Sắp tới buổi trưa, tòa cổ thành xuất hiện trước mặt, ba chữ ‘Thanh Xa Thành’ cứng cáp hữu lực, được ánh dương chiếu rọi trông rất sống động.
‘Đúng một tòa cổ thành!’ Diệp Phong không khỏi âm thầm tán thưởng, nếu có thể tồn tại đến thời hiện đại, nhất định sẽ là di sản văn hóa, thắng địa du ngoạn. Cửa thành, người đến người đi, người cưỡi ngựa, ngồi kiệu, đánh xe, rất náo nhiệt.
Diệp Phong xoay người xuống ngựa, nắm dây cương, Trục Phong chậm rì rì đi vào thành. Đại đạo rộng bằng phẳng, hai bên trái phải bày đủ loại gian hàng, tiểu than, ăn, son phấn, vải vóc, cần cái gì có cái đó. Diệp Phong hoa cả mắt, nhìn cái này sờ cái kia, mỗi thứ đều đem lại cảm giác mới mẻ. Không suy nghĩ nhiều, Diệp Phong muốn càn quét chiến lợi phẩm…
Đúng lúc này, bụng nàng réo gọi, kháng nghị, khiến nàng phải buông bỏ kế hoạch… Cần phải lấp đầy bụng, nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng có nhiều thời gian.
Tiếp tục tiến về phía trước, một quán rượu cách đó không xa, đón gió lay động: “Vân Nguyệt Khách? Rất khí phái! Vào đây đi!”
Vân Nguyệt Khách là tửu lâu lớn nhất Thanh Xa Thành, tổng cộng ba tầng, lầu một là phòng khách, cũng là địa điểm ăn uống của người bình thường, lầu hai là nhã gian, kẻ có tiền mới lên đây, lầu ba, ngoại trừ có tiền phải có thêm tài năng, nói chung đây là nơi ngư long hỗn tạp.
“Khách quan, mời ngài vào, muốn ăn uống hay ở trọ?” Điếm tiểu nhị nhiệt tình bắt chuyện.
“Ở trọ tại đây, tính thế nào?” Đây tương đương với khách sạn 5 sao thời hiện đại? Phải hỏi giá cả cụ thể.
“Tiểu điếm có ba loại, phòng chữ thiên, phòng tự mã, phòng nhân mã… Phòng nhân mã đầy đủ tiện nghi, mỗi đêm mười hai lượng bạc, đương nhiên điều kiện kém nhất, phòng tự mã thì tốt hơn, mỗi đêm ba mươi lượng, phòng chữ thiên là tốt nhất, mỗi đêm năm mươi lượng. Không biết khách quan muốn ở phòng nào?”
“Ta ở một người, phòng tự mã, đây là một trăm lượng.”
“Được rồi, phòng tự mã một gian!”
“Tiểu nhị, đây là năm mươi lượng, uy cho ngựa ta thức ăn tốt nhất, mặt khác mỗi ngày một vò rượu ngon, còn nữa, đem chút rượu và thức ăn lên phòng cho ta.”
“Được rồi! Khách quan, mời bên này!”
Lúc này Vân Nguyệt Khách là thời điểm bận rộn, lầu một kín hết chỗ, hát tửu thanh, tiếng thét bên tai không dứt, Diệp Phong không muốn ăn trong hoàn cảnh này. Theo tiểu nhị đi vào hậu viện, toàn bộ hậu viện như tứ hợp viện Bắc Kinh, hướng bắc phòng không nhiều lắm, chắc là loại chữ thiên, phía đông, tuy nhỏ hơn, nhưng hoàn cảnh không tệ lắm, đúng thứ phòng Diệp Phong cần, phía tây thấy đông đúc hơn, có thể là loại phòng nhân mã.
Tuy tự mã là phòng loại hai nhưng thoạt hình không sai, vào cửa là phòng khách, có bàn tròn ở giữa, bên trên là ấm trà, chén rượu… Vách tường phòng khách là thanh tùng cổ, hai bên là hai câu đối nhất phó mạnh mẽ hữu lực, chắc xuất phát từ tay danh gia. Phía bên phải là thư phòng, đầy đủ giấy và bút mực, mùi hương nhàn nhạt làm Diệp Phong kích động không ngớt, đã lâu nàng không vẽ tranh. Bên trái là phòng ngủ, giường rộng lớn, chăn gối gọn gàng…
Đây mới là tự phòng mà xa hoa như thế, chẳng phải phòng chữ thiên có thể so sánh với phòng tổng thống sao? Diệp Phong không khỏi nghĩ thầm, thảo nào ba mươi lượng, mà thôi ba mươi lượng thì ba mươi lượng.
“Khách quan, cơm nước ngài cần.”
“Để trên bàn đi. Tiểu nhị ca, không biết Thanh Xa Thành có chỗ nào thích hợp du ngoạn?”
“Khách quan, có điều ngài không biết, Thanh Xa Thành có nhiều nơi du ngoạn, ăn ngon…”
“Nga? Tiểu nhị ca có thể chỉ giáo một… Hai…?”
“Ăn thì đến Kính Hồ, nghe khúc thưởng nhạc thì đến Y Tuyết Viện, cần cầu nhân duyên thì Bảo Khố Sơn Tự… Đây là ba nơi khách quan nên tới thử.”
“Nói vậy ở trọ thì phải đến Vân Nguyệt Khách? Ha ha, chuẩn bị thêm nước nóng cho ta, cái này là phần thưởng của ngươi!”
“Từ chối nhận thưởng của khách quan! Mời ngài dùng, cần gì cứ gọi ta.”
Nước nóng thật sự như liều thuốc tốt, mặc kệ mệt mỏi thế nào, ngâm mình một hồi, tinh thần lập tức tỉnh táo. Diệp Phong tắm rửa xong, tùy ý nằm trên giường chờ trời tối: “Hôm nay không đi Kính Hồ, Y Tuyết Viện chắc là kỹ viện, đêm nay phải đi xem cho biết.”
Khi Diệp Phong tỉnh lại, ngoài trời đã tối đen: “Nguy rồi! Thế nào lại ngủ quên?” Nàng vội vàng xoay người xuống giường, mặc vào bộ y phục Tiểu Ngọc may, không lớn không nhỏ, vừa y, đội thêm tử quan, nhìn bản thân trong gương đồng, mày kiếm tử mâu, ngọc diện chu thần, khí khái hiên ngang, thực sự đẹp ngây người!
“Tiểu nhị, hiện tại giờ nào?”
“Giờ Tuất, khách quan muốn ra ngoài?”
“Giờ Tuất? Chính là tám giờ tối, thời gian vừa đúng!” Diệp Phong thấy may mắn vì bản thân không bỏ lỡ.
“Đúng, ra ngoài một chuyến!”
“Khách quan, ngài ra cửa thì quẹo trái, đại khái ngài muốn đến Y Tuyết Viện!” Tiểu nhị nói xong nhìn Diệp Phong nháy nháy mắt.
Diệp Phong không khỏi sửng sốt, làm sao tiểu nhị lại biết ta muốn đi Y Tuyết Viện?
“Nghe xong lời giới thiệu, không ai không biết đi Y Tuyết Viện trước.” Tiểu nhị nhìn Diệp Phong nghi hoặc, biểu tình hảo tâm giải thích.
“Ha ha…” Diệp Phong cười đi ra cửa, xem ra đi kỹ viện là chuyện rất bình thường!
Buổi tối Thanh Xa Thành náo nhiệt vô cùng, xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son, bất luận hiện đại hay cổ đại, thành phố lớn sống về đêm xem ra không có gì khác nhau. Diệp Phong thưởng thức cảnh đêm, dựa theo lời điếm tiểu nhị, trực tiếp đi thẳng đến Y Tuyết Viện.
Đi không bao lâu, thì thấy tiểu lâu ba tầng, mấy nữ tử trang điểm xinh đẹp ở trước cửa kiếm khách, thỉnh thoảng có khách nhân ra vào, đúng là thời gian sinh ý tối đa. Ba chữ ‘Y Tuyết Viện’ đỏ tươi dưới ngọn đèn dầu lèo lèo phát quang, ngực Diệp Phong không khỏi thấp thỏm một trận, tuy hiện tại tới kỹ viện là chuyện quang minh chính đại, nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng, vừa định quay đầu, thì có một nữ tử tay mắt lanh lẹ lôi kéo cánh tay nàng, nhiệt tình dị thường: “Ai u! Công tử đến cửa rồi, còn không vào xem náo nhiệt?”
Diệp Phong cảm thấy khó chịu vì mùi son phấn nồng nặc xông vào mũi, thân thể không tự chủ kéo thêm khoảng cách. Nghĩ thầm, bản thân sao sợ sệt như thế, tiểu nhị kia còn không chê cười, dù sao ở đây cũng không ai quen biết nàng, âm thầm thở dài một hơi, không tiếp tục do dự, bước vào Y Tuyết Viện.
Toàn bộ phòng khách, tiếng cười tiếng nói không ngớt, hát tửu thanh, nam nhân trêu đùa, nữ nhân cười mắng, hỗn loạn một đoàn, khách nhân say khướt sẽ ôm cô nương đi lên lầu hai, nói vậy lầu một là để hát xướng, ăn uống, lầu hai… Không cần nghĩ cũng biết đang làm gì.
“Yêu! Vị công tử này nhìn rất lạ mặt, lần đầu tiên tới sao?” Một nữ tử khoảng bốn năm mươi tuổi, quần áo đỏ thẫm nhìn Diệp Phong hỏi.
“Tại ha Diệp Phong, mới đến, xin mụ mụ chỉ điểm nhiều hơn.” Diệp Phong nhìn tú bà ôm quyền.
Mấy nữ tử trái phải hai bên chỉ trỏ Diệp Phong, nghe được lời nấy không khỏi cười thành một đoàn.
Diệp Phong thấy vậy mặt đỏ tới mang tai, chẳng biết làm thế nào cho phải. Tú bà ở đây có thâm niên hơn ba mươi năm, vừa nhìn đã biết Diệp Phong lần đầu tiên tới, nhưng nhìn dáng vẻ cũng là công tử nhà giàu.
“Diệp công tử tới rất đúng lúc, hôm nay, Sở Yên cô nương của chúng tôi lên đài hiến nghệ, không bằng công tử lên nhã gian trên lầu chờ, thế nào?”
“Như vậy rất tốt! Làm phiền mụ mụ dẫn đường!” Diệp Phong vừa nói vừa móc trong tay áo ra tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho tú bà.
“Mời Diệp công tử đi bên này, Thu Nguyệt Các là vị trí tốt nhất xem ca vũ, mời công tử theo ta.” Tú bà nhận ngân phiếu, mặt tươi hơn hoa, đúng là công tử rất phóng khoáng.
Đứng ở Thu Nguyệt Các, trên cao nhìn xuống, có thể thấy toàn bộ sân khấu không sót thứ gì, tú bà này quả thật không giới thiệu sai, bất quá đúng là nơi đốt tiền, ngốn cái mất một trăm lượng.
“Mụ mụ, không biết khi nào Sở Yên cô nương mới hiến nghệ?” Nói vậy Sở Yên là cô nương đứng đầu bảng.
“Ai nha, công tử chớ vội, nếu không để vài cô nương đến hầu hạ công tử?”
“Nga, không cần, ta ở đây đợi là được, đa tạ mụ mụ.”
“Vậy thỉnh công tử uống rượu trước, có gì cứ phân phó.”
Nhìn tú bà rời đi, Diệp Phong thở dài một hơi, thế nào lại cảm thấy khẩn trương như thế? Không khỏi cười nhạo bản thân không tiền đồ, cũng không phải không có tiền, bản thân là dùng tiền tìm việc vui, thả lỏng! Thả lỏng!
Lúc này, người đến Y Tuyết Viện ngày càng nhiều, có lẽ tới vì cô nương tên Sở Yên, trái phải hai bên Thu Nguyệt Các được lấp đầy. Dưới sân khấu xuất hiện mấy nữ tử, có người ôm đàn tỳ bà, có người khẽ vuốt Dao Cầm, có tay cầm sáo, đang hợp tấu một khúc, ở giữa là nữ tử mặc bạch sắc sa y, đang khiêu vũ theo nhạc, một hai lời không để diễn tả mị hoặc, nhãn thần yêu mị…
“Xuống đi! Xuống đi! Để Sở Yên cô nương lên đài đi, ta đã đợi hai canh giờ!” Một vị trung niên ngồi ở triền phương sân khấu mặc y bào màu rám nắng, lớn tiếng hét to.
“Đúng vậy! Sở Yên cô nương đâu! Lăng đại công tử chờ không được. Ha ha…” Thêm một người mập mạp theo sau ồn ào.
“Mạnh Đại công tử sao lúc nào cũng mạnh miệng như vậy?” Một vị ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhưng khuôn mặt xấu xí, hỏi.
“Âm thanh sao giống thái giám thế này?” Diệp Phong nghĩ thầm.
“Này thế nào Ngô Vấn còn chưa tới? Điền Khám, ngươi có gọi hắn không?” Lăng công tử quay qua nói với tên ‘Thái giám’.
“Phỏng chừng hiện tại hắn mới từ ổ chăn chui ra.”
“Ha ha ha ha…” Điền Khám nói xong, ba người cùng nhau cười lớn.
“Các ngươi đang nói gì ta?” Một người mặc bạch y vừa vào cửa liền hỏi.
“Người này nhìn cũng tạm được, bất quá dáng vẻ là tên trầm mê trong tửu sắc, vẻ mặt xanh xao!” Diệp Phong âm thầm khinh bỉ.
“Chúng ta còn tưởng ngươi cưới được một tiểu mỹ nữ xinh đẹp liền quên Sở Yên cô nương!” Mạnh mập mạp chế nhạo.
“Làm sao có thể đánh đồng với Sở Yên cô nương của chúng ta? Ha ha…”
Mấy người cùng nhau cười to một trận.
“Yêu! Tứ đại công tử đều có mặt? Đây không phải cổ vũ rất lớn dành cho Sở Yên cô nương sao?” Tú bà cười cười đến chào hỏi.
“Phốc!” Diệp Phong thiếu chút nữa phun ngụm rượu vừa uống ra: “Tứ đại công tử? Ta thấy là bốn con cóc thì đúng hơn! Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
“Mụ Mụ, khi nào Sở Yên mới ra?” Ngô Vấn kéo tay tú bà hỏi.
“Đi! Thằng nhãi con! Đậu hũ của lão nương, ngươi cũng muốn ăn?” Tú bà cười một tiếng mắng: “Hôm nay vẫn như vậy, ai có thể trả lời vấn đề của Sở Yên sẽ có cơ hội cùng nàng ăn bữa khuya!”
“Mụ mụ, nhanh gọi nàng ra, ta đã chờ hai canh giờ!”
“Gấp cái gì? Chờ một chút.”
“Tú bà thật biết tính toán, một bữa ăn khuya cũng phải đấu giá!” Diệp Phong không khỏi thầm mắng.
“Lăng huynh, lần này chắc đến lượt ngươi, lần trước kém một chút, cơ hội khó có được a!”
“Yên tâm đi! Lần này nhất định ta sẽ trả lời được!” Lăng Tinh tự tin tràn đầy.
Rốt cuộc Sở Yên là người thế nào? Lại được chào đón như vậy, Diệp Phong cảm thấy hiếu kỳ.
Lúc này, người trên sân khấu lần lượt rời đi, tú bà lắc lắc cái mông to đi vào giữa trung tâm, cười tủm tỉm: “Các vị đại gia, hôm nay là ngày Sở Yên lên đài hiến nghệ, nếu như vị nào may mắn sẽ được đàm thi ngắm trăng cùng nàng…”
Tú bà chưa dứt lời, người phía dưới đã bắt đầu ồn ào, nhất là ‘Bốn con cóc’ kia, tú bà thấy không khí vừa đúng, nhanh chân xuống sân khấu, toàn bộ nhất thời an tĩnh lại, Diệp Phong ngồi ở Thu Nguyệt Các lẳng lặng nhìn chằm chằm, muốn biết người nào lại hấp dẫn được nhiều người như vậy.