Chuyển ngữ: Team Sunshine
Tư Viện đang ngồi trên xe, đột nhiên cô nhận được điện thoại từ chủ nhà, nói căn nhà này không thể cho cô thuê được, kêu cô không phải đến xem nhà nữa. Tư Viện cảm thấy rất bất ngờ, nhưng thế sự vô thường, cô cũng không thể làm lớn chuyện với chủ nhà. Cô thở dài rồi xuống xe ở bên đường, mở điện thoại di động ra, tiếp tục tìm kiếm một căn nhà phù hợp.
Nhưng suốt quá trình gọi điện, nếu không phải là đối phương không có thời gian cho cô xem nhà thì cũng là nhà đã cho thuê. Cô tìm đi tìm lại một hồi, chỗ thì quá xa công ty, chỗ thì giá cho thuê quá cao.
Cô cảm thấy bản thân đang bị thứ gì đó gây khó dễ.
Bóng đêm bao trùm khắp nơi, Tư Viện nhìn về phía những ánh đèn đường đang được bật sáng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô không dám trở về nhà, cô sợ phải đối mặt với Ôn Đình Sơn, nhưng bây giờ cô không còn nơi nào để đi, trên đường lớn, mọi người qua lại tấp nập, cô cảm thấy cô đơn lạ thường.
Nỗi lo không có nhà để về làm cô cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Cô ngồi ở bên đường một lúc lâu, sau đó mới bình tĩnh trở lại, đứng lên thêm một lần nữa, dự định tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Bất luận thế nào, ngày mai cô còn phải đi làm.
Chuyện tới đâu hay tới đó, làm việc trước rồi tìm nhà sau.
Dạ dày cô bắt đầu phát ra tiếng, Tư Viện cảm thấy vô cùng đói, lúc này mới sực nhớ ra cả ngày hôm nay cô vẫn chưa ăn gì, cô nhìn qua bên đường, phát hiện mình đã vô tình xuống xe ở đường Trường Bình.
Chỗ này gần với căn nhà cô thuê hồi trước, có các cửa hàng, tiệm đồ ăn vặt, buổi tối thì có các quán ăn ven đường bán thịt nướng, có rất nhiều đồ ăn ngon.
Lúc trước khi còn ở cùng với người đó, thỉnh thoảng anh ta có chở cô vào những quán ăn ven đường này để ăn cơm.
Bất giác, cô nhớ tới khi đó anh ta còn cùng cô cười nói, cảm ơn cô đã cùng anh ta chịu khổ, chờ sau này anh ta giàu có rồi, nhất định sẽ báo đáp cô.
Cô tin lời nói nhảm nhí của anh ta, không nhận ra người đàn ông này có tham vọng nhưng lại không có bản lĩnh.
Câu nói “chí lớn nhưng tài mọn”, chính là để nói tới loại người này.
Tư Viện tìm tới một quán ăn ven đường, gọi một xuất mì xào.
Trước kia, lúc tâm trạng không ổn, cô thường tới đây.
Ông chủ trả lời một tiếng “được”, sau đó lấy một cái chảo lớn để làm mì xào, lửa bốc lên ngùn ngụt, trên bếp loang lổ vết khói dầu. Ông chủ cởi trần, ngấn mỡ trên cánh tay không ngừng rung lắc.
Một vài người bắt đầu đi lại trên đường Trường Bình, tùy tiện chọn một quán ăn ven đường, ngồi xuống ăn khuya.
Tư Viện thực sự thích không khí ở đây, so với mọi thứ trong Trang viên Hoa Hồng Trắng, đây có vẻ mới là nơi thích hợp với cô.
Cô cười thành tiếng, chế giễu bản thân, thịt chó không thể lên mâm chính được.
"Tư Viện?"
Một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau, Tư Viện quay đầu lại nhìn theo bản năng, thấy một khuôn mặt khiến cô vô cùng thù hận.
Hàn Túc trông rất vui vẻ, lập tức ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cười nói: "Đã lâu không gặp, trông em đẹp hơn trước nhiều."
Giống như được gặp lại một người bạn cũ, anh ta hoàn toàn quên mất việc đã bỏ trốn với số tiền kia như thế nào.
Tư Viện nhìn thấy anh ta ngồi xuống, lúc này mới phản ứng lại: "Sao anh lại ở đây?"
"Anh chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi." Hàn Túc cười nói: "Gặp được em thật sự quá tốt, Viện Viện, em không biết sau khi em đi anh nhớ em nhiều như thế nào đâu."
Thậm chí anh ta còn vươn tay về phía Tư Viện, Tư Viện sợ hãi đứng lên, lui về phía sau một bước.
Rõ ràng mới hơn một tháng không gặp nhau, không hiểu tại sao vừa nhìn thấy người đàn ông này, cô lại cảm thấy đáng khinh như vậy chứ? Rốt cuộc là do cô thay đổi, hay là do anh ta thay đổi?
“Sao vậy, gặp anh mà em không vui sao?” Hàn Túc hỏi.
Tư Viện cười lạnh lùng: "Anh vơ vét hết tiền của tôi rồi đi, tôi còn lý do gì để phải vui vẻ khi gặp anh chứ, anh đã quên lúc đó anh sỉ nhục tôi như thế nào rồi sao?"
Khuôn mặt Hàn Túc trở nên cứng đờ , một lúc lâu sau mới thốt lên: "Em nói gì vậy chứ, lúc đó anh đang tức giận, không phải là do tức giận nên anh mới nói ra những lời đó sao?"
Chỉ là lời nói trong lúc giận dữ sao?