Giang Hồ Kiếp

Chương 32: Trở lại Lãnh Nguyệt Cung

Sắp tới buổi trưa, đoàn người Diệp Phong mới đến dưới chân Hàn Thúy Phong, từ chỗ này nhìn lên, giữa sườn núi Lãnh Nguyệt Cung được một mảnh xanh biếc bao phủ, mọi thứ như ẩn như hiện.

“Cung chủ, phía trước phát hiện thi thể đệ tử Ma Giáo!” Kiếm Kỳ đi trước dò đường, thúc mã trở về báo cáo.

“Đại khái có bao nhiêu người? Đệ tử Lãnh Nguyệt Cung thương vong bao nhiêu?” Nhìn mày Lãnh Vô Sương nhíu chặt, Diệp Phong mở miệng hỏi.

“Chưa phát hiện đệ tử trong cung, vẫn chưa rõ nhân lực Ma Giáo thế nào.”

“Lên núi! Giá!” Truy Nguyệt tê dài một tiếng, phóng như bay.

“Kiếm Kỳ, có thể lên núi bằng đường nhỏ không?”

“Có! Bình thường rất ít người đi, lúc Kiếm Thi đi hái thuốc, vô tình phát hiện.”

“Hảo! Kiếm Thi dẫn ta đi từ đường nhỏ, ngươi đi theo Sương nhi. Nhớ kỹ, không nên dây dưa với người của Ma Giáo, chúng ta hội hợp ở Lãnh Nguyệt Cung!”

“Hảo!” Kiếm Kỳ ôm quyền nói, quay đầu nhìn Kiếm Thi: “Cẩn thận!”

Kiếm Thi khẽ gật đầu, rồi thúc ngựa dẫn Diệp Phong đi theo đường nhỏ.

Địa hình Hàn Thúy Phong khác thường, dễ thủ khó công, hơn nữa đường lên núi luôn có những bộ phận then chốt, Ma Giáo không quen thuộc, nên tổn thương không ít người ngựa, Kiếm Cầm lợi dụng địa lợi nhiều lần đánh lùi Ma Giáo tiến công, chỉ là những đệ tử còn lại trong cung võ công không cao, không biết có thể kiên trì được bao lâu.

“Kiếm Cầm tỷ tỷ, ngươi nói xem Cung chủ khi nào trở về a? Chúng ta đã phái nhiều tỷ muội ra ngoài nhưng vẫn không có tin tức, vậy phải làm sao?” Tay Tiểu Ngọc cầm kiếm, lo lắng nhìn Kiếm Cầm.

“Lãnh Nguyệt Cung là tâm huyết của Cung chủ, mặc kệ nỗ lực hay trả giá thế nào, nhất định chúng ta phải bảo vệ thay Cung chủ! Hình như người của Ma Giáo cũng không sốt ruột bức chúng ta đến tuyệt cảnh, bọn chúng đang chờ cái gì?”

“Bọn họ chờ cái gì? Nếu chờ đợi thêm không phải Cung chủ sẽ trở về sao?” Tiểu Ngọc nghi hoặc nói.

“Không hay rồi!” Kiếm Cầm thét lên một tiếng kinh hãi, trên mặt thể hiện rõ kinh hoảng.

“Kiếm Cầm tỷ tỷ, làm sao vậy? Đừng làm ta sợ a!” Tiểu Ngọc khóc thành tiếng.

“Bọn chúng đang muốn chờ Cung chủ trở về, vung lưới bắt gọn toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung! Cung chủ nghìn vạn lần không thể trở về.”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Cung chủ không về chúng ta không thể bảo vệ Lãnh Nguyệt Cung, còn nếu như tỷ nói, chẳng phải Cung chủ về sẽ càng thêm nguy hiểm? Kiếm Cầm tỷ tỷ, chúng ta…”

“Phải đem tin tức này báo với Cung chủ. Thế này, Ngọc nhi, chờ ta dẫn người quyết chiến cùng Ma Giáo, ngươi từ phía sau đột phá vòng vây, còn nhớ con đường nhỏ kia không?”

“Ân! Ngọc nhi nhớ kỹ, thế nhưng nếu ta đi, tỷ tỷ càng sẽ gặp nguy hiểm. Ta không thể đi!”

“Ngọc nhi, hiện tại không phải lúc xử trí theo cảm tính, cần phải lấy đại cục làm trọng, không thể để Cung chủ gặp bất cứ nguy hiểm gì. Hiểu chưa?” Kiếm Cầm đỡ hai vai Tiểu Ngọc, từng chữ nghiêm túc nói.

“Vậy… Vậy được rồi, ngươi phải cẩn thận a!”

“Báo…” Một đệ tử mặc bạch sắc vội vã chạy vào.

“Phát sinh chuyện gì?” Kiếm Cầm trấn tĩnh nói.

“Người của Ma Giáo đã bao vây Công Sơn, tiền phương sắp kiên trì không được!”

“Ngọc nhi, nhớ kỹ những gì ta vừa nói! Đi, dẫn ta đi xem!” Kiếm Cầm nói xong, không quay đầu, bước thẳng ra cửa.

Lúc này, cửa thứ nhất của Lãnh Nguyệt Cung đã bị công phá, song phương đang hỗn chiến trên bãi đất trống trong viện, hắc bạch phân minh, thi thể la liệt trên đất, đệ tử Lãnh Nguyệt Cung đều cắn răng chống đỡ. Tuy người của Lãnh Nguyệt Cung đông, nhưng đại đa số làm việc bên ngoài, không ở trong cung, hiển nhiên Ma Giáo có chuẩn bị mới đến, trước đó đem toàn bộ đường Há Sơn phong tỏa, tin tức khó truyền ra ngoài, bởi vậy kiên trì có chút cực khổ.

“Các ngươi mau chóng đầu hàng, đừng hy vọng Cung chủ các ngươi trở về, hiện tại nàng ở phái Thanh Vân còn không biết sống hay chết! Ha ha ha…” Một nam trung niên có vóc dáng thấp bé, dáng người tròn vo không nhịn được thét lớn, tướng mạo người này có chút kỳ quái, tay cầm một thanh thiết phủ, thoạt nhìn khoảng bảy tám mươi cân, hắn tinh thông binh khí, thể lực kinh người.

“Lãnh Nguyệt Cung là chỗ nào, há cho tiểu nhân dương oai?” Kiếm Cầm lớn tiếng cắt đứt người nọ cuồng tiếu: “Còn tưởng ai! Thì ra là thủ hạ bại tướng! Bản cô nương thấy ngươi quá đáng thương, đã tha cho ngươi một mạng, vậy mà không biết hối cải, đầu quân làm thủ hạ Ma Giáo! Hối hận trước đây không một kiếm gϊếŧ chết ngươi!”

“Hanh! Nếu không phải vì con đàn bà thối tha như ngươi, ‘Hoa vô lưu’ Dạ Ưng ta sao phải chịu đựng nhục nhã kia!” Nói xong thoáng nhìn qua cánh tay bị đứt, âm trầm nói: “Ngày hôm nay rơi vào tay ta, đại gia không tính chuyện cũ hảo hảo thương tiếc ngươi! Ha ha ha…”

“Vô sỉ! Cô nãi nãi cho tên háo sắc như ngươi một bài học nhớ đời!” Lời còn chưa dứt, người bay lên không trung, chuyển kiếm đâm thẳng tới!

Nhìn Dạ Ưng như đồ ngốc nhưng hành động lại rất nhanh nhẹn, thanh thiết phủ xé gió vù vù. Kiếm Cầm thất kinh, không ngờ mới qua một năm, công phu của hắn tiến bộ đến mức này. Kiếm Cầm không dám đối cứng với hắn, dựa vào thân pháp linh hoạt cùng biến hóa chiêu thức, mong chiếm được thế thượng phong.

Các đệ tử khác trong Lãnh Nguyệt Cung không phải đối thủ của Ma Giáo, toàn bộ thế cục rất bất lợi, Kiếm Cầm âm thầm sốt ruột, hạ thủ không chút lưu tình, muốn tốc chiếc tốc thắng, đáng tiếc Dạ Ưng nhìn ra mục đích của nàng, chỉ thủ chứ không tấn công, gắt gao quấn quít lấy nàng, khiến nàng không có biện pháp thoát thân.

“Kiếm Cầm chớ hoảng sợ! Cung chủ trở về rồi!”

Giọng nói quen thuộc truyền đến làm Kiếm Cầm vui vẻ, nhất chiêu bức lui Dạ Ưng, chỉ thấy Lãnh Vô Sương mang theo người sát nhập đoàn người, tinh thần chiến đấu của Kiếm Cầm được nâng lên: “Để xem các ngươi càn rõ bao lâu?”

Dạ Ưng chỉ nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, hắn huýt sáo dài, vừa đánh vừa lui: “Hôm nay tạm thời tha cho các ngươi, ngày khác tái chiến!”

“Cầm nhi, không cần đuổi, về Cung trước.”

“Dạ, Cung chủ!”

Không đợi Lãnh Vô Sương phân phó, Kiếm Kỳ cùng mọi người đã chủ động chăm sóc những đồng môn bị thương, Lãnh Vô Sương nhìn một vòng, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng: “Thương vong thế nào?”

Ngữ khí băng lãnh làm Kiếm Cầm không khỏi rùng mình: “Hồi Cung chủ, tử thương ba mươi bốn người!”

“Người tới là người phương nào?”

“Hoa vô lưu Dạ Ưng, Ma thâu Hồ Cơ, Thiết sam chưởng Hắc Phách, Quỷ kiến sầu Tiếu Chớ, bốn tên này từng bị Lãnh Nguyệt Cung trừng phạt, không ngờ lại đầu quân Ma Tôn, thuộc hạ đã cùng Dạ Ưng và Tiếu Chớ giao thủ, võ công hai người họ tiến bộ vượt bật.”

“Dẫn theo bao nhiêu người?”

“Có hai trăm, thế nhưng thuộc hạ thám thính, hai ngày nữa Huyết Sát và Tử Thủy sẽ đến đây trợ giúp.”

“Xem ra Ma Tôn rất coi trọng Lãnh Vô Sương ta!”

“Thuộc hạ lo lắng lần này Ma Giáo không từ bỏ ý đồ, Cung chủ có đúng hay không…”

“Hanh! Lãnh Nguyệt Cung đâu phải là chỗ để bọn hắn đến thì đến mà đi là đi? Cầm nhi, phân phó xuống dưới, giữa nghiêm cửa cung, không được ta cho phép bất luận là ai cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, cãi lệnh gϊếŧ không tha!”

“Dạ!”

“Khoan đã! Phái vài người đến hậu sơn quan sát, Kiếm Thi còn ở phía sau núi.”

“Dạ!”

Lãnh Vô Sương một mình đi vào phòng ngủ, mở mật thất, sớm có hạ nhân chuẩn bị đồ dùng tắm rửa, nàng thoải mái nằm trong ôn tuyền, tẩy đi mệt mỏi mấy ngày qua, lẳng lặng suy nghĩ đối sách.

Đường núi phía sau gồ ghề, Diệp Phong cùng Kiếm Thi không thể làm gì khác cẩn thận từng bước một, cũng may khinh công hai người không tầm thường, tốc độ vẫn không bị ảnh hưởng. Dọc đường đi gặp không ít đệ tử Ma Giáo, nhưng tránh đả thảo kinh xà, Kiếm Thi mang theo Diệp Phong tận lực chọn địa phương hẻo lánh mà đi.

“Hư… Phía trước có tiếng đánh nhau!” Diệp Phong lôi kéo Kiếm Thi trốn phía sau lùm cây, thấp giọng nói.

Tiền phương cách đó không xa truyền đến âm thanh binh khí tương giao, hỗn loạn tiếng gọi của nữ tử, còn có giọng hèn mòn của những nam tử khác nhau.

“Là đệ tử Lãnh Nguyệt Cung!” Kiếm Thi vội la lên.

Diệp Phong khẽ gật đầu, nhìn bốn phía một chút: “Ngươi trái ta phải, hành sự theo hoàn cảnh, không nên hành động thiếu suy nghĩ!”

“Hảo!”

Nương theo cây cối yểm hộ, Diệp Phong lặng lẽ dừng lại cách mọi người bảy tám trượng, thấy bốn hắc y nhân đang vây công một thiếu nữ, hai bên trái phải còn có bảy tám đệ tử Ma Giáo đứng xem cuộc vui.

"Tiểu muội muội còn không bỏ kiếm đầu hàng. Các ca ca sẽ hảo hảo yêu thương ngươi…”

“Ha ha ha ha…” Mọi người phía sau cười lớn.

“Phi! Vô sỉ!” Nàng kia gầm lên một tiếng, kiếm pháp xoay mình chuyển qua sắc bén, chỉ là võ công kém một chút, một khó địch lại số đông.

Diệp Phong nghe được tiếng hô quát, trong lòng cả kinh: “Là Ngọc nhi!” Nhìn những tên Ma Giáo kia, phát hiện chúng là những người từng truy sát ba người Thiết Thắng! Lập tức lửa giận bốc lên, lần trước buông tha các ngươi, lần này xem các ngươi trốn chỗ nào.

Đúng lúc này, Tiểu Ngọc thét lên một tiếng, nàng không địch lại bốn người, vai phải bị đao của đối phương chém trúng, mọi người cười to một trân, lại có tên nói: “Nếu không đầu hàng, ca ca sẽ cởi từng thứ trên người ngươi. Ha ha… Ai u!” Người nọ mới bật cười thì sau đó lại hô lên đau nhức, tay trái ôm lấy tay phải nhìn xung quanh: “Gia gia, ai dám đánh lén lão tử?”

“Không phải tiểu tử ngươi làm chuyện gì xấu, bị lão Thiên gia nghiêm phạt chứ? Ở đây ngoại trừ mấy người chúng ta, thì chỉ có tiểu mỹ nhân kia, làm gì còn người khác, tiểu tử ngươi… Ai u!”

Người này còn chưa nói xong, tiếp theo cũng là tiếng thét đau nhức, thấy tình hình như thế, không thể tiếp tục vui cười, cảnh giác nhìn bốn phía, ôm quyền: “Tại hạ Thiết sam chưởng Hắc Phách, không biết vị bằng hữu nào? Xin mời hiện thân.”

Không ai trả lời, chỉ nghe ‘Sưu sưu sưu sưu’, bốn cục đá chia ra tấn công bốn người đang bao vây Tiểu Ngọc, đau đớn truyền đến, mọi người bỏ lại Tiểu Ngọc, hoảng sợ nhìn khắp nơi.

“Mấy đại nam nhân lại khi dễ một tiểu cô nương thì có bản lĩnh gì?”

Mọi người đem ánh mắt chuyển qua hướng âm thanh truyền đến, một vị thiếu niên từ sau lùm cây bước ra, mũi chân điểm nhẹ, xoay người rất đẹp xuất hiện trước mặt, người này mặc tử bào đầu đội tử quan, cầm bảo kiếm, mỉm cười nhìn bọn họ.

“Ngươi là tiểu tử thối nào? Dám xen vào chuyện của đại gia?” Tên dẫn đầu thét to.

“Mắt chó không biết Thái Sơn?” Nói xong nhìn thoáng qua Hắc Phách.

“Ngươi… Ngươi là Tử y tu la?” Hắc Phách nhìn Diệp Phong, giật mình nói.

“Làm phiền ngươi còn nhớ rõ ta, nói đi, hôm nay muốn chết như thế nào?”

“Đầu heo! Là ngươi, thật là ngươi!” Tiểu Ngọc ôm tay bị thương, kinh hỉ bật khóc.

“Ngọc nhi, vết thương thế nào?” Lúc này Kiếm Thi đi tới bên cạnh, kiểm trang vết thương của Tiểu Ngọc.

“Kiếm Thi tỷ tỷ!” Tiểu Ngọc nhịn không được, rốt cuộc nước mắt cũng tràn mi.

Diệp Phong nhìn thoáng qua Kiếm Thi, Kiếm Thi hiểu ý, kéo Tiểu Ngọc qua một bên, dùng kim sang dược giúp nàng cầm máu.

Những tên còn lại nghe Hắc Phách nhắc tên Tử y tu la, bất giác tự động lui một bước, khẩn trương nhìn Diệp Phong, vẻ mặt sợ hãi, nhất là nghe câu cuối cùng kia, muốn chết như thế nào, lập tức nhớ lại lời giang hồ đồn đãi, ai ai cũng sợ run lên.

“Ngươi muốn thế nào?” Hắc Phách vận công lực đến cực hạn, đôi bàn tay to giống như bàn ủi đỏ bừng, Diệp Phong cũng ầm thầm giật mình, không nghĩ hắn còn công phu thế này, không biết sức chiến đấu thế nào?

“Ngươi nghĩ ngươi có thể tiếp được mấy chiêu?”

“Đừng nên khinh người quá đáng!” Hắc Phách thẹn quá hóa giận.

“Chúng ta đánh cuộc thử xem sao, mười chiêu, nếu như ngươi có thể đỡ được mười chiêu, ta cho các ngươi một con đường sống, bằng không mặc ta xử trí, thế nào?”

“Lời này là thật?” Sắc mặt Hắc Phách hòa hoãn, tuy rằng không biết võ công hắn tới đâu, nhưng dù sao cũng còn khả năng sống sót, đối mặt với cái chết, ai cũng nguyện ý nắm lấy cọng rơm cuối cùng.

“Tất nhiên! Xuất chiêu đi!” Diệp Phong cũng không dám manh động quá mức, nhất chiêu ‘Kiếm cốt xuy hồn’ vận sức chờ phát động.

Hắc Phách không tiếp tục do dự, hít sâu một hơi, mỗi một chiêu đều xuất phát từ nội tâm, thiết chưởng mang theo nhiệt lượng lớn kéo tới trước mặt, hắc thân ảnh vừa động, nhưng Diệp Phong nhanh hơn hắn, hậu phát chế ngự, trường kiếm vung ra giống như du long.

Trong nháy mắt hai người đã ra bốn chiêu, Tiểu Ngọc khẩn trương nhìn người nọ xê dịch, tâm lo lắng không thôi, chia cách một năm, chỉ nghe nói gặp kỳ danh, không biết võ công Diệp Phong thế nào. Kiếm Thi nhẹ nhàng đυ.ng tay nàng một chút, kèm theo nụ cười bảo nàng an tâm.

“Trứ!” Diệp Phong hét lớn một tiếng, vừa vặn chiêu thứ mười, trường kiếm cắt trúng cánh tay phải Hắc Phách, máu chảy ròng ròng, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, tay trái ôm chặt vết thương, những người còn lại thấy Hắc Phách thất bại, mặt xám như tro tàn.

“Diệp đại hiệp tha mạng! Tiểu nhân mắt chó không thấy Thái Sơn, không nhận ra đại hiệp, thỉnh Diệp đại hiệp thứ tội!” Tất cả đồng loạt quỳ xuống, đập đầu cầu xin tha thứ.

Diệp Phong cảm thấy chán ghét, thu kiếm cho vào vỏ: “Muốn giữ mạng cũng dễ, ta hỏi các ngươi vài vấn đề, nếu như trả lời thành thật, ta sẽ tha mạng chó các ngươi, nếu không…”

“Đại hiệp cứ hỏi, nhất định tiểu nhân sẽ thành thật khai báo, không dám giấu diếm!” Mọi người vừa nghe, chỉ cần không chết thì làm gì cũng được.

“Hanh! Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, đừng nhiều lời!” Hắc Phách liếc nhìn đám người quỳ đó, hừ lạnh.

Diệp Phong cũng không nhiều lời, nhàn nhạt hỏi: “Trừ các ngươi còn ai tới Lãnh Nguyệt Cung? Tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Còn có Hoa vô lưu Dạ Ưng, Ma thâu Hồ Cơ, Quỷ kiến sầu Tiếu Chớ, tổng cộng dẫn theo ba trăm người, tiểu nhân nghe nói Huyết Sát đường chủ cũng đang trên đường tới trợ chiến.”

“Không có tiền đồ!” Hắc Phách đá tên vừa nói một cước, gầm lên.

“Đại ca, ta không muốn chết a!”

“Nếu ngươi có tiền đồ như thế, ta thành toàn ngươi!” Diệp Phong không còn kiên nhẫn, nói xong xuất kiếm rất nhanh, đầu Hắc Phách bay xa gần hai trượng, máu chảy như nước, từ cổ phun cao gần cả thước, thân thể kiên trì không bao lâu ầm ầm ngã xuống.

Tất cả sợ ngây người, qua hồi lâu, mới bị tiếng thét của Tiểu Ngọc làm bừng tĩnh.

Đám người Ma Giáo trong mộng tỉnh lại, quả nhiên Tu La, hỉ nộ vô thường: “Gia gia tha mạng, tha mạng!”

Diệp Phong cũng giật mình vì hành động vừa rồi, vốn chỉ định phế võ công hắn thế nhưng sát khí trong l*иg ngực quá mức mãnh liệt, khó có thể khắc chế.

“Ma Tôn là người phương nào? Ma Giáo nằm ở đâu?”

“Tiểu nhân không biết. Mỗi lần đều là Huyết Sát phát lệnh xuống, ta chưa từng gặp Ma Tôn, càng không biết Ma Giáo ở địa phương nào.”

Diệp Phong suy tư, hạng tôm tép như bọn họ, xác thực không có tư cách gặp Ma Tôn, lập tức nói: “Các ngươi làm thế nào để liên hệ với Huyết Sát?”

“Tiểu nhân chỉ biết có việc gì cứ tới tửu lâu Vân Nguyệt Khách tìm chưởng quỹ, những chuyện khác tiểu nhân không biết.”

“Lần này các ngươi có mục đích gì?”

“Là… Là…”

“Nói!”

“Là… Huyết Sát ra lệnh chúng ta thăm dò địa hình Lãnh Nguyệt Cung, đem tất cả vẻ thành địa đồ.” Hắn cắn răng một cái, không hề do dự, nói thì còn có đường sống, nếu như không nói hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Bản đồ đâu?”

“Trên người Hắc Phách, tiểu nhân sẽ đi lấy.” Với Tam Sỉ run run xích tới gần thi thể Hắc Phách, máu vẫn chảy liên tục, hắn không dám liếc nhìn.

“Cút! Lần sau còn làm chuyện xàm bậy, Hắc Phách chính là tấm gương của các ngươi!” Diệp Phong tiếp nhận rồi quát lạnh.

“Dạ, dạ, sẽ cút ngay, đa tạ Diệp đại hiệp!” Mấy người giống như được đặc xá, chạy trối chết.

Diệp Phong cầm tờ giấy dài lăng lăng đờ ra,một sinh mệnh chỉ chịu một kiếm đã mất mạng, không biết tại sao bản thân lại có khát vọng với mùi máu tanh, máu trong người gần như sôi trào, đó là thị huyết tàn nhẫn, ngay cả nàng cũng không biết bản thân lại lãnh khốc như vậy.

“Diệp Phong.” Kiếm Thi nhẹ nhàng hô hoán, biểu tình vừa rồi, lệ khí trên người, thủ đoạn tàn nhẫn, mặc dù đã nhìn quen cảnh chém gϊếŧ nhưng cũng bị hiện trạng làm thất kinh, người luôn ôn hòa đột nhiên lại trở nên như vậy.

“Diệp Phong, ngươi không sao chứ?” Tiểu Ngọc lôi kéo ống tay áo nàng, thử hỏi.

“Ta biến thành tên sát nhân rồi không?” Diệp Phong tự giễu.

“Thiết sam chưởng Hắc Phách làm nhiều việc ác, hôm nay lại đầu quân Ma Giáo, hắn chết không hết tội!” Kiếm Thi nhìn cổ thi thể, nhẹ giọng thoải mái nói.

“Dù vậy, thì đó cũng là một sinh mệnh a!” Diệp Phong khép hờ tử mâu, khe khẽ thở dài: “Kiếm Thi, ngươi xem đây là có phải bản đồ địa hình Lãnh Nguyệt Cung hay không?”

Kiếm Thi tiếp nhân, thất kinh: “Không sai! Đây chính là phía sau Hàn Thúy Phong!”

“Xem ra mục đích của Ma Giáo chỉ muốn dò đường mà thôi, tạm thời Lãnh Nguyệt Cung không có nguy hiểm quá lớn. Ngọc nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Kiếm Cầm tỷ tỷ kêu ta hạ sơn tìm Cung chủ.”

“Sương nhi đã hồi cung, chúng ta phải mau chóng cùng nàng hội hợp, thương lượng đối sách.” Diệp Phong vừa nói vừa cất bước lên núi: “Kiếm Thi, Hoa vô ưu Dạ Ưng, Ma thâu Hồ Cơ, Quỷ kiến sầu Tiếu Chớ là ai?”

“Dạ Ưng là đạo tặc hái hoa, một năm trước, Kiếm Cầm ra ngoài làm việc, gặp kẻ này đang muốn thực hiện hành vi đồϊ ҍạϊ , nên dạy cho hắn bài học, còn chặt đứt một tay, từ đó về sau không thấy hắn lộ diện trên giang hồ, vốn tưởng hắn thay đổi triệt để, vậy mà đầu quân Ma Giáo.”

“Chỉ chặt một tay? Sao không biến hắn thành thái giám!” Diệp Phong oán hận.

Kiếm Thi nghẹn lời, rõ ràng bản thân cũng là nữ tử, sao lúc nào nói chuyện cũng không biết cố kỵ như thế? Tiểu Ngọc nghe xong mặt ửng đỏ, bất quá nghĩ lại cảm thấy rất có đạo lý, quả thật Kiếm Cầm tỷ làm chưa dứt khoát.

“Ma thâu Hồ Cơ là ai, tiểu tặc?”

“Không sai, người này có bản lĩnh trộm cấp rất cao, tuyên bố chỉ cần trên mặt, không gì nàng không lấy được, người giang hồ đặt biệt danh ‘Ma thâu’, ngoại trừ khinh công chứ võ công chỉ tạm được mà thôi.”

“Vậy Quỷ kiến sầu Tiếu Chớ là người khó chơi nhất?”

“Ân, Tiếu Chớ có võ công mạnh nhất trong bốn người họ, người này rất am hiểu binh khí, công phu điểm huyệt không gì có thể bàn cãi, làm người khác khó lòng đề phòng.”

“Còn võ công thì sao?”

“Trong vòng ba mươi chiêu Kiếm Thi có thể tự bảo vệ mình, nhưng sau đó Kiếm Thi không thể địch lại.”

“Hồ cơ là nam hay nữ?” Đột nhiên Diệp Phong hỏi.

“Nữ tử, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi.” Kiếm Thi cảm thấy lạ thế nào lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thật đáp.

“Không ổn!” Tuấn mi Diệp Phong hơi nhíu lại, nói nhỏ với hai người, rồi thi triển khinh công hướng tới Lãnh Nguyệt Cung.