Nháy mắt đã tới ngày kia.
Vừa bảy giờ sáng Quý Vũ đã dậy, đứng trước gương sửa soạn khá lâu, tuy chỉ kẻ một đường eyeliner và điểm tô chút son thế mà trông cả người rạng rỡ hơn nhiều, khác hẳn với mọi hôm.
Cô bỏ đi trang phục freesize thường ngày vẫn mặc, thay bằng chiếc váy dệt kim tuyến đen mua ở cửa hàng hôm trước. Chiếc váy có kiểu bó sát, tôn rõ vóc dáng của cô. Quý Vũ xoay một vòng trước gương, cuối cùng khoác lên mình chiếc áo ngoài màu be.
“Cậu có ảnh của giám đốc công ty marketing kia không?” Cô hỏi hệ thống.
“Ừ.” Hệ thống vừa dứt lời, hiển thị tấm ảnh trong đầu cô.
Người đàn ông trong ảnh khoảng ngoài ba mươi tuổi, cao tầm một mét bảy, một khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, tuy không quá khó nhìn nhưng so với Lục Thành vẫn còn kém xa.
Quý Vũ nhíu mày: “Không được, nhan sắc này không đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Thành. Cậu có cách nào thay đổi ngoại hình của anh ta không?”
“Các nhân vật trong truyện đều có hoàn cảnh và quá trình trưởng thành của riêng họ, nếu tự tiện thay đổi diện mạo bên ngoài sẽ gây ra một lỗi bug [1] không thể vãn hồi.” Hệ thống nghiêm túc trả lời.
[1]Bug: bug là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính khiến cho kết quả trả về không được chính xác hoặc không đạt hiệu quả như mong muốn (theo Got it).
Quý Vũ mím môi: “Không có cách nào khác à? Ít nhất là trong mắt Lục Thành, người này phải hơn hẳn hắn về ngoại hình lẫn khí chất mới được.”
Hệ thống suy tư trong phút chốc: “Mặc dù không thể thay đổi vẻ ngoài, nhưng có thể sửa đổi hình tượng của nhân vật ấy trong mắt Lục Thành. Tức là người ngoài nhìn vào vẫn thấy được vẻ ngoài thật sự của nhân vật ấy, chỉ có Lục Thành thấy được người có ngoại hình xuất sắc.”
“Tốt, vậy là xong.” Quý Vũ suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Hệ thống: “Nhưng mà phải phiền Quý tiểu thư cho tôi xem bản mẫu nhân vật, vậy thì tôi mới đổi được số liệu trong mắt Lục Thành.”
Trong đầu Quý Vũ bỗng dưng hiện lên một gương mặt có nốt ruồi lệ, im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Không có bản mẫu, không phải cậu nói cậu có thể xuất hiện dưới dạng thực thể sao?”
Hệ thống: “Quý tiểu thư muốn tôi sử dụng hình dáng thật của mình làm bản mẫu à?”
“Có được không?” Quý Vũ hỏi ngược lại.
Hệ thống suy nghĩ một chút, phân tích một cách thực tế: “Căn cứ vào dữ liệu so sánh, nguyên thân của tôi có lợi thế hơn Lục Thành, vậy nên có khả năng.”
Quý Vũ nghe nó nghiêm túc khoe khoang, không nhịn được vui vẻ: “Vậy cậu hiện ra cho tôi xem.”
Cô vừa dứt lời, một người đàn ông cao một mét tám lăm xuất hiện ngay trước mặt, nhìn thẳng vào cô bằng cặp mắt trong veo. Quý Vũ sững sờ đối diện với tầm mắt của anh một lúc, sau đó câu môi: “Chà, đúng là rất đẹp trai.”
Chú thích: Từ giờ trở đi sẽ đổi xưng hô giữa hệ thống và Quý Vũ thành anh/cô-tôi vì hệ thống đã hiện nguyên hình :”> Về sau cũng đổi danh xưng “nó” thành “anh” nhé.
“Vậy thì tôi lấy hình tượng bây giờ phối hợp với cô.” Người đàn ông chậm rãi mở miệng, thế nhưng giọng nói vẫn là âm thanh máy móc ấy.
Quý Vũ bật cười: “Được chứ, nhưng tốt nhất anh đừng có nói chuyện.”
Người đàn ông suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu.
Sau khi Quý Vũ nhìn thấy hình dáng thật của hệ thống, tạm thời cho anh vào lại trong đầu mình. Tiếp đó cô vừa gọi điện thoại cho cha Tô vừa lái xe ra ngoài.
“Cha đến đó trước đi ạ, con có chút việc bên này nên chắc sẽ trễ vài phút. Khi nào mọi người tới hết thì cứ nhắn cho con, con lập tức qua đấy.” Quý Vũ không nhanh không chậm thông báo.
“Được thôi, khách sạn Hương Lệ phòng 508, nhớ đừng có đi nhầm.” Cha Tô nhắc nhở xong không nhịn được oán giận: “Cứ hẹn ở phòng riêng trong nhà hàng không được hay sao mà một hai phải đòi gặp ở khách sạn.”
“Có nhiều việc phải bàn, hẹn ở khách sạn có cơ sở vật chất tốt hơn, lại còn yên tĩnh nữa.” Quý Vũ cười đáp.
Cha Tô tiếp tục càm ràm mấy câu mới chịu cúp máy.
Nói chuyện điện thoại xong, Quý Vũ bảo hệ thống định vị lại vị trí của Chu Thanh Thanh và Lục Thành. Thấy bọn họ vừa ra cửa, cô nhanh chóng đạp chân ga, tới nơi bọn họ muốn đến trước.
Là nhà hàng của khách sạn Hương Lệ.
Biết Chu Thanh Thanh và Lục Thành vẫn đang đi về hướng này, Quý Vũ cong môi làm cho hình người của hệ thống xuất hiện. Hai người cùng nhau đi vào nhà hàng, tìm một góc không quá lộ liễu nhưng vẫn dễ dàng tìm thấy ngồi xuống.
Người bồi bàn chỉ tập trung phục vụ Quý Vũ, không thèm nhìn hệ thống, bởi vì dáng vẻ hiện tại của hệ thống trong mắt bọn họ là dáng vẻ thật của vị giám đốc công ty marketing kia, chỉ có Lục Thành mới nhìn thấy được vẻ ngoài nguyên bản của anh.
Làm vậy có thể tránh cho việc xuất hiện bug trong hệ thống, cho dù sau này có bị phát hiện ra cũng chẳng thể làm gì bọn họ.
Hai cái chấm đỏ tượng trưng cho Chu Thanh Thanh và Lục Thành dần di chuyển về bên này, Quý Vũ gọi một tách trà, vừa uống vừa chậm rãi chờ đợi.
Hệ thống yên lặng ngồi đối diện cô, đợi người phục vụ đi rồi mới từ tốn mở miệng: “Sao cô chắc rằng Chu Thanh Thanh sẽ dẫn Lục Thành đến đây thay vì tìm người chụp lén chứng cứ?”
“Ảnh chụp lén làm sao kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng tận mắt chứng kiến, thói quen làm việc của cô ta vốn luôn không chừa đường lui cho người khác.” Sau khi quen với thiết lập nhân vật, đoán trước được vài việc cũng không phải chuyện gì khó, Quý Vũ bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Hệ thống gật đầu, nốt ruồi lệ dưới mắt cũng lay động theo, Quý Vũ nhìn anh chăm chú một lúc lâu, đáy mắt không tự chủ xuất hiện một tầng hơi nước. Cô vội cúi đầu che đi cảm xúc.
“Nếu cô biết trước bọn họ tới đây cùng nhau, vì sao không ngồi chờ luôn ở khách sạn mà lại ngồi chờ ở nhà hàng? Sau đó mới dẫn họ tới khách sạn?” Hệ thống tiếp tục hỏi.
Quý Vũ hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy như vậy không ổn à?”
“Tôi chỉ nghĩ là rủi ro rất lớn. Lỡ như bọn họ vội vã xông vào đây thì mọi thứ cô chuẩn bị trong khách sạn sẽ trở nên công cốc.” Hệ thống uyển chuyển nhắc nhở.
Quý Vũ cười: “Đừng lo, Lục Thành không đến mức nhìn tôi uống trà với trai đẹp thì sẽ xông lên như mấy người đàn bà đanh đá đâu. Lấy tính cách của hắn mà nói, chắc chắn sẽ muốn đi theo chúng ta tìm tòi đến tận gốc rễ.”
Lúc hai người nói chuyện, Lục Thành và Chu Thanh Thanh cũng vừa đến nơi, tìm kiếm bên trong một chút đã thấy được bọn họ.
Chu Thanh Thanh nhìn thấy người đàn ông đối diện Tô Nguyệt rất đỗi tầm thường, không giống loại người Tô Nguyệt sẽ thích, cô ta có chút thất vọng. Nhưng nhớ tới lời của nhân viên cửa hàng quần áo hôm qua, cô ta vẫn nhỏ giọng nói: “A Thành, anh nhìn kìa.”
Lục Thành dĩ nhiên thấy được, nhưng cái hắn nhìn thấy chính là bản thân hệ thống. Hắn quan sát người đàn ông tuấn tú có khí chất cao quý này, sắc mặt đen như đít nồi.
Hắn vốn định tiến lên chất vấn Tô Nguyệt, nhưng trong nháy mắt Tô Nguyệt đứng dậy, hắn vẫn quyết định nhịn xuống trước đã. Bây giờ hắn không có chứng cứ, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“A Thành, bọn họ đi rồi, chúng ta theo dõi họ thôi.” Khẩu trang che mặt cũng chẳng thể ngăn trở vẻ vội vàng của Chu Thanh Thanh. Chỉ cần hôm nay cô ta tóm được bằng chứng Tô Nguyệt nɠɵạı ŧìиɧ, cái danh phận phu nhân nhà họ Lục này chắc chắn sẽ thuộc về cô ta.
Lục Thành cau mày liếc Chu Thanh Thanh, có chút bất mãn với vẻ vô tâm của cô ta. Nhưng điều khiến hắn bực mình hơn nữa là Tô Nguyệt ở bên kia, cho nên vừa nghe vậy hắn đã nhanh chóng đi cùng Chu Thanh Thanh.
Sau khi Quý Vũ nhận được tin nhắn của cha Tô, không nhanh không chậm đứng dậy, rời khỏi nhà hàng bước về phía khách sạn. Lục Thành nhìn thấy hướng đi của cô, vẻ mặt càng trở nên u ám. Còn Chu Thanh Thanh không nhịn được bật cười, nếu không phải khẩu trang đã che hết khuôn mặt thì Lục Thành chắc chắn sẽ nổi cáu với cô ta.
Thang máy của Quý Vũ vừa đến tầng năm, cô không vội đi tới căn phòng đã hẹn trước mà nhàn nhã đứng đợi. Đến khi thang máy bên cạnh cũng lên đến tầng năm cô mới bắt đầu di chuyển, để lại một bóng lưng yêu kiều cho Lục Thành và Chu Thanh Thanh.
Vừa để không bị bọn họ chặn lại, vừa để bọn họ nhìn rõ cô đi đến căn phòng nào, thời gian rất trùng khớp.
Bên trong phòng, cha Tô cùng giám đốc công ty marketing đều đã đến, Quý Vũ đặt hệ thống vào lại trong đầu, cởϊ áσ khoác ngoài ngồi xuống: “Ngại quá, để mọi người đợi lâu.”
“Không sao, tôi và ông Tô cũng vừa đến thôi.” Giám đốc công ty rất dễ chịu: “Trước đó tôi cũng đã xem qua hồ sơ tài khoản của Tô tiểu thư rồi. Năng lực chuyên môn rất vững vàng, bây giờ còn chưa đầu tư chân chính đã có một lượng theo dõi ổn định. Tôi tin rằng nếu tổ chức thêm vài hoạt động quảng bá sẽ thu hút được thêm nhiều người theo dõi. Tôi có phương án này, cô có thể tham khảo.”
“Được.” Quý Vũ cười tiếp nhận lấy tập tài liệu, đang định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa ầm ĩ.
Cha Tô lập tức cau mày: “Ai mà bất lịch sự vậy.”
“Cha với ngài Lý cứ ngồi đây nói chuyện đi, để con đi xem.” Quý Vũ đứng dậy bước ra ngoài.
Hôm nay bọn họ sắp xếp một phòng lớn, cô đi xuyên qua phòng khách đến trước cửa, sau khi thấy người tới là ai mới tỏ vẻ sửng sốt: “A Thành? Thanh Thanh…Sao hai người lại đến đây?”
“Đừng có gọi tôi là A Thành!” Lục Thành nhìn chiếc váy gợi cảm trên người cô, rốt cuộc nổi điên: “Tô Nguyệt, cô thật sự khiến tôi ghê tởm! Thảo nào lại nói không quan tâm chuyện của tôi và Thanh Thanh, hoá ra là tìm được đá lót đường ở bên ngoài!”
“A Thành, lời này của anh là ý gì? Anh dẫn theo Thanh Thanh tới đây chỉ để làm nhục em?” Mắt Quý Vũ đỏ lên.
“Nếu cậu không phản bội thì tại sao A Thành lại nói cậu như vậy, Tô Nguyệt, mình thật thất vọng về cậu.” Chu Thanh Thanh châm thêm dầu vào lửa.
Lục Thành cười lạnh: “Làm nhục cô? Cô mà cũng xứng sao? Cô là cái thá gì, nếu trước đây không phải vì tiền thì cô nghĩ tôi sẽ cưới cô?”
Quý Vũ cau mày định nói thì một giọng nói ôn tồn vang lên từ phía sau: “Nếu thấy Nguyệt Nguyệt nhà tôi không xứng thì ly hôn đi, cũng đỡ để Nguyệt Nguyệt chiếm mất vị trí của cô Chu đây.”
Lục Thành và Chu Thành Thành đồng thời sửng sốt, ngây người nhìn cha Tô đen mặt bước tới, ông nhìn Chu Thanh Thanh, lại nhìn đến Lục Thành. Cuối cùng nện một đấm vào mặt Lục Thành.
Mặt Lục Thành bị đấm lệch hẳn sang một bên, Chu Thanh Thanh hét lớn đỡ lấy hắn, phẫn nộ chất vấn cha Tô: “Ông có ý gì? Tin tôi báo cảnh sát không?!”
“Báo đi, mấy người không mời mà đến, tôi chống mắt xem pháp luật sẽ đứng về phe ai.” Cha Tô cười mỉa mai, nhìn về phía Lục Thành: “Lúc trước nhà họ Lục phá sản, chính mẹ cậu khóc lóc cầu xin con gái tôi kết hôn với cậu chứ không phải con tôi vội vàng muốn lấy cậu. Nếu cậu thấy nó ngứa mắt thì sao trước kia không từ chối đi? Làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ, nhà họ Lục đúng là làm tốt lắm.”
“Ông đừng có nói năng quá đáng.” Lục Thành sắc mặt khó coi.
Cha Tô lại đạp thêm một cái nữa: “Là mày làm nhục con gái tao trước.”
Lục Thành bị đạp ngã sõng soài trên mặt đất, lúc này đây mặt mũi hắn đau nhức, cảnh vật trước mắt chỉ còn một màu đen. Hắn giãy giụa hai lần đều không thể đứng dậy, trái lại còn kéo ngã Chu Thanh Thanh đang dìu hắn.
“Tôi đem con gái tôi về, cậu chuẩn bị giấy ly hôn đi, chúng ta tìm ngày đến Cục dân chính giải quyết cho xong chuyện.” Cha Tô từ trên cao nhìn xuống nói.
Chỉ số thù hận :78.
Quý Vũ: “Giám sát sao chép chưa?”
“Đã sao chép.” Hệ thống trả lời: “Âm thanh hình ảnh đều sống động rõ ràng.”
Quý Vũ cong môi, bỗng dưng thấy hơi tiếc nuối: “Nếu sớm biết vậy đã sớm bồi bổ thêm cho cha rồi, để ông ấy có sức đánh người.”
Hệ thống liếc nhìn Lục Thành bị đánh tới gãy mũi, không đáp lời.