Chuyển ngữ: Team Sunshine
“Anh Ôn, anh Ôn?” Tư Viện đi tới, gọi lớn hai tiếng nhưng đối phương vẫn không đáp lại. Tư Viện nhìn kỹ hơn thì thấy trên tai anh đang gắn tai nghe bluetooth màu đen, trên tai nghe có những chấm sáng nhỏ đang nhấp nháy.
Cô không thể làm gì khác ngoài việc đi tới phía trước, vẫy tay với anh: "Anh Ôn?"
Ôn Đình Sơn cúi đầu, nhìn thấy cô, anh tắt máy chạy bộ, từ từ dừng lại.
Anh ta tháo tai nghe ra đặt lên máy chạy bộ, Tư Viện chưa kịp nói thì anh đã dùng hai tay cởi chiếc áo phông, để lộ cơ bụng gợi cảm cùng bộ ngực cường tráng. Tư Viện nhìn thấy anh lau mồ hôi bằng áo, vội vàng rời mắt xuống đất, không dám nhìn thẳng vào anh.
Thấy vậy, Ôn Đình Sơn nhếch khóe môi, bình tĩnh đi đến bên cạnh ngồi xuống, lau mồ hôi trên người, mở nắp chai uống nước, sau đó hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói gợi cảm và quyến rũ của anh rất dễ chịu, Tư Viện khịt mũi rồi nhìn lên: “Tôi đến bệnh viện thăm Mễ Lạc, có vẻ không ổn nhưng bác sĩ từ chối cho tôi biết tình trạng của cô ấy, tôi muốn hỏi anh xem rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ôn Đình Sơn lười biếng duỗi thẳng đôi chân dài, vừa lau mồ hôi vừa hỏi: "Cô đang quan tâm cô ấy sao?”
Câu này đúng là hỏi thừa, Tư Viện khó hiểu: “Còn không phải sao?”
Ôn Đình Sơn nhìn cô đầy ẩn ý,
ngoắc ngón tay với cô, Tư Viện ngốc nghếch bước tới, người đàn ông nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng.
Tư Viện bị ép ngồi trên đùi anh, hoảng sợ giãy dụa muốn đứng dậy. Cơ thể của Tư Viện rất nhỏ nhắn, trong mắt Ôn Đình Sơn, cô thực sự chỉ nhỏ như con kiến.
“Anh Ôn, xin anh hãy tôn trọng tôi!” Cô bị chọc tức đến đỏ mặt tía tai, cô không thể ngăn được cảm giác bực bội của mình khi nghĩ đến việc người này coi mình như một món đồ chơi.
Nhìn thấy đôi mắt cô ươn ướt, Ôn Đình Sơn nghiêng người tiến lại gần, chậm rãi nói: "Cô thực sự đang quan tâm đến cô ấy sao?"
“Còn không phải sao?” Tư Viện tức giận khó hiểu.
Ôn Đình Sơn sờ sờ ngực cô, nơi đó nhanh chóng nhấp nhô theo hơi thở của cô, nơi mềm mại toát ra hơi thở du͙© vọиɠ: "Nhịp tim nhanh như vậy, cô thích tôi sao?"
Tư Viện trợn to hai mắt, cảm giác xấu hổ trong cô đã biến mất, cô kiên quyết từ chối: "Nói tầm bậy, anh là chồng của bạn thân tôi, sao tôi có thể thích anh chứ?"
“Không thích sao?” Một khát vọng sâu sắc lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của Ôn Đình Sơn, Tư Viện chưa kịp phản ứng thì đã bị anh hôn.
Tư Viện chưa từng trải qua chuyện này, cô ngây người ra, quên cả việc phải phản kháng, để người đàn ông tiến thẳng vào trong miệng mà làm loạn.
Nụ hôn của anh rất ngang ngược, mạnh mẽ chiếm lấy toàn bộ sức lực của cô, khiến cô phải thở gấp một cách khó khăn, Tư Viện phản ứng lại và bắt đầu giãy dụa, nhưng đã bị hai tay của anh đè lại, cô chỉ có thể vặn vẹo người.
Không làm được gì, Tư Viện dùng sức cắn anh thật mạnh, lúc này Ôn Đình Sơn mới buông tha cho đôi môi cô.
Tư Viện loạng choạng đứng dậy, vội vàng chạy đi. Cô bỏ chạy, tức giận nhìn Ôn Đình Sơn nói: “Anh Ôn, anh thật quá đáng, tôi chính là bạn của vợ anh đấy.”
Cô không thể hiểu nổi, cô vẫn luôn tránh mặt người này, cũng không có chút biểu hiện thích thú nào, tại sao anh có thể khẳng định là cô thích anh chứ?
Ôn Đình Sơn lau khóe môi, cười rộ lên: "Bạn à? Nếu thật sự coi cô ấy là bạn, tại sao lại động lòng với tôi?"
“Tôi không có.” Tư Viện mạnh mẽ phủ nhận, nhiều nhất thì cô chỉ bị hấp dẫn bởi thân hình đẹp đẽ này, chứ không có thích anh.
Ôn Đình Sơn đứng dậy, từng bước tiến lại gần cô, Tư Viện muốn chạy trốn nhưng phát hiện phía sau cô là một bức tường. Cho đến khi dồn cô đến góc tường thì anh mới dừng lại. Cơ thể cao lớn của anh ôm chặt lấy cô, giống như một con thú có cái miệng to sắp nuốt chửng con mồi.
Tư Viện không tài nào ngăn được phản ứng tự nhiên của cơ thể, mặt đỏ tim đập nhanh, rõ ràng là cô đang rất tức giận nhưng trong lòng lại có cảm giác thích thú.
"Không phải sao? Lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi, cô đã trợn tròn mắt lên rồi.”
Lần đầu tiên?
Tư Viện nhớ hôm đó vừa bước ra khỏi bếp, cô quả thực vô cùng kinh ngạc trước vẻ ngoài ưa nhìn của anh…nhưng…nhưng đó cũng chỉ là kinh ngạc trước cái đẹp mà thôi.
“Anh Ôn sinh ra đã có vẻ ngoài ưa nhìn, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy anh cũng đều kinh ngạc mà thôi, nhìn chằm chằm vào anh không có nghĩa là cô ấy đã rung động.”