Bí Mật Lâu Đài Cổ

Chương 37: Mặc vào

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Người đàn ông này mặt mũi khá bình thường, nhưng khi cười lên trông vô cùng dịu dàng, hẳn là tính cách rất tốt. Lần đầu tiên Tư Viện nhìn thấy Simon liền cảm thấy anh chắc chắn sẽ là một người chồng tốt.

Mễ Lạc hạ giọng bảo: “Tính tình Simon dễ ngượng ngùng, nhưng tính cách thật sự rất tốt, chăm chỉ cầu tiến, đến giờ vẫn còn độc thân. Cậu phải nắm anh ấy cho chắc vào nhé.”

Cô ấy giới thiệu khá đơn giản, sau đó liền lui ra, chừa lại không gian trò chuyện cho hai người.

Simon cười dịu dàng: “Không dọa đến em chứ, tiểu thư Tư Viện?”

Tư Viện cũng mỉm cười: “Đừng gọi tôi là tiểu thư Tư Viện, gọi tôi Tư Viện là được rồi.”

Hai người nhìn nhau cười nhẹ, nâng cốc khẽ chạm một cái xem như chào hỏi.

Ôn Đình Sơn từ trong nhà bước ra, đứng ở chỗ bậc thang, nhìn thấy hai người kia đang nắm tay nhau khiêu vũ trên mặt cỏ đằng xa.

Cô mặc chiếc váy anh đích thân lựa chọn, trông dịu dàng động lòng người. Đúng như anh nghĩ, bộ váy này cực kì hợp với Tư Viện.

Gió nhẹ nhàng phất qua chút tóc mai bên tai cô, Tư Viện thoạt trông như một đoá hồng yểu điệu khẽ đung đưa trong gió.

Ôn Đình Sơn cảm thấy, anh hẳn là nên nhốt cô lại, tự tay lột bộ váy này xuống, sau đó thô bạo mà chiếm giữ cô.

Tư Viện hoàn toàn không hay biết gì về những suy nghĩ của Ôn Đình Sơn, chỉ muốn trò chuyện vui vẻ cùng Simon. Cô vốn không biết khiêu vũ, nhưng Simon là một người thầy giỏi, dẫn cô bước đi từng nhịp nhảy nhẹ nhàng, không ai nhận ra Tư Viện vốn là một người không biết nhảy.

Dần dà, Tư Viện cũng hơi thích thích tiết mục giao lưu khiêu vũ này.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc dừng lại, ánh đèn bốn phía tụ về bậc thang trên cao, cả nhóm người nhao nhao ngước mắt lên nhìn, Ôn Đình Sơn liền chậm rãi bước xuống.

Anh cứ thế đứng đấy, ôm trọn ánh nhìn của vạn người. Bộ vest tinh xảo khoác trên người anh, mỗi một bước giơ tay nhấc chân đều toát ra một loại khí chất cao quý vô cùng.

Tư Viện không thể không thừa nhận, đây là người đàn ông cao lớn đẹp đẽ nhất mà cô từng thấy, là một nhân vật khiến người khác chỉ có thể ngước đầu nhìn lên.

Trong mắt Simon cũng loé lên vài tia sùng bái, đôi mắt anh ta dõi theo từng bước đi của Ôn Đình Sơn.

Tư Viện nhìn đám khách kia ùn ùn ùa tới, nhìn anh nâng ly đọc lời chào mừng, nhìn bọn họ hô to chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Sau lời phát biểu của ngài Ôn, buổi tiệc lại tiếp tục diễn ra, nhóm khách mời vẫn tiếp tục nhảy múa, uống rượu, mọi thứ đều trở về như bình thường.

Ôn Đình Sơn kéo Mễ Lạc ra sân cỏ, nhảy một điệu tango, tất cả những người xung quanh đều lui ra, nhường chỗ cho cặp vợ chồng này.

Tư Viện đứng ở mép sân, nhìn những động tác thân mật của bọn họ, cũng không thể không tấm tắc khen một câu, trai tài gái sắc, đúng là xứng đôi vô cùng.

Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng dường như ánh mắt của Ôn Đình Sơn luôn vô tình hay cố ý lướt về phía Tư Viện. Tư Viện vội vàng né ra, muốn tìm Simon cùng trò chuyện một lúc.

Simon vẫn đang vui vẻ: “Tiểu thư Mễ Lạc thật sự quá mức xinh đẹp.”

Tư Viện hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại, mới phát hiện tầm mắt của Simon chưa từng rời khỏi người Mễ Lạc.

Giờ cô mới phát hiện ra, hình như người đàn ông dịu dàng thong dong này cũng không thích mình.

Chỉ khi anh ta nhìn về phía Mễ Lạc, đôi mắt mới ánh lên chút hưng phấn của một con người bình thường. Muốn sở hữu, muốn chiếm đoạt.

Simon thích Mễ Lạc.

Tư Viện miệng cười, nhưng trong cổ lại hơi nghẹn lại. Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, trước khi màn khiêu vũ kết thúc, lấy cớ rời khỏi bữa tiệc.

Tư Viện quay về phòng mình, tự tách rời bản thân khỏi những náo nhiệt ngoài kia.

Quả nhiên, cô không hợp với nơi này.

Tiếng nhạc ngoài sân vẫn còn đang văng vẳng, từng khúc nhạc Van vang lên, từ dịu dàng nhẹ bẫng đến xập xình náo nhiệt, những vị khách ấy hẳn là đang chơi đùa rất vui vẻ.

Tư Viện cởi bộ váy áo ra, thay đồ ngủ vào, thế mà lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô mở cửa ra, lại thấy Ôn Đình Sơn đang đứng trước mặt.

“Ngài Ôn, sao anh lại…”

Ôn Đình Sơn không nhanh không chậm đi đến bên giường, cầm lấy bộ váy áo kia đưa cho cô: “Mặc vào.”