thận giao hắn cho Lý tẩu, nhưng vẫn sững sờ tại chỗ.

Sở Yên đem tất cả thu hết vào đáy mắt, hai người một lớn một nhỏ tươi cười, sáng sớm ánh dương chiếu rọi xuống, xán lạn không gì sánh được, nàng cười so với tiểu sinh mệnh còn mang tính trẻ con hơn, có điểm ngây ngốc, cộc lốc. Không nghĩ tới thân là Thiếu trang chủ, không những không kiêu căng, mà đối với nông gia lại thân thiết như thế, mới thức dậy được chứng kiến một màn ấm áp như thế, tâm tình cũng theo đó sung sướиɠ hơn. Cũng không hiểu tại sao biểu tình hắn lại đột ngột thay đổi, một cảm giác không thể dùng một hai lời nói có thể diễn tả được, đó là sợ hãi cùng bi thương phát sinh từ đáy lòng, vì sao bản thân thống khổ lại không muốn chia sẻ, lẽ nào hắn thực sự không rõ tâm ý của nàng? Đến tột cùng khi nào hắn mới mở lòng để nàng được bước vào, chạm đến phần ưu thương không cần thiết kia.

"Diệp lang." Sở Yên ôn nhu gọi người đang đứng đờ ra đó.

"Ân?" Diệp Phong mờ mịt nhìn qua... Đυ.ng được hai tròng mắt thân thiết, nghi vấn trong lòng tái khởi, có khả năng nàng chấp nhận mình không? Nếu có, Diệp Phong nguyện ý dùng sinh mệnh đổi lấy.

Diệp Phong nhẹ nhàng tựa đầu trên vai gầy yếu của Sở Yên, ngửi được mùi thơm ngát quen thuộc, yếu ớt hỏi: "Yên nhi, nếu ta làm chuyện gì có lỗi với nàng, nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?"

Sở Yên chua xót, chẳng lẽ vì Lãnh cung chủ, nữ tử lãnh diễm, kiêu ngạo kia sao? Nàng mỉm cười: "Sẽ."

"Thiếu trang chủ..." Giang Côn từ trong phòng chạy ra, thấy một màn trước mắt, đem lời nói vội vàng nuốt ngược trở vào, lén lút lui về trong phòng.

"Lão tam, Thiếu trang chủ đâu?" Thiết Thắng nhìn Giang Côn quay lại một mình, kỳ quái hỏi: "Ngươi không nói với hắn, Dạ phường chủ tỉnh?"

"Muốn đi thì ngươi tự mình đi đi, thế nào ta cũng không đi!"

"Ngươi..."

"Đại ca, mặc kệ lão tam, đợi lát nữa cũng không sao." Nhất Long bưng chén thuốc ở ngoài bước vào, tình cảnh tốt đẹp như thế, sao lại đi quấy rối?

.........................