Chuyển ngữ: Team Sunshine
Tư Viện xin nghỉ phép, không đi làm, cô mệt đến mức ngủ một giấc đến trưa hôm sau. Ôn Đình Sơn chu đáo cho người đến đưa thức ăn cho cô, cô chưa từng nghĩ rằng đồ ăn của Ôn Đình Sơn lại khác với người khác đến vậy.
Nhìn thấy quản gia ở ngoài cửa, mang theo bốn người đàn ông phục vụ đi vào cùng, bày những món ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn, Viện Viện kinh ngạc không thôi.
Có tiền thật tốt, món trứng cá muối thượng hạng, cua hoàng đế được nhập bằng đường hàng không, thịt bò wagyu Nhật Bản và cả những loại rượu đắt tiền.
Cô không nhịn được, khẽ hỏi quản gia: "Bữa cơm này, đáng giá bao nhiêu tiền vậy?"
Quản gia nhìn như thường lệ, cúi đầu nói: "Cô Tư Viện, cô đừng lo, rất rẻ, chỉ mấy chục nghìn đô mà thôi."
“Mấy chục nghìn đô?”
Một bữa cơm thôi mà mấy chục vạn tệ, thế giới của người có tiền cô gánh không nổi. Nhưng những lời tiếp theo của người quản gia khiến cô như nghẹn trong cổ họng.
“Mấy chục nghìn đô ngài ấy cũng không quan tâm, ngài ấy thích cô nên đương nhiên sẽ cho cô những thứ tốt nhất.”
Nếu không phải cô đã nhìn thấy bộ mặt thật của Ôn Đình Sơn, Tư Viện có lẽ sẽ tin vào lời nói hoang đường của ông ấy.
Những nhân viên phục vụ này rõ ràng phải đợi cô ăn xong mới rời đi, cô thực sự rùng mình khi nhìn người quản gia đích thân rót rượu cho mình. Không phải cô không muốn thưởng thức đồ ăn, mà là cô cảm thấy trong mắt những người này, cô mới chính là thức ăn.
Chỉ khi được cho ăn, chúng mới có thể phục vụ chủ nhân của chúng.
Một bữa cơm thịnh soạn, cuối cùng cũng ăn xong, quản gia vừa nói vừa cho mọi người dọn dẹp: "Buổi tối tôi lại mang thức ăn đến cho cô, cô Tư Viện muốn ăn gì?"
Còn nữa sao?
Tư Viện sợ hãi từ chối: "Không, tôi chỉ muốn một mình ăn chút gì đó thôi."
Một lần nữa thì không được, cô không thể chịu đựng thêm một lần nữa.
Quản gia dường như không có ý định nghe ý kiến
của cô: "Đây là sự sắp đặt của ngài ấy, cô Tư Viện có thể yên tâm chấp nhận."
Ông ấy không cho cô cơ hội phản bác, bắt nhân viên phục vụ thu dọn đồ rồi rời đi.
Tư Viện tiễn người tới cửa, nhìn thấy ở phía đối diện có người đang xem nhà, cô chỉ nhìn lướt qua rồi đi về, không quan tâm lắm.
Ngồi trên sô pha, bên dưới cô vẫn còn hơi sưng, Tư Viện quay về phòng tự bôi thuốc cho mình, bôi được một nửa thì có điện thoại reo.
Nhìn thấy dãy số này, cô vô cùng bất ngờ, không muốn cầm lên nghe.
"Bữa trưa có làm cô hài lòng không?"
Lúc không làʍ t̠ìиɦ, giọng nói của Ôn Đình Sơn rất lạnh lùng và bình tĩnh, Tư Viện không biết có phải là ảo giác không, nhưng cô luôn cảm thấy giọng nói của anh hôm nay có chút dịu dàng.
Cô rùng mình, không nghĩ lung tung: "À, rất ngon."
"Thích không, tối nay tôi sẽ cho người mang qua tiếp.”
Tư Viện nhanh chóng từ chối: "Không, một mình tôi không thể ăn nhiều như vậy. Hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
Tư Viện suy nghĩ một chút, không phải cô muốn tiết kiệm tiền cho Ôn Đình Sơn, mà là cô thật sự không chịu nổi phong cách xa hoa này” "Tôi giảm cân, không muốn ăn đêm."
“Giảm cân?” Ôn Đình Sơn mơ hồ vuốt ve viên đạn ở trên tay, cười nói: “Cơ thể của em là do tôi làm chủ. Tôi không cho phép em giảm cân.”
Tư Viện trợn tròn mắt, cô cười lớn, quả nhiên là do bản thân đang tự ảo tưởng về sự dịu dàng của anh, đúng là anh cũng chỉ coi cô là thức ăn.
“Dù sao tôi cũng không đói, tôi cầu xin anh, đừng để người ta tới nữa, nếu bị nhìn thấy thì người ta sẽ nói về tôi như thế nào đây?” Tư Viện nói đúng, cô là phụ nữ độc thân, điều cô sợ nhất là những lời đàm tiếu không thể giải thích được. Mối quan hệ của cô với Ôn Đình Sơn cũng không chính thức, người ta sẽ không tin cô chỉ là thức ăn, mà tin cô là một con mụ chuyên đi dụ dỗ người đàn ông của bạn thân.
Ôn Đình Sơn nghe vậy, hiểu ý của cô, cười lạnh nói: "Tùy em."
Thấy anh cúp máy, Tư Viện thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Đình Sơn ném điện thoại cho thuộc hạ, bắn hai phát súng vào người bị trói trên ghế trước mặt.
Viên đạn găm vào chân người đàn ông, người đàn ông ngẩng đầu hét lên, để lộ khuôn mặt màu xanh và những chiếc răng nanh dài.
"Xem ra nhiều năm qua Angus cũng không có tiến bộ, không có ma cà rồng nào là không sợ đạn bạc."
Người đàn ông nhìn chằm chằm Ôn Đình Sơn, hung hăng mắng chửi: "Tên họ Ôn kia, nếu anh gϊếŧ tôi, Angus sẽ không buông tha cho anh."
Ôn Đình Sơn chế nhạo, bắn thêm mấy phát nữa nhưng vẫn không gϊếŧ được anh ta, ngược lại giống như đang chơi game, bắn tứ tung rồi xem phản ứng của người đó.
Thấy anh hết đạn, thuộc hạ của anh chủ động giao súng mới.
Ôn Đình Sơn chậm rãi đổi đạn, người bên kia vừa nhìn thấy liền kêu lên: "Anh thả tôi ra, chúng ta quyết đấu."
Ôn Đình Sơn nghe vậy cười khinh miệt, không có ý định để ý tới anh ta, nhưng vừa xoay người thì đổi ý, nháy mắt với thuộc hạ của anh, người đó lo lắng: “Ngài Ôn, chuyện này có ổn không? "
Ôn Đình Sơn: "Cậu đang dạy tôi à?"
Thuộc hạ rùng mình, nhanh chóng cởi trói theo hướng dẫn.
Con ma cà rồng được thả lỏng không đứng dậy ngay lập tức, mà xoay cổ của mình. Thuộc hạ đứng sang một bên, căng thẳng nhìn cảnh tượng này. Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, xương của anh ta phát ra tiếng lách cách, anh ta dường như có thể ngã ra bất cứ lúc nào khi đang di chuyển.
Ôn Đình Sơn nhìn chằm chằm anh ta, chờ phản ứng của anh ta.
Anh ta dường như đang thì thầm điều gì đó, thuộc hạ không nghe rõ, tò mò vểnh tai lên.
Ôn Đình Sơn tiến lên hai bước rồi hỏi: "Anh đang nói cái gì vậy?"
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực, gớm ghiếc: "Tôi nói, anh đi chết đi."
Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên há miệng, đưa đầu lưỡi thật dài ra, một cái gai to trong đầu lưỡi mọc ra, há mồm muốn nuốt Ôn Đình Sơn.
Ôn Đình Sơn dễ dàng trốn thoát, một đám người mất cảnh giác bị cắn vào đầu, cơ thể đổ máu, máu đỏ bắn tung tóe trên tường để lại dấu vết đáng sợ.
Thấy chưa gϊếŧ được người, anh ta lại tiến về phía Ôn Đình Sơn, không ngờ Ôn Đình Sơn cũng không thèm chớp mắt, chỉ yên lặng đứng tại chỗ, những xúc tua của anh đã dừng lại vài centimet trước mặt Ôn Đình Sơn, không thể cử động được nữa.
Ôn Đình Sơn kinh tởm lùi lại mấy bước, sau đó cười lạnh một tiếng, phịch một tiếng, máu tươi trên người kia chảy ròng ròng. Chỉ còn lại những miếng thịt thối vương vãi dưới đất, làm vấy bẩn nhà kho.
Khi quản gia đến, nhìn thấy Ôn Đình Sơn đặt khẩu súng lục trên khay, vẻ mặt bình tĩnh.
Thấy ông ấy đi tới, Ôn Đình Sơn mở miệng hỏi: "Cô bé của tôi ăn có ngon không?"
Quản gia gật đầu rồi nhìn vũng máu phía sau, một cái đầu rơi trên mặt đất, cả người cảm thấy ghê tởm: "Cô Tư Viện đã ăn rất ngon, nhưng hình như cô ấy không muốn tôi đến đó nữa."
Ôn Đình Sơn cười khẽ: "Thật là một sinh vật nhỏ cứng đầu, tôi vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ đâu."
Người quản gia đi theo anh ra khỏi nhà kho, yêu cầu cấp dưới vào trong dọn dẹp. Mặc dù Ôn Đình Sơn cũng là một ma cà rồng, nhưng anh là một quý tộc, anh không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì bẩn thỉu, đặc biệt là một căn phòng đầy máu, vô cùng ghê tởm.
Ôn Đình Sơn đi ra khỏi nhà kho, nhìn những con ngựa đang chạy trên trường đua ngựa, mỉm cười: "Angus đã không làm loạn suốt mấy năm nay nay, nhưng dù sao tôi cũng rất vui mừng vì điều đó."
Quản gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Từ tin tức vừa rồi, hình như anh ta có liên hệ với cô Tư Viện, thưa ngài, ngài nên cẩn thận."
"Cẩn thận cái gì? Cẩn thận cô ấy là do anh ta sắp xếp sao?" Ôn Đình Sơn chế nhạo: "Nếu anh ta thật sự làm ra chuyện này, tôi nên đánh giá anh ta cao hơn một chút, cuối cùng cũng biết giở trò quỷ."