Chuyển ngữ: Team Sunshine
Ở trong phòng rửa tay, đồng nghiệp Ngải Mễ đưa cho cô một cái băng cá nhân màu hồng, Tư Viện ngẩn người ra, Ngải Mễ vội vàng rụt tay lại, đổi thành cái màu da. "Này, không phải là tôi cố ý đâu, cô đừng để bụng."
Tư Viện nhìn vào gương dán băng keo lên, cười khổ hỏi lại: "Cô ấy vẫn luôn như vậy, hay là chỉ châm chích mỗi mình tôi?"
Ngải Mễ cười miễn cưỡng: "Hôm đó cô đi cùng với ngài Ôn, quan hệ của hai người là gì?"
Tư Viện vốn không muốn khoe khoang gì cả, nhưng chuyện ngày hôm nay đã ầm ĩ cả lên rồi, nếu như không phải cô cũng có chút quan hệ, chỉ sợ sau này những người này sẽ cứ cùng Isabella tùy ý mà bắt nạt cô. Đối nhân xử thế ở trong công ty, thực ra cũng rất phức tạp.
“Không có quan hệ gì cả, tôi với vợ của ngài Ôn là bạn thời đại học thôi.”
“Ngài Ôn đã kết hôn rồi sao?” Ngải Mễ kinh ngạc, con ngươi đảo qua đảo lại, bày ra vẻ mặt thật khó mà tin được.
Tư Viện ừ một tiếng, vứt vỏ băng keo vào sọt rác: “Mọi người không biết sao?” Ngải Mễ lắc đầu: “Chuyện riêng tư cá nhân của ngài Ôn trước nay không được nhắc đến trong công ty, sao bọn tôi biết được chứ. Chẳng trách hôm đó ngài Ôn đi cùng với cô, hóa ra hai người có quan hệ như vậy à.”
Cô ấy dường như có chút ý tứ, ánh mắt nhìn Tư Viện có chút tế nhị, giọng điệu cũng có vài phần nịnh nọt: “Vậy bà Ôn như thế nào, có phải là vô cùng xinh đẹp hay không?”
“Ừ, cô ấy còn đẹp hơn cả minh tinh. Thậm chí còn đẹp hơn cả mỹ nữ vui vẻ cô đó, nếu không thì sao có thể kết hôn với người đàn ông ưu tú như thế chứ.”
Ngải Mễ nắm lấy tay cô nói: “Cô cô đã có quan hệ như vậy rồi thì sao phải sợ Isabella nữa chứ, ba cô ta cũng chỉ là có chút cổ phần trong công ty mà thôi, nhưng mà rất ít vô cùng ít, căn bản không cần phải để ý đến.”
Ôm đùi của chủ tịch, không biết là mạnh hơn cổ đông nhỏ không đáng để vào mắt kia bao nhiêu lần đây. Tư Viện cũng không rút tay ra, chỉ nhẹ giọng đáp:
“Đây là chuyện riêng của tôi, cô đừng có nói với người khác, tôi không muốn mọi người trong công ty hiểu lầm mình bất cứ chuyện gì.”
Ngải Mễ đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa miệng lại, mỉm cười gật đầu. Thư ký Trương cũng đến rất nhanh, nhìn thấy Tư Viện thì càng quan tâm hỏi:
“Cô không sao chứ?”
Ngải Mễ biết điều đi ra chỗ khác, thư ký Trương bước hai bước tiến vào, bỗng nhiên dừng lại nhìn chằm chằm vào miệng vết thương dán băng cá nhân ở cổ cô, bất giác nuốt nước bọt.
“Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Thư ký Trương nhìn chằm chằm cổ cô, nhìn đến mức Tư Viện sởn cả tóc gáy. Cô không nhịn được lùi về sau hai bước tránh khỏi ánh mắt của anh.
“Thư ký Trương, anh không sao chứ?” Thư ký Trương cứng ngắc nói:
“Chuyện này tôi đã báo cáo với ngài Ôn rồi, bộ phận nhân sự sẽ xử lý chuyện này, cô bị thương thì quay về nghỉ ngơi trước đi, ngài Ôn đã duyệt cho cô nghỉ phép một tuần rồi.”
Nói xong rồi thì vội vàng rời đi, hoảng loạn luống cuống đi vào trong thang máy, Tư Viện cảm thấy mơ hồ không hiểu ra sao cả. Chẳng qua chỉ là bị móng tay của Isabella cào bị thương mà thôi, không đến mức phải khoa trương như vậy chứ, nghỉ phép tận một tuần?
Cô còn cho rằng đó chỉ là chuyện đùa thôi, ai biết được vừa bước vào phòng làm việc, trưởng phòng nhân sự đã đích thân đến thông báo cho phép cô nghỉ phép nghỉ ngơi. Isabella tạm thời bị đình chỉ công tác, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dưới ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đánh giá của đồng nghiệp Tư Viện chỉ có thể cầm túi xách đi về.
Bây giờ mới có hai giờ chiều, sớm như vậy đã tan làm, thực sự là không có việc gì để làm. Tư Viện ngẫm nghĩ một lúc quyết định đi trung tâm thương mại mua một ít đồ.
Lúc này siêu thị cũng không đông lắm, cô mua được một ít thực phẩm tươi sống, chuẩn bị làm một vài món mình thích ăn. Nhà họ Ôn có đầu bếp có quản gia, chuyện nấu cơm đương nhiên cũng không tới phiên cô làm. Chỉ là cô ngẫu nhiên muốn ăn một vài món mình thích ăn mà thôi, khẩu vị của cô với Mễ Lạc cũng không giống nhau.
Cô xách một túi đồ ăn lớn đứng ở trước cửa siêu thị đợi rất lâu mới đợi một chiếc taxi đến đón.
Tài xế đeo kính râm hỏi cô muốn đi đâu.
“Trang viên hoa hồng trắng.”
Tài xế lặng lẽ khởi động động cơ, không có ý định muốn nói chuyện. Anh ta rất yên lặng, Tư Viện thích điều này. Trước kia gọi xe thỉnh thoảng sẽ gặp một vài tài xế nói nhiều, sau khi lên xe thì nói không ngừng nghỉ. Tư Viện không phải người có tính cách như vậy cô thích yên lặng hơn.
“Bác tài, đường này hình như không đúng lắm thì phải.” Xe taxi chạy nhanh qua đường Ma Lâm, đáng ra phải rẽ trái mới đúng, nhưng anh ta lại rẽ phải, hơn nữa càng đi càng lệch hướng?
“Đây là đường tắt.” Giọng nói khàn khàn của tài xế vang lên, lộ ra một tia nguy hiểm mơ hồ.
Trực giác của Tư Viện cảm thấy không ổn: “Làm phiền anh dừng xe ở bên đường, tôi không đi nữa.”
Tài xế mắt điếc tai ngơ, Tư Viện đành phải dọa dẫm: “Dừng xe, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cô vừa dứt lời, tài xế liền vội vàng rẽ ngoặt, cơ thể Tư Viện mất đi cân bằng, điện thoại liền rơi xuống vào trong khe hở. Cô thò tay xuống định nhặt lên, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Ngay sau đó cô liền mất đi ý thức.