Giang Hồ Kiếp

Chương 8: Ly khai

Lãnh Nguyệt Cung trải qua một đêm lục đυ.c, cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh, tựa hồ đại gia đều quên chuyện đêm đó, hơn nữa ‘Vọng gia nghị luận người sát!’, nên không ai dám nói lung tung, mọi người lại chìm đắm trong bầu không khí ngày lễ, ngoài trừ ba người còn đang ngủ say.

“Thi nhi, ngươi tỉnh? Thế nào?” Kiếm Họa nhìn Kiếm Thi tỉnh lại đầu tiên, thân thiết hỏi.

“Ta không sao, Cung chủ có việc gì không?”

“Nàng không chịu nghỉ ngơi, Cầm nhi điểm huyệt hôn mê, bây giờ vẫn chưa tỉnh.”

“Cái gì?” Kiếm Thi thét một tiếng kinh hãi: “Thế nào lại lỗ mãng như vậy? Cũng không phải không biết tính tình Cung chủ.”

“Chúng ta chỉ muốn tốt cho Cung chủ! Bọn ta túc trực bên cạnh hai ngày! Nước cũng không uống.” Kiếm Họa ủy khuất nói.

“Sắp có đại họa.” Kiếm Thi cau mày: “Ngươi đi gọi Kiếm Kỳ và Kiếm Cầm tới. Ta có việc cùng mọi người thương lượng.”

Cuối cùng bốn người quyết định phải tách hai người kia ra, về sau chân trời góc biển, không bao giờ  gặp lại.

Khi Diệp Phong tỉnh lại, không thấy bóng dáng bạch y quen thuộc, không ngửi được mùi thuốc Đông y quen thuộc. Phát hiện bản thân nằm trên phiếm đá, bên cạnh có đốm lửa đang cháy hừng hực, nàng đánh giá bốn phía, đây là sơn động a, hai bên có một ít đồ dùng, xem ra có người ở đây, nàng giãy dụa ngồi dậy, đau đớn trước ngực làm nàng nhớ chuyện đêm đó, thiếu chút nữa Sương nhi đánh chết nàng, trong mắt mơ hồ nổi lên lệ quang, Sương nhi không tha thứ cho ta? Vì sao ta lại ở chỗ này?

“Ngươi tỉnh.” Một thanh âm truyền đến đột ngột.

“Thi cô nương, đây là đâu? Thế nào ta lại ở chỗ này?”

“Địa phương này không ai biết, nơi này có đồ dùng hằng ngày, trong nửa năm, đây là dược để ngươi trị nội thương, mỗi ngày hai lần…”

“Không nên! Không nên! Ta muốn gặp Sương nhi!” Diệp Phong hô hoán.

“Đây là ngân phiếu một vạn bạc, còn có ít bạc vụn. Cung chủ nói, nàng không muốn gặp lại ngươi! Hơn nữa… Hơn nữa Cung chủ đã biết ngươi là nữ nhi, thỉnh Diệp công… Diệp cô nương tự giải quyết cho tốt!”

“Sương nhi biết thân phận ta, nên không muốn gặp lại?” Tâm Diệp Phong như bị xé rách: “Vì sao? Vì sao các ngươi ai cũng không cần ta? Lam nhi không cần ta, Sương nhi cũng vậy? Vì sao? Ta làm gì sai? Phong nhi không tốt sao? Tại sao? Vì… Vì ta là nữ nhân?”

Kiếm Thi nhìn người thất thần trước mắt, tâm giống như bị đánh một chùy, nàng chỉ là một hài tử, thậm chí là một hài tử sống hôm nay không biết ngày mai qua được hay không… Kiếm Thi lau nước mắt, nỗ lực bình tĩnh.

“Ta để lại Trục Phong cho ngươi, Diệp công tử, xin bảo trọng.” Nói xong lập tức xoay người rời đi.

Diệp Phong chôn mặt vào chăn, ‘Ô ô’ khóc lớn, tựa như hài tử không ai cần, muốn nghe mụ mụ lải nhải, được phụ thân vỗ về, nhìn nàng hiền lành mỉm cười. Trước đây mỗi lần ở bên ngoài chịu ủy khuất, Diệp Phong sẽ gọi cho mẹ Diệp, gọi cho Lam, nói ra tâm tình, sau đó vui vẻ vượt qua, thế nhưng hiện tại thế nào? Chỉ một thân một mình ở trong sơn động lạnh lẽo, không ai nhẹ giọng an ủi, không còn cái ôm ấm áp, cái gì cũng không có, xung quanh chỉ có âm thanh ‘Bùm bùm’ của củi cháy cùng tiếng nức nở của bản thân.

Lãnh Nguyệt Cung.

Lãnh Vô Sương tỉnh giấc từ trong ngủ say, vừa gặp ác mộng nên cả người nàng ướt đẫm.

“Cầm nhi!”

“Cung chủ, ngài tỉnh, uống miếng nước trước.”

“Ta ngủ bao lâu?” Nàng tiếp nhận chén trà hỏi.

“Một ngày một đêm.”

“Một ngày một đêm? Phong nhi!” Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

“Cung chủ, xin dừng bước.”

“Thế nào? Điểm huyệt còn chưa đủ?”

Kiếm cầm bị sát khí làm cả người không còn sức: “Thuộc hạ biết tội, thỉnh Cung chủ trách phạt.”

“Phạt, tất nhiên phải phạt, nhưng không phải hiện tại.” Nói xong thu liễm sát khí trên người, muốn cất bước ra ngoài.

“Cung chủ muốn đi gặp Diệp công tử.”

“Thế nào?” Lãnh Vô Sương nhàn nhạt, Kiếm Cầm là người ổn trọng nhất trong bốn người, không hay nói chuyện nhưng làm việc ổn thỏa, là người nàng tin tưởng nhất, nhưng hôm nay lại nói nhiều như vậy, tất nhiên có việc, bởi vậy nàng mới kiên trì lắng nghe.

“Diệp công tử đi rồi.”

“Đi? Đi đâu? Lẽ nào…” Mặt Lãnh Vô Sương trắng bệch: “Phong nhi đã chết?”

“Đều không phải, Diệp công tử đi không lời từ biệt.”

“Đi không từ biệt?” Tâm Lãnh Vô Sương theo lời Kiếm Cầm mà phật phồng.

“Cung chủ, Cung chủ, hắn đi. Ô ô… Không thấy hắn nữa.” Tiểu Ngọc khóc lóc chạy vào.

Nhất thời tâm Lãnh Vô Sương trầm xuống, người đi rồi? Là vì một chưởng đó sao? Nàng bất chấp hai người kia la lên, bay ra ngoài.

Trong phòng vẫn còn hương vị quen thuộc, chăn gối gần như còn cả nhiệt độ cơ thể, nhưng không còn tiếng cười hài lòng của ai đó, hắc mã trong sân cũng không thấy bóng dáng, xem ra thật tiêu sái, là bản thân làm hắn thương tâm, chuyện phát sinh đêm đó chẳng qua là ngoài ý muốn, hắn không phải cố ý, nhưng sao nàng ra tay nặng như vậy? Biết rõ thân thể hắn không chịu nỗi khúc chiết… Hôm nay, hắn cơ khổ một mình, lại đi nơi nào? Không có ký ức, không có võ công, chỉ có thân thể suy yếu cùng tâm bị nghiền nát. Nàng sao có thể yên tâm?

“Người đâu?”

“Dạ, Cung chủ!”

“Thông tri xuống dưới, ở phòng khách nghị sự!”

“Dạ!”

“Cung chủ, ngài muốn đi đâu?” Kiếm Kỳ sốt ruột.

“Ta muốn tìm người trở về.”

“Cung chủ, đại hội võ lâm sắp đến, các phái luôn nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt Cung, sao ngài có thể vì một ngoại nhân mà không để ý đại cục? Hơn nữa nàng luôn giấu diếm thân phận, sợ có gì khác thường.” Kiếm Kỳ không phục lên tiếng.

“Làm càn!” Lãnh Vô Sương gầm lên, không muốn nghe ai nói Phong nhi như thế.

“Cung chủ, thám tử hồi báo, Lăng Hải định nhờ Lãnh Nguyệt Cung chúng ta đều tra vụ diệt môn, đây rõ ràng muốn ngồi không, làm ngư ông đắc lợi! Xin Cung chủ chủ trì đại cục.” Kiếm Họa cũng khuyên can.

Lãnh Vô Sương nhíu chặt lông mày, thấp giọng: “Việc này, giao cho Cầm nhi xử lý.”

“Kiếm Cầm vô năng, không thể đảm nhiệm trọng trách.” Kiếm Cầm như đinh đống cột từ chối.

“Các ngươi… Hảo! Các ngươi ép bản cung?” Nhìn bốn người tự mình bồi dưỡng, Lãnh Vô Sương lạnh lùng nói.

“Cung chủ bớt giận! Các nàng cũng vì đại cục. Cung chủ lo lắng bệnh tình của Diệp công tử?” Kiếm Thi thấy không khí căng thẳng, vội vàng nói sang chuyện khác.

“Lại làm sao?”

“Thứ thuộc hạ nói thẳng! Nếu như Cung chủ vẫn muốn tìm Diệp công tử, thuộc hạ sẽ tận lực.”

“Kiếm Thi!” Ba người vội vàng ngăn cản.

Kiếm Thị khoát tay áo, nói tiếp: “Nếu Cung chủ cưỡng ép đem Diệp công tử về Lãnh Nguyệt Cung, thì hắn chỉ có con đường chết!”

“Chỉ giáo cho?” Lãnh Vô Sương căng thẳng.

“Y thuật của Kiếm Thi hữu hạn, thực sự không thể bảo toàn Diệp công tử, chỉ trì hoãn thời gian phát độc, như vậy càng khiến hắn thống khổ mà thôi. Hôm nay Diệp công tử tự nguyện rời đi, đây không phải chuyện tốt sao? Tuy Diệp công tử mất trí nhớ, nhưng người nhận thức hắn chắc cũng đang tìm kiếm, nếu bọn họ gặp được, Diệp công tử vẫn còn đường sống, Kiếm thi từng nói qua, người kia là cao thủ dùng độc, nói vậy chắc cũng hiểu giải độc thế nào. Chẳng lẽ Cung chủ muốn Diệp công tử thống khổ mà chết đi? Đây là mong muốn của Cung chủ sao?”

Câu cuối làm cả người Lãnh Vô Sương chấn động, chỉ vì mong muốn của bản thân mà trơ mắt nhìn nàng chết?

Nhìn Cung chủ rơi vào trầm tư, bốn người lặng lẽ rời đi.

“Kiếm thi, lời ngươi nói nắm chắc mấy phần?” Kiếm Kỳ hỏi.

“Không nắm chắc, tối đa Diệp Phong chỉ sống thêm hai năm, nếu không giải được độc của Huyền Băng chưởng, sợ rằng…”

“Vậy ngươi vừa…”

“Chỉ là lời nói thì có làm sao? Chẳng lẽ phải dùng vũ lực?” Kiếm Thi quét mắt nhìn ba người, lạnh lùng nói.

Ba người nhớ lại bầu không khí khi nãy, thật sự thiếu chút nữa động thủ, cho dù bốn người liên thủ cũng chắc chắn sẽ thua.

Không biết bản thân khóc bao lâu, giọng cũng lạc đi, hai mắt sưng lên, Diệp Phong ngồi xổm ở đó nặng nề ngủ. Trong mông lung cảm giác có cổ nhiệt khí phun lên mặt, làm nàng ngứa ngáy, thành công đánh thức nàng, là Trục Phong.

“Mã huynh, xem ra sau này chỉ có ta và ngươi sống nương tựa lẫn nhau, ngươi không thể bất trượng nghĩa bỏ lại ta.”

Diệp Phong ôm cổ Trục Phong, chậm rãi đứng lên, hạ thân vì ngồi chồm hổm lâu nên chết lặng, qua một lúc mới khôi phục chút tri giác. Diệp Phong chậm rãi đi đến cửa động, chậm rãi quan sát xem xét xung quanh, nhìn rõ nơi bản thân sắp sửa ở lại. Sơn động nằm giữa sườn núi, hai bên trái phải có dây leo che khuất cửa động, không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện, trước cửa động là rừng rậm, còn có thể thấy thỏ rừng chạy qua chạy lại, cách đó không xa có con sông nhỏ từ tây chảy qua đông.

“Mã huynh, hoàn cảnh không tệ lắm a! Có núi có nước, như một thế ngoại đào nguyên! Bất quá dù sao cũng có người biết đến, nếu chung ta bị đuổi khỏi nhà, thì không cần phải… Tiếp nhận bố thí của người khác, chờ thương thế tốt hơn, chúng ta sẽ lưu lạc thiên nhai, xông pha giang hồ!”

Diệp Phong trở vào động kiểm kê tài sản bản thân, nơi này có gạo, có đồ khô, đồ dùng, gia vị, còn có không ít thịt kiền, đã vậy còn vài vò rượu: “Ha ha, Mã huynh, cũng không tệ lắm, buồn chán chúng ta sẽ cùng nhau đối ẩm.”

Một bao quần áo khiến Diệp Phong chú ý, bên trong có vài món nội y, còn có nhất kiện tử bào cùng tử quan đỉnh đầu.

“Mã huynh, ngươi xem. Nhất định là nha đầu Tiểu Ngọc làm, ta từng nói qua, bản thân cao, nếu như mặc tử bào đội tử quan, nhất định là công tử tuấn tú, không ngờ tiểu nha đầu đó lại để bụng!”

Diệp Phong lau lệ ràn rụa như nước, cẩn thận ôm quần áo vào lòng: “Đáng tiếc a, hiện tại ta chỉ là người không may, cơ hội mặc y phục thế này e không nhiều lắm! Còn có ngân phiếu?”

Nàng nhìn thật lâu lẩm bẩm: “Đây là một trăm lạng, một nghìn lạng… Vạn lạng… Thật không ít. Xem ra Cung chủ Lãnh Nguyệt Cung sợ chúng ta trở lại tìm nàng a, sau này không sợ chết đói. Còn có một cây chủy thủ, chắc để phòng thân. Không có trường kiếm? Khi chúng ta xông pha giang hồ, tìm cửa hàng nào đó mua một cây mới ra dáng. Ơ, bạc vụn và cả vàng lá??? Lo lắng rất chu đáo, ngay cả cây tiêu cũng ở đây, cuối cùng đã có thứ để tiêu khiển.”

“Mã huynh, ta cần ra ngoài kiếm thêm củi, buổi tối sẽ rất lạnh. Cùng đi thôi.”

Cứ như vậy, ban ngày, nàng sẽ ở trong rừng thiết bẩy rập, đồ ăn toàn món thôn quê, thỏ rừng, chim trĩ, thỉnh thoảng vận khí tốt sẽ bắt được mai hoa lộc, hai bên sơn động, nàng dùng đá làm hàng rào vây quanh, để nuôi những động vật không bị thương, ăn không hết, nàng sẽ nướng tái, phơi nắng, dùng để trữ đông. Đôi khi sẽ ra con sông nhỏ bắt cá, tẩm gia vị nướng chín, coi như mỹ vị khó có được.

Không còn ai để ý lại, chỉ có bản thân mới cứu được chính mình, giống như Diệp Phong, nàng ở nhà cao cửa rộng, sợ rằng chưa bao giờ nghĩ có một ngày bản thân tiếp cận sinh hoạt tự nhiên thế này.

Ban ngày rất dễ qua nhưng ban đêm rất khổ sở, một người nằm ở nơi vắng vẻ, nghe tiếng gió núi gào thét, càng nghĩ càng cô đơn, bình thường Diệp Phong sẽ ngồi ở đỉnh núi nhìn bầu trời đầy sao, dùng tiếng tiêu hóa giải tịch mịch cùng tưởng niệm vô tận trong lòng. Người ta nói cuồng hoan là người cô đơn, cô đơn là một người cuồng hoan, mỗi ngày Diệp Phong đều cuồng hoan, thế nhưng vô pháp giải quyết tịch liêu trong nội tâm.

Mỗi ngày trôi qua, Diệp Phong rạch một đường trên tường, đến ngày hai mươi, thân thể nàng không còn trở ngại, thỉnh thoảng sẽ cưỡi Trục Phong rong ruổi trong rừng cây, hưởng thụ cảm giác nhanh như điệp chớp, so với thổi tiêu còn sảng khoái hơn. Khí trời dần dần chuyển lạnh, hàn khí ban đêm càng khó nhịn, Diệp Phong quyết định rời khỏi chỗ này, đi xem thế giới bên ngoài, trước đây nàng rất muốn chu du thế giới, nhưng thân bất do kỷ, hôm nay ngược lại, không có gì để lo lắng, nàng muốn thực hiện nguyện vọng mà đời trước không thể thực hiện.