Bí Mật Lâu Đài Cổ

Chương 69: Yếu đuối

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Vừa bước tới cửa nhà, Tư Viện ngay lập tức đã nhận được điện thoại của Mễ Lạc. Giọng nói của cô ấy vẫn ngọt ngào như mọi khi, khiến đàn ông nghe mà cảm thấy toàn thân như tê dại.

"Viện Viện à, hôm nay cậu có rảnh không vậy? Mình đến gặp cậu có được không?"

Tư Viện rất muốn từ chối, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Mễ Lạc.

Hiện tại, cảm xúc của cô đối với Mễ Lạc đã trở nên rất phức tạp. Điều này khiến cô đau đầu vô cùng.

Cô là một người đơn giản. Cô thực sự không muốn có nhiều chuyện lằng nhằng và buồn phiền đến quấy nhiễu mình như vậy.

Thấy cô không trả lời, Mễ Lạc không kìm được mà nũng nịu oán trách: "Vậy mà cậu còn nói chúng ta là bạn thân, chuyển tới nhà mới cũng không cho mình biết, dù sao thì mình cũng còn chuẩn bị quà tặng cho cậu nữa mà. Đây là cậu muốn vứt bỏ mình sao?"

Tuy Tư Viện chịu thua, nhưng cô cũng không muốn gặp Mễ Lạc ngay lập tức: "Thứ sáu tuần này có được không? Tối thứ sáu mình sẽ làm đồ ăn ngon để chiêu đãi cậu."

Mễ Lạc phấn chấn: "Được đó, mình cũng sẽ gọi Đình Sơn qua, nhưng cậu nhất định phải làm thêm mấy món mình thích ăn nha."

Tư Viện vội vàng đồng ý, ngước mắt lại trông thấy Ôn Đình Sơn đi ra từ phòng tắm.

Cô bị dọa sợ đến mức vội vàng cúp điện thoại, nhất thời không biết nên nói gì với Ôn Đình Sơn.

Trái lại, Ôn Đình Sơn tỏ ra vô cùng quen thuộc, dùng khăn lông của cô lau khô tóc, sau đó còn ghét bỏ mà ném sang một bên: "Chất lượng của thứ này quả thực là không tốt, ngày mai tôi sẽ bảo quản gia đổi cái khác. Có điều, sữa tắm trong phòng tắm cũng không tệ, tôi rất thích mùi này."

Ánh mắt anh mang theo ý tứ sâu xa mà quan sát Tư Viện. Tư Viện cảm thấy có lẽ người này có khả năng nhìn xuyên tường, ở trước mặt anh, bất kể cô mặc cái gì cũng đều như không mặc.

"Chỗ này của tôi vừa nhỏ vừa đơn sơ, anh Ôn yêu cầu chất lượng cao như vậy thì có thể trở về nhà." Tư Viện rất muốn cầm cây chổi đuổi người này ra ngoài, thế nhưng bản thân lại không thể đánh lại anh, cũng không thể gọi cảnh sát tới xử lý được.

Cô tự hỏi phải chăng mình chỉ còn cách tìm một con dao găm bằng bạc đâm vào ngực anh, kết liễu người này thì mọi chuyện mới có thể hoàn toàn chấm dứt.

Vậy nhưng, phương án này đã ngay lập tức bị gạt bỏ, nếu vậy thì sẽ phải xử lý thi thể như thế nào đây?

Chưa kể, so với anh, cô còn nhỏ nhắn xinh xắn như vậy.

"Em yêu à, xem bớt xem phim đi, em thật sự tin rằng những thứ như thánh giá, tỏi hay đồ vật bằng bạc có thể làm tổn thương tôi đấy chứ?"

Nếu Ôn Đình Sơn đã phơi bày thân phận của mình, anh cũng không cần che dấu nữa. Anh tùy tiện ngoắc ngón tay, ngay lập tức Tư Viện bị một trận gió thổi đi, nhào thẳng vào trong ngực của anh.

Tình cờ là cô vừa vặn đυ.ng vào l*иg ngực của anh, mà trong một thoáng, mũi cô còn cọ phải núʍ ѵú của anh.

Tư Viện đỏ mặt muốn đứng dậy, nhưng Ôn Đình Sơn lại nhấn người cô vào trong l*иg ngực của mình.

Đôi bàn tay to lớn của anh lướt qua người cô từ trên xuống dưới, sờ lên mái tóc rồi lần mò tới tận bờ mông của cô.

Ngón tay thon dài cọ qua lại giữa khe bờ mông, càn quấy đến mức Tư Viện không kìm được mà kẹp chặt hai chân.

Cô yếu ớt nói: "Anh Ôn, có thể để tôi ngồi dậy trước được không? Tư thế này thật khó chịu."

Ôn Đình Sơn hơi nhíu mày. Anh không ngờ rằng thái độ của cô thay đổi nhanh đến như vậy, còn học được cách tỏ ra yếu đuối.

Anh ôm người đổi sang tư thế khác, để cô ngồi trên trên đùi của mình.

Bàn tay anh đã âm thầm luồn vào trong quần áo của cô, nắm vuốt lấy một bầu mềm mại, khẽ cắn lỗ tai của cô.

"Tại sao hôm nay tôi không thấy em đến văn phòng?"

Tư Viện không khỏi trợn mắt một cái, anh ta đã quên lúc ban ngày người bưng cà phê cho mình là ai rồi à?

Đương nhiên Ôn Đình Sơn nghe được điều đó, nhưng anh lại làm như không thấy mà tiếp tục bắt nạt cô: "Em đã không nghe lời như vậy, tôi phải trừng phạt thế nào đây?"

Tư Viện đè tay của anh lại: "Anh Ôn, hôm nay tôi nghe theo lời dặn dò của Aria đi mua đồ dùng cá nhân cho anh. Nếu không tin, anh có thể đi hỏi Aria, cô ấy có thể làm chứng."

"Thật sao? Nhưng tôi nhớ rằng mình đã dặn em chờ ở trong phòng làm việc, em không nghe lời, tôi muốn phạt em."

Cầm thú, anh ta chắc chắn đang cố ý, kiếm cớ để ngủ với cô.

Tư Viện khổ không thể tả, lập tức cầu xin tha thứ: "Anh Ôn à, nơi đó vẫn đang sưng, còn đau lắm, có thể để hôm khác được không?"

Cứng rắn không được thì chỉ có thể giả bộ mềm yếu. Một người đàn ông hiên ngang bất khuất cũng có thể co có thể duỗi, cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, tỏ ra yếu đuối cũng không mất mặt.

Ôn Đình Sơn cười, đôi mắt xanh thẳm có thể câu được hồn, đã là phái nữ thì đều không thể chịu được khi anh cười với mình như vậy.

Cho dù lý trí Tư Viện vô cùng chống cự anh, nhưng bản tính động vật háo sắc không thể kiềm chế được lại khiến tim cô đập rộn.

Bàn tay Ôn Đình Sơn đã sờ vào quần cô, nơi đó thật mềm mại, nhưng quả thực vẫn chưa bớt sưng. Anh tiếc nuối rút tay ra: "Nếu đã như vậy, em đền bù cho tôi như thế nào đây?"

Không biết xấu hổ!

"Chờ khi tôi khoẻ rồi, tôi sẽ tiếp tục phục vụ anh Ôn, có được không?" Tư Viện dằn xuống cảm giác buồn nôn và khó chịu, nói ra câu nói này một cách hèn mọn.

Ôn Đình Sơn cười khẽ: "Vậy thì thứ sáu."

Cái gì?

Tư Viện thề, cái tên này nhất định là cố ý, chắc chắn anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện của mình với Mễ Lạc.

Không thể làm ầm ĩ lên được, Tư Viện chỉ có thể khiêm tốn cầu xin thương xót: "Hôm đó Mễ Lạc sẽ tới, anh đã đồng ý với tôi là sẽ không để cho cô ấy biết."

Vậy nhưng, Ôn Đình Sơn căn bản là không thèm để ý: "Vậy thì có gì mâu thuẫn? Chờ ăn cơm xong thì đưa cô ấy về, nơi này sẽ chỉ còn lại hai người chúng ta, hoặc là để cô ấy biết cũng không sao."

Không biết xấu hổ!

Người đàn ông này thật sự là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, hành động vừa cặn bã vừa bỉ ổi, thật sự là uổng phí vẻ bề ngoài đẹp đẽ này.

Mặc dù Tư Viện chỉ mong có thể lấy dao đâm vào mặt của anh, mạnh mẽ đạp người này ra ngoài, nhưng ý tưởng này chỉ có thể chợt lóe lên, nghĩ cũng không dám nghĩ, sợ anh biết được.

Tư Viện cúi đầu hít một hơi thật sâu, nở ra nụ cười lấy lòng, làm nũng anh: " Ngài Ôn à, van xin anh đổi sang một hôm khác được không? Đừng cho Mễ Lạc biết, tôi không muốn làm tổn thương bạn bè của mình."

"Bạn bè?" Ôn Đình Sơn mỉa mai, nếu như người phụ nữ này biết Mễ Lạc đã làm gì với cô, liệu còn có thể nghĩ như vậy sao?

Đột nhiên anh rất muốn biết đáp án.

"Được rồi, vậy đành để thứ bảy, tôi sẽ bảo tài xế tới đón em."

Lần này là không cho phép từ chối.

Ôn Đình Sơn ra lệnh rồi quấn lấy cô náo loạn một hồi lâu, mặc dù anh không đi vào, nhưng vẫn giày vò cô một trận.

Cho đến khi người rời khỏi, Tư Viện đã nằm bẹp trên ghế salon, quần áo xộc xệch như thể vừa bị người khác cưỡиɠ ɧϊếp.

Ôn Đình Sơn rất hài lòng khi thấy dáng vẻ cô bị mình giày vò. Nếu không phải đã đồng ý từ trước, anh rất muốn mạnh mẽ làm cô, chơi cô đến mức không thể khép chân lại mới được.

Tài xế đã chờ ở dưới lầu từ sớm. Khi Ôn Đình Sơn áo mũ chỉnh tề đi xuống, anh lại đúng lúc gặp được thụ yêu Mã Lục.

Mã Lục trở nên căng thẳng, muốn xoay người bỏ chạy, nhưng Ôn Đình Sơn vừa mới liếc mắt nhìn một cái, anh ta liền cứng đờ tại chỗ không dám động đậy.

Ôn Đình Sơn lên xe rồi hạ cửa sổ xuống. Mã Lục ngoan ngoãn đi tới, bộ dáng hiền lành như một chú thỏ: " Thưa ngài Ôn."

Ôn Đình Sơn lạnh mặt nói: "Tra được chưa?"

Mã Lục lắc đầu, nhưng thấy Ôn Đình Sơn híp mắt một cái, anh ta vội vàng hoảng hốt và lo sợ nói: " Ngài Ôn yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng gấp bội, nhanh chóng tìm được kẻ lan tuyền tin đồn kia. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ chém tên đó ra thành ngàn mảnh, tuyệt đối không làm phiền ngài phải tự mình ra tay."

Ôn Đình Sơn lạnh lùng: "Anh hiểu rõ quy củ là tốt rồi, bảo vệ cô ấy cho tốt. Nếu còn tên yêu quái nào tới bắt nạt cô ấy lần nữa, anh biết kết quả rồi chứ? Hả?"

Mã Lục cúi đầu khom lưng đưa tiễn người đi, mãi đến tận khi xe rời khỏi tiểu khu không còn bóng dáng, anh ta mới đứng thẳng người lên, lau mồ hôi đổ đầy trên đầu.

Mẹ nó, cái lão yêu quái ngàn năm này quả nhiên không phải người bình thường.