Ô Tuyết, thủ đô Thiên Tuyết Quốc.
Tờ mờ sáng, cái thành thị này bừng thức dậy sau cơn ngủ say. Sát đường vài cửa hàng tạp hóa ở đại môn đã mở, tuy còn buồn ngủ nhưng bọn tiểu nhị phải bắt đầu một ngày làm việc.
Trên đường cái người đi đường không nhiều lắm, một trận tiếng vó ngựa đánh vỡ sự yên lặng sáng sớm. Một vị lão giả chừng hơn ngũ tuần cưỡi một đại mã màu rám nắng đi tới Người này mặc hôi sắc trường bào, chòm râu hoa râm theo gió lắc lư, hai tròng mắt nửa khép nhưng loé tinh quang, biểu hiện chủ nhân của chúng võ công cao cường. Hai bên phía sau là một nam một nữ ước chừng hai mươi tuổi. Nam mày rậm mắt to, vẻ mặt chính khí. Nữ mi thanh mục tú, trang phục mới mẻ. Ba người tuy vẻ mặt thư thái, nhưng hành động lại rất vội vàng.
"Phong nhi, Hân nhi, đằng trước là Túy Nguyệt Lâu, chúng ta tới đó nghỉ ngơi rồi tiếp tục." Lão giả phân phó nói.
Hai người kia cùng trả lời: "Vâng, sư phụ!"
"Ba vị khách quan, đi đường khổ cực, mời vào trong." Tiểu nhị tiếp nhận dây cương, nhiệt tình bắt chuyện.
Phong nhi gọi món hô to: "Cho mấy đĩa rau thịt ngon nhất, một bình rượu tốt! Thuận tiện đem ngựa ăn đủ no!"
"Dạ! Có ngay, có ngay."
Ba người tìm chỗ ngồi xuống, lúc này sắc trời rất đẹp, đại sảnh chỉ có vài thương nhân ăn điểm tâm.
"Sư phụ, lần này minh chủ mời dự họp võ lâm đại hội gấp như vậy bởi vì..."
"Hân Nhi, sự tình không đơn giản như vậy, không nên suy đoán lung tung, chuyện này cần phải cẩn thận một chút." Nàng kia chưa nói xong liền bị lão giả cắt lời.
"Dạ thưa sư phụ." Hân Nhi cuối đầu đáp.
Ba người họ lần lượt là chưởng môn phái Thanh Vân "Kiếm Vân Tử" Lâm Khắc, đại đồ đệ Tạ Ân Phong, nhị đồ đệ Vương Vũ Hân. Mười ngày trước nhận được thiệp mời của võ lâm minh chủ, nói rằng đại sự, nên ba người liền gấp rút khởi hành.
Túy Nguyệt Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh đô, lưu truyền loại rượu thuần nhưng không gắt, tác dụng chậm và đủ "Túy Nguyệt", rất được hoan nghênh. Cái tên Tuý Nguyệt Lâu bắt nguồn từ đó mà ra, nơi quen thuộc dành cho người giang hồ thường hay lui tới. Hiện tại, tốp năm tốp ba nhóm khách xuất hiện. Có thương nhân, có giang hồ nhân sĩ, cũng có bình dân bách tính. Âm thanh ồn ào cùng tiếng hát đánh vỡ sự im lặng.
"Các ngươi biết không? Giang hồ đang xảy ra đại sự!" Một người trẻ tuổi thần bí nói.
"Chuyện gì?" Mọi người tật trung tập trung nhìn hắn.
Trông mặt hắn như rất thoả mãn, chậm rãi uống chén rượu, không nhanh không chậm chép miệng: "Nhanh nói đi! Chần chừ gì nữa?" Đột nhiên một đại hán bất mãn hét.
"Nghe nói phái Không Động, Hắc Hổ bang, Xích Môn tam đại bang phái trong một đêm tất cả bị diệt sạch!" Người thanh niên vội vàng nói.
"Thật hay giả? Chuyện khi nào? Tiểu Tam, ngươi đừng nói bậy." Đại hán mặt có vẻ nghi ngờ.
Thấy mọi người nghi vấn, Tiểu Tam vội la lên: "Đương nhiên thật! Ngay nữa tháng trước đây, tổng cộng năm mươi sáu người đều bị gϊếŧ, nữ nhân cùng hài tử cũng không buông tha. Trên vách tường của phòng khách dùng máu viết chữ "Hận" vô cùng bự, hẳn là báo thù đi! Ta đoán chuẩn bị dự họp võ lâm đại hội!"
"Ai có thù với bọn họ lớn đến thế? Có thể tiêu diệt ba đại môn phái, người này quả thực võ công thật đáng sợ! Thủ đoạn không thể tàn nhẫn hơn." Một thanh y nam cảm thán.
"Dù gì thì cũng còn phó bang chủ Hắc hổ bang tránh được, dù sao cũng đã có quá nhiều người chết." Tiểu Tam bổ sung.
"Có chuyện đó sao?"
"Có điều hắn điên rồi, cả ngày nói bản thân gặp quỷ. Nếu như chục năm về trước, ba phái này rất có uy phong, đừng nói đến việc diệt cả ba, tiêu diệt một trong số đó thôi là điều rất là khó!"
"Đúng vậy! Thù này cũng lớn quá, ai có bản lĩnh lớn như vậy?"
Lâm Khắc nghe bọn họ nói chuyện không khỏi cau mày, thầm nghĩ: "Không ngờ tới chuyện này lại đến nhanh như vậy, xem ra giang hồ lại đối mặt với một trận mưa máu, gió thanh."
"Tiểu nhị, tính tiền!" Ba người cơm nước xong lập tức rời đi.
Tại sơn trang của nhà họ Lôi.
"Tìm được người rồi sao?" Lão giả áo tím chắp tay sau lưng, tư thế đứng đầy uy nghiêm.
"Thuộc hạ bất tài, vẫn chưa tìm được thiếu chủ". Hắc y nhân quỳ một gối,giọng rung rẫy đầy sợ hãi báo lại.
"Phế vật!" Theo một tiếng gầm lên, cây đàn bàn gỗ bên cạnh bị phá thành mảnh nhỏ trong nháy mắt..."Tất cả đều là lũ phế vật! Nửa tháng vẫn không có lấy một tin tức. Đồ ăn hại!"
"Chủ nhân bớt giận. Thuộc hạ ở đỉnh Đoạn tình nhai, phát hiện được vết tích tranh đấu, có nhặt được mảnh quần áo rách, hình như là của thiếu chủ." Hắc y nhân nói xong đem một mảnh vải đen trên tay giao cho lão giả.
"Đoạn tình nhai? Nhi tử của ta tại sao lại ở đó?" Lão gia nhìn mãnh vải kia, sắc mặt đầy lo lắng.
"Thuộc hạ chưa rõ. Thuộc hạ đang nỗ lực truy xét, nhưng mà Đoạn tình nhai bề sâu nghìn trượng, e rằng..."
"Làm càn! Đi xuống dưới đó để tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Tìm không được thì ngươi cũng đừng mong được sống."
"Dạ! Thuộc hạ xin tuân mệnh!" Hắc y chấn động, vội trả lời.
"Xuống phía dưới đi, gọi Lôi Nhị đến cho ta" Lão giả ra lệnh.
"Dạ, thuộc hạ xin cáo lui".
Lão giả này thực chất là trang chủ sơn trang nhà họ Lôi, Lôi Khiếu Thiên. Hắn trói chặt hàng lông mày, cầm mảnh vải, ưu thương ngắm nghía.
"Tham kiến trang chủ!" Một vị trung niên nam tử cắt đứt sự ưu thương của Lôi Khiếu Thiên.
"Lôi Nhị, ngươi tới Lăng gia bảo, tự mình thám thính chuyện võ lâm đại hội, thuận tiện hỏi thăm tin tức thiếu chủ. Mặt khác cùng các thủ hạ chú ý động tĩnh các môn phái. Có vấn đề lập tức báo ta biết!"
"Dạ, thuộc hạ xin cáo lui."
Thư phòng bây giờ còn lại một mình Lôi Khiếu Thiên. "Ai..." Hắn thở dài, thiếu chủ Lôi Phong đã nửa tháng không tìm thấy tung tích. Về phần lo sợ điều gì chỉ Lôi Khiếu Thiên biết, bản thân không thể công khai chuyện tìm người, nên mới mong muốn thuộc hạ mau chóng làm việc.