Lôi Khiếu sơn trang
“Lôi trang chủ, người thấy bước tiếp theo Ma Giáo có hành động gì?” Mạc Ngôn nhìn lão giả đứng chắp tay, vẻ mặt ngưng trọng.
“Sợ đúng như Phong nhi nói, Lãnh Nguyệt Cung sẽ có cuộc chiến khốc liệt.” Lôi Khiếu Thiên thở dài, nhẹ giọng.
“Chẳng phải Diệp đại ca gặp nguy hiểm sao?” Mạc Ngữ vội la lên.
Sở Yên nghe vậy, lòng căng thẳng, mau chóng đứng lên.
“Ha ha ha… Không cần lo lắng, Cung chủ Lãnh Nguyệt Cung không phải người tầm thường! Phong nhi đi chuyến này hữu kinh vô hiểm, các ngươi cứ yên tâm đi.”
“Trang chủ!” Lôi Đại thi lễ.
Lôi Khiếu Thiên thông thả bước tới vị trí chủ vị ngồi xuống, uống ngụm trà: “Chuyện gì?”
“Thám tử hồi báo, Huyết Sát dẫn người tập kính Lãnh Nguyệt Cung…”
“Cái gì?” Sở Yên thét lên kinh hãi, sắc mặt trách bệch, tâm vừa buông xuống liền bị nhắc lên.
Lôi Khiếu Thiên nhìn nàng một cái, thả chung trà xuống: “Tình huống thế nào?”
“Song phương đều có thương vong, một trong ‘Tứ kiếm’ bị thương nặng, sống chết không rõ. Hắc Phách và Hồ Cơ bại trong tay thiếu gia, Dạ Ưng bị phế.” Lôi Đại bình tĩnh nói, giống như kể một chuyện không quan hệ gì tới mình.
“Diệp đại ca? Có bị thương hay không?” Mạc Ngữ vội la lên.
“Thiếu gia vô sự, nhưng trong thời gian ngắn khó có thể quay về trang.”
Lôi Khiếu Thiên khẽ vuốt chòm râu cười nói: “Xem ra võ công Phong nhi tiến bộ không ít! Lão phu không cần lo! Ha ha ha…”
“Trang chủ, thuộc hạ còn có một chuyện. Kiếm Họa Lãnh Nguyệt Cung ở ngân hàng tại Thanh Xa lấy ngân lượng, nàng dùng lệnh bài của thiếu gia.”
“Nga? Hiện tại Kiếm Họa ở chỗ nào?”
“Hiện đang ở Vân Nguyệt Khách, vẫn chưa rời đi.”
“Lập tức chuẩn bị một phần hậu lễ, phái người đồng hành cùng Kiếm Họa, tới bái phỏng Lãnh cung chủ, thuận tiện hối thúc Phong nhi trở về.”
“Nhưng từ trước đến nay Lãnh Nguyệt Cung không cho phép nam tử tiến vào cung, thiếu gia đã là một ngoại lệ, lần này phải đi nhiều người, e…”
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, vẻ mặt trầm tư.
“Trang chủ, Sở Yên có một yêu cầu quá đáng, thỉnh Trang chủ cho phép.”
“Nga? Sở cô nương cứ nói thẳng.”
“Sở Yên nguyện ý đi Lãnh Nguyệt Cung!” Hắn rời khỏi hơn nửa tháng, khiến nàng lo lắng ngày đêm, không bằng cùng nhau đối mặt.
“Ha ha ha…” Lôi Khiếu Thiên nhìn vẻ mặt nữ tử kiên nghị thoải mái cười lớn: “Sở cô nương đối với Hận nhi tình thâm ý trọng! Hảo! Lão phu đồng ý! E trên đường sẽ gặp nguy hiểm, Sở cô nương không sợ sao?”
“Sở Yên không sợ!” Tuy bị nói trúng tâm tư, mặt ửng đỏ nhưng vẫn kiên định như trước.
“Ta cũng muốn đi!” Mạc Ngôn, Mạc Ngữ đồng thời lên tiếng.
“Hảo! Cùng đi có thể tương trợ lẫn nhau. Lôi Đại, ngươi mau tới Vân Nguyệt Khách, nói rõ tình huống với Kiếm Họa, thỉnh ý nàng!”
“Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!” Nói xong xoay người rời đi.
“Sở cô nương, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, lần này đi Lãnh Nguyệt Cung hung hiểm khó lường, nhưng các ngươi yên tâm, ta sẽ phái Lôi Nhị dẫn người hộ tống ven đường. Các ngươi đến Lãnh Nguyệt Cung đừng ở lâu, cùng Phong nhi sớm quay về trang!”
“Trang chủ yên tâm, Sở Yên nhớ kỹ.”
Mọi thứ mau chóng được chuẩn bị xong, đoàn người Sở Yên từ biệt Lôi Khiếu Thiên, hội hợp với Kiếm Họa tại Vân Nguyệt Khách, cùng xuất phát đi Lãnh Nguyệt Cung.
Lãnh Nguyệt Cung
Kiếm Thi ngồi bên giường, nắm tay Kiếm Kỳ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, sắc mặt người nọ vẫn trắng bệch, khí tức yếu như tơ nhện, nhưng bản thân lại thúc thủ vô sách, uổng công hiểu biết y thuật lại không thể cứu được người quan tâm mình.
“Thi nhi, thương thế Kỳ nhi thế nào?” Lãnh Vô Sương ngăn Kiếm Thi muốn đứng lên hành lễ.
“Thuộc hạ vô năng, sợ rằng Kiếm Kỳ… sợ rằng…” Lời chưa dứt, đã nghẹn ngào.
“Ngươi không giải được độc trên người nàng?” Diệp Phong hỏi, mặc dù Kiếm Kỳ thường khi dễ nàng, nhưng không nhẫn tâm nhìn người rời đi như vậy.
“Nàng trúng vô hoa tán, độc này thâm hậu, không tới nửa canh giờ sẽ mất mạng. Ta có thể giải được nhưng cần bốn canh giờ mới chế được thuốc giải, đến lúc đó đã chậm."
“Vô hoa tán?” Tuấn mi Diệp Phong nhíu chặt, trong vòng nửa canh giờ phải có thuốc giải, sợ Tiếu Chớ đã đi xa, đuổi theo cũng không kịp.
“Bách độc hoàn! Đúng! Bách độc hoàn có thể giải độc này không?”
“Đúng! Bách độc hoàn!” Mắt Kiếm Thi sáng ngời! Móc bình sứ trong l*иg ngực ra, vừa định mở nắp bình, nhưng lại ngừng động tác, nhìn Lãnh Vô Sương lại nhìn Diệp Phong, do dự: “Thuốc này trân quý như vậy…”
“Thuốc quý thế nào cũng không quý bằng mạng người.” Diệp Phong gầm nhẹ, giựt bình sứ, lấy một viên hoàng sắc ra, Lãnh Vô Sương vội vàng nâng Kiếm Kỳ lên, để nàng dựa vào mình.
“Kiếm Thi, ngươi trị thương cho Sương nhi trước, ta giúp Kiếm Kỳ bức độc ra ngoài!” Uy thuốc xong, Diệp Phong phân phó.
Lúc này Kiếm Thi mới phát hiện toàn bộ cánh tay Lãnh Vô Sương ướt đẫm máu tươi, mau mau giúp nàng băng bó, trong suốt quá trình luôn lén liếc Kiếm Kỳ, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Màn đêm buông xuống lần nữa, bầu trời đêm sáng sủa, trăng sáng treo trên cao, vô luận ban ngày náo động thế nào, thì lúc này mọi thứ lại khôi phục sự yên lặng vốn có, dường như chưa phát sinh chuyện gì.
Thư phòng Lãnh Nguyệt Cung.
“Thi nhi, hiện giờ tình hình Kỳ nhi ra sao?” Lãnh Vô Sương nhìn Kiếm Thi tiều tụy thân thiết hỏi.
“Uống thuốc ngủ rồi, độc đã được giải, nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Diệp Phong nhìn Kiếm Thi muốn nói lại thôi.
“Thỉnh Cung chủ cứu Kiếm Kỳ!” Kiếm Thi đột ngột quỳ xuống, nghẹn ngào.
“Thi nhi, ngươi mau đứng lên, rốt cuộc Kiếm Kỳ làm sao?”
“Cung chủ, Tiếu Chớ ra chiêu trí mạng, Kiếm Kỳ vì cứu ta dùng thân mình chống đỡ, bị trúng huyệt Khí Hải, lúc này toàn bộ chân khí ngưng lại đó, nếu không bức ra, võ công nàng sẽ bị phế.” Lời chưa dứt thì lệ đã rơi đầy mặt.
“Cái gì? Lão tặc đó âm hiểm như vậy?” Hai tay Tiểu Ngọc nắm chặt thành nắm đấm.
“Làm thế nào để bức chân khí ra?” Kiếm Cầm gấp gáp nói.
“Nội công Tiếu Chớ thâm hậu, chiêu đó dùng mười phần công lực, trừ phi Cung chủ cùng Lôi thiếu trang chủ liên thủ, bằng không…”
“Đây không phải dễ làm sao? Ta còn cho rằng rất khó khăn!” Tiểu Ngọc thở dài một hơi: “Hai người nọ sẽ ra tay cứu Kỳ tỷ tỷ.”
“Ta cũng không nói đồng ý cứu nàng?” Diệp Phong bắt đầu thưởng thức chén trà trong tay, lạnh lùng lên tiếng.
“Vì sao ngươi không chịu?” Tiểu Ngọc không ngờ nàng từ chối, chất vấn.
Mặt Lãnh Vô Sương vẫn nhàn nhạt như nước, Kiếm Cầm nắm chặt song quyền, nỗ lực áp chế tức giận trong l*иg ngực, hai mắt trợn tròn, giống như tùy thời có thể xuất thủ, kiếm Thi thì bi thương, cả người run lên.
“Vì sao ta phải xuất thủ?” Diệp Phong đứng lên, sửa lại quần áo, nhìn mọi người nói: “Hơn nữa, ta đã dùng Bách độc hoàn cứu nàng, tại sao còn phải tiêu hao chân khí cứu một người không chút quan hệ?”
“Ngươi…” Tiểu Ngọc chỉ vào mũi Diệp Phong: “Sao ngươi có thể vong ân phụ nghĩa như thế? Thấy chết không cứu, đúng là tiểu nhân! Ngươi…”
“Ngọc nhi, không được vô lễ!” Lãnh Vô Sương dẹp đường: “Thiếu trang chủ là khách, huống chi lần này đã ra tay giải cứu Lãnh Nguyệt Cung, là ân nhân của chúng ta, sao có thể nói hắn vong ân phụ nghĩa? Có cứu hay không là quyền tự do của hắn.”
“Thế nhưng Cung chủ…”
“Lui ra!”
“Dạ!” Tiểu Ngọc cắn cắn môi dưới, không cam lòng, tức giận lui qua một bên.
“Mệt mỏi một ngày một đêm, ta đi nghỉ ngơi trước, chư vị, cáo từ!” Diệp Phong ưỡn người sau đó bỏ đi.
“Kiếm Thi, lẽ nào không còn biện pháp khác?”
“Đúng rồi, đúng rồi. Võ công Kiếm Cầm tỷ tỷ cũng tốt a! Hà tất…” Tiểu Ngọc định nói hà tất nhờ vả tên tiểu nhân kia, nhưng len lén liếc mắt nhìn Lãnh Vô Sương, rồi đem nửa câu sau nuốt vào bụng.
Kiếm Thi nhẹ nhàng lắc đầu: “Nội công Kiếm Cầm tỷ tỷ chưa đủ, sợ cứu Kiếm Kỳ không được, trái lại còn hại cả Cầm tỷ tỷ.”
“Vậy… Vậy nên làm gì bây giờ?” Tiểu Ngọc khóc nấc: “Cung chủ…”
“Được rồi, tất cả lui xuống nghỉ ngơi đi.” Lãnh Vô Sương phất phất tay, trầm giọng nói.
Giữa trúc phong có đám lửa đang cháy bùm bùm, mùi thơm thỏ rừng lan tỏa khắp nơi, một thân ảnh tử sắc ngồi đó tự châm tự ẩm, trong miệng còn hát tiểu khúc không biết tên, vẻ mặt vô cùng thích ý.
“Diệp Phong! Ngươi còn tâm tình ở chỗ này hát tửu?” Thân ảnh lục sắc tới bên cạnh Diệp Phong, hai tay chống nạnh, biểu tình rõ ràng đang muốn khởi binh vấn tội.
“Đây không phải Ngọc nhi? Sao lại có thời gian đến tìm ta? Tới tới tới, qua đây ngồi, uống với ta một chung.” Diệp Phong làm như không để ý người tới tức giận, cợt nhả bắt chuyện.
“Ngươi…”
“Hơn nữa, ba ngày qua ta chỉ ăn màn thầu dưa muối, hiện giờ tự thưởng cho bản thân có gì không được?”
“Rốt cuộc tại sao ngươi không cứu Kiếm Kỳ tỷ tỷ?”
“Ta nói Tiểu Ngọc a, ngươi đã hỏi câu này trăm lần, có thể mới mẻ hơn không? Muốn ta cứu không phải không được, bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Tiểu Ngọc nghe lời có chuyển cơ, vội vã hỏi.
“Dù sao ngươi cũng phải cho ta lý do đi cứu người chứ?” Diệp Phong chậm rì rì uống ngụm rượu.
“Cứu người còn cần lý do sao?”
“Bộ cứu người thì không cần lý do?”
“Ngươi… Được! Cứu một mạng người hơn xây bảy kiểng chùa, lý do này đủ rồi đi?”
“Ta cũng đã cho nàng giải dược.”
“Ngươi có biết võ công đối với Kiếm Kỳ tỷ tỷ rất quan trọng hay không? Từ nhỏ nàng đã thích luyện võ, là người khắc khổ nhất trong chúng ta, cũng là người có võ công tốt nhất, nếu như không có nó, nàng sẽ rất thương tâm. Ngươi giúp nàng có được hay không?” Tiểu Ngọc đành phải mềm giọng nhờ vả.
“Ta là vì nàng, không có võ công sẽ không tối ngày chém chém gϊếŧ gϊếŧ, tốt a!”
“Ngươi… Quả thực không thể nói lý!” Nói xong, nhấc chân ngọc xoay người rời đi.
“Ngọc nhi đừng đi, thỏ nướng sắp xong, cùng nhau ăn.”
“Tự ngươi ăn đi! Ta không bao giờ… Muốn để ý tới ngươi nữa!”
“Tiểu nha đầu này…” Diệp Phong nhìn bóng lưng rời đi lắc đầu.
Ba ngày sau đó, Tiểu Ngọc luôn tìm tới Diệp Phong nhưng nàng vẫn không đồng ý ra tay cứu người, Tiểu Ngọc phân phó hạ nhân chỉ cho nàng màn thầu và dưa muối, điểm tâm cũng không có, thực sự không thể tiếp tục chịu đựng, đành ra hậu sơn bắt thỏ rừng, bản thân tự giải quyết.
“Chính Mao giai gia nói rất đúng, bản thân tự động thủ mới cơm no áo ấm! Tiểu nha đầu quá độc ác.” Diệp Phong vừa ăn vừa lẩm bẩm.
Đột nhiên có thanh kiếm dán bên cổ trái, thậm chí còn mang hàn ý nhè nhẹ.
“Hắc hắc…” Diệp Phong chậm rãi đứng lên, lấy tay đẩy mũi kiếm ra: “Kiếm Cầm tỷ tỷ, cẩn thận một chút a, đao kiếm vô tình.”
Kiếm Cầm không trả lời, cổ tay vừa chuyển, lại khoát bên vai phải, Diệp Phong nhìn thịt thỏ trong tay, nuốt nuốt nước bọt cười mỉa: “Kiếm Cầm tỷ tỷ, ngươi xem, chuyện gì cũng chờ ta ăn xong rồi tính?”
“Phải không?” Tiện tay hất một cái, thịt thỏ trong tay không cánh mà bay.
Diệp Phong giật mình, chọc giận Kiếm Cầm quả nhiên không có gì tốt, đau khổ: “Kiếm Cầm tỷ tỷ có chuyện gì từ từ nói.”
Kiếm Cầm suy tư một lượt, liền bỏ trường kiếm xuống, Diệp Phong điểm nhẹ mũi chân, thối lui vào phạm vi an toàn, vuốt vuốt cổ: “Có chuyện gì nói đi.”
“Sao ngươi không cứu Kiếm Kỳ?”
Diệp Phong vẫn thản nhiên, khoát tay áo: “Không có lý do gì!”
Kiếm Cầm nghe lời ấy cũng không trả lời, huy kiếm lần nữa, Diệp Phong lắc mình, trong miệng hô: “Uy! Quân tử động khẩu không động thủ!”
“Ta không phải quân tử!”
Diệp Phong vận dụng khinh công bỏ đi, nhưng lại đυ.ng một người.
“Ai u! Ai a? Không có mắt… Sương nhi, là nàng?” Diệp Phong bận rộn ổn định thân hình, ngượng ngùng nói.
“Đứng lại!”
“Sương nhi cứu ta!” Diệp Phong nhìn Kiếm Cầm đùng đùng nổi giận phía sau, lắc mình trốn sau lưng Lãnh Vô Sương, lộ cái đầu ra nhìn Kiếm Cầm.
“Cầm nhi, không được lỗ mãng!” Thanh âm không lớn nhưng không ai chống lại uy nghiêm trong đó.
“Cung chủ, hôm nay Kiếm Cầm phải giáo huấn nàng!” Nói xong muốn động kiếm.
“Làm càn! Còn không lui xuống!”
“Cung chủ… Thuộc hạ tuân mệnh.” Tuy Kiếm Cầm không cam lòng, nhưng không thể cãi Lãnh Vô Sương, lạnh lùng liếc Diệp Phong, xoay người rời đi.
“Đi thong thả, không tiễn!” Diệp Phong đắc ý, nói xong còn làm mặt quỷ với Kiếm Cầm.
Nhìn lửa trại trong viện, Lãnh Vô Sương nói: “Mấy ngày nay Phong nhi chịu khổ rồi.”
“Ha hả, không có gì.”
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, hai người ngồi đêm đống lửa, chỉ có âm thanh củi đốt, hỏa quang chiếu rọi, mày liễu tự nhiên, lông mi hơi cong, mũi khéo léo, môi đỏ mê người, gáy ngọc trắng nõn… Đột nhiên Diệp Phong nhớ lại đêm đó mỹ nữ tắm rửa, cả người nóng lên, thầm mắng bản thân vô sỉ.
“Sương nhi tìm ta có việc gì?” Đề phong bản thân suy nghĩ miên man, Diệp Phong kiếm chuyện nói, đánh vỡ trầm mặc.
“Không có việc gì không thể tới sao?” Lãnh Vô Sương quay đầu nhìn người nọ, nhẹ giọng hỏi.
“Không phải… Tùy tiện hỏi mà thôi, nàng tới ta rất cao hứng.” Diệp Phong cúi đầu, kỹ năng nhanh mồm nhanh miệng đều biến đi đâu.
“Nhưng xác thực ta có chuyện không hiểu, muốn mời Phong nhi chỉ giáo.”
“Ha ha, chỉ giáo thì không dám, mời Sương nhi nói.”
“Tâm địa Phong nhi lương thiện, là người trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ xuất thủ tương trợ Kiếm Kỳ, chỉ là không biết khi nào?”
“Ta cũng không tốt như vậy, ta nói rồi không cứu liền không cứu.”
Lãnh Vô Sương cũng không trả lời, chỉ cười nhẹ.
Hai người lại rơi vào trầm mặt, tĩnh đến phát cuồng, Diệp Phong đi qua đi lại thong thả, vài lần muốn lên tiếng nhưng lời đến bên mép lại nuốt trở vào. Mà người nọ vẫn lẳng lặng ngồi chỗ kia, giống như người sốt ruột không phải Lãnh Vô Sương mà là Diệp Phong.
“Thỏ đã chín, Phong nhi không phải rất đói sao?” Lãnh Vô Sương không để ý, nhẹ giọng.
Thực sự không chịu nổi bầu không khí này, Diệp Phong giơ tay đầu hàng: “Ta đã ăn rồi! Ta nói với nàng, không phải ta không cứu, nhưng thời gian chưa tới, về phần tại sao, bây giờ không thể nói, bất quá ta đáp ứng, nhất định sẽ cứu Kiềm Kỳ.”
“Ân, ta còn có việc muốn thương nghị với Kiếm Cầm, Phong nhi nghỉ ngơi sớm đi.” Lãnh Vô Sương mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Diệp Phong nhìn người rời đi, một trận ảo não, thầm mắng bản thân không tiền đồ, còn chưa nghiêm hình bức cung đã không đánh mà khai, có điều hiện giờ cũng không sai biệt lắm. Nghĩ vậy, đứng lên bỏ đi.
“Ngươi đang làm gì? Thương còn chưa tốt, cẩn thận một chút.” Kiếm Thi nhìn Kiếm Kỳ giãy dụa muốn ngồi dậy, lập tức bỏ chén thuốc xuống, bước qua đỡ nàng, tri kỹ đặt chăn bông sau lưng, để nàng ngồi thoải mái hơn.
“Không việc gì, ta đã khá hơn. Uống thuốc sao?” Kiếm Kỳ nhìn Kiếm Thi mệt mỏi, đau xót không thôi, ba ngày qua, nàng không ăn không ngủ chăm sóc bản thân, thần sắc tiều tụy rất nhiều.
Kiếm Thi bưng chén thuốc đưa lên môi thổi thổi, mới đưa tới miệng Kiếm Kỳ: “Cẩn thận nóng.”
“Nếu vết thương ta không khỏi, ngươi vẫn chiếu cố ta thế này sao?” Chưa bao giờ Kiếm Thi ôn nhu với nàng như vậy, trước khi biểu lộ, Kiếm Thi chỉ xem nàng là tỷ muội, sau khi biểu lộ thì luôn né tránh, muốn tìm cơ hội ở cùng một chỗ đã rất khó.
“Không được nói bậy!” Không dám đối diện ánh mắt si mê của Kiếm Kỳ, mặt Kiếm Thi ửng đỏ, giận dữ nói.
“Thi nhi, nếu ta thành phế nhân, ngươi sẽ chiếu cố ta giống bây giờ sao? Ngươi nguyện ý… Chiếu cố ta cả đời sao?” Kiếm Kỳ nhẹ giọng hỏi, trong lòng thấp thỏm, mắt không nháy một cái nhìn thiên hạ trong lòng, rất sợ bỏ qua bất cứ biểu tình gì dù là nhỏ nhất.
Cẩn thận nhớ lại những gì hai người đã trải qua, còn có câu không hề hối hận, lòng Kiếm Thi co thắt, nắm tay Kiếm Cầm, khẽ gật đầu.
“Ngươi thực sự nguyện ý? Ngươi biết ta có ý gì, đúng không?” Kiếm Kỳ mừng rỡ như điên.
“Biết, ta nguyện ý… Cả đời…” Nói xong ngượng ngùng cúi đầu.
“Ha ha… Thật tốt quá! Ha ha… Khụ khụ khụ…” Cười lớn động đến vết thương, Kiếm Kỳ hít ngụm lương khí.
“Sao ngươi không cẩn thận? Đau không?”
“Ha hả, không đau, một chút cũng không đau! Cho dù không có võ công, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Bi thương chợt lóe trong mắt, tim Kiếm Thi như bị ai xiết chặt, ai cũng biết võ công rất quan trọng với Kiếm Cầm. Lập tức lên tiếng: “Ngươi yên tâm đi, nhất định ta sẽ cầu xin Diệp Phong giúp ngươi chữa thương!”
“Khẩu khí thật lớn, không biết ngươi làm thế nào để ta đáp ứng?” Diệp Phong đẩy cửa bước vào.
“Ngươi tới làm gì?”
“Ta đến xem ngươi sắp chết chưa?” Diệp Phong nhìn hai người nắm chặt tay nhau, trêu chọc.
“Ngươi chưa chết, làm sao ta có thể chết trước ngươi?” Kiếm Kỳ không cam lòng yếu thế.
“Ha ha…” Diệp Phong lơ đểnh, chuyển hướng qua Kiếm Thi: “Không biết ngươi định dùng lý do gì thuyết phục ta? Theo ta biết, nếu không kịp thời trị liệu, sợ rằng cả đời này nàng đừng mong luyện võ, hiện nay chỉ có ta và Sương nhi hợp lực mới bức được cổ chân khí kia ra, đừng nghĩ hạ sơn tìm viện binh, sợ là không kịp!”
“Ngươi… Ngươi không sợ ta vạch trần thân phận của ngươi sao?”
“Thân phận? Thân phận của ta mọi người đều biết, còn có cái gì? Hay ngươi nói thân phận nữ tử của ta?”
“Không sai!”
“Ha ha ha… Ta là nam hay nữ, ngươi khác quản làm gì? Nhưng ta nghĩ ngươi không phải loại tiểu nhân này a.” Tuy Diệp Phong chột da nhưng vẫn bày ra vẻ mặt không quan tâm.
“Ngươi…” Kiếm Thi nhìn sắc mặt Kiếm Kỳ tái nhợt, đột nhiên quỳ xuống: “Ta từng dốc toàn lực trị thương cho ngươi, xem như nể tình ta, cầu Thiếu trang chủ xuất thủ tương trợ!”
“Thi nhi… Không nên!”
“Ta sẽ không đứng nhìn ngươi trở thành phế nhân! Xin Thiếu trang chủ tương trợ!”
Diệp Phong không nghĩ nàng làm thế này, lòng chấn động, vội vàng nâng nàng dậy: “Ai nha! Mau đứng lên, ta chịu không nổi đại lễ này. Kiếm Kỳ đỡ cho ngươi thiếu chút nữa mất mạng, đây mới chính là ân cứu một mạng! Tục ngữ nói: Ân cứu mạng khi dũng tuyền tương báo. Ngươi chuẩn bị báo đáp thế nào?”
“Diệp Phong, ngươi không nên như vậy.” Kiếm Kỳ vội nói: “Thi nhi, đừng để ý nàng, ta không cần ngươi báo đáp.”
“Đúng vậy, ngươi là người tốt! Thiên hạ khó tìm! Nhưng Kiếm Thi nghĩ như thế nào? Nàng không làm chút gì, sợ lương tâm bất an cả đời. Đúng không, Kiếm Thi?” Nói xong làm mặt quỷ với Kiếm Kỳ.
“Ta… Ta…” Kiếm Thi nhìn hai người, không biết trả lời thế nào.
“Nhìn ngươi khó xử như thế, ta cho ngươi một chủ ý, chỉ bốn chữ liền giải quyết tất cả.
“Bốn chữ gì? Nói mau!”
“Dĩ, thân, tương, hứa!” Diệp Phong nói rõ từng chữ, vẻ mặt chăm chú.
“Ngươi…” Mặt Kiếm Thi ửng hồng, im lặng cúi đầu.
“Ngươi không muốn, vậy quên đi. Người này a, ta không có hứng thú cứu, đi trước.” Nói xong, vung tay áo muốn rời đi.
“Chậm đã! Chỉ cần ngươi cứu nàng, ta… Ta đáp ứng là được.” Kiếm Thi vẫn cúi đầu, nhẹ giọng lên tiếng.
“Ai! Thế nào mà nghe miễn cưỡng như thế? Diệp Phong không muốn ép buộc ai, cáo từ!”
“Không phải. Là ta… Ta cam tâm tình nguyện.” Kiếm Thi thấy Diệp Phong thật sự muốn đi, bật thốt.
“Cam tâm tình nguyện? Ngươi cũng biết nữ tử chi luyến, hậu thế không cho, tạm thời chưa nói Cung chủ các ngươi có đáp ứng hay không, ánh mắt thế tục đã rất khó đối mặt, ngươi thật sự nguyện ý cùng nàng bên nhau cả đời?” Diệp Phong nhìn chằm chằm Kiếm Thi.
Nghe lời ấy, Kiếm Kỳ bắt đầu lo lắng, nàng sợ Kiếm Thi xung động nhất thời, mới đáp ứng nàng, sau này nếu hối hận, bản thân sẽ càng thống khổ hơn, không bằng lúc này hỏi rõ ràng: “Thi nhi, ngươi… Nguyện ý sao?”
“Ta nguyện ý! Mặc dù núi đao biển lửa, ta sẽ cùng ngươi không rời, sinh tử gắn bó!” Không còn ngượng ngùng, vẻ mặt chính là kiên định và chắc chắn.
“Ha ha ha… Hảo một câu sinh tử gắn bó!” Diệp Phong cười lớn: “Ta sẽ giúp nàng chữa trị. Kiếm Kỳ, lần này ngươi nợ ta một đại ân! Đừng quên ngươi đáp ứng ta, ngũ đàn túy nguyệt! Ha ha ha…”
“Các ngươi… Các ngươi liên kết đùa cợt ta?” Kiếm Thi nổi giận, trừng Kiếm Kỳ.
“Thi nhi… Không phải… Không phải như vậy.” Kiếm Kỳ đưa nhãn thần xin Diệp Phong giúp đỡ.
Diệp Phong làm bộ không phát hiện, dáng vẻ đứng xem kịch vui.
“Tất cả đều là chủ ý của Diệp Phong! Nàng muốn ta làm như vậy.” Kiếm Kỳ thấy Diệp Phong không chịu giúp đỡ, dưới tình thế áp bách, đẩy trách nhiệm không còn một mảnh.
“Ách… Hôm nay quá muộn, mai rồi bắt đầu. Ta đi trước, các ngươi cứ trò chuyện!” Nói xong lắc mình, người không còn bóng dáng. Phía sau truyền đến tiếng thét thảm thiết của Kiếm Kỳ, Diệp Phong vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm: “May còn chạy nhanh, Kiếm Kỳ ngươi thật không có nghĩa khí, uổng dụng tâm của ta. Bất quá nhất định ngươi cũng rất thảm, tự mình cầu phúc đi. Hay một khổ nhục kế, nếu không, Kiếm Thi tuyệt đối không bao giờ dũng cảm đối mặt!”
Hôm nay hai người đã thẳng thắn, song túc song phi, không biết tình trong lòng ta bao giờ mới có thể nở hoa. Diệp Phong cảm thán, ngẩng đầu nhìn vầng trăng cô độc trên cao, lòng phiền muộn, Hằng Nga Cung Quảng đang làm cái gì? Có phải giống như nàng, bụng đầy tâm sự?