Giang Hồ Kiếp

Chương 6: Trục Phong

Đi qua hành lang thật dài, tới một viện tử lớn hoàn toàn độc lập: “Như thế nào ta chưa từng đến đây?” Diệp Phong đánh giá bốn phía nghi hoặc hỏi.

“Không có lệnh của cung chủ, bất cứ ai cũng không được tùy tiện bước vào hậu viện.”

“Vì sao?”

“Không biết, đây chính là cung qui. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem ngựa.”

“Ngọc nhi tới rồi, chọn ngựa sao?” Mới vừa bước vào sân, một phụ nữ trung niên mặc vải thô màu lam tươi cười lên tiếng.

“Ân, Mai di hảo! Đây là Diệp Phong, tới cùng ta chọn ngựa. Còn đây là Mai di, phụ trách toàn bộ mã tràng.”

“Diệp Phong gặp qua Mai di.” Diệp Phong tiến đến ôm quyền lễ phép.

“Ngươi! Ngươi tên gì?” Vừa thấy dáng vẻ Diệp Phong, Mai di thất kinh, vội vàng kéo cánh tay nàng hỏi.

Hàng động đột ngột của Mai di dọa Diệp Phong giật mình: “Ta là Diệp Phong, ngài quen ta?”

“Nga! Không! Không quen!” Mai di biết mình thật thố, buông tay cấp thϊếp lắc đầu phủ nhận.

“Mai di, ngài không có việc gì chứ?” Tiểu Ngọc cũng lo lắng hỏi.

“Không gì, Tiểu Ngọc, tự ngươi chọn ngựa đi, ta… Ta còn có việc, đi trước!” Nói xong liếc mắt nhìn Diệp Phong một cái rồi xoay người rời khỏi.

“Ai, Mai di…”

“Tiểu Ngọc, đừng gọi nữa, chúng ta tự mình chọn thôi.” Diệp Phong nói. Nàng khẳng định Mai di biết nàng, nhưng vì cái gì lại sợ hãi như vậy?

“Oa! Mau đến xem! Thi tỷ tỷ lại mua về thật nhiều tuấn mã a!” Tiểu Ngọc chạy qua chuồng lớn, vui vẻ hô to gọi nhỏ.

Rốt cuộc Diệp Phong cũng biết cái gì gọi là ngựa thành đàn, hai bãi bằng hai sân bóng lớn như vậy chỉ toàn ngựa là ngựa, bạch sắc, hắc sắc, đỏ thẫm, màu rám nắng… Mỗi con đều rất cường tráng, tuy không hiểu biết sâu rộng về ngựa nhưng Diệp Phong biết mỗi con ở đây là đều là thiên lý mã, xem ra Lãnh Nguyệt Cung không chỉ có thế lực cường đại mà tiền tài cũng không ít! Diệp Phong sờ con này qua con kia, yêu thích không buông tay.

“Đi thôi, đây là ngựa thứ đẳng, cho bọn hạ nhân cưỡi.”

“Chỗ này mà gọi thứ đẳng? Vậy thượng đẳng còn tốt thế nào?” Diệp Phong cảm giác bản thân như ếch ngồi đáy giếng.

“Đi, ta dẫn ngươi đi xem ngựa của Cung chủ.” Nói xong, lôi kéo Diệp Phong đi về hướng bên trái.

Qua phía này, điều kiện rõ ràng tốt hơn nhiều, súc sinh cũng giống người - Phải phân đẳng cấp a, Diệp Phong cảm thán. Xem ra ngựa của Sương nhi được hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc hoàng gia rồi.

“Đây là ngựa mà Cung chủ chúng ta cưỡi!” Tiểu Ngọc chỉ vào con bạch sắc nói với Diệp Phong.

“Quả nhiên khác biệt!”

Ngựa trước mặt cao hơn so với ngựa phổ thông, toàn thân trắng tuyết, cả người không có chút tạp mao, cường tráng chắc nịt, tứ chi hữu lực, tựa hồ tùy thời có thể bay lên không, tông mao được chải vuốt chỉnh tề, lỗ tai dựng thẳng, đôi mắt trong suốt, ánh mắt tản ra cao ngạo giống chủ nhân nó, ‘Long sống thϊếp tiễn, ngân đề bạch đạp yên’ đây để hình dung con ngựa này là quá chuẩn xác.

“Thế nào?” Tiểu Ngọc vuốt ve đầu ngựa, đắc ý hỏi.

“Ân, tốt! Cũng chỉ có ngực thế này mới xứng với người nọ.”

“Thu… Thu…”

“Ha ha, nó không quen ngươi, nên không cho ngươi chạm vào. Đúng không, Truy Nguyệt.”

“Không chạm thì không chạm, có gì đặc biệt hơn người!” Diệp Phong ngượng ngùng rút tay về: “Nó gọi là Truy Nguyệt.”

“Đúng, Truy Nguyệt.”

“Đi thôi, chúng ta qua đó chọn.” Ngựa tốt như vậy mà không thể sờ, Diệp Phong ngẫm lại, thấy thật phiền muộn.

Mới vừa nói xong, một tràn tiếng ngựa hí vọng đến, Truy Nguyệt nghe được bất an, ở trong chuồng đá lung tung, như ngựa muốn giãy đứt dây cương, tiếp theo Diệp Phong thấy vài người hầu cùng nhau chạy về một hướng, trong miệng hô hoán: “Mau, ngựa lại đá cửa hậu! Mang nã roi tới!”

“Đi, đi xem một chút.” Diệp Phong vừa nói vừa chạy theo.

“Uy! Bên đó nguy hiểm! Là nơi ngựa hoang chưa được huấn luyện.”

Diệp Phong không để ý lời Ngọc nhi cảnh cáo vẫn cấm đầu chạy đi.

Chỉ thấy một khu đất trống có nhiều cọc gỗ dựng thẳng, gần đó có con hắc mã, da lông đen nhánh sáng bóng khỏe mạnh, trên mũi rộng có một đoàn hỏa hồng, như lửa diễm, thể trạng cường tráng, so với Truy Nguyệt chỉ hơn chứ không kém, hai mắt trong suốt lộ ra dã tính không kềm chế được, cả người cuồng tính tràn đầy, lúc này nó đang ra sức vùng vẫy, móng trước nâng lên rồi hạ xuống mặt đất, tiếng vang ‘Thùng thùng’ như khắc vào tâm khảm Diệp Phong.

“Dã tính súc sinh này quá mạnh, hơn nửa tháng vẫn không thay đổi được!” Nữ phó to khỏe ở bên vừa thét to, vừa vung roi da lên, mạnh mẽ quất xuống lưng ngựa, trên người nó lập tức xuất hiện vết thương đỏ tươi, mơ hồ còn có máu, hắc mã đau nhức, càng thêm cuồng nộ, cất vó bày mông, tê tê trường minh, hai cọc gỗ bên cạnh bị nó làm rung lắc dữ dội.

“Ba!” Thêm tiếng roi quất vang lên, tâm Diệp Phong như bị đánh trúng.

“Dừng tay!” Diệp Phong vượt qua, đoạt roi da ném xuống đất: “Các ngươi làm vậy để thuần mã sao? Không phải con nào cũng chịu khống chế theo cách này, nếu nó chịu sẽ khăng khăng theo chủ nhân, vĩnh viễn không phản bội! Nhưng một khi không, cho dù có đánh chết cũng sẽ không khuất phục!”

Nữ phó lăng lăng nhìn Diệp Phong đang tức giận, chẳng biết nên làm gì cho phải.

“Các ngươi làm việc khác đi, đừng tiếp tục đánh nữa!” Cho đến bây giờ, Tiểu Ngọc chưa từng thấy Diệp Phong tức giận, bình thường nàng cũng không lớn tiếng với ai, đành cẩn thận phân phó hạ nhân, để tráng người này tức giận liên lụy bọn họ.

“Là Cung chủ phân phó, nói phải thuần dã tính của nó.” Tiểu Ngọc lên tiếng giải thích.

“Không nên dùng phương pháp này, nhìn đi, nó ngạo mạn như vậy, làm sao vì đòn roi mà khuất phục.” Diệp Phong bình tĩnh nhìn hắc mã.

“Đây là ngựa Đại Uyên của người Hồ, dã tính rất mạnh.”

“Ngựa Đại Uyên? Danh tiếng Hồ mã… Trúc phê song nhĩ tuấn, phong nhập bốn vó khinh. Sở hướng vô khoảng không rộng rãi, chân kham thác tử sinh. Kiều đằng giống thế này, vạn lý cũng có thể hoàn thành.” Diệp Phong nhớ lại thủ thi Đỗ Phủ, hóa ra đây là Ngựa Đại Uyên.

Giống như gặp được tri âm, hắc mã nhìn Diệp Phong phát ra tiếng rên rĩ.

“Ta chọn nó!” Diệp Phong nhìn hắc mã, kiên quyết nói.

“Thế nhưng nó còn chưa được thuần, rất nguy hiểm!”

“Tự ta thuần.” Nói xong, Diệp Phong đi tới cọc gỗ muốn tháo dây trói.

“Ngươi điên rồi! Không được, ta không cho ngươi đi.” Tiểu Ngọc mau mau đưa tay che trước người nàng.

“Mau tránh ra!” Diệp Phong gầm một tiếng.

Tiểu Ngọc bị nhãn thần nghiêm khắc dọa đến sửng sốt, ngay thời điểm nàng còn bận sững sờ, Diệp Phong đã mở dây trói. Hắc mã có được tự do nhưng không cuồn cuộn cất vó như trong dự liệu, mà nó đứng yên nhìn Diệp Phong chằm chằm, như một loại khiêu chiến.

Diệp Phong cũng không lên tiếng, trực tiếp xoay người nhảy lên ngựa, nhưng… Hẳn là nổ lực bò lên mới đúng. Bất quá cả quá trình, hắc mã vẫn không chút sức mẻ, cho đến khi nàng ngồi yên ổn, đột nhiên hắc mã tê một tiếng, hai chân trước vung lên cao rồi chạy đi.

Tiểu Ngọc từ trong sững sờ tỉnh lại, vội vàng hô hoán người hầu: “Mau! Mau cản nó lại!” Tiểu Ngọc gấp gáp thế nhưng không ai dám tiến lên, trái lại không tự giác mà thối lui về sau.

Diệp Phong chỉ có thể nghe tiếng gió vù vù, cảnh vật hai bên cấp tốc lui về phía sau, theo bản năng, nàng ôm chặt cổ hắc mã, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, tuyệt đối không dám thả lỏng một giây, thân thể theo tiết tấu hắc mã mà phập phồng lên xuống. Đảo mắt một cái, nó phóng hơn tám trăm mét, đối mặt tường phía trước nhưng hắc mã không có ý dừng lại: “Xong! Muốn xuyên tường sao?” Diệp Phong nhắm chặt hai mắt, trái tim xiết chặt, cúi thấp người hơn: “Dù sao cũng giao mạng cho ngươi rồi, cùng lắm đi gặp Diêm Vương gia.”

Nhưng không giống Diệp Phong tưởng tượng, khi sát bên tường, hắc mã đột ngột dừng lại, Diệp Phong bị quăng từ trên lưng ngựa xuống, cả người va vào vách tường, sau đó ‘Đông’ một tiếng ngã xuống đất. Nàng thấy cả người đau nhức khó nhịn, ngực nặng nề dị thường, hô hấp khó khăn: “Hóa ra nhãn mạo kim tinh chính là cảm giác này a!” Diệp Phong tự giễu cười nói.

Mọi người sững sốt bởi những gì diễn ra trước mắt.

“A!” Tiểu Ngọc thét lớn làm mọi người tỉnh lại, đại gia ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ nàng đứng lên.

“Ngươi thế nào? Nghiêm trọng không?” Tiểu Ngọc mang theo tiếng nức nở, lên tiếng.

“Ta không sao.” Diệp Phong lau máu bên khóe miệng, nhìn Tiểu Ngọc cười cười.

“Còn nói không việc gì? Ngươi chảy máu!” Tiểu Ngọc tiện tay lấy khăn giúp nàng lau.

Diệp Phong nhìn hắc mã đứng thẳng cách đó không xa, khí chất nhàn nhãn như muốn nói còn muốn tiếp tục sao?

“Ta không sao.” Diệp Phong đẩy Tiểu Ngọc ra, giãy dụa đi về phía hắc mã: “Rất có ý tứ, quả nhiên là ngựa ta nhìn trúng! Chúng ta trở lại!” Lần nữa bò lên lưng hắc mã, vỗ vỗ cổ nó: “Mã huynh, ta đã chuẩn bị tốt, có chiêu gì cứ xuất ra đi.”

Lần này hắc mã không có cuồn cuộn, chỉ đứng tại chỗ đảo quanh một vòng lại một vòng, Diệp Phong bị xoay, đầu ốc choáng váng, nhưng không dám lộn xộn. Đột nhiên, hắc mã nâng tay chân cao, dựng thẳng lên không trung, Diệp Phong không phòng bị ngã xuống, ‘Phốc’ nàng phun ngụm máu tươi, lưng nóng, ruột đau nhức, xương sườn giống bị ai đó bẻ gãy, nằm trên mặt đất thở phì phò.

“Ngươi thế nào? Đừng làm ta sợ! Ô ô…”

“Nha đầu ngốc! Ta… Không sao… Không sao… Đừng khóc.” Diệp Phong nhìn Tiểu Ngọc thương tâm, nhẹ giọng nói.

“Mang kiếm tới đây! Ta phải gϊếŧ con súc sinh này!” Tiểu Ngọc tức giận.

“Không được! Tiểu Ngọc! Không được!” Diệp Phong vội vàng giãy dụa ngồi dậy, kéo tay Tiểu Ngọc: “Không nên gϊếŧ nó, Tiểu Ngọc, nó là của ta! Nhất định ta sẽ thuần được, ngươi tin tưởng ta!”

“Thế nhưng… Thế nhưng…”

“Không có thế nhưng, đỡ ta đứng lên.”

Diệp Phong nhìn hắc mã vẫn đứng chờ nàng: “Thế nào ngươi không yên phận? Thả cho ngươi tự do còn không yên phận sao? Ngươi muốn khiêu chiến ta? Vậy chúng ta tiếp tục đi!” Nói xong, nắm bờm ngựa, bò lên lần nữa.

Lần này hắc mã không cho nàng thời gian chuẩn bị, Diệp Phong vừa bò lên, nó đã cấp tốc chạy đi, kết quả Diệp Phong lại ngã lần nữa, nhưng lần này thảm hại hơn, nửa ngày vẫn không thể động đậy.

“Mau, đi gọi Thi tỷ tỷ, báo Cung chủ!” Tiểu Ngọc nói với hai hạ nhân, bọn họ cũng bị dọa sợ, ba chân bốn cẳng chạy đi.

“Diệp Phong, Diệp Phong, mau tỉnh, mau tỉnh a! Nhanh đem nước tới!”

Diệp Phong cảm thấy mặt lành lạnh, lo lắng tỉnh lại, thấy Tiểu Ngọc rơi lệ đầy mặt, nàng muốn bày ra dáng vẻ tươi cười nhưng không thể nào làm được, đành bỏ cuộc: “Nha đầu, đừng khóc, ca ca còn chưa chết… Thế nào lại giống đang khóc tang a!”

“Đầu heo đáng ghét!” Tiểu Ngọc nín khóc mỉm cười.

“Ta biết vì sao lần này lại tệ như vậy, địch nhân sẽ không bao giờ cho ngươi thời gian chuẩn bị, mã huynh đang chỉ dạy ta! Đúng không, mã huynh?” Diệp Phong quay đầu nhìn hắc mã đang đứng chơi một bên.

Tựa hồ hắc mã hiểu lời Diệp Phong ‘Hí’ một tiếng xem như đáp lời.

Thư phòng Lãnh Nguyệt Cung.

“Cung chủ! Cung chủ! Chuyện không hay rồi! Chuyện không hay rồi!”

“Làm càn! Sao lại không biết phép tắc, hô to gọi nhỏ?” Kiếm Cầm phẫn nộ quát.

“Chuyện gì? Không nên gấp gáp.” Lãnh Vô Sương nhàn nhạt nói.

“Là… Là Diệp công tử!”

“Hắn làm sao?” Lãnh Vô Sương cầm bút viết chữ, vẫn nhàn nhạt như trước.

“Diệp công tử nhìn trúng hắc mã, nhưng lại không dùng phương pháp của chúng ta thuần nó. Hắn… Hắn cùng hắc mã náo loạn, ngã… Ngã cả người đều là máu.”

‘Ba’ Âm thanh va chạm vang lên: “Cầm nhi, mau đi gọi Thi nhi tới chuồng ngựa. Mau, dẫn đường.”

“Dạ, Cung chủ!”

Diệp Phong nằm trên đất nghỉ ngơi một hồi, chậm rãi tiêu sái đến bên cạnh hắc mã: “Mã huynh a, ngươi xem ta tệ hại đến mức này rồi, ngươi vẫn chưa vừa lòng?” Nói xong, chịu đựng đau nhức xoay người bò lên, lập tức ôm chặt cổ hắc mã ‘Ăn nhất hố, trường nhất trí’, nàng sẽ không phạm sai lầm lần nữa.

Hắc mã thẳng tắp chạy đi, lần này Diệp Phong không nhắm mắt, nàng muốn xem địch nhân dùng thêm chiêu trò gì, nhắm chặt hai mắt chẳng khác nào đồng ý giao mang ra. Tốc độ hắc mã không giảm, lúc này bốn chân cách mặt đất dựng lên, trên không trung xoay người đẹp mắt, lần nữa thành công quăng Diệp Phong ra xa!

“A!” Mọi người hô tê một tiếng, giống như bản thân mình là người bị hắc mã quăng đi.

Khi Lãnh Vô Sương tới đúng lúc thấy màn như vậy, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt: “Phong nhi!” Bay đến bên cạnh Diệp Phong, ôm nàng vào ngực.

Giữa đau đớn, dường như Diệp Phong ngửi được mùi hoa quế quen thuộc, chậm rãi mở hai mắt, thấy gương mặt quen thuộc: “Sương nhi…” Lời chưa dứt, máu tươi tràn từ khóe miệng ra ngoài, nhiễm đỏ thân bạch y, đau đớn nhắm chặt mắt.

“Thi nhi đâu?”

“Cung chủ, thuộc hạ ở đây.”

Kiếm Thi cúi người hành lễ, sau đó giúp Diệp Phong xem mạch, sắc mặt từ từ ngưng trọng.

“Thế nào?”

“Ngũ tạng lục phủ bị chấn động, có điểm lệch vị trí, sợ rằng sẽ có di chứng.”

“Người đâu, đưa Diệp công tử trở về phòng!”

“Khoan! Chậm đã!” Diệp Phong thở gấp nói.

“Có chờ cái gì! Mau trở về phòng.”

“Khoan! Ta không về! Sương nhi, ta vẫn ổn, thực sự không có việc gì. Hắc mã không thể huấn hai lần, như vậy không bao giờ thuần được, phải thực hiện trong một lần, tinh thần nó hăng hái là lúc dễ dàng thuần nhất. Không nên đem ta đi, bằng không đời này ta sợ sẽ vô duyên với nó, ta rất thích nó, thực sự rất thích! Van cầu ngươi!”

“Ngay cả mệnh cũng không muốn?” Lãnh Vô Sương lạnh lùng.

“Sẽ không, ta bảo đảm, ta sẽ không để bản thân gặp chuyện không may.”

Lãnh Vô Sương thật muốn cưỡng ép đem người đi, nhưng cuối cùng bị hai mắt người nọ thuyết phục, nếu thực sự từ bỏ lúc này, đúng như hắn nói, sẽ không còn cơ hội thứ hai.

Toàn bộ mọi người ở Lãnh Nguyệt Cung đều có mặt, tất cả lẳng lặng nhìn một người một ngựa, cả hai đều quật cường như vậy, không ai chịu thua ai. Không biết qua bao lâu, từ ban ngày rồi đến đêm tối, nhưng hiện giờ ngọn đuốc sáng như ban ngày, Diệp Phong không biết bản thân bị quăng ngã bao nhiêu lần, nàng chỉ biết ngã thì bò lên, cứ tiếp tục nhiều lần… Nàng quên cả đau đớn, chỉ có tín niệm, kiên trì như trước.

Mọi người ở đây gần như quên đói, buối tối khí trời âm hàn nhưng không ai cảm thấy lạnh, trái lại cảm nhận máu trong người hừng hực.

Cuối cùng một lần, Diệp Phong gian nan bò lên, nhưng hắc mã không động đậy, chỉ lẳng lặng đứng đó, trong mắt không còn cuồng vọng, mà thay thế bằng bội phục cùng tín nhiệm.

“Thành công! Thành công!” Không biết ai là người lên tiếng, đánh vỡ không khí yên lặng. Đám người bộc phát hoan hô, có người cười có người khóc. Diệp Phong mơ hồ nghe được, nàng biết bản thân thành công rồi. Vỗ vỗ cổ hắc mã: “Mã huynh, sau này chúng ta cùng sinh cùng tử.” Nói xong nàng ngã xuống, triệt để mất tri giác.

“Mau! Đem người về phòng!” Lãnh Vô Sương nhìn người bất tỉnh trên đất, gấp giọng hô, ba hạ nhân mau mau tiến lên đưa Diệp Phong đi.

“Thi nhi, giao cho ngươi! Tất cả mọi người làm việc của mình, Ngọc nhi cũng đi nghỉ ngơi đi.” Lãnh Vô Sương phân phó.

Kiếm Thi khẩn trương thay Diệp Phong xem mạch, kiểm tra vết thương.

“Thế nào?”

“Không có ngoại thương, tất cả đều là nội thương.”

“Nói như vậy, thương thế rất nghiêm trọng?”

“Hắn ăn nhiều dược nên thân thể rất khỏe, thế nhưng nội tạng lại yếu hơn người thường. Lần này thêm Huyền Băng chưởng để lại di chứng, có thể qua hay không phải xem đêm nay.” Kiếm thi ngưng trọng nói.

Lãnh Vô Sương hút ngụm lương khí: “Nghiêm trọng như thế?”

“Cung chủ không cần lo lắng, thân thể hắn khác biệt hoàn toàn, tình huống có thể không nghiệm trọng như vậy, Cung chủ, thuộc hạ đi ngao dược.”

“Đi đi.” Lãnh Vô Sương phất tay áo.

Ngồi bên giường nhìn người nọ tái nhợt, còn có vết máu. Nhớ lời Kiếm Thi, Lãnh Vô Sương hối hận không thôi, nếu bản thân kiên trì cản hắn sớm một chút, có lẽ sự tình không tệ như bây giờ. Làm sao bản thân lại cảm tính theo lời hắn? Mở mắt trừng trừng nhìn hắn một lần lại một lần thụ thương, nhưng bất lực không thể làm gì.

“Lạnh… Lạnh… Lam nhi, rất lạnh!” Diệp Phong mơ bản thân đang ở vùng núi tuyết, khắp nơi đều được một màu trắng bao phủ, gió lạnh thấu xương, xé rách linh hồn nàng, trái tim gần như đình chỉ, thấy Lam đứng ở xa ngoắc ngoắc nàng, thế nhưng bản thân có nỗ lực thế nào, hai chân vẫn đông cứng không thể di chuyển.

Âm thanh Lan nhi ngày càng xa, mà bản thân lại không thể di chuyển dù nửa bước, Lam nhi, tiếng gọi thê lương bị gió xua tan trong không khí, nước mắt thất lạc cũng hóa thành băng trong nháy mắt, cả người chỉ có lạnh và lạnh.

Đột nhiên, bạch sắc chói mắt bốn phía bị hắc ám vô tận thay thế, toàn thân bị khí tức nào đó vây quanh, âm lãnh giống như địa ngục, tuyệt vọng lan tràn, cảm giác bản thân không thể kiên trì nữa, nhưng lúc này lại nghe tiếng gọi rất nhỏ ‘Phong nhi…’ Ai đang gọi mình sao? Diệp Phong cố gắng nhìn bốn phía, nhưng không thấy gì, nàng mệt mỏi, quá mệt mỏi, muốn nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng âm thanh đáng ghét đó vẫn không buông tha ‘Phong nhi, tỉnh tỉnh, Phong nhi…’

Rốt cuộc ai đang gọi mình? Nàng nỗ lực mở mí mắt nặng nề, quần áo bạch y đập vào mắt, tiếp theo được bàn tay ấm áp bao phủ, Diệp Phong dùng sức nắm chặt, rất sợ thả lỏng một chút thì độ ấm không còn tồn tại.

“Sương nhi, Sương nhi, là ngươi sao?”

“Là ta, là ta. Ta ở đây, Phong nhi chớ sợ.”

“Lạnh… Sương nhi… Lạnh… Ta muốn ngủ, rất buồn ngủ.”

“Phong nhi, không nên ngủ, không nên. Một hồi sẽ không lạnh, nghìn vạn lần không được ngủ!”

“Một lát, ta chỉ ngủ một lát.”

“Phong nhi, tỉnh tỉnh, đừng ngủ.”

“Sương nhi, sao… Ta thấy rất nhiều sao.”

“Phong nhi… Đừng ngủ a!” Lãnh Vô Sương tuyệt vọng gọi lớn, lệ rơi đầy mặt.

“Lạnh… Rất lạnh…”

Nhìn người co rút cơ thể thành một đoàn, Lãnh Vô Sương mau mau cởi y phục trên người, ôm người nọ vào lòng, một bên liên tục truyền chân khí nhưng chân khí vào cơ thể nàng giống như động không đáy, không hề có tác dụng.

Diệp Phong mau chóng tiến vào giấc ngủ, cảm giác có ai đó hô to gọi nhỏ, nàng theo bản năng cuộn người tìm nơi ấm áp.

Thời điểm Kiếm Thi bưng chén thuốc đi vào, thấy hai người nằm trên giường, Cung chủ thì gắt gao ôm người kia vào lòng, trên mặt còn có nước mắt. Nàng không dám lên tiếng, lặng lẽ đặt chén thuốc xuống, sau đó lui ra ngoài.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Lãnh Vô Sương cảm nhận được thân thể Diệp Phong không còn cứng ngắc, nhiệt độ dần dần ấm hơn, biết hắn đã vượt qua kiếp nạn nhưng nàng không dám rời đi, sợ bản thân lại rơi vào tuyệt vọng lần nữa. Nhìn hô hấp người trên giường dần dần bình ổn, rốt cuộc tâm Lãnh Vô Sương cũng khôi phục bình thường, khẽ hôn trán nàng một cái, ngửi được mùi hương nhàn nhạt mới hài lòng gật đầu.

Không biết qua bao lâu, Diệp Phong mới tỉnh lại, mới vừa mở mắt đã nghe giọng của Tiểu Ngọc: “Tỉnh! Tỉnh!” Tiếp theo là tiếng chân mất trật tự truyền đến, Diệp Phong thấy dáng vẻ tiểu nha đầu rất lo lắng.

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Còn đau ở đâu?”

“Khó chịu ở đâu?”

Diệp Phong cảm động: “Ta không sao, không cần lo lắng. Ta đã ngủ bao lâu?”

“Ngươi hôn mê hai ngày hai đêm rồi! Lo lắng sắp chết!” Tiểu Ngọc nói xong, nước mắt lại rơi xuống.

“Nha đầu ngốc, sao lại khóc? Khóc sẽ không đẹp, cười cho ca ca xem.” Diệp Phong nâng tay giúp nàng lau nước mắt, nha đầu này thật sự rất lo cho mình, không uổng công nhiều ngày ở chung.

“Ngươi đáng ghét, đi chết đi!” Tiểu Ngọc nín khóc mỉm cười.

“Nga! Tuân mệnh!”

“Cung chủ tới!” Lúc này có người hô lớn.

Mọi người vui đùa ầm ĩ mau chóng tránh qua một bên, Diệp Phong thấy dáng vẻ Lãnh Vô Sương tiều tụy, nhất định hai ngày qua rất lo lắng, thoạt nhìn nghỉ ngơi không tốt. Diệp Phong yêu thương lại cảm thấy hổ thẹn, nếu bản thân không tùy hứng, mọi người sẽ không vất vả như thế, bất quá nếu thời gian có quay lại, nàng vẫn sẽ kiên trì.

“Tỉnh?”

“Ân, xin lỗi! Làm mọi người lo lắng!”

“Hối hận sao?”

“Không!” Diệp Phong nhìn nàng, trả lời kiên quyết.

“Thi nhi, xem thương thế hắn thế nào?”

Diệp Phong ngoan ngoãn vươn tay để Kiếm Thi bắt mạch, Kiếm Thi liếc một cái thật sâu, làm nàng nhìn không hiểu.

“Đã qua thời kì nguy hiểm, bất quá phải nằm trên giường nửa tháng.”

“Không nên a!” Diệp Phong rên một tiếng, sắp tới Trung thu, nàng muốn được ra ngoài du ngoạn a.

“Ngươi không được ra ngoài, cần cái gì cứ nói với Ngọc nhi, để nàng mang đến.”

“Sương nhi, ta không sao, ngươi xem… Tê...” Diệp Phong định giãy dụa đứng lên, ngực đau đớn làm nàng thở không nỗi.

“Người có thể không lộn xộn hay không?” Kiếm Thi quát lớn.

Lời bác sĩ không thể phản kháng, bởi vì chọc giận bác sĩ hậu quả rất nghiêm trọng, mẹ Diệp là minh chứng tốt nhất, cho nên Diệp Phong từ bỏ giãy dụa, đáng thương nhìn Lãnh Vô Sương.

Lại ánh mắt này! Lãnh Vô Sương quay đầu nhìn hướng khác, sợ bản thân thỏa hiệp lần nữa, thân thể người nọ không thể tiếp tục bị thương, thiếu chút nữa mất đi, tư vị này nàng không muốn nếm trãi thêm lần nào nữa.

“Quyết định thế đi! Phải hảo hảo dưỡng thương.” Nói xong không quay đầu nhìn lại, tiêu sái rời đi.

Nhìn bóng lưng kiên quyết, Diệp Phong không biết nên nói gì, vì kế hoạch xuất hành đã chết non trong tích tắc.

“Sớm biết như vậy, trở về mới thuần mã.” Diệp Phong lầm bầm: “Ngựa! Hắc mã đâu?”

Không đợi Tiểu Ngọc trả lời, Diệp Phong liền nghe tiếng ngựa hí ngoài cửa sổ, giống như đang trả lời nàng.

“Nha đầu, đỡ ta đứng lên, ta muốn ra xem.”

“Thế nhưng… Thế nhưng…”

“Ai nha! Không nên thế nhưng nhiều như vậy!”

Tiểu Ngọc và Kiếm Thi, mỗi người đỡ một bên, chậm rãi dìu nàng đến bên cửa sổ, Diệp Phong thấy con hắc mã đen thùi đứng thẳng giữa sân, chính là hắc mã! Nó thấy Diệp Phong, cũng chậm rãi đi về phía nàng.

“Ngươi hôn mê hai ngày, nó vẫn đứng ở trong sân, không ăn không uống, thế nào cũng không chịu rời khỏi.” Tiểu Ngọc yếu ớt nói.

Diệp Phong vươn tay ra ngoài, vuốt ve hắc mã, yêu thích từ tâm: “Mã huynh, ngươi có bằng lòng cùng Diệp Phong lưu lạc thiên nhai hay không? Từ nay sinh tử gắn bó?”

Hắc mã thấp giọng hí một tiếng, đã vậy còn gật gật đầu, thè lưỡi liếʍ liếʍ tay Diệp Phong, giống như hứa hẹn cùng nàng.

“Hảo! Hảo! Khụ… Khụ… Khụ! Sau nay ta gọi ngươi là ‘Trục Phong’, thế nào?”

Trục Phong giơ móng trước, tê một tiếng dài.

“Ngọc nhi, tìm người giúp ta làm chuồng ngựa trong sân, ta muốn mỗi ngày nhìn thấy Trục Phong, lấy thức ăn nhiều một chút, chắc nó đói lắm!”

“Mới hai ngày thế nào lại đói đến gầy? Bất quá! Hai người các ngươi cần được bồi bổ!” Tiểu Ngọc trêu chọc.

“Ha ha, hảo hảo! Mang thuốc đến đây! Ta muốn mau chóng khỏe lại.”