Cố Diễn nói bâng quơ mà ứng nghiệm thật, nửa tháng sau, Vân Hoàng mang giải quán quân trở về, còn kèm theo một cái đuôi dính như keo 502.
Troy giống như một con cún bự cả ngày bám dính Vân Hoàng, thi thoảng biểu lộ lòng mến mộ của mình, không thèm áp chế pheromone Alpha. Hắn cho rằng sao α-Vega là một nơi chỉ có Beta, có mỗi mình là Alpha, muốn tỏa pheromone thì tỏa, cũng chẳng hại gì ai, Beta cũng không động dục.
“Vân Hoàng à, anh giỏi thiệt đó, sao anh chỉ là Beta mà lại có thể làm được thế?”
Vân Hoàng bị pheromone của cái tên xun xoe kia đè ép hô hấp nhưng bên ngoài tỏ ra mình vẫn ổn, y thật sự nổi cáu: “Bớt xàm đi, rảnh quá thì đi nghiên cứu cơ giáp!”
Troy được thần tượng đáp lại nên hưng phấn gấp bội, pheromone hương bạc hà sảng khoái trở nên đậm đặc hơn: “Anh giỏi như vậy, tôi có thể theo đuổi anh không?”
“….” Pheromone mạnh mẽ của Alpha khiến tay chân Vân Hoàng mềm nhũn, chỉ có thể tựa nửa người lên bàn công tác chống đỡ, y khẽ lắc lắc cái đầu chếnh choáng, thầm mắng một câu. Một luồng pheromone lạnh lẽo như băng tuyết từ trên người y tản ra ngoài, cùng hương vị bạc hà kia quấn quýt.
Đương nhiên Troy nhận ra biến đổi của Vân Hoàng, hắn ngơ ngác nhìn y: “O… Omega?”
Vân Hoàng kéo cổ áo hắn, đẩy Troy ngã xuống trên bàn làm việc của thợ mộc, từ trên cao nhìn xuống, hai gò má ửng hồng không được tự nhiên, vừa thở gấp vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Kỳ thị giới tính à? Omega thì làm sao? Omega vẫn đánh mi kêu cha gọi mẹ như thường!”
Thời khắc này trong đầu Troy chỉ có một suy nghĩ: “Người mạnh như vậy mà lại là Omega, mẹ ơi con yêu mẹ!”