"Lam, ngươi thực sự phải đi sao? Chúng ta không thể quay lại như lúc trước được sao?". Diệp Phong nhìn người yêu ngay trước mặt, tuyệt vọng hỏi:
"Phong, xin lỗi. Ngươi không cho ta được cái ta nghĩ, cái ta cần, cái ta muốn, chúng ta...Chúng ta chia tay đi". Lâm Lam nói xong cũng bỏ đi không quay đầu lại.
Chỉ trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Phong trở nên trắng bệt, rõ ràng đang là tháng bảy nóng như lửa nhưng nàng cảm thấy như đang bị một trận thương hàn vậy. Nhìn hình bóng quen thuộc quay lưng đi một cách dứt khoát, không do dự, trong lòng nàng trở nên trống rỗng không có chỗ bám víu.
Đầu tháng bảy nắng nóng, hạn hán cận kề mặt đất như bốc khói.Tại chốn thành thị nhộn nhịp này Diệp Phong lại thấy cô đơn hơn bao giờ hết, để tồn tại đến thời điểm này nàng đã đi từ nơi chân trời xa xôi đến nơi thành thị này, nàng chưa bao giờ nghĩ lại nhận được kết quả này. Bốn năm tình cảm mặn nồng lại kết thúc như vậy, mấy hôm trước vẫn còn những lời thề sắc son nguyện mãi suốt đời bên nhau mà hôm nay lại chia ly, khiến nàng đang vui sướиɠ tưởng chừng mình đang ở thiên đàng bỗng chốc lại lao xuống địa ngục khốn khổ. Ngực đau đớn với những gì vừa diễn ra như nhát dao đâm vào tim nàng. Mơ hồ nàng vô thức lấy tay sờ mặt, hóa ra lệ đã tuông đầy mặt. Nhìn quanh mọi phía nàng không biết mình phải làm gì, cuộc tình này đã làm nàng đau đến đột cùng.
Nàng không hiểu nổi làm sao bản thân mình có thể tới sân bay, cũng không biết làm thế nào để leo được lên máy bay. Nhìn ngoài cửa sổ những vệt mây trắng, trong đầu nàng lại hiện lên gương mặt quen thuộc kia. Nhớ lại bốn năm mặn nồng, Diệp Phong chua xót tận đáy lòng, lúc trước tình cảm nồng cháy tưởng không có gì có thể phá vỡ được mà hôm nay chỉ vì một câu nói" Ngươi không cho ta được cái ta cần, cái ta muốn" khiến Diệp Phong như vỡ nát cõi lòng, ngươi muốn cái gì đây? Đường đường công khai về mối quan hệ này? Một cái hẹn ước hôn nhân? Một gia đình bình thường? Một lòng chung thủy với ngươi.... đó mới là điều ngươi quan tâm hơn đúng không? Nên ngươi mới dứt khoát ra đi như vậy. Nếu đây là điều người muốn, ta sẽ tôn trọng quyết định đó và chúc phúc cho ngươi sẽ gặp được người ngươi mong muốn.
Một giai điệu quen thuộc thoáng qua lỗ tai:
"Nhất định hứa với ta phải vui vẻ
Mới không uổng phí với những gì đã mất đi
Tim đau nhức vẫn không kêu than
Tình yêu không cần xin lỗi để bù đắp
Ít ra ta đã làm tròn được ước nguyện của ngươi
Thỉnh thoảng nhớ đến ta phải vui vẻ
Vậy mới đáng giá với những sự đánh đổi của ta
Ta yên lặng đếm ngược thời gian
Cuối cùng ngươi cũng sẽ thấy được
Hình ảnh ngươi trong mắt ta dần khuất
Chậm rãi biến mất
Yên tâm hãy theo đuổi mục tiêu của ngươi"
"A..."
Diệp Phong bị một tiếng hét thất thanh làm cho thức tỉnh, tứ phía nháo nhào, kêu la ầm ĩ. Nỗi lo sợ hiện rõ trên mặt mỗi hành khách lúc bấy giờ.
" Xong! Xong! Máy bay bay vào vùng bão rồi" không biết tiếng hô lớn của ai càng khiến mọi người thêm hoảng sợ. Diệp Phong lúc đó mới phát hiện qua kính cửa sổ từ khi nào những đám mấy trắng kia đã biến đâu mất để lại đây một bầu trời âm u dăng đầy những đám mây đen ngút ngàn, thoáng còn nghe được những tiếng sấm vang trời. Hành khách hoảng loạn la hét, nỗi sợ bao trùm khắp cabin.
"Hành khách chú ý, xin hãy ổn định lại vị trí ngồi của mình. Máy bay gặp thời tiết như vậy là chuyện bình thường. Điều này nằm trong phạm vi kiểm soát..."
Tiếp viên chưa hết câu thì một luồng sét sáng rực cả một trời, xoẹt ngang qua làm thân máy bay lay động mạnh. Cabin lại thêm một lần nữa lại nhốn nháo những tiếng la hét, những tiếng khóc được cất lên, nức nở nghe thảm thiết đến rợn người. Tiếp viên hàng không bất lực trước hoàn cảnh này không thể khống chế được cục diện, khi cận kề với cái chết trong gang tấc thì dù đó là cái chết có thoải mái đến đâu cũng làm cho người ta tái nhợt. Có người cầu nguyện, có người viết di thư, có người lại ôm chằm lấy nhau cho dù việc lớn nhỏ gì trên đời ngay lúc này đều không còn là quan trọng nữa.
Trước khung cảnh đó Diệp Phong vẫn bình tĩnh đến lạ kỳ. Trong đầu nàng tái hiện lại cuộc trò chuyện với Lam:
"Phong à, nếu như ngày mai là tận thế thì hôm nay ngươi muốn làm gì?"
"Ngốc này, làm gì có ngày tận thế chúng ta không phải đã bàn sẽ cùng nhau ở đến giang long đầu bạc à?"
"Giả thiết thôi, nếu ngày mai là tận thế thì sao?" Lam vẫn không dừng ý định hỏi
"Không có giả thiết."
"Đáng ghét quá! Giận ngươi luôn."
Thật ra Diệp Phong rất muốn nói: "Nếu thực sự điều đó xảy ra ta sẽ dắt ngươi về thăm cha mẹ của chúng ta lần cuối rồi sau đó sẽ cùng nhau đến một nơi xa không ai biết và hai ta sẽ đợi tận thế đến."
"Nhưng có lẽ nguyện vọng này không thực hiện được rồi, chẳng phải vì tận thế không có khả năng xảy ra mà vì ngay lúc này nó là tận thế của ta rồi. Giờ đây ta chỉ có một nguyện vọng: "Chúc ngươi hạnh phúc. Con xin lỗi cha mẹ con bất hiếu con đi trước. Con nguyện vẫn được làm con của cha mẹ ở kiếp sau, nguyện phụng dưỡng cha mẹ đến hết đời."
Một tiếng sấm rền vang vọng cả bầu trời, máy bay rung lắc kịch liệt, áp suất càng giảm dần. Bên ngoài máy bay đã bị thủng. Những đám mây đen kia đang nuốt chửng máy bay và cả những hành khách trong đó, tất cả chìm trong một màu đen. Trong khoảnh khắc ấy lại hiện lên một khuôn mặt thân quen mỉm cười với nàng.
Chẳng bao lâu, Diệp Phong mở mắt, bốn phía đen kịt, quơ tay không nhìn rõ năm ngón. Một hồi lâu, Diệp Phong quen dần với loại hắc ám này, nàng kéo lê cơ thể đau nhức của mình đi dò thám xung quanh. Ở đây thật vắng vẻ, đáng sợ, im lặng đến rợn người có thể nghe được cả tiếng tim bản thân đập.
"Ta đang ở đây đây? Sao lạnh quá? Tới địa ngục rồi sao?" Giống như thấy từ đằng xa có tia sáng phát ra, nàng từng bước một cử động hai đôi chân không có lực của mình tiến từng bước về phía trước. Diệp Phong vô cùng khủng hoảng, bản thân mình đã chết chưa? Nơi đây rốt cuộc là đâu?
"A di đà Phật! Thí chủ, đã lâu không gặp."
Âm thanh phía sau làm Diệp Phong thất kinh, vội vàng xoay người. Chỉ thấy một vị hòa thượng có chòm râu trắng như tuyết nhìn mặt ôn hòa, hiền lành.
Diệp Phong vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm nói: "Lão hòa thượng, ngươi làm ta sợ muốn chết".
"Đã làm thí chủ sợ rồi, tội lỗi."
"Mà đây là đâu? Ta đang ở chỗ nào thế này? Ta không phải đã chết rồi sao? Ngươi là ai? Chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Ngươi biết ta ư?". Diệp Phong dồn dập hỏi trong lòng nàng đầy thắc mắc.
"A di đà phật, thí chủ chớ vội, bần tăng liền chậm rãi giải thích. Nơi này là hoang thiên, không gian xen giữa thiên giới và địa giới. Lão nạp đã tu hành được vạn năm, công đức viên mãn, chỉ khiếm thiếu chủ một đoạn nhân duyên. Bần tăng không muốn mang theo thua thiệt thăng thiên, mới đem thí chủ tới."
"Tại sao ngươi biến ta đến? Ta muốn về nhà! Mau đưa ta về!"
"Thí chủ trần duyên đã xong. Quay lại là điều bất khả." Lão hoà thượng vung tay áo, trên bầu trời xuất hiện một khung cảnh. Diệp Phong thấy Lam và phụ mẫu ôm thi thể mình khóc "Ba ba! Mụ mụ! Lam!" Nàng tiến lên nhưng hình ảnh trong trong chớp mắt biến mất.
"Lão hòa thượng, có đúng không hay do ngươi giả thần giả quỷ? Có đúng hay không!? Có đúng hay không!?" Diệp Phong phẫn nộ quát hỏi.
"A di đà phật, thí chủ bớt giận, đây là thiên mệnh, không do bần tăng gây nên, xin thí chủ nén bi thương."
"Ha ha ha...". Diệp Phong giống như nghe được câu chuyện cười hay nhất trên đời: "Ta chết, ngươi bảo ta nén bi thương!?"
"Thí chủ không cần như vậy, sinh tử luân hồi đều có số. Tử sẽ sinh, sinh rồi sẽ tử."
"Ta không sợ chết nhưng ba mẹ ta làm sao bây giờ? Họ chỉ có ta là con, ai giúp họ lúc về già?"
"Thí chủ yên tâm, họ cuộc đời luôn làm việc thiện, trăm năm sau sẽ chết già."
Nghe được vậy trong lòng Diệp Phong có chút nhẹ nhỏm.
"Lam... còn Lam thì sao?" tuy rằng đã cự tuyệt, nhưng Diệp Phong vẫn muốn biết sau này nàng có được hạnh phúc hay không?
"A di đà phật! Thiên cơ bất khả tiết lộ, bần tăng đã nhiều lời. Nhân quả báo ứng, tự có tuần hoàn."
"Ngươi nói thiếu ta một đoạn nhân duyên là chuyện gì?"
"Thí chủ sở hữu khối huyền ngọc phải chứ?"
Diệp Phong sờ sờ ngực, cảm giác được khối ngọc vẫn tồn tại, nàng gật đầu. Nghe mẹ nói, bản thân có lần bệnh nặng, uống nhiều thuốc cũng không chuyển biến tốt, bác sĩ đều cho rằng bản thân sẽ không qua nổi, mẹ không chịu buông tha, bồng nàng đến sơn tự cầu phúc, gặp một vị hòa thượng, nói là nàng hữu duyên liền đem ngọc tặng cho. Mẹ luôn căn dặn, nhất định lúc nào cũng phải đeo, bằng không sẽ tổn hại tới tánh mạng. Diệp Phong tuy không tin, nhưng ghi nhớ thật sâu tình thương của mẹ, nàng cho tới bây giờ luôn mang theo bên mình.
"Ngươi làm sao biết ta có ngọc? Lẽ nào... Lẽ nào ngươi là?" Diệp Phong giật mình há to miệng.
"Thí chủ thực sự thông minh. Không sai, này ngọc đúng là bần tăng tặng cho. Thế nhân đều có ba hồn bảy vía mới có thể hoàn toàn trở thành người, thí chủ đây có ngọc, nên còn một kiếp."
Diệp Phong tỉ mỉ quan sát khối ngọc, đại khái to khoảng nửa bàn tay trẻ con, cả vật thể huyền hồng, mơ hồ thấy ánh sáng lưu động, nhìn không ra hình dạng, trông giống rồng nhưng hình như cũng không phải.
Biết Diệp Phong nghi vấn, lão hòa thượng giải thích: "Ngọc và thí chủ cùng nhịp thở, mong thí chủ ghi nhớ. Mặt khác ngọc vốn có một đôi, phân nửa là ngọc kỳ lân, một nửa khác là ngọc phượng hoàng. Chính thí chủ đeo trúng ngọc kỳ lân, người có duyên với ngươi mang theo ngọc phượng hoàng."
"Ai?"
"A di đà Phật, canh giờ không còn sớm, thí chủ nên khởi hành."
" Khoan đã, ngươi còn chưa nói cho ta biết đó là ai?"
"Tình đồ của thí chủ lên xuống nhiều, hãy thận trọng. Hãy ghi nhớ kỹ". Nói xong lão hòa thượng vung bào bay lên, Diệp Phong như cảm thấy như bị cơn gió quất vào mặt, thân thể lập tức bị thổi đi khiến nàng hoảng hốt không ngớt: "A.... cứu mạng!"
Diệp Phong mất đi ý thức....