Con Thỏ 'Bắt Nạt' Cỏ Gần Hang

Chương 29

Lần này Tiêu Thỏ đi làm trợ giáo dạy võ thuật, không ở đâu xa, chính là ở võ quán của ông thày Võ Đại Lang của nàng ngày trước.

Từ sau khi Tiêu Thỏ tốt nghiệp sơ trung, lớp võ thuật của thày Võ càng ngày càng được mở rộng. Chỉ trong vài năm, "trường huấn luyện" này vốn chỉ là một trường võ nho nhỏ trong khu dân cư, đã trở thành một trường dạy võ chuyên nghiệp, còn lấy một cái tên mới vô cùng uy phong là "Chấn Uy võ quán". Hôm khai trương, nghe đâu ngay cả ông trưởng trấn cũng được mời đến, thế là đủ biết ngôi trường này oai tới mức nào.

Vì võ quán giờ tiếng tăm vô cùng lớn, không ít đệ tử kể cả trên thành phố đều mến mộ thanh danh mà tới. Đệ tử ngày càng nhiều, Võ lão sư đương nhiên một mình không thể quản lý hết được, mà con ông ta là Võ Thừa Vĩ lại đang đi dạy võ trên thành phố, không thể rời vị trí ngay được. Do đó thày Võ liền nảy ra ý định trong đầu là đi tìm người trợ giáo cho mình. Đúng lúc này Tiêu Thỏ lại đang tìm việc làm thêm, thế là ông ta lập tức tuyển nàng vào giúp mình.

Nói là trợ giáo, thật ra công việc không khác gì thày giáo dạy võ chính cả. Tiêu Thỏ mới làm ở đó hơn một tháng, phụ trách dạy các động tác cơ bản cho các cô cậu thấp hơn nàng năm cấp. Nàng cả ngày bị một đám trẻ con lít nhít quấn quít nháo loạn bên tai, lỗ tai nhanh chóng muốn điếc đặc.

Nhưng thà là nàng bị đám tiểu quỷ kia làm phiền, vẫn còn hơn là cả ngày ngồi ngẩn ở nhà nhìn cái mặt lạnh như băng của gã Lăng Siêu kia. Một thời gian sau nàng còn rất thật lòng tạo thành mối quan hệ vô cùng tốt đẹp với đám nhỏ ấy. Chúng nó đứa nào cũng thân mật gọi nàng là cô giáo Thỏ Thỏ, miệng gào thét nhất định đòi học võ với cô giáo Thỏ Thỏ cơ, thậm chí mấy đứa nhóc lớp khác có hôm còn len lén chuồn tới lớp của nàng để được học với nàng.

Còn về phần Võ lão sư, một mình ông ta vốn là không thể nào dạy hết đám đệ tử được, đám trẻ con kia thích học cô giáo Thỏ Thỏ, ông ta mừng còn chả kịp nữa là. Cứ như vậy một thời gian dài qua đi, đệ tử của Tiêu Thỏ ngày càng nhiều hơn, thời gian nàng làm việc ở võ quán cũng ngày càng dài hơn. Hàng ngày nàng thức dậy rời khỏi giường là chạy tới võ quán, về tới nhà là mệt muốn chết nửa người, đặt mình xuống giường là ngủ say.

Mẹ nàng ban đầu còn khoái chí đắc ý cho rằng may mà cô con gái mình có việc để làm, sẽ không còn sức đâu cãi nhau giận dỗi với Lăng Siêu nữa. Từ từ rồi hai người sẽ tiến triển tốt hơn. Cơ mà mẹ nàng lại không hề nghĩ tới việc từ lúc Tiêu Thỏ đi làm trợ giáo ở võ quán, thời gian ở nhà ngày càng ít hơn, dĩ nhiên là không còn sức đâu giận dỗi cùng Lăng Siêu, nhưng ngay đến sức lực làm hòa với hắn... cũng không còn.

Mẹ nàng bắt đầu lo lắng, hai đứa nhỏ này đã chiến tranh lạnh hơn một tháng, sao vẫn không có chút dấu hiệu nào là sẽ làm hòa thế này. Cứ tiếp tục như vậy, cậu con rể ngoan của bà làm sao chịu nổi, sẽ buông tay mất thôi? Cứ nghĩ miên man một hồi, bà quyết định tạo cơ hội cho hai đứa nhỏ làm hòa với nhau.

Lại nói về ba của Tiêu Thỏ, thật ra hồi trước ông ta nhất quyết thuyết phục Tiêu Thỏ vào trường C, ngoài nguyên nhân khách quan là sợ con mình trượt, cũng có bao gồm chút ý đồ riêng tư trong đó. Con gái mình từ nhỏ gần như đã ước định cho Lăng Siêu, ngay cả cơ hội giao tiếp với mấy thằng bé khác cũng không có chút nào, không lẽ tiểu tử Lăng Siêu kia quả là tốt tới thế? Hơn nữa, ba của Lăng Siêu có "tiền án" bỏ rơi vợ con ngày trước, nhỡ ra Lăng Siêu thừa hưởng di truyền tính cách của ba hắn, không phải con gái mình sẽ chịu thiệt thòi sao?

Thế nên khi mẹ nàng đề ra ý kiến phải tạo điều kiện cho hai đứa làm lành, ba nàng kiên quyết không chịu.

"Hai đứa nếu muốn làm lành, còn phải chờ em phí sức tạo cơ hội sao? Anh thấy lần này Lăng Siêu nó quả thực là quá đáng, để cho Thỏ Thỏ giận hắn một tí cũng tốt, đỡ cho việc về sau chúng nó kết hôn xong thằng bé cậy mạnh bắt nạt Thỏ Thỏ nhà mình."

Mẹ nàng bắt đầu cáu. "Có giận thì cũng giận hơn một tháng rồi còn gì? Anh không sợ cứ không khí chiến tranh lạnh thế này hai nhà chúng ta biến thành Nam cực mất hay sao?"

Ba nàng kiên quyết tỏ thái độ không lùi bước. "Nếu thằng bé Siêu Siêu bên đó làm chuyện sai còn không chịu thừa nhận, anh thấy con gái mình việc quái gì phải gả cho một đứa cứng đầu như thế cơ chứ!"

"Nói gì thì nói, cũng phải cho chúng nó điều kiện để giải thích xin lỗi chứ? Anh xem Thỏ Thỏ nhà mình ngày nào cũng đi sớm về muộn thế, Siêu Siêu dù có muốn xin lỗi cũng không có lúc nào a!"

"Em đừng tưởng anh không biết, hắn nếu có lòng muốn xin lỗi, thì đã sớm sang phòng Thỏ Thỏ nói chuyện rồi! Không được, anh thấy cái cửa ngòai ban công kia cũng không thể để như vậy được, sớm muộn gì cũng sẽ có hại cho Thỏ Thỏ, anh sẽ khóa cái cửa đó lại..."

Mắt thấy sự tình ngày càng nghiêm trọng, mẹ Tiêu Thỏ rốt cục ra chiêu tối hậu. "Anh mà dám khóa cánh cửa đó lại, em sẽ méc với mẹ em hồi đó cái nhẫn làm lễ xin dâu của anh là vàng giả!"

Năm đó lúc mẹ Tiêu Thỏ lấy ba nàng, mẫu thân đại nhân nhà bà thích chọn rể sang, lúc nào cũng đòi con rể tương lai phải đưa lễ là nhẫn vàng thứ thiệt. Ba nàng vốn không có cách nào khác đành phải kiếm nhẫn mạ vàng cho đủ số. Việc này khi ấy mẹ nàng vì ông chồng thân yêu của mình vốn vẫn giấu biệt không nói ra.

"Em... đúng là muốn anh tức chết mà!" Ba nàng giận tới nói không nói nên lời.

Cứ như thế, mẹ nàng trong cứng ngoài mềm, vừa bức ép vừa dụ dỗ, ba nàng cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.

Thế là, buổi tối thứ sáu hôm ấy, Tiêu Thỏ mệt mỏi lê bứơc về nhà mình, đập vào mắt là cánh cửa nhà khóa trái kín mít, trên có gài tờ giấy.

"Con gái ngoan, cuối tuần này cơ quan mẹ tổ chức đi du lịch, ba mẹ đều muốn đi. Chìa khóa ba mẹ gửi ở bên nhà mẹ nuôi con, con qua đó ăn cơm luôn nhé.

Yêu con

Mẹ."

Tiêu Thỏ sững người đọc đi đọc lại tờ giấy đó ba lần bảy lượt, mãi mới có thể gom góp can đảm quay ra ấn chuông cửa nhà Lăng Siêu.

Một lát sau, có người ra mở cửa, chính là Lăng Siêu.

Hai người đã lâu lắm không nói chuyện, lần trước vô tình chạm mặt đã không nhớ nổi là mấy ngày trước đây. Cho nên lần này Tiêu Thỏ vừa nhìn thấy Lăng Siêu, lập tức cảm thấy mất tự nhiên, chưa kể vẻ mặt hắn cứ cứng đanh như thế không hề thay đổi, khiến cho người khác vô cùng khó chịu.

Tiêu Thỏ gượng gạo nói. "Mẹ nuôi đâu rồi?"

Lăng Siêu thản nhiên trả lời. "Đi vắng rồi."

"Còn cha nuôi?"

"Cũng không ở nhà."

Tiêu Thỏ >______