Giang Hồ Kiếp

Chương 36: Gặp nạn trên núi 2

"Sương nhi, cẩn thận!" Diệp Phong hô to một tiếng, hoá ra thời gian Lãnh Vô Sương ôm nàng chạy, do xóc nảy khiến nàng có chút thanh tỉnh, cộng thêm âm thanh giao chiến không ngừng truyền vào tai, lúc này thần trí cơ bản được khôi phục.

Nhưng khi tỉnh lại đập vào mắt là hình ảnh con cự mãng lớn đang muốn nuốt chững Lãnh Vô Sương, cả người toát mồ hôi lạnh, quên bản thân không khoẻ, rút chuỷ thủ trên đùi, vận mười phần công lực, phóng về phía con cự mạng.

Ngân quan chợt loé, cây chủy thủ ghim vào người cự mãng. Nó không ngờ Diệp Phong thức tỉnh, bởi vậy chưa từng phòng bị, nó tê một tiếng đau nhức, ném Lãnh Vô Sương qua một bên, cái đuôi quất một cái, đánh bay Diệp Phong, cả người nàng đập mạnh vào thân cây cổ thụ mới dừng lại, lưng truyền đến đau đơn tê tâm liệt phế, nàng 'Oa' một tiếng phun ra ngụm máu lớn, nằm trên mặt đất, co quắp thành đoàn.

Cự mãng cũng đau nhức không thôi, nó giãy dụa một trận, làm gãy mấy cây đại thụ, nối đuôi ầm ầm ngã xuống.

"Sương nhi!" Diệp Phong thở nhẹ một tiếng, sau đó phun thêm ngụm máu lớn, ngực gần như bị xé rách, nóng rực, tùy thời cũng có thể ngất xỉu vì đau đớn. Nhưng nàng lo lắng thương thế của Lãnh Vô Sương, cố gắng chống đỡ cuối cùng thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía bóng bạch y.

Lộ trình chỉ hơn mười thước lại xa xôi vô cùng, rõ ràng có thể đυ.ng vào người Lãnh Vô Sương nhưng bắt thế nào cũng không được. Ý thức của Diệp Phong ngày càng mơ hồ, đau đớn phía sau làm nàng giật mình, nổ lực để bản thân không ngủ thϊếp đi, trong lòng chỉ có một tín niệm khiến bản thân kiên trì: Sương nhi, nhất định ta sẽ cứu nàng, nhất định.

Chẳng biết qua bao lâu, có thể là một khắc, có thể là một canh giờ, cũng có thể hao hết thời gian suốt một đời, Diệp Phong mới miễn cưỡng đến gần người nọ.

Lãnh Vô Sương nằm bất động trên đất, trong tay vẫn nắm chặt Ngân Nguyết, làm như bản thân phải bảo vệ người nào đó, sau một khắc lập tức sẵn sàng nghênh chiến. Tóc đen tản hai bên, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, hai gò má trắng nõn, hôm nay bịt kín một tầng bóng đen, ấn đường cũng biến thành màu đen, hai mắt nhắm nghiền, môi thâm tím, hiển nhiên bị trúng kịch độc.

"Sương nhi!" Diệp Phong thều thào gọi, nước mắt như hồng thủy vỡ đê, không cách nào ngăn được: "Sương nhi! Nàng mau tỉnh a! Đừng làm ta sợ, đừng bỏ ta.!"

Diệp Phong nhẹ nhàng ôm Lãnh Vô Sương vào lòng, dường như muốn hai người hoà làm một, tiếng khóc vang vọng toàn bôn Đoạn Tình Nhai.

Tựa hồ cảm nhận được Diệp Phong tuyệt vọng, Lãnh Vô Sương yếu ớt lên tiếng: "Phong... Phong nhi..."

Diệp Phong vui vẻ, vội vàng buông người trong lòng ra: "Sương nhi, nàng tỉnh rồi? Sương nhi?"

Nhưng người trước mặt vẫn nhắm chặt hai mắt, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, Diệp Phong run tay đặt vào mũi Lãnh Vô Sương, khí tức vẫn còn chứng tỏ nàng đang sống.

Diệp Phong nín khóc, mỉm cười, dùng ống tay áo lau nước mắt nước mũi trên mặt, móc bình sứ trong l*иg ngực ra, may không có mất, mau mau lấy bách độc hoàn nhét vào miệng Lãnh Vô Sương.

Hàn độc phát tác, đau đớn bất kham, cộng thêm tinh thần kích động, Diệp Phong uể oải, không đợi Lãnh Vô Sương tỉnh lại, nàng đã không còn kiên trì được nữa, ngã trên người Lãnh Vô Sương, ngất đi.

Bốn phía hổn loạn vô cùng, đại thụ chồng chất khắp nơi, lá vàng khô tứ tán, hai người nằm ở giữa, Tử y ghé vào ngực Bạch y, tay vẫn nắm chặt tay người nọ, vừa nhìn giống đang ngủ say. Cách đó không xa, có con cự mãng chết cứng, mắt vẫn mở to gắt gao nhìn chằm chằm hai người, rõ ràng nó chết không cam lòng.

Dường như cơn ác mộng, nhưng bất đồng vì đây là hiện thực, hai người cùng sinh cùng tử, không phải ai cũng có cơ duyên gặp được.

Sắp tới buổi trưa, mặt trời lên cao, sức nóng muốn thiêu đốt vạn vật. Nhưng dưới Đoạn Tình Nhai lại hoàn toàn khác biệt, đại thụ che trời, che Thiên tế nhật, chỉ có vài luồng ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở của lá cây, cảm giác âm lãnh bao phủ mọi thứ.

Lãnh Vô Sương dẫn dần tỉnh lại từ trong hôn mê, nàng không biết bản thân đang ở đâu, vừa quay đầu liền thấy cự mãng cách đó không xa, trong nháy mắt những hình ảnh trước đó hiện lên, nàng và cự mãng giao chiến, thời điểm sắp bị nó nuốt chửng hình như nghe được tiếng Phong nhi gọi, trong lòng cả kinh: "Phong  nhi!"

Vừa định ngồi dậy, thì một trận ấm áp trước ngực truyền đến, Lãnh Vô Sương cúi đầu nhìn, thấy Diệp Phong đang nằm úp trên người mình, tóc ướt sũng, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, tay thì lạnh như băng.

"Phong nhi!" Lãnh Vô Sương cố gắng thanh tĩnh, chậm rãi ngồi dậy, ôm chặt người nọ, mạch đập suy yếu hầu như không sờ được, chỉ có nhịp tim yếu ớt là minh chứng nàng còn sống.

Khắp nơi đều là vết tích do Cự Mãng để lại, nhưng cũng là lý do khiến những mãnh thú khác không dám đánh lén, Lãnh Vô Sương đặt Diệp Phong nằm xuống, nhắm mắt điều tức, hiện tại độc vẫn còn trong cơ thể, công lực lại chưa hồi phục, không cách nào thay Diệp Phong chữa thương, nên trước tiên phải trị liệu cho bản thân. Trong suốt quá trình cứ lo lắng cho người đang bất tĩnh nhân sự, thiếu chút nữa chân khí đảo ngược, Lãnh Vô Sương hoảng hốt, lập tức tập trung tinh thần, đem chân khí lưu chuyển toàn thân, khoảng một canh giờ sau nàng mới cảm giác cơ thể tốt hơn.

Tiếp theo đỡ Diệp Phong ngồi dậy, hai tay đặt sau lưng nàng, giúp nàng vận công chữa thương.

Qua hồi lâu 'Oa' một tiếng, máu tràng ra từ khóe miệng của Diệp Phong, Lãnh Vô Sương lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng gọi: "Phong nhi! Phong nhi! Tỉnh tỉnh..."

Diệp Phong thấy xung quanh lạnh lẽo, đâm thẳng tận xương, hoàn cảnh âm trầm quỷ dị, như a tì địa ngục, còn bản thân giống lục bình, trôi dạt phiêu phiêu đãng đãng, không biết hướng tới đâu. Đúng lúc này, nghe có tiếng hô hoán phía sau, thanh âm tràn đầy lo lắng, lo lắng như sắp mất đi thứ gì rất quan trọng, văn chi tâm thương. Diệp Phong không nhịn được quay đầu lại, muốn lên tiếng nói gì đó nhưng đầu lưỡi lại không nghe bản thân khống chế, không phát ra bất cứ âm thanh gì.Tiếng hô càng lúc càng gần, quần áo bạch y, gương mặt quen thuộc, hai tròng mắt sáng sủa, mỉm cười nhàn nhạt, môi anh đào đóng mở, như trách nàng chạy loạn nơi nào. Diệp Phong vừa định tiến lên,thì thấy người nọ lướt qua, căn bản không nhìn thấy nàng.

"Sương nhi!" Diệp Phong hô lên, đột nhiên ngồi dậy, tử mâu trợn tròn, mờ mịt nhìn xa xăm.Cử động chạm tới vết thương trên người, đau nhức làm sắc mặt trắng hơn, không tự chủ nhích về sau, cả người lọt vào cái ôm ấm áp.

"Phong nhi, ta ở đây, ta vẫn ở đây." Lãnh Vô Sương không biết vì sao đột nhiên Diệp Phong giật mình tỉnh giấc, nhưng thanh âm run rẩy khiến nàng muốn yêu thương, lập tức đỡ nàng, nhẹ giọng an ủi.

Diệp Phong từ từ quay đầu, nàng không thể tin vào tai mình, nâng tay nhẹ nhàng xoa gò má người trước mặt, cảm giác chân thật mới dám khẳng định người nọ tồn tại, tảng đá trong lòng rơi xuống, giang tay ôm Lãnh Vô Sương vào ngực, nức nở: "Ta vừa mơ thấy nàng, nhưng nàng không để ý đến ta, không chịu để ý ta."

"Đó chỉ là giấc mộng mà thôi, Phong nhi không nên suy nghĩ nhiều." Nghe người nọ phát tính trẻ con, Lãnh Vô Sương vỗ nhẹ sau lưng nàng, ôn nhu nói.

"Vậy nàng sẽ không để ý ta, phải không." Diệp Phong vẫn không chịu bỏ qua.

"Sẽ không."

"Thực sự sẽ không? Bất luận ta làm cái gì, nói cái gì, nàng cũng không bỏ ta?"

Lãnh Vô Sương thầm nghĩ, lúc này thân thể Diệp Phong quá mức suy yếu, không thể chịu được tâm tình phật phồng, nhân tiện nói: "Ân. Bất luận Phong nhi làm cái gì, nói cái gì, ta cũng không bao giờ không để ý ngươi."

"Hảo! Nói ra được phải làm được, không cho phép đổi ý! Nghoéo tay thắt cổ, ai đổi ý chính là Vương bát đản!" Diệp Phong lưu luyến không muốn rời cái ôm ấm áp, chỉ vươn ngón út, trịnh trọng đáp.

Lãnh Vô Sương âm thầm lắc đầu, cũng vươn ngón út ra cùng nàng lập ước định.

"Những lời này của nàng, ta sẽ nhớ cả đời!" Diệp Phong nhìn nàng, giống như phát thệ, nghiêm túc nói.

Lãnh Vô Sương ngẩn ra, cả đời sao? Cả đời là lâu đến mức nào, chỉ mấy câu nói liền nhớ cả đời? Thực sự là hài tử chưa lớn.

Nếu như Lãnh Vô Sương biết, Diệp Phong vì mấy câu nói đó, cả đời đều giữa trong lòng, còn nàng thiếu chút nữa không làm được, chắc chắn không bao giờ đem nó xem như trò đùa, nghĩ hành vi của Diệp Phong ấu trĩ. Chỉ tiếc, nhân sinh không có nếu như, mất đi mới biết quý trọng, thời điểm hoàn toàn tỉnh ngộ thì người nọ không còn tồn tại.

"Sương nhi, nghĩ cái gì? Toàn thân ta ướt đẫm, thật sự khó chịu! Chỗ này thì lại âm trầm, quá kinh khủng!" Diệp Phong nhìn bốn phía, bỗng nhiên nhớ tới quái thú trong rừng rậm nguyên thủy, vẻ mặt sợ hãi, run run nói.

"Ta bị mất chiết hỏa tử, của ngươi đâu?" Lãnh Vô Sương cũng cảm thấy cả người không khỏe, lúc này cần một đốm lửa, vừa hong khô y phục, vừa nướng chút thực vật chống đói. Quan trọng phòng ngừa mãnh thú công kích, rất nhiều động vật sợ lửa.

Diệp Phong đưa tay mò trong ngực áo, bĩu môi: "Ta không có đem theo!Thảm rồi, lẽ nào phải dùng biện pháp đánh lửa, cái này ta chỉ nghe qua chưa từng thực tiễn."

Lãnh Vô Sương nhìn bốn phía, hai mắt sáng lên nói: "Phong nhi chờ một chút, ta có biện pháp!"

Nói xong đỡ Diệp Phong dựa vào cây đại thụ phía sau, đứng dậy rời đi, lát sau nàng ôm đống củi và cành cây khô quay trở lại. Nhịn xuống ác tâm, rút chủy thủ khỏi người cự mãng, rửa sạch sẽ.

"Nàng định nhóm lửa thế nào?" Diệp Phong nghi hoặc nói.

Lãnh Vô Sương không trả lời, nhặt Ngân Nguyệt lên, vận dụng nội lực vào cánh tay, tiếng binh khí va chạm nhau vang vọng, phát ta tia lửa, hừng hực cháy sáng.

"Sương nhi, thật thông minh!" Diệp Phong cười nói.

Lãnh Vô Sương nghe lời khen,  ngượng ngùng nói: "Phong nhi quá khen, vết thương trên người ngươi thế nào?"

"Chắc phải vài ngày mới có thể khôi phục, tuy rằng xương sườn không gãy nhưng nội tạng bị rung động. Hiện tại được ăn chút gì đó là tốt nhất, vậy ta có thể nhanh hồi phục. Sương nhi, không bằng..."

"Phong nhi, chờ ta đi tìm thức ăn."

Nhìn biểu tình ai đó quá đáng thương, tâm Lãnh Vô Sương không đành, cũng sắp hai ngày không ăn gì, thảo nào có cảm giác bụng trống rỗng.

Ở đây việc dễ nhất là tìm thức ăn, hai người nhanh chóng ăn xong thỏ rừng và chim trĩ nướng, rồi hong khô y phục trên người, sau đó vận công đả tọa nghỉ ngơi. Ở đây nhiệt độ thấp, vận công là phương pháp chống lạnh tốt nhất, hơn nữa còn có tác dụng trị thương.

Trên người Diệp Phong có thương tích, nên hai người không vội lo lắng làm sao rời khỏi chỗ này, mỗi ngày Lãnh Vô Sương phụ trách săn thú, thuận tiện hái một ít thảo dược, còn Diệp Phong phụ trách nướng chín, mặc dù thiếu gia vị nhưng vẫn có thể cho vào bụng. Có cự mãng bảo vệ những động vật khác không dám đến gần.

Ở dưới Đoạn Tình Nhai không thấy ánh mặt trời, căn bản không biết qua bao lâu, cuối cùng thương thế của Diệp Phong đã khỏi hẳn.

Một ngày nọ, Diệp Phong nằm trên đống cỏ khô, hai tay gối sau đầu, nhìn bầu trời tối đen, đặc biệt nhớ về những đêm đầy sao, cũng không biết bao lâu rồi không thấy Thái Dương, trên người cũng sắp bị mốc meo.

Lãnh Vô Sương ngồi ở chỗ kia, đang đờ ra, chỉ có tiếng lửa bùm bùm thiêu đốt.

"Sương nhi, nàng đang nghĩ gì?"

"Không có gì."

"Nàng biết ta đang suy nghĩ gì không? Ta đang nghĩ, nếu lúc này có thể thư thư phục phục tắm nước nóng, sau đó an ổn ngủ một giấc, đúng thật là điều thú vị nhất trong nhân sinh! Nàng nói đúng không?" Đợi nửa ngày không thấy hồi âm, Diệp Phong biết người nọ đã đi vào nhập tọa, nên không tiếp tục lưu ý, nói tiếp: "Nàng nói chúng ta ở đây bao lâu rồi? Chắc chắn Kiếm Thi và mọi người rất sốt ruột, chúng ta phải trở về như thế nào?"

Lãnh Vô Sương yếu ớt thở dài, không trả lời, nàng mở mắt nhặt cành khô bên cạnh, bỏ vào đống lửa.

Diệp Phong thấy bất an, vội vàng ngồi dậy qua bên cạnh nàng, nhẹ nhàng huých nàng: "Làm sao vậy?"

"Chúng ta hao tổn tâm cơ muốn lấy cây cỏ không lo, bây giờ nó thì mất, còn bị lạc ở chỗ này, chẳng biết nên làm thế nào cho phải." Nghĩ đến hàn độc trên người Diệp Phong, lo lắng tăng thêm vài phần, cứ ở lại đây rất bất lợi với thân thể nàng, mặc dù có nhiều cây cỏ kỳ trân dị bảo, nhưng bản thân không tinh thông y thuật, nếu như không nhanh chóng rời khỏi, chỉ sợ hàn độc sẽ tái phát lần nữa.

"Sương nhi không cần lo lắng, chắc chắn chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này." Diệp Phong dùng sức nắm tay Lãnh Vô Sương nói.

Thấy vẻ mặt Diệp Phong kiên định, Lãnh Vô Sương mỉm cười, nhẹ giọng: "Ân."

Đột nhiên có cơn gió lớn thổi qua, Diệp Phong rùng mình một cái, cảm giác ngày hôm nay rất đặc biệt, hình như khí trời càng âm lãnh hơn, xung quan vắng vẻ lạ thường, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, nghe vào tai cả người nổi lên tầng da gà, quá quỷ dị.

Tập quán trong thành thị, đèn đuốc trắng đêm, Diệp Phong chưa bao giờ ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, nhất thời cảm giác ớn lạnh, nhích lại gần Lãnh Vô Sương, bất an quan sát xung quanh: "Sương nhi, hôm nay ta luôn cảm thấy có gì đó rất lạ."

Lãnh Vô Sương cũng cảm giác có gì đó không giống ngày thường, nhân tiện nói: "Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, quan sát thêm."

Đúng lúc này, bầu trời truyền đến một trận sấm rầm rầm, tiếp theo là mưa như trút nước, tuy lá cây dày đặc che chắn, nước mưa rơi xuống không bao nhiêu nhưng cũng làm hàn ý tăng thêm vài phần. Tay phải Diệp Phong nắm chặt chủy thủ, tay trái kéo Lãnh Vô Sương ra phía sau mình, bất an nhìn bốn phía.

Dù dõi mắt nhìn thế nào, thì ngoại trừ hắc ám chính là hắc ám, gió lạnh thổi tới liên tục, kèm với mưa phùn dính trên mặt, làm nhiệt độ cơ thể giảm xuống đáng kể.

Lãnh Vô Sương sờ Ngân Nguyệt bên hông, nhìn vẻ mặt người nọ khinh khủng, trong lòng áy náy không thôi, nếu không phải bản thân lo lắng không chu toàn, nàng cũng không cần ở chỗ này chịu tối, nàng vẫn là một hài tử, sao phải trải qua sinh hoạt thế này? Trở tay nắm lại bàn tay lạnh lẽo: "Phong nhi, đừng sợ, ta sẽ không để ngươi có việc gì!"

Càng ngày mưa càng lớn, lửa cũng dần tắt, xung quanh loáng thoáng truyền đến tiếng động rất nhỏ, Diệp Phong khẩn trương: "Sương nhi, nghe thấy gì không? Rốt cuộc là thứ gì. Hình như không chỉ có một."

Lãnh Vô Sương khẽ gật đầu: "Nếu như ta đoán không sai, hẳn là đàn xà xuất động."

"Gì?" Diệp Phong cả kinh, hầu như nhảy lên.

"Không... Không thể nào? Sao lại như thế?" Diệp Phong run run hỏi.

"Cự mãng ở đây sinh sống trăm năm, thế nào không có hậu tục? Chúng ta gϊếŧ nó đi, đàn xà sẽ không thờ ơ." Lãnh Vô Sương khẳng định nói.

"Vậy sao giờ chúng mới đến?" Đột nhiên Diệp Phong nhớ tới mấy ngày trước vì buồn chán, có qua bên xác Cự Mãng xem, vốn xà là động vật có tính trả thù rất mạnh, huống chi nàng gϊếŧ tổ gia gia chúng? Cái mạng nhỏ này gặp nguy rồi! Chỉ cần tưởng tượng bản thân bị đàn xa chia năm xẻ bảy, cả người toát mồ hôi lạnh. Chưa bao giờ nghĩ bản thân chết như thế nào nhưng vạn lần cũng không ngờ bị vạn xà phân thây!

"Bản tính của xà sợ nhiệt, mấy hôm trước chúng ta có lửa, tất nhiên đàn xà không đến gần. Chắc chắn bọn chúng biết hôm nay có mưa, nên bắt đầu hành động."

Lãnh Vô Sương vừa dứt lời, thì tia lửa cuối cùng cũng bị nước mưa dập tắt, xung quanh rơi vào một mảnh đen tối. Âm thanh tất tất tát tát ngày càng gần hơn, tâm Diệp Phong căng thẳng, chờ mắt thích ứng với hắc ám, mới thấy phía trước cách đó không xa, đàn xà giống như  sóng, đang cuồn cuộn lao tới chỗ hai người, trong không khí bốc lên mùi tanh muốn buồn nôn. Chúng như bị cái gì triệu hoán, điên cuồng vọt tới, đầu xà không đồng nhất, có nhỏ như ngón tay, có thô như chân nhỏ, chỉ chốc lát, trên cây, mặt đất toàn bộ đều là xà, đông nghịt một mảnh.

Diệp Phong kinh hãi: "Sương nhi, làm... Làm sao bây giờ?"

Trong lòng Lãnh Vô Sương cũng nhút nhát, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, vừa thối lui vừa nói: "Chỉ có phía sau đàn xa, Phong nhi, chúng ta đột phá vòng vây!"

"Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh lên a!" Lời chưa dứt, Diệp Phong đã kéo Lãnh Vô Sương chạy.

Vừa chạy vừa kêu to, cành cây trong tay vũ đắc phi khoái, hai người hổ trợ lẫn nhau, bảo hộ cho nhau. Có điều đâu đâu cũng là xà, trên đường nhẫm lên không ít, mềm mềm, rất là ác tâm, nếu nâng chân lên trễ, rất có khả năng bị nó cuốn lấy hoặc cắn bị thương, hai người chỉ điểm nhẹ rồi rút chân lên. Trên tay phải phòng ngừa bốn phương tám hướng, đồng thời chú ý dưới chân, hai người luống cuống tay chân, đối phó không xuể.

Rất nhiều xà bị đánh bay đi, còn có những con mất cả đầu... Đại thể xà đều chứ độc, nên độc tố trong không khí ngày càng nồng đậm. Mặc dù Lãnh Vô Sương đã dùng bách độc hoàn nhưng vẫn không chịu được, tất cả giác quan bắt đầu chống đỡ không nổi.

Nhưng cành cây trong tay Diệp Phong lại chi vũ đắc kín không một kẽ hở.

Lãnh Vô Sương nhìn đàn xà từ từ tăng lên, hai bên trái phải còn có mấy con đại xà, nó chỉ quan sát chưa có bất kì động tác gì, nếu cứ tiếp tục thế này, e hai người phải bỏ mạng tại đây.

"Phong nhi, ngươi đi trước, ta bộc hậu."

Cành cây trong tay Diệp Phong ra chiêu liên tục, hơn mười con bị đánh bay rất xa,  nhất thời thay đổi sắc mặt: "Không được! Muốn chết cùng chết!"

"Ngươi đi mau!" Lãnh Vô Sương cảm thấy đầu óc bắt đầu mê muội, vội la lên: "Xà này có độc rất bất lợi với ngươi, ta đã dùng bách độc hoàn, không sợ xà độc, ngươi đi trước, ta sẽ tìm ngươi sau!"

Diệp Phong nghe lời nghĩ thầm cũng đúng, vạn nhất nàng trúng độc sẽ trở thành gánh nặng của Lãnh Vô Sương, nói: "Nàng nói thật?"

"Đương nhiên là thật!" Nói xong, cố ý vận chân khí, Ngân Nguyệt lướt như gió, mãnh liệt hơn trước đó vài phần.

"Hảo! Ta ở phía trước đợi nàng!" Diệp Phong ra chiêu, mở đường máu, cấm đầu chạy về phía trước.

Đàn xà thấy Diệp Phong rời đi, liền tập trung tới chỗ Lãnh Vô Sương.

Nàng nhìn bóng lưng Diệp Phong, trong lòng không còn lo lắng, nắm chặt Ngân Nguyệt xuất thủ liên tục, không biết bản thân kiên trì bao lâu, nàng cảm thấy chân khí từ từ tan rả, dấu hiệu trúng độc quá rõ ràng.

Mưa bắt đầu tạnh, bầu trời cũng khôi phục yên tĩnh, thế nhưng mặt đất vẫn ác liệt. Xà đông như kiến, bò được lên người Lãnh Vô Sương, thân thể nàng dần trì đồn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đàn xà thôn phệ. Nàng cũng không biết bản thân bị cắn nhiều hay ít, vì mất cảm giác đau đớn, lúc này chỉ dựa vào ý chí kiên trì, không muốn chết như thế này.

Lúc này đại xà hai bên trái phải bắt đầu di chuyển, lê cái thân dài hai trượng tới chỗ Lãnh Vô Sương, mắt mở lớn, răng nanh lộ ra, chuẩn bị nuốt nàng vào bụng.

Cảm giác được nguy hiểm đến gần, Lãnh Vô Sương muốn nghiêng đầu né tránh nhưng trúng độc quá nặng, hai tròng mắt không còn nhìn rõ, Ngân Nguyệt gần như tuột khỏi tay, nàng mất đi năng lực phản kháng, bạch y phiêu phiêu, từ không trung rơi xuống, phía dưới tất cả đều là xà, xem ra ngày này năm sau là ngày giỗ của nàng.

Vào thời điểm sống chết, khuôn mặt tuấn tú giống với người hiện tại xuất hiện trước mặt, nhìn nàng ôn nhu cười, sờ sờ đầu nàng, sủng nịch: "Sương nha đầu, muốn ngủ thêm không?"

Vừa định trả lời, trước mắt chợt lóe, lại xuất hiện một... Khuôn mặt khác, tương tự người nọ, nhìn nàng vẫy vẫy tay: "Sương nhi, nhanh lên một chút a!"

Tiếp theo trước mặt tối sầm, mất đi tri giác.

Khi con đại xà muốn tiếp cận Lãnh Vô Sương, đột nhiên một viên cầu lửa lớn vọt tới, đàn xà mau chóng thối lui, khó khăn tránh thoát một kiếp.

"Sương nhi!" Diệp Phong lo lắng hô lớn, chạy nhanh tới ôm Lãnh Vô Sương vào ngực, đàn xà đã tản ra, để lại một mảnh đất trống.

Hóa ra lúc Diệp Phong trốn khỏi đàn xà, chạy được khoảng mười lý, phát hiện phía trước có tảng cây bóng nước lớn, tâm mừng như điên, bởi vì... Cây bóng nước có khả năng cháy rất cao. Chờ hồi lâu vẫn không thấy Lãnh Vô Sương trở về, lập tức đốn cây xuống, cố gắng chăm lửa làm thành cây đuốc.

Vừa quay lại thì chứng kiến một màn lúc nãy, nếu như tới trễ, chỉ sợ bản thân hối hận cả đời. Diệp Phong không dám ở lâu, đem cây bóng nước cột phía sau, phòng ngừa đàn xà đánh lén, cầm Ngân Nguyệt nhét vào bên hông, rồi ôm Lãnh Vô Sương chạy thẳng đến khu Cánh Hoa Hải.

Mặc dù đàn xà không cam lòng, nhưng không thể làm gì được, chúng sợ lửa, hai là mùi hoa của cây bóng nước, chúng và hai thứ này là trời sinh tương khắc, đành mở mắt trừng trừng nhìn hai người rời đi.

Diệp Phong vận mười phần công lực, bay thẳng đi, nàng không biết Lãnh Vô Sương bị thương ở chỗ nào, bị thương nặng hay không, không biết nàng kiên trì được bao lâu, lúc này chỉ biết cần phải chạy trốn, đến khu an toàn mới là con đường sống duy nhất.

Nhớ lại nhãn thần thê lương khi bản thân rời đi, lệ lập tức chảy ra, vì sao nàng ngốc như vậy? Rõ ràng đã trúng độc xà, nhưng vẫn giúp ta trốn thoát, một mình đối mặt với sinh tử, nàng có biết nếu nàng thực sự chết đi, ta sống thế nào?

Mà bản thân cũng quá ngốc lại tin lời nàng? Sao có thể yên tâm để nàng ở lại một mình? Cho dù võ công tốt đến đâu, nàng cũng chỉ là nữ tử, cần được che chở, không nên bị vứt bỏ.

Diệp Phong hận không thể gϊếŧ chết bản thân, lập tức tăng thêm tốc độ, nàng đưa Lãnh Vô Sương đến khu Cánh Hoa Hải, bôn ba lao lực, thân thể cũng rả rời nhưng cố gắng nhẹ nhàng đặt Lãnh Vô Sương xuống.

Chỉ thấy trên mặt nàng bịt kín một tầng hắc sắc, môi biến thành màu đen, tay chân lạnh lẽo, không còn mạch đập.

"Sương nhi... Sương nhi..." Mất đi lần thứ hai, cảm giác đau đớn hơn vạn phần, Diệp Phong khóc thét: "Nàng sẽ không có việc gì, Sương nhi... Ta không cho nàng chết... Không được."

Tay run run móc bình sứ ra, lấy một viên hoàn hồn đàn và một viên bách độc hoàn nhét vào miệng Lãnh Vô Sương.

Lại thấy chân, vai phải, cánh tay trái đều có chỗ bị xà cắn, máu nhuộm đỏ, lập tức xé rách y phục trên người Lãnh Vô Sương, da thịt vốn dĩ trắng như tuyết giờ biến thành màu đen, độc tố lan tràn theo kinh mạch toàn thân, Diệp Phong không dám chậm trễ cúi xuống, giúp nàng hút từng ngụm máu độc.

Qua hồi lâu, Diệp Phong nghe Lãnh Vô Sương 'Ân' một tiếng, nàng cứ tưởng mình vừa nghe tiếng Trời.

"Sương nhi! Sương nhi! Nàng tỉnh?" Hiện giờ chỉ còn cảm giác vui vẻ.

"Phong... Phong nhi, ta..." Không đợi Lãnh Vô Sương nói xong, Diệp Phong liền kéo nàng vào lòng, lớn tiếng khóc: "Nàng biết làm ta sợ lắm không? Sao lại có thể như vậy, nàng đã đáp ứng, sẽ không bao giờ không để ý ta, nàng không giữ lời, nàng là người không giữ lời hứa..."

Nghe Diệp Phong thất thanh chất vấn, Lãnh Vô Sương cảm động không thôi, cảm giác kỳ lạ kia lại lan tràn, có dòng điện vừa xẹt qua toàn thân, biết bản thân làm người này lo lắng, liền nhẹ giọng: "Ta cũng không muốn làm Vương bát đản, sao lại đổi ý được chứ?"

Diệp Phong nín khóc mỉm cười: "Hảo! Còn nữa, rõ ràng bản thân đã trúng xà độc, vì sao muốn ta rời đi? Nàng có biết hay không, ta đi rồi chỉ còn mình nàng..." Diệp Phong lại nghẹn ngào không nói nên lời.

"Được, ta sai rồi. Ta không nên bảo ngươi đi trước, lần sau chúng ta cùng đi, được không?"

"Còn có lần sau?"

Nhìn Lãnh Vô Sương giống hài tử phạm sai lầm, cúi đầu không nói gì, Diệp Phong không đành. Nâng mặt nàng lên, nhìn vào hai tròng mắt, nghiêm túc nói: "Sương nhi, sau này bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ lại ta một mình, chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?"

Trong mắt Lãnh Vô Sương hiện lên sự do dự, lời này quá nghiêm trọng, bản thân sao có thể đáp ứng?

"Sương nhi, nàng biết không? Nếu nàng thật sự chết đi, ta sẽ gϊếŧ sạch mỗi con xà ở đây, và thui rụi nơi này, để tất cả chôn cùng nàng! Đương nhiên bao gồm cả bản thân ta!"

Vẻ mặt kiên định, lời nói khí phách làm lòng Lãnh Vô Sương run lên: "Không được nói như vậy! Vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải sống thật tốt, hiểu chưa?"

"Ân, chúng ta đều phải sống thất tốt!" Diệp Phong trịnh trọng gật đầu.

Tâm ý đây đó đã sáng tỏ, hai lần sinh tử gắn bó, xà khẩu đoạt mạng, giờ đây cần gì phải nhiều lời?

Lãnh Vô Sương nhìn vết thương được băng bó tốt, mà miệng Diệp Phong còn lưu lại vết máu, lập tức hiểu tất cả, nhẹ nhàng xoa hai má nàng, ôn nhu: "Phong nhi cực khổ nhiều!"

"Nàng không sao là tốt rồi."

"Ta trúng độc xà, nhưng sao Phong nhi vẫn như thường, không hề có dấu hiệu trúng độc?" Lãnh Vô Sương nghi hoặc hỏi.

"Ách... Không biết." Diệp Phong nhún vai, nói ra lý do mà ngay cả bản thân cũng không thể tin: "Hay xà sợ ta?"

Lãnh Vô Sương nhẹ nhàng lắc đầu, trầm tư chốc lát: "Có thể vì trên người ngươi có hàn độc! Huyền Băng chưởng là kịch độc thiên hạ, nên xà độc không thể làm gì được ngươi."

"Ân. Rất có đạo lý! Rắn cắn ta, còn không biết người chết là ai!" Đột nhiên Diệp Phong cảm thấy bản thân chiếm được tiện nghi: "Ai nha! Nói như vậy, ta phải hảo hảo cảm tạ Huyết Sát? Nếu không có một chưởng của hắn, mạng của hai chúng ta đã không còn."

"Ta chỉ suy đoán mà thôi." Đại bộ phận xà độc được bức ra khỏi cơ thể, nhưng dược hiệu của bách độc hoàn vẫn chưa hoàn toàn phát huy, Lãnh Vô Sương bắt đầu cảm thấy mơ hồ, nhẹ giọng nói: "Phong nhi, làm phiền ngươi hộ pháp cho ta, ta muốn bức hết độc tố ra khỏi cơ thể."

Diệp Phong đỡ nàng vào sâu trong bụi hoa, một lần nữa châm lửa trại, nhìn nàng nhắm mắt đả tọa, trong lòng dâng lên nhu tình khó tả, cùng nhau trải qua đồng sinh cộng tử, vậy đây có phải duyên phận hay không?

Không biết lão hòa thượng nói mục tiêu chi kiếp là người phương nào? Đang ở đâu?