Bí Mật Lâu Đài Cổ

Chương 57: Cú mèo

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Giáo sư Hồ được Triệu Khuyết cứu khỏi đám cháy, nhìn làn khói đen xì bay ra từ phòng thí nghiệm, ông tháo kính ra, cười rộ lên.

Triệu Khuyết nhìn những người lính cứu hỏa đang miệt mài ra vào dập lửa, trong lòng không khỏi xúc động.

“Giáo sư, thầy đừng điên nha, nếu thầy mà điên rồi thì chỉ còn mình tôi chiến đấu thôi đấy!” Triệu Khuyết đưa cho ông ấy một chai nước khoáng, vừa rồi ngọn lửa trong phòng thí nghiệm vô cùng hung tợn, vậy mà bây giờ ngọn lửa ấy đã được dập tắt dưới sự nỗ lực của đội cảnh sát chữa cháy, chỉ còn lại đám khói tiếp tục bốc lên, cuộn tròn, trông còn có vẻ đẹp mắt.

"Tôi bật cười vì có lẽ lần này chúng ta đã tìm được hướng đi đúng đắn."

Giáo sư Hồ uống một ngụm nước, hưng phấn nói: "Không cần biết trước đây, chúng ta đã cất công làm đi làm lại nhiều lần, nhưng những con yêu thú kia vẫn lúc ẩn lúc hiện, bất di bất dịch. Nhưng lần này, chúng ta mới chỉ tìm được Tư Viện, vậy mà đã có kẻ gây ra thảm họa như vậy, cậu nói xem, có phải có gì mờ ám không?”

Triệu Khuyết suy nghĩ, có phải không?

“Nhưng dữ liệu và vật liệu thí nghiệm đều đã bị hủy hoại hết rồi.” Cuối cùng thì việc phân tách đều đã bị thiêu rụi, bao gồm cả các dụng cụ, những thứ đó rất đắt tiền.

Giáo sư Hồ cười lớn:" Đừng lo, tôi đã mua bảo hiểm và cũng đã yêu cầu bồi thường rồi. Hơn nữa, chỉ cần Tư Viện còn sống, chúng ta vẫn có thể lấy được máu của cô ấy."

"Thầy sống thật lạc quan." Triệu Khuyết lấy chiếc bật lửa ra rồi châm một điếu thuốc: “Chẳng lẽ máu của Tư Viễn vẫn có gì đó chưa xét nghiệm ra sao?"

Đây là điều khiến Triệu Khuyết phải đắn đo suy nghĩ, tuy là giáo sư Hồ nói trong máu của Tư Viện có những thành phần đặc biệt, nhưng bọn họ đã làm thí nghiệm cả một ngày trời rồi mà vẫn không phát hiện ra được điều gì khác thường.

Nếu không phải được ngửi thấy mùi thơm đặc biệt đó, chắc hẳn anh ta đã nghi ngờ suy luận của giáo sư Hồ.

Giáo sư Hồ tiếp tục nói: "Đó là do chúng ta dùng sai phương pháp, chúng ta vẫn cần phải nghiên cứu lại.”

Nói đến đây, ông ấy nói sang chuyện khác: "Ở Trang viên Hoa Hồng Trắng, có phát hiện ra điều gì lạ không?"

Triệu Khuyết lắc đầu: "Làm sao có thể nhanh như vậy chứ, nhưng thầy nói đúng, ở đó thật sự có điều gì đó không ổn."

"Không ổn như thế nào?"

Triệu Khuyết phun ra một làn khói thuốc, nhìn những người lính cứu hỏa đang dập lửa, từng người một đi ra khỏi tòa nhà, anh ta nói: "Khi tôi đến gần nơi đó, tôi đã thấy rất khó chịu và buồn nôn, đầu đau như búa bổ, trong lòng nảy sinh ý định muốn tự tử.”

Giáo sư Hồ vô cùng ngạc nhiên: "Là tất cả mọi người đều bị, hay là chỉ có mình cậu?"

Triệu Khuyết chế nhạo: "Đương nhiên là chỉ có mình tôi." Anh ta là nửa người nửa yêu thú, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Dường như có thứ gì đó ở trong trang viên, mang theo một loại năng lượng giống như là tia phóng xạ, chỉ cần anh ta tới gần, sẽ vô cùng đau đớn. Ù tai hoa mắt thì không nói, trong đầu giống như bị vật gì đó đập mạnh liên tục, như đang đánh trống vậy.

Triệu Khuyết nói tiếp: "Tôi nghĩ chúng ta cần tìm một người bình thường để đi điều tra.”

Nhưng trong trường hợp này, rất dễ để lộ mục tiêu của họ.

Nếu như yêu thú sống ở đó, vậy thì người bình thường sẽ dễ gặp nguy hiểm.

Giáo sư Hồ suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cũng chỉ có thể để cho cô Tư Viện tự đi kiểm tra, chúng ta chỉ có thể điều tra Ôn Đình Sơn từ bên ngoài."

Tư Viện ngửi được mùi thịt nướng thơm phúc, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, bụng đói kêu ùng ục.

Buổi tối cô chỉ ăn có hai cái bánh ngọt, lúc này thật sự là đói đến run rẩy rồi.

Cô nhịn không được nữa, mặc đồ ngủ đi xuống lầu, kéo cửa phòng ra, theo hương thơm đi ra ngoài.

Ai lại nướng thịt trong trang viên vào buổi tối chứ?

Tư Viện ngửi thấy mùi thơm nồng nặc khiến cho cơn đói của cô càng ngày càng cồn cào. Bước qua hành lang dài, cô lần theo hương thơm đến một nơi mà mình chưa từng tới.

Tại sao ở đây lại có cầu thang?

Tư Viện nghi ngờ nhìn lối đi xuống, mọi thứ đều im lặng, ngay cả khi bật đèn lên, cô vẫn cảm thấy u ám. Cô không muốn đi xuống, nhưng lại nghe thấy có tiếng la hét quái dị, hai chân không nghe lời, bước từng bước một đi xuống.

Càng đi xuống, càng nghe rõ tiếng cười nói. Còn có tiếng đồ sắt va chạm, tiếng dao cắt trên thớt và cả tiếng củi lửa kêu lách tách.

Cô theo mùi thơm đi tới bên cửa, thò nửa đầu ra thì thấy một người đang nướng thịt trên bếp lửa.

Miếng thịt đỏ tươi, rỉ máu, Tư Viện không kìm được mà nuốt nước bọt khi thấy miếng thịt quay bên ngoài giòn, bên trong mềm xỉu, cô định đi ra ngoài thì lại nghe thấy một tiếng hét.

Nhìn lại nơi phát ra âm thanh, cô thấy một cô bé bị lôi ra đặt trên bàn, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chém đứt lìa.

Cô trừng mắt, cố gắng mím chặt miệng mình, điều khiến cô kinh hãi hơn là cô bé đó nhanh chóng biến thành một con chuột, quay đôi mắt về hướng cô, nhìn chằm chằm vào cô.

Người đang quay lưng về phía cô dường như đã nhận ra điều gì đó, quay lưng lại, Tư Viện nhìn thấy một con yêu thú trong hình dạng một con cú mèo.

Cô sợ hãi quay người liều mạng bỏ chạy, phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo cô, cô sợ chết khϊếp, tại sao những con yêu thú này lại xuất hiện? Chúng muốn gϊếŧ cô, chúng muốn ăn thịt cô.

Cô liều mạng chạy, không ngờ lại đυ.ng trúng một người.

"A, đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi!" Tư Viện hét lên.

Ôn Đình Sơn nhìn người phụ nữ đang run rẩy ngồi xổm trên đất, sau đó nhìn quản gia mới chạy tới đầu cầu thang, quản gia nhanh chóng biến mất, Ôn Đình Sơn ngồi xổm xuống an ủi Tư Viện.

"Viện Viện, là tôi, em bị sao vậy?"

Tư Viện nghe được giọng nói của Ôn Đình Sơn, mừng rỡ như điên: "Chạy mau, có yêu thú!"

Cô kéo Ôn Đình Sơn đứng lên, muốn dẫn anh chạy trốn, Ôn Đình Sơn cũng không phải ứng lại, để cô kéo mình chạy trốn.

Hai người chạy một mạch ra biệt thự, đi đến bên ngoài hoa viên, nhìn hoa hồng trắng trong vườn, lúc này Tư Viện mới yên tâm được một chút.

"Xe…Xe ở đâu, chúng ta mau lái xe chạy trốn." Tư Viện rất sợ hãi, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Ôn Đình Sơn kéo cô lại trấn an: "Đừng sợ, có phải cô đã gặp ác mộng không?"

"Không phải, không phải ác mộng. Tôi nhìn thấy ở trên nóc nhà đó có một tầng hầm ngầm, ở đó có quái vật, bọn chúng đang ăn thịt người, không đúng, là ăn yêu thú, đó là một cô gái nhỏ, cô bé đã bị chém chết." Tư Viện nói năng rất lộn xộn, cô cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, nhanh chóng giải thích những gì mình nhìn thấy, nhưng càng nói về nó, cô càng hỗn loạn.

Ôn Đình Sơn thấy thế, cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt.

Tư Viện kinh ngạc, đứng dưới cột đèn, hé miệng, tùy ý để Ôn Đình Sơn mặc sức tiến sâu vào, làm rối loạn tâm trí của cô.

Nhưng điều kỳ lạ chính là cô cũng dần bình tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, Ôn Đình Sơn mới buông cô ra, lau môi rồi cười: "Em tỉnh chưa?"

Có lẽ do anh cười quá dịu dàng, có lẽ do màn đêm quá quyến rũ, cũng có thể do phong cảnh quá đẹp, rõ ràng là lúc trước vẫn đang rất nguy hiểm, nhưng lúc này nhịp tim của Tư Viện đang tăng nhanh, trong đầu cô chỉ toàn những hình ảnh không nên có, thậm chí còn cảm thấy có một chút lãng mạn.

Thật là điên rồ.

Cô lùi lại và nói: "Anh Ôn, trong nhà anh có yêu thú. Là thật, ở đây nguy hiểm quá, chúng ta phải rời đi ngay lập tức."

Ôn Đình Sơn bình tĩnh cười: "Yêu thú là gì vậy, có phải em ngủ đến mức bị ảo giác luôn rồi không?"

"Là thật, tôi không lừa anh, tôi đã thấy yêu thú. Bọn họ…Bọn họ chính là yêu thú trong thần thoại cổ đại.” Tư Viện nghĩ đây không phải là một lời giải thích hay, cô kéo anh đến bãi đậu xe, cô định rời khỏi đây rồi mới nói chuyện sau.

Ôn Đình Sơn liếc nhìn về phía cửa chính, híp hai mắt lại, anh ôm cô: "Em nói yêu thú ở đâu, dẫn tôi đi xem."

Tư Viện hoảng sợ: "Anh Ôn, đó không phải là người, bọn chúng sẽ gϊếŧ anh."