Bí Mật Lâu Đài Cổ

Chương 63: Ý kiến hay

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Quản gia bước tới cửa, ra lệnh cho người hầu dọn vườn, nhìn thấy hai tên bảo vệ đang nhìn chằm chằm vào cửa, thản nhiên hỏi: "Hai người đang nhìn cái gì vậy?"

"Nhìn xem tại sao cô Tư vẫn chưa trở lại." Một người buột miệng, vừa quay đầu lại phát hiện là quản gia, lập tức nở nụ cười, cố gắng giả vờ.

Người quản gia mỉm cười, dễ dàng tra hỏi ra chuyện thỏa thuận cá cược của hai người họ.

"Nếu hai người nhàn rỗi quá thì nên đi bắt chuột đi, có rất nhiều chuột trong khu rừng đằng kia." Quản gia vẫn nở nụ cười, tỏ vẻ thanh cao, để lại hai nhân viên bảo vệ khóc không ra nước mắt.

“Quản gia bị sao vậy, chỉ là chúng ta đang cá cược thôi mà."

Người còn lại cười nhạt: “Đây là đang cảnh cáo chúng ta xen vào chuyện của người khác.”

Hai người nhìn nhau, hai người họ cũng đâu phải là chó săn.

Quản gia đi tới sân golf phía sau, Ôn Đình Sơn đang chơi golf, bộ quần áo thể thao màu trắng giản dị thoải mái, tư thế vung gậy vô cùng điển trai, thể hiện kỹ thuật đánh golf.

"Thực sự quá kỳ lạ, tôi thông minh như vậy, tại sao lại không thể hiểu được một chuyện nhỏ như vậy chứ?”

Khi quản gia nhìn thấy quả bóng chỉ còn cách lỗ một chút, dừng lại, không chịu vào, ho một tiếng, đưa khăn mặt cho Ôn Đình Sơn.

"Có lẽ là bởi vì không ai hoàn hảo. Ngài cũng không thể biết tất cả mọi thứ, không phải sao?"

Ôn Đình Sơn không chịu chấp nhận điều đó, sai người hầu đặt một quả bóng khác, anh lại vung gậy, quả bóng bay xuống hồ, nước bắn tung tóe khiến một con ếch sợ hãi.

"Nhưng là tôi không phải là con người, tôi hoàn hảo hơn họ. Những chuyện lặt vặt của con người không thể làm khó tôi.”

Lời này không biết là đang nói về trái bóng hay con người.

Quản gia suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy anh đang nói về con người.

Còn nữa, ông ấy đã đi theo ngài Ôn nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy anh phải gục ngã trước một người phụ nữ.

Con người, chỉ cần có du͙© vọиɠ là có thể dễ dàng để anh kiểm soát, quyền lực, của cải, sắc đẹp và sức khỏe, tất cả những gì con người muốn, tiên sinh đều có thể đáp ứng. Chỉ cần họ đưa ra món đồ mà tiên sinh muốn, thì họ muốn gì cũng được.

“Cô Tư Viện dường như đã tìm ra cách để phá vỡ những tin đồn.”

Ôn Đình Sơn thu lại gậy, quay đầu nhìn ông ấy: "Cô ấy làm như thế nào?"

“Đối diện với những tin đồn đó, cô Tư Viện đã lấy máu của mình đưa cho thụ yêu Mã Lục, nhờ anh ta giúp đỡ, đồng thời tìm rất nhiều yêu thú để thí nghiệm, muốn biết máu của cô ấy có tác dụng gì với những con yêu thú này."

Ánh mắt của Ôn Đình Sơn trở nên lạnh lùng: "Cô ấy dám đυ.ng vào máu của tôi sao?"

Đối với Ôn Đình Sơn mà nói, Tư Viện chính là món đồ ở trong túi của anh, không nói đến máu, ngay cả một sợi tóc cũng thuộc về anh, vậy mà cô thật sự dám mang máu của anh đi cho những tên yêu thú khác.

Được rồi, quá giỏi.

Quản gia rùng mình một cái: "Xin ngài bớt giận, tôi thấy đây có vẻ là một cách hay, ít nhất bây giờ bên ngoài không có nhiều yêu thú muốn ăn thịt cô ấy nữa."

“Bằng cách nào?”

"Từ kết quả của cuộc thí nghiệm, những con yêu thú đã nếm máu của cô ấy đều có những phản ứng không tốt."

Điều này khiến Ôn Đình Sơn vô cùng ngạc nhiên, anh biết máu của Tư Viện ngon đến mức nào, anh muốn ăn Tư Viện mọi lúc mọi nơi, anh cũng khó kìm chế được ham muốn này. Lẽ ra những con yêu thú kia phải khó kiềm chế ham muốn này hơn anh mới đúng.

“Những phản ứng đó là gì?”

"Một số người đã trở về với tổ tiên của họ, một số đã nôn ra máu trong bệnh viện, và một số khác lại nôn mửa sau khi ngửi thấy mùi máu."

“Trở về với tổ tiên sao?”

Quản gia mới gật đầu: “Có một con chó mới biến đổi, chỉ vì uống một chút máu, nó lại trở về thành chó, xem ra lại phải tu luyện thêm một lần nữa mới có thể tiến hóa thành người.”

Ôn Đình Sơn không cho là buồn cười, chỉ cảm thấy có chuyện không tốt, thuốc Tang sẽ không bao giờ có công năng này, người khác không biết, nhưng anh thì biết rõ. Năm đó, khi lần đầu tiên anh nhận được thuốc Tang, cơ thể anh nhanh chóng hoàn thành quá trình tiến hóa và sở hữu sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

Vì vậy, anh hiểu rõ hơn ai hết ý nghĩa của thuốc Tang.

"Cô ấy đi vắng bao nhiêu ngày rồi?"

Quản gia tính toán: "Đã năm ngày."

Ôn Đình Sơn cười: "Cũng không quá lâu, để thư ký Trương đứng ra gọi cô ấy trở về làm việc."

Quản gia gật đầu, chuẩn bị đi nói chuyện với thư ký Trương thì đột nhiên dừng lại, hỏi ngược lại: "Mễ Lạc gọi điện thoại hỏi khi nào cô ấy có thể quay lại."

Ôn Đình Sơn gần như đã quên mất Mễ Lạc.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Kêu cô ấy ngày mai về đi, đã đến lúc cho cô ấy gặp em gái rồi."

Ôn Đình Sơn vung thêm một gậy nữa và mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy quả bóng cuối cùng cũng rơi vào lỗ nhỏ.

Tư Viện nhận được cuộc gọi từ thư ký Trương, rất tức giận: "Thư ký Trương, anh nói nhưng vậy là có ý gì?"

“Ý trên mặt chữ, mấy ngày cô không đi làm cũng không xin nghỉ phép, theo quy định sẽ bị trừ lương." Thư ký Trương nhìn lướt qua hướng phòng làm việc, có chút thương cảm với Tư Viện, cô biết đâu rằng không ai có thể thoát khỏi nanh vuốt của Ôn Đình Sơn.

Tư Viện bức xúc: "Tôi nói tôi sẽ từ chức, đơn từ chức đã được gửi đến bộ phận nhân sự rồi."

Thư ký Trương không nhận ra sự tức giận của cô nên nhẹ nhàng thuyết phục: “Nhưng đơn xin nghỉ việc của cô còn chưa được chấp thuận. Hơn nữa, cô từ chức thì cô sẽ đi đâu để tìm được công việc có mức lương cao hơn chứ? Ngoài ra, với khả năng của ngài Ôn, chỉ cần ngài ấy không cho phép, cô sẽ không tìm được việc làm ở đâu cả. "

“Ôn Đình Sơn có vấn đề sao? Đừng có mà bắt nạt người khác như vậy!” Tư Viện vô cùng tức giận, cô đã làm gì sai khiến anh không chịu buông tha cô như vậy chứ?

Anh cũng không thiếu phụ nữ.

Thư ký Trương đưa điện thoại ra xa một chút cho đỡ đau tai, nghe cô mắng xong tiếp tục kiên nhẫn thuyết phục: "Tư Viện, tôi coi cô như một người bạn, nên tôi khuyên cô đừng chọc tức ngài Ôn. Nếu ngài ấy tức giận, hậu quả sẽ rất kinh khủng."

“Đáng sợ như thế nào, anh ta có thể gϊếŧ tôi sao?”

Đúng là logic của bọn cưỡng ép người khác, thế giới này sao lại trở nên tồi tệ như vậy chứ?

Thư ký Trương im lặng một lúc rồi mới nói: "Cô có biết tại sao Lisa lại bị chuyển đến Tây Bắc không?"

“Tại sao?” Tư Viện suy nghĩ một chút, chuyện này có liên quan gì đến cô sao?

"Bởi vì cô ấy đã thuê nhà cho cô."

Tư Viện sửng sốt: "Vì lý do này sao?"

Cô không tin, Ôn Đình Sơn không phải là một người thất thường như vậy, nhưng dựa vào kinh nghiệm của bản thân, anh còn ngang ngược hơn vậy, đơn giản là muốn làm gì thì làm.

"Rốt cuộc anh ta là ai, tại sao lại ích kỷ và độc đoán như vậy, bắt mọi người phải làm theo ý mình như vậy chứ?"

Thư ký Trương thở dài, thì bởi vì ngài ấy không phải là người, trong toàn bộ văn phòng thư ký, chỉ có mình cô là người. Aria ngẩng đầu thúc giục anh ta giải quyết nhanh lên một chút, chỉ vào văn phòng giám đốc rồi làm động tác cứa cổ, rõ ràng là muốn nói ông chủ đang rất khó chịu.

"Cô cứ coi ngài ấy là người giàu có nên làm việc cũng tùy hứng, Lisa đã cố tình giẫm lên điều cấm kỵ của ngài ấy, vẫn còn giữ được mạng sống là ngài ấy đã rộng lượng lắm rồi. Tư Viện, tôi khuyên cô nên đi làm lại đi, nếu không…”

"Nếu không thì sao?”

"Nếu không…ngài Ôn sẽ tự đi tìm cô, đến lúc đó hậu quả còn đáng sợ hơn nữa.”

Tư Viện cảm thấy những người này thực sự không thể nói chuyện được, vì vậy cô đã lập tức cúp máy.

Càng nghĩ cô càng tức giận, tại sao mình lại bị người khác thao túng chứ.

Cô cầm điện thoại di động xuống lầu, chuẩn bị mua rau cho bữa tối, đi được nửa đường thì nhìn thấy cách đó không xa có một con thụ yêu.

Trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, nếu con người không thể đối phó với anh, vậy còn yêu thú thì sao? Để Mã Lục đi dọa Ôn Đình Sơn, tốt nhất là ghi lại cảnh anh sợ đến mức tè ra quần, như vậy cô sẽ thoát khỏi anh một cách dễ dàng.