Bí Mật Lâu Đài Cổ

Chương 14: Biến dị

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Một chiếc xe việt dã quân đội màu xanh đang dừng ở bên ngoài một khu nhà kho cũ nát, trên bức tường viết hai chữ "Giải tỏa" thật lớn, nhưng đã sớm bị mưa gió ăn mòn phai màu rồi chỉ còn lại những dấu vết loang lổ.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông đi đôi bốt quân đội xuống xe đầu tiên, anh ta tháo kính râm xuống nhìn chằm chằm vào nhà kho đổ nát ở trước mặt, ngửi ngửi một lát rồi quay đầu nhìn về phía sau: "Giáo sư, là ở đây."

Một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước xuống, một thân tây trang chỉnh tề, mái tóc hoa râm chải gọn gàng ra phía sau, đẩy gọng kính viền vàng của mình lên, gương mặt gầy gò nhưng vẫn toát lên vẻ nho nhã."Đi vào trong xem thử."

Hai người đẩy cửa ra, trong phòng đầy đồ vật vụn vặt rơi lả tả, rỉ sét loang lổ, vách tường thì ẩm mốc, ánh sáng bên ngoài chiếu vào qua lỗ hổng trên trần nhà, một khung cảnh tiêu điều lụn bại.

Người đàn ông đi lại ở trong nhà kho một lúc, dừng lại trước một chiếc bàn lớn làm bằng inox, cẩn thận cúi người xuống ngửi, lấy một bình xịt ở trong balo mang theo bên người, phun lên trên mặt bàn, chỉ chốc lát sau, trên mặt bàn hiện ra dấu vết màu xanh lục.

Từng chỗ từng chỗ một đều là hình thái chất lỏng bắn tung tóe.

"Giáo sư, là máu của yêu thú." Người đàn ông hưng phấn đứng dậy, giáo sư lại rất bình tĩnh.

Anh ta đi loanh quanh trong phòng, liếc nhìn bốn phía xung quanh, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhặt một cây cỏ khô màu đen lên mũi ngửi ngửi: "Triệu Khuyết, là cỏ ăn thịt, xem ra bọn họ đã tìm được thuốc Tang rồi."

Triệu Khuyết mở to mắt, chỉ những vết máu bắn tung tóe đầy trên tường hỏi: "Nói như vậy, bọn chúng vì muốn tranh cướp thuốc Tang mà tàn sát lẫn nhau mới dẫn đến việc bỏ mạng sao?"

Những vết máu có diện tích lớn như vậy tất cả đều là máu của yêu thú, có thể thấy được tình hình lúc đó thê thảm cỡ nào.

Giáo sư Hồ vuốt cằm, đồng ý với cách nói của anh ta. "Đối với yêu thú thuốc Tang là vô cùng hiếm gặp, bọn chúng vì thuốc Tang mà bạo động cũng là chuyện bình thường."

Triệu Khuyết lại nghi hoặc: "Rốt cuộc thì thuốc Tang là thứ gì vậy, những con yêu thú này vẫn luôn im lặng không một dấu vết, ngày thường ngụy trang không khác gì với người bình thường cả, chúng ta muốn tìm ra quả thực là khó như lên trời, tại sao chỉ cần có thuốc Tang xuất hiện lại khiến bọn chúng huy động toàn bộ lực lượng giống như phát điên phát khùng xuất hiện ở đây?"

Thế giới này không những có người còn có cả yêu thú trong truyền thuyết, những con yêu thú đó có thể là động vật cũng có thể là thực vật, dùng thần thoại để hình dung thì chúng chính là yêu quái. Nhưng bọn chúng lại không giống với yêu quái trong truyền thuyết, dùng khoa học ngày nay để giải thích thì bọn chúng càng giống với biến dị hơn.

Ngày thường những con yêu thú đó gần như không khác gì người thường, căn bản không để lộ ra dấu vết nào trước mặt con người, sinh lão bệnh tử không khác gì với người bình thường. Cho nên giáo sư Hồ đã tìm kiếm bao nhiêu năm nay cũng không tìm được một chút dấu vết nào của yêu thú.

Nhưng gần đây bọn họ lại gặp được không chỉ một con, những con yêu thú này xuất hiện một cách không bình thường ở thành phố Dư Kinh. Vốn dĩ giáo sư Hồ vô cùng vui mừng, cho rằng học thuật cuối cùng cũng có thể có thêm một bước tiến nữa, chứng minh suy đoán của chính mình. Nhưng cả hai con yêu thú đột nhiên xuất hiện ấy lại bỗng nhiên mất tích rồi.

Anh ấy cùng với giáo sư Hồ lần theo dấu vết tìm đến được đây, nhưng lại chỉ nhìn thấy vết máu còn đọng lại, nếu nói không thất vọng thì là giả.

Bọn họ chỉ láng máng thăm dò được những con yêu thú này hình như là vì một thứ gọi là thuốc Tang nên mới xuất hiện.

"Thuốc Tang?" giáo sư Hồ đứng dậy nói: "Tôi cũng thăm dò được tin tức này từ trong tài liệu mà người xưa để lại chứ chưa từng nhìn thấy diện mạo chân thật của nó. Cũng chỉ biết rằng thuốc Tang này đối với yêu thú mà nói, giống như là sự tồn tại của thịt Đường Tăng vậy, nếu như yêu thú ăn được thuốc Tang, không những có thể giảm bớt ốm đau mà càng có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu hơn thậm chí còn có thể quay lại thanh xuân."

Triệu Khuyết nghe xong cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi: "Thần kỳ như vậy sao, vậy thuốc Tang kia có tác dụng như vậy với con người không?"

Giáo sư Hồ lắc đầu: "Không biết, tôi cũng chưa từng nhìn thấy không biết thuốc Tang kia rốt cuộc là cái gì, có lẽ nó chính là một loại thực vật biến dị, hóa thành hình người mà thôi."

"Vậy bây giờ phải làm sao đây? Khó khăn lắm chúng ta mới lần theo dấu vết của hai con yêu thú đến được đây, kết quả là bọn chúng lại chết rồi, đầu mối cũng bị cắt đứt từ đây rồi, chúng ta phải đi đâu để tìm yêu thú đây."

Triệu Khuyết vô cùng sầu não, trải qua trăm cay nghìn đắng nhưng lại gặp phải kết quả này thật sự là cụt hứng.

Giáo sư Hồ lại đẩy gọng mắt kính lên, nói: "Vội cái gì, nếu thuốc Tang đã quan trọng như vậy, vậy thì chắc chắn rằng không chỉ có một hai con yêu thú tranh cướp với nhau đâu. Tạm thời chúng ta cứ ở lại trong này, tôi tin rằng những con yêu thú đó ngửi được mùi của thuốc Tang sẽ tự động xuất hiện thôi. Đến lúc đó thì có thể tìm được người mà các cậu muốn tìm rồi."

Triệu Khuyết nghe vậy cũng chỉ đành nặng nề nói một tiếng vâng.