Giang Hồ Kiếp

Chương 41 - Đắc cùng phụ

Tà dương như máu, nhiễm đỏ đám mây trên cao, ánh đỏ bao trùm vạn vật trên mặt đất, cánh hoa hải dưới mặt trời chiều gia tăng thêm vài phần quyến rũ, vài phần xinh đẹp.

Một thân ảnh bạch sắc đứng ở chỗ cao, ngắm nhìn phương xa, gió núi thổi qua, bạch y phiêu phiêu, khinh vũ phi dương, giống tiên tử hạ phàm, khuôn mặt trắng noãn được bịt kín một tầng hồng sa, phá lệ kiều mị.

Thiếu niên phía sau mặc dù quần áo tả tơi nhưng khí tức vẫn hiên ngang như trước. Từ chỗ này nhìn tới, đàn sơn liên miên phập phồng, sơn vụ lượn lờ, dường như tiên cảnh, phía trước biển rừng rộng mở, bầu không khí hùng tráng tang thương, nhất là khi hùng ưng lao ra biển rừng, thẳng lên đám mây, tiếng kêu vang vọng khắp nơi, mùi thơm nhàn nhạt theo gió phiêu khắp mọi nơi, khiến người như si như say.

Phong cảnh như bức tranh, bạch y đứng đó tô điểm thêm phần rực rỡ, hai mắt thiếu niên nhu tình như nước, không biết đang say phong cảnh hay say người...

Thiếu niên tiến tới trước hai bước, ôm eo nhỏ bạch y, nói nhỏ bên tai: "Sương nhi, nhắm mắt lại, dang hai tay."

Người trong lòng nghe lời nhắm hai mắt, chậm rãi nâng hai tay ôm mỹ cảnh trước mắt. Gió đêm nhè nhẹ, mùi hoa thanh u, Lãnh Vô Sương cảm thấy bản thân đang bay trong không trung, trôi theo gió, ngao du khắp chân trời.

Đột nhiên hai tay bên hông dần buộc chặt, tiếng hít thở ồ ồ của người phía sau truyền vào tai, khiến vành tai bị nhiệt độ cao vây quanh, có dòng điện chạy khắp toàn thân, cảm giác tê dại đánh úp dây thần kinh yếu ớt.

Thân thể Lãnh Vô Sương cứng đờ, bình thường Diệp Phong cũng hay có những cử động thân mật, cứ như chuồn chuồn lướt qua, nhưng nàng chỉ xem đó là tâm tính trẻ con không để trong lòng nhưng hôm nay có chút... Khác biệt...

"Sương nhi, ta thích ngươi!"

Khí tức ấm áp, lời nói nhu tình, nhất thời Lãnh Vô Sương không biết làm sao, vì sao hôm nay nghe lời này lại có cảm giác kỳ quái thế này? Còn chưa kịp phản ứng, vành tai no đủ bị Diệp Phong khẽ cắn, cả người Lãnh Vô Sương run lên, toàn thân như nhũn ra, nhẹ nhàng dựa vào lòng Diệp Phong, nhưng có gì đó không thích hợp, vừa định giãy dụa, thình lình Diệp Phong dùng lực, xoay người nàng lại, vừa vặn đón nhận cặp tử mâu kia, trong suốt đen láy, hoặc như đại dương mênh mông, làm nàng hãm sâu trong đó.

Cảm nhận khí tức Diệp Phong ngày càng gần, lòng Lãnh Vô Sương lộp bộp, mặt bay lên rặn mây hồng, kéo tới tận tai, so với mặt trời chiều kia còn muốn hồng hơn vài phần, kiều diễm như hoa. Không dám nhìn thẳng hai mắt Diệp Phong, Lãnh Vô Sương hơi nghiêng đầu, lại không biết làm thế nào cho phải.

Lòng Diệp Phong dâng lên nhu tình vạn phần, thầm nghĩ phải hảo hảo đối xử với người trước mặt, đau tiếc nàng, nhưng môi đỏ mọng ướŧ áŧ tràn ngập mê hoặc vô hạn, làm nàng nhịn không được muốn chà đạp một phen. Hai tay siết chặt hơn không để Lãnh Vô Sương giãy dụa, không chút do dự hôn xuống, khẩn cấp thưởng thức thứ tốt đẹp này. Ma sát mềm mại, đầu Lãnh Vô Sương trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào, vô thức nhắm hai mắt lại, tùy ý Diệp Phong phát thảo vành môi của nàng.

"Phong..."

Thanh âm hàm hồ chưa hết một câu nhưng lại cho Diệp Phong cơ hội lần vào, Lãnh Vô Sương cảm nhận dị vật xâm lấn, cấp tốc chiếm lĩnh toàn bộ thành trì, hai cái lưỡi đinh hương quấn cùng một chỗ, vừa ôn nhu vừa mang theo khí phách cùng khát vọng nồng đậm.

Đột nhiên người trong lòng không còn chống cứ, Diệp Phong mừng như điên, không biết Lãnh Vô Sương suy nghĩ gì, bản thân cũng không dám mạo muội, chỉ mượn cớ trong núi quá lạnh, sợ hàn độc phát tác, mỗi tối đều dính sát vào nàng, không chịu rời đi, cửu nhi cửu nhi, mà nàng cũng không từ chối. Vốn Diệp Phong là người hảo nữ sắc, kiếp trước không phải chưa từng trải qua chuyện giường chiếu, mỗi đêm ôm người mình thương nhưng phải đè nén du͙© vọиɠ trong lòng, đúng thật khó chịu vạn phần, điều khiến nàng chán ghét nhất là phải làm bộ ngây thơ, thỉnh thoảng trộm hương một chút.

Ngày hôm nay khát vọng mạnh mẽ hơn thường ngày, Diệp Phong khó lòng khống chế, nên quyết định thử một chút nhưng Lãnh Vô Sương không có từ chối như trong tưởng tượng, làm sao nàng không kinh hỉ đây?

Nụ hôn dài rốt cuộc cũng kết thúc nhưng Diệp Phong không bỏ qua, mà hôn một đường xuống cổ Lãnh Vô Sương, mỗi một nơi nàng đi qua điều khiến nàng run rẩy, nội tâm khát vọng sâu thẳm chưa từng được nếm thử. Một tiếng ngâm khẽ thốt ra, du͙© vọиɠ trong lòng Diệp Phong càng tăng, chăm chú ôm nàng vào ngực, hận không thể hòa nhập làm một. Bàn tay thon thả di chuyển, phủ trước ngực mềm mại.

Thân thể Lãnh Vô Sương cứng đờ: "Kiền..."

Diệp Phong ngẩn ra, du͙© vọиɠ trong cơ thể toàn bộ bị quét sạch sẽ. Cảm giác Diệp Phong dừng động tác, Lãnh Vô Sương chậm rãi mở hai mắt, một mảnh mê man, không biết bản thân đang ở nơi nào.

"A!" Lãnh Vô Sương thét lớn, rất nhanh giãy khỏi vòng tay Diệp Phong, chật vật sửa sang quần áo, nghĩ lại hành vi của hai người vừa rồi, mặt đỏ bừng, thần sắc kinh hoảng, hệt như hai người thông da^ʍ bị người khác bắt gặp.

"Nàng vừa nói cái gì?"

Thanh âm lạnh lùng khiến Lãnh Vô Sương đình chỉ động tác, trong nháy mắt máu trên mặt thối lui, chỉ để lại một mảnh trắng bệch.

"Ai là Kiền?" Nhìn thần sắc Lãnh Vô Sương thay đổi, lòng Diệp Phong đau xót, rõ ràng ai đó vừa cho nàng một bạt tai.

"Phong nhi, ta..." Lãnh Vô Sương muốn lên tiếng giải thích nhưng rồi chẳng biết nên nói thế nào, đầu óc hỗn loạn, nhìn con ngươi bi thương kia, cúi đầu không nói gì.

"Là nam nhân." Diệp Phong gắt gon nhìn chằm chằm Lãnh Vô Sương, ánh mắt băng lãnh.

"Ân." Lãnh Vô Sương không dám nhìn thẳng, khẽ gật đầu.

Diệp Phong chết đứng, vốn dĩ cho rằng trong lòng Lãnh Vô Sương có tình nên không từ chối, vốn tưởng rằng... Hiện tại mới hiểu tất cả đều là bản thân nhất sương tình nguyện, tự cho là đúng, nàng chỉ là một thế thân mà thôi!

"Ha ha ha ha..." Diệp Phong ngửa mặt lên trời cười to, tùy ý cười, cười đến mức bi tráng thê lương.

Rõ ràng đang cười nhưng vì sao trong lòng tuyệt vọng?

Rõ ràng đang cười, vì sao lệ nối đuôi chảy xuống?

Mới vừa mừng rõ như điên, tưởng chừng có được thứ quý trọng nhất, rồi đột nhiên mất đi, thân rơi xuống địa ngục, mọi thứ nát bấy.

Nhìn Diệp Phong phát cuồng, Lãnh Vô Sương khủng hoảng, túm ống tay áo nàng, vội vàng nói: "Phong nhi, Phong nhi, ngươi hãy nghe ta nói, không phải như ngươi nghĩ! Ngươi nghe..."

"Câm miệng!" Diệp Phong hất tay Lãnh Vô Sương ra, nàng lảo đảo một chút.

Nhìn thần sắc Diệp Phong thê lương, nhất thời Lãnh Vô Sương  không biết làm sao, thường ngày nàng luôn mang dáng vẻ tươi cười, không bao giờ lớn tiếng, nhưng hiện giờ lại phẫn nộ như vậy? Quả thật chưa bao giờ thấy.

Diệp Phong nhìn huyết sắc tà dương phía xa, nước mắt không tiếng động chảy xuống, như nói với Lãnh Vô Sương giống như tự nói với bản thân: "Nàng biết không? Từ lần đầu gặp nàng ta đã yêu thích nàng, khi đó nàng cao ngạo, lãnh diễm, đẩy người cách xa ngàn dặm, nhưng ưu thương trong mắt nàng thể hiện rõ nàng cũng không vui sướиɠ, chính vì ưu thương đó lại chấn động tới tâm ta, làm ta nhịn không được muốn đến gần, muốn thương tiếc nàng, nguyện ý đánh đổi tất cả để được thấy nàng tươi cười, bao gồm cả sinh mệnh của ta. Lần đó vô ý xông vào ngọa thất, bị nàng đánh trọng thương, ta biết nàng nhất thời tức giận nên không để trong lòng, thế nhưng khi ta tỉnh lại, thì phát hiện một mình nằm trong sơn động, sau đó nhận được một câu nàng không bao giờ... Muốn nhìn thấy ta nữa, ta thương tâm gần chết, tiếp theo gặp được sư phụ... Xa nhau một năm, không thời khắc nào không nhớ tới nàng, nhớ thanh âm của nàng, nhớ dáng vẻ nàng suy tư, thân ảnh nàng...."

Nhìn thân thể Diệp Phong run rẩy, âm thanh nghẹn ngào, lời nói thâm tình, lòng Lãnh Vô Sương chua xót vô cùng, nhịn không được thấp giọng nức nở.

"Nàng biết không? Khoảng thời gian ở chỗ này, là tháng ngày ta hài lòng nhất. Mặc dù rất khổ nhưng ta thích, bởi vì có nàng bên cạnh ta. Sinh tử gắn bó, sớm chiều làm bạn, ta nghĩ nàng cảm nhận được tình cảm của ta, ta cho rằng..." Diệp Phong hít sâu một hơi, kiềm chế nước mắt, chậm rãi xoay người: "Vừa rồi nàng không từ chối, ta cho rằng... Vì sao ngươi không từ chối ta? Vì sao cho ta hy vọng rồi lại khiến ta rơi xuống địa ngục? Vì sao tàn nhẫn như thế? Vì sao? Vì sao?" Nói xong cất bước rời đi.

"Phong nhi!" Nhìn Diệp Phong đi xa, Lãnh Vô Sương nhỏ giọng gọi, rõ ràng chỉ xem nàng là hài tử, thì tại sao không từ chối? Tại sao thấy nàng rời đi, bản thân lại đau lòng như vậy? Loại đau xót này so với thời điểm người nọ thành thân còn khắc sâu hơn, tại sao đều là nữ tử cũng có loại tình cảm như vậy?

Trong đầu Lãnh Vô Sương hỗn loạn, hai gương mặt tương đồng thay phiên xuất hiện, tương tự rồi lại khác xa, đau nhức trong lòng mở rộng vô hạn, truyền tới toàn thân, hai chân vô lực chống đỡ thân thể, ngã xuống đất, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống, lại không biết vì sao rơi lệ.

Bóng đêm bao trùm tứ phương, trăng non trên không trung như câu, tiếng côn trùng kêu càng ngày càng lớn, xung quanh càng thêm vắng vẻ.

Lãnh Vô  Sương mờ mịt nhìn về phía xa, thân ảnh bạch sắc dưới ánh trăng bao phủ, cô độc thê lương.

Đã ba ngày, Diệp Phong không trở về, ngày đó đi rồi, khu rừng trước mặt cả đêm không hề an tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh răng rắc răng rắc, một phiến đại thụ lần lượt ngã xuống, kinh động đàn điểu bay loạn xạ. Vốn tưởng nàng phát tiết xong sẽ trở về nhưng ngày thứ hai vẫn không có động tĩnh, lòng Lãnh Vô Sương bất an, trong núi rất lạnh, thân thể nàng có thể chống lại không? Hơn nữa mãnh thú trùng độc hoành hành, vạn nhất có gì nguy hiểm, phải làm như thế nào? Tuy hiện tại Diệp Phong không muốn thấy nàng thế nhưng sao nàng có thể mặc kệ? Liền đi vào rừng tìm kiếm, chỉ thấy trong núi một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều có đại thụ bị người chưởng gãy, có đoạn mơ hồ còn dính vết máu, Lãnh Vô Sương nhìn thấy mà giật mình, thi thể động vật nằm la liệt trên đất, bất nhiêu cũng đủ biết Diệp Phong tức giận và bi thương đến mức nào, nhưng nàng đã đi vào rất sâu vẫn không thấy tung tích.

Ba ngày tới, Lãnh Vô Sương không dám đi xa, sợ Diệp Phong trở về không thấy nàng, chỉ cố gắng tìm kiếm những vùng phụ cận, tiếc rằng không có chút manh mối.

Tiếng cười không kiêng nể của Diệp Phong cứ quanh quẩn bên tai, làm như chưa từng rời khỏi, rất nhiều lần nàng nghe được thanh âm quen thuộc hô hoán lên. Câu 'Ta thích nàng' vẫn còn nỉ non, tuy khó có thể tin nhưng hành vi của nàng đã chứng minh tất cả.Lúc thì nỗ lực tìm kiếm nhưng lại lo lắng gặp rồi không biết đối mặt thế nào, lúc lại sợ không tìm được người, bản thân luôn là người rất quyết đoán nhưng lần này thật quá sức tưởng tượng.

Vài ngày chưa được nghỉ ngơi, Lãnh Vô Sương cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ, giữa cơn mông lung hình như nghe được âm thanh gì đó, nhất thời cả kinh, bỗng nhiên đứng dậy: "Phong nhi."

Nhưng xung quanh vẫn một mảnh vắng vẻ, chỉ có tiếng nàng vang vọng kèm theo tiếng gió, Lãnh Vô Sương lắc đầu cười khổ: "Phong nhi, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?"

Lúc này, thực sự có thanh âm theo gió truyền đến, thậm chí còn mang nội lực trong đó, Lãnh Vô Sương vui vẻ, không lẽ Phong nhi trở về, mấy nay do lạc đường? Dõi mắt nhìn kỹ, chỉ thấy biển rừng phía trước có ánh sáng chớp động. Ở đây một khoảng thời gian, chưa từng có ai lui tới, chắc chắn là Phong nhi!

Lãnh Vô Sương mừng thầm, mau mau dồn khí đan điền, hô gọi: "Phong nhi..."

Nội lực của Lãnh Vô Sương tản đi, nàng thấy có ánh sáng ở nhiều hướng, không dám có chủ ý gì, trốn ở nơi bí mất lặng lẽ quan sát.

Tiếng hô hoán càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ ràng: "Cung chủ!"

"Cung chủ, người ở nơi nào?"

"Cung chủ, ta là Kiềm Kỳ, người ở đâu?"

"Kiếm Kỳ!" Lãnh Vô Sương ngẩn ra, thế nào nàng tìm được nơi này? Không hề do dự, đứng dậy chạy theo hướng ánh sáng.

Tùng lâm âm lãnh lạ thường, cây đuốc bị gió núi thổi tắt mấy lần, mười mấy đệ tử Lãnh Nguyệt Cung chia nhau tìm kiếm xung quanh.

"Kiếm Kỳ, sao vẫn chưa tìm được Cung chủ?" Kiếm Thi lau mồ hôi trên trán, sốt ruột nói.

"Không nên gấp gáp, nếu tìm được Diệp Phong, khẳng định Cung chủ ở gần đây. Hơn nữa vừa rồi mơ hồ nghe được âm thanh." Kiếm Kỳ thấp giọng thoải mái, một bên dùng kiếm chém ngã bụi cây trước: "Tất cả không nên cách nhau quá xa, cẩn thận mãnh thú, độc trùng!"

"Kỳ nhi, Thi nhi! Sao các ngươi ở đây?"

Âm thanh quen thuộc đột ngột xuất hiện, thân thể Kiếm Kỳ khẽ run: "Cung chủ... Là Cung chủ!"

Mọi người nghe tiếng, lập tức tập trung lại, thấy bạch y đứng đó, không phải Cung chủ thì còn ai?

"Thuộc hạ tham kiến Cung chủ!" Mọi người vội vàng quỳ xuống.

"Cung chủ, thuộc hạ tìm được người rồi!"

"Cung chủ, chúng ta tìm được rồi, tất cả tìm kiếm rất khổ sở a!"

Lãnh Vô Sương nghẹn ngào nhìn mọi người, viền mắt đau xót, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi."

Tìm được Lãnh Vô Sương, tảng đá trong lòng mọi người rơi xuống, cùng nhau đến đống lửa, nghỉ ngơi, ăn chút gì đó rồi hồi cung.

"Kỳ nhi, các ngươi tìm tới đây như thế nào?" Lãnh Vô Sương tiều tụy nhìn thuộc hạ của mình, trong lòng sinh áy náy, đột nhiên nàng biến mất, nhất định các nàng chịu không ít khổ.

"Từ khi Cung chủ mất tung tích, Kiếm Cầm phái người tìm kiếm chung quanh, gầu như tìm từng ngõ ngách sau núi nhưng vẫn bật vô âm tín, Ngọc nhi nói với Diệp Phong có thác nước, Cầm nhi liền suy đoán hai người đi Đoạn Tình Nhai, nên ta cùng Kiếm Thi tới đó tìm kiếm, phát hiện có một chỗ cự thạch chảy xuống, nghĩ hai người đã rơi xuống nhai, chúng ta thương nghị xuống đây tìm kiếm, ta và Kiếm Thi tìm chỗ này, còn Kiếm Cầm dẫn theo đệ tử tìm phía sau núi, không ngờ thực sự tìm được!"

"Tìm được chúng ta? Chẳng lẽ các ngươi gặp Phong nhi?" Lãnh Vô Sương vui vẻ, cả kinh nói.

"Ân!" Kiếm Thi tiếp lời: "May mà gặp Diệp Phong. Chúng ta tìm kiếm chỗ này nhiều ngày, nghe sâu bên trong biển rừng có động tĩnh, nên theo đó mà đến, ngày hôm qua ở phụ cận phát hiện Diệp Phong thụ thương, là nàng nói với thuộc hạ, Cung chủ ở chỗ này."

"Phong nhi bị thương? Nghiêm trọng không?" Lãnh Vô Sương kinh hãi, vội va lên.

"Cung chủ không cần lo lắng, có thể nàng gặp mãnh thú, bất quá chỉ là vết thương ngoài da, thuộc hạ đã phái người ở lại chăm sóc."

"Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt." Cuối cùng tảng đá trong lòng có thể rơi xuống, thể xác lẫn tinh thần của Lãnh Vô Sương đều mệt mỏi, nhân tiện nói: "Đi thôi, hồi cung!"

Mọi người cùng Lãnh Vô Sương đồng loạt đứng dậy, do Kiếm Kỳ dẫn đường, không tới nửa ngày liền trở lại chỗ thác nước, bỏ qua tất cả, Lãnh Vô Sương đi thẳng đến chỗ Diệp Phong, lúc này nàng nhắm chặt hai mắt,  vết máu trên người loang lổ, hai tay quấn đầy băng gạc, mơ hồ còn lộ ra vết máu.

"Phong nhi!" Lãnh Vô Sương nhẹ giọng gọi, lệ rơi lã chã, mấy ngày qua chắc không dễ dàng.

Giống như nghe nàng gọi, đột nhiên Diệp Phong mở hai mắt, thấy nàng rơi lệ, lòng đau xót: "Sương nhi, sao nàng lại khóc?"

Đưa tay muốn giúp nàng lau nước mắt, nhất thời thấy tay đầy băng gạc, sắc mặt lập tức trắng bệch, tay cương giữa không trung.

"Phong nhi, xin lỗi!" Lãnh Vô Sương cầm tay Diệp Phong.

"Lãnh cung chủ nghiêm trọng!" Diệp Phong rút tay ra, giãy dụa muốn ngồi dậy.

"Phong nhi, cẩn thận!" Không để ý nàng lãnh đạm thế nào, Lãnh Vô Sương vẫn tiến lên nâng đỡ nàng.

"Cung chủ, hàn khí địa âm thấp, thân thể Diệp Phong sẽ không kiên trì được lâu, xích sắt đã sẵn sàng, chúng ta phải mau chóng hồi cung." Kiếm Kỳ bất động thanh sắc đỡ Diệp Phong từ tay Lãnh Vô Sương, nhẹ giọng nói.

"Hảo! Thi nhi, ngươi lên trước đi, phái người đưa vật dụng xuống nâng Phong nhi lên."

Diệp Phong vừa định nói không cần nhưng khi ngầng đầu lên nhìn xích sắt không có điểm dừng kia, lập tức từ bỏ ý niệm này, nàng không muốn trở thành vật rơi tự do lần nữa, cũng không nghĩ bản thân sẽ gặp may mắn như vừa rồi.

Đoạn Tình Nhai rất cao, sương mù dày đặc, cũng may kinh công mọi người không sai biệt lắm, lại nhờ vào xích sắt yểm trợ, không lâu sau toàn bộ đều lên tới nơi. Diệp Phong liếc mắt nhìn thoáng qua đáy vực, nơi đã từng sinh tử gắn bó, từng có tiếng cười vui vẻ nhưng ái tình cũng được mai táng ở chỗ này, trở thành quá khứ.

Một tiếng mã tê dài vang lên đánh thức Diệp Phong, đưa tay che ánh mặt trời chói mắt, liền thấy Trục Phong chạy tới, đã lâu không gặp Diệp Phong, ngựa thân thiết vô cùng chạy quanh nàng, thình thoảng còn cọ cọ vào người nàng.

"Ha ha, mã huynh nhiều ngày không được, có nhớ ta không?"

"Phong nhi, thân thể ngươi đang bị thương, không... Không nên tự mình cưỡi ngựa." Lãnh Vô Sương nhìn Diệp Phong lên ngựa, thấp giọng ngăn lại.

Diệp Phong vẫn nhảy lên Trục Phong, nếu là trước đây, chắc chắn nàng sẽ chơi xấu quấn quít đòi cưỡi ngựa cùng Lãnh Vô Sương, thế nhưng hiện tại...

"Đa tạ quan tâm, Diệp Phong vẫn ổn!" Nói xong liền nhẫn nhịn đau đớn trên người, kéo dây cương, bay nhanh.

"Diệp Phong, cẩn thận vết thương trên người!" Kiếm Thi cũng hô hoán một tiếng, không biết nàng gặp mãnh thú gì, cả người đều có vết trảo, vai phải còn sâu tận xương, vừa rồi chỉ qua loa xử lý một chút, nếu cứ tùy hứng như vậy, vết thương sẽ bị xé rách, không khỏi lo lắng cho nàng.

"Đuổi theo!" Lãnh Vô Sương quát lạnh, Truy Nguyệt dẫn đầu rời đi.

Ánh nắng ấm áp, nhưng cả người lại lạnh lẽo, Diệp Phong cảm thấy toàn thân rã rời, đau nhức truyền đến, tựa hồ có thể nghe được mùi máu tanh, Diệp Phong không để ý tới, giục Trục Phong chạy nhanh hơn. Mở rộng hai tay, nhắm chặt hai mắt, hưởng thụ vui vẻ nhanh như điện chớp này, nàng muốn quên hết phiền não, quên luôn đau xót, tự do bay lượn. Cây cối hai bên trái phải không ngừng lui về sau, một người một ngựa giống như chạy trốn.

Cử động lớn mật của Diệp Phong làm mọi người phía sau sợ hãi, thân thể nàng trên lưng Trục Phong xóc nảy theo tiết tấu, lung lay liên tục, tùy thời cũng có thể ngã xuống, may mắn Trục Phong có tính người, nhanh chóng điều chỉnh tốc độ, không đến mức quá nguy hiểm.

Cảm nhận tốc độ gió chậm lại, Diệp Phong chậm rãi mở mắt, thấy cửa Lãnh Nguyệt Cung cách đó không xa, nhất thời sửng sốt, mau mau siết chặt cương ngựa, Trục Phong có vẻ chưa tận hứng, bất mãn tê dài một tiếng, móng trước giơ cao lên trời, đứng thẳng.

"Ha ha, mã huynh, sai rồi, đây không phải nhà chúng ta!" Nói xong liền quay đầu ngựa lại.