Anh Giả Beta, Tôi Giả Omega

Chương 8

Vậy nên Cố Diễn bỏ trốn thôi~

Cụm từ này thật quá đỗi thân thương, tưởng như chỉ việc phân hóa giới tính chỉ là hôm qua, hôm nay lại vì “được” kiếm chồng hộ mà ngồi lên cái cơ giáp này lần thứ hai.

Mà biết sao được, Vân Hoàng chưa trải qua huấn luyện cơ giáp chuyên nghiệp, cơ thể không chịu nổi áp lực từ mấy bài tập cơ giáp, huống hồ tinh thần lực trung bình của Omega vốn không cao, truy cập vào mở cơ giáp chính là một vấn đề khá là lớn.

Cố Diễn đành nhận lấy vị trí phi công, vừa thả lỏng để tinh thần dung hợp với cơ giáp, vừa đăm đăm suy nghĩ: Sau này bố phải tìm một Beta lợi hại, có thể sinh con mà còn lái được cơ giáp.

Một vài tia tinh thần dạng cây kim vươn ra đâm vào cột sống và đầu Cố Diễn, làm cậu đau tới quặn người.

Một giọng máy móc vô cảm vang lên: “Độ khớp 70%… Độ khớp 80%…. ” Độ khớp giữa Cố Diễn và cơ giáp tiếp tục tăng lên, cuối cùng dừng lại ở mức 94%.

Cậu mà biết ai tạo ra cái thứ gây hại cho người khác này á hả, cậu nhất định phải đào mồ cuốc mả cái con người đó lên! Cố Diễn thẫn thờ nghĩ.

“Xin chào, cậu hai. Cơ giáp được bác sĩ Bert Karen chế tạo vào năm Tinh Tế thứ 12. Trước khi chết, ông đã mở buồng lái, trực tiếp lao vào vũ trụ. Nếu cậu chủ nhỏ muốn đào mồ cuốc mả ông ấy thì tỷ lệ thành công là 0%. Nếu cậu chủ nhỏ đi vớt rác vũ trụ thì tỷ lệ thành công là 0. 000003%.” Giọng nói máy móc lại vang lên cắt ngang suy nghĩ của Cố Diễn.

Ồ, tới 0. 000003%. lận cơ đấy.

“Cậu hai?” Vân Hoàng kinh ngạc nhìn cậu.

“Đang tiến hành quét hình nhận dạng… Xin chào cậu Vân Hoàng, tôi là cơ giáp NO.G16, rất hân hạnh được gặp. Người điều khiển tôi vốn là anh trai của cậu hai Cố Diễn.”

G là viết tắt tên của người điểu khiển chính, còn NO.16 là xếp hạng của cơ giáp. Nhà họ Cố mà có thể nắm giữ một vị trí trên bảng xếp hạng cơ giáp chỉ có thể là dòng họ ở Cố Đô Tinh.

Vân Hoàng gật đầu hiểu rõ, cũng không cố gắng moi móc thông tin của Cố Diễn.

“Cậu hai à, anh cậu gửi yêu cầu trò chuyện.”

“Nhận đi.” Cố Diễn lắc lắc cái đầu còn đang choáng, hoàn toàn trả lời trong vô thức.

Màn hình xẹt xẹt hai cái, chiếu ra bóng người, một sĩ quan trẻ tuổi. Quân phục đế quốc màu đen tuyền xuất hiện, phù hiệu bạc trên vai cùng huân chương trước ngực cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác. Anh vuốt vuốt mái tóc đen, càng lộ ra nét tùy hứng: “Thằng nhóc mày cũng còn biết nhận điện thoại? Phân hóa giới tính xong trộm cơ giáp của anh rồi chuồn đi mất dạng. Sao? Không thích bản thân? Ngại mất mặt à?”

Vân Hoàng nghĩ thầm, quả nhiên là bất mãn với giới tính Omega của bản thân.

“Dạ phải.. em thật sự không thích giới tính của mình.” Cố Diễn – thanh niên chạy một phát hai năm – hơi chột dạ, nhỏ giọng thì thầm: “Đó là em mượn cơ giáp của anh, mượn thì sao gọi là trộm được chớ.”

Cố Hi cười lạnh một tiếng, dập điện thoại ngay lắp tự.

Hình chiếu bên kia biến mất trong nháy mắt. Cặp mắt ưng của Cố Diễn bắt được một góc đôi bốt chiến đấu của papa cậu ở trên màn ảnh.

Chộ ôi, giúp mình gạt luôn kìa.