Quý Vũ nhắn tin cho Lục Thành xong thì bật chế độ yên lặng, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng Kim Phỉ như không có gì xảy ra.
“….Hắn nhất định sẽ nổi điên, cô đang tự đào hố chôn mình đấy.” Hệ thống phản bác.
Quý Vũ không thèm nghe, gắp cho Kim Phỉ một phần thịt bò: “Mẹ, nhà hàng này nấu thịt bò không tệ.”
Hệ thống thấy cô không để ý nó nên dứt khoát không nói nữa.
Bây giờ là 9 giờ tối, nhà hàng không nhiều khách lắm, xung quanh tương đối yên tĩnh.
Kim Phỉ thấy điện thoại Quý Vũ không ngừng phát sáng, rối rắm suy nghĩ một chốc rồi mở miệng:
“Hôm nay đi chơi một ngày rồi, chúng ta về thôi con, chắc là Lục Thành chờ con lâu lắm đó.”
Bà không sợ việc Lục Thành chờ, chỉ sợ hắn sẽ nổi giận với Tô Nguyệt.
Quý Vũ mỉm cười cất điện thoại vào túi: “Không sao đâu mẹ, cứ để anh ta đợi thêm lát nữa đi.”
Kim Phỉ dừng một chút, hoài nghi nhìn cô, khó có thể tin được người vốn luôn xem Lục Thành là báu vật lại nói ra câu này.
Quý Vũ như nhìn thấu suy nghĩ của Kim Phỉ, cô bật cười: “Làm vợ chồng lâu vậy rồi mà mẹ, sao có thể lúc nào cũng ân cần quan tâm anh ấy như lúc mới cưới được chứ.”
Kim Phỉ quan sát dáng vẻ thờ ơ của cô, lo lắng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, Lục Thành có làm khó con không?”
“Sao ạ?” Quý Vũ ngẩng đầu: “Không có chuyện ấy đâu mẹ, bọn con tốt lắm.”
“Thật?” Kim Phỉ không quá tin tưởng, dù sao họ cũng thuộc một tầng lớp, đâu phải bà chưa từng nghe qua người nhà họ Lục đối xử với cô ra sao, nếu như Lục Thành thật lòng tốt như vậy thì sao có thể tha thứ cho việc người nhà mình làm khó cô được?
“Thật mà mẹ, mẹ đừng lo.” Quý Vũ làm nũng: “Ăn nhanh nào mẹ, ăn xong chúng ta về.”
Thấy cô không muốn nói thêm, Kim Phỉ cũng không đành lòng ép cô nữa, hai mẹ con cơm nước xong xuôi mới rời đi.
Kim Phỉ uống chút rượu vang đỏ nên Quý Vũ phụ trách lái xe đưa bà về nhà. Xe chạy được nửa đường thì điện thoại di động của Kim Phỉ vang lên.
“Là cha con.” Bà nhìn Quý Vũ: “Con có muốn nói mấy câu với ông ấy không?”
Quy Vũ cười khổ: “Chưa được đâu ạ.”
“Con thật là.” Kim Phỉ bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, bắt máy nói ngắn gọn hai câu, nói ngắn gọn chỉ còn mười phút nữa về đến nhà xong thì cúp máy.
Sau khi ngắt điện thoại, bầu không khí trong xe khôi phục vẻ yên ắng.
Không biết qua bao lâu, Kim Phỉ thử dò hỏi: “Nguyệt Nguyệt, mẹ nói với con chuyện này, con đừng giận nhé.”
“Sao vậy ạ?” Quý Vũ liếc mắt qua bà, lại nhanh chóng nhìn về phía trước.
Kim Phỉ hắng giọng, cân nhắc một lát mới nói: “Thật ra…Mấy lần con với mẹ đi chơi, mẹ đều nói với cha con…”
Nháy mắt ý cười của Quý Vũ nhạt đi.
“Con đừng nóng, mẹ chỉ là, chỉ là không đành lòng nhìn hai cha con giằng co, thật ra con biết ông ấy đau lòng cho con mà, sau khi biết con liên lạc lại với mẹ, vui mừng đến mức cả đêm không ngủ…”
“Mẹ.” Quý Vũ cắt lời bà.
Kim Phỉ đột nhiên im bặt, cẩn thận quan sát cô.
Vành mắt Quý Vũ ửng đỏ, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Mẹ đừng cư xử thận trọng với con như vậy, con không thoải mái.”
Kim Phỉ sững sờ.
“Trước kia bởi vì chuyện của Lục Thành mà con vẫn luôn chống đối cha mẹ, con biết mình sai rồi, bây giờ con thật sự rất xấu hổ, mẹ và cha có tha thứ cho con hay không cũng không sao, con chỉ hy vọng mẹ đừng thận trọng trước mặt con như thế, chỉ cần giống như ngày xưa, muốn nói thì nói, mắng thì mắng, lần sau con chắn chắn sẽ không làm cha mẹ đau lòng nữa.”
Quý Vũ dừng xe bên lề đường, nhìn vào mắt Kim Phỉ nói từng câu từng chữ, tuy không trực tiếp đề cập đến câu xin lỗi nhưng lại thể hiện rất rõ tâm tình áy náy của Tô Nguyệt trước mặt Kim Phỉ.
Kim Phĩ ngẩn ra một lúc, hốc mắt cũng có chút đỏ: “Được rồi, con ngoan, mẹ biết rồi.”
Quý Vũ cười cười, tiếp tục khởi động xe: “Cha nghe chuyện con với mẹ gặp nhau, có thật sự vui mừng không ạ?”
“Đương nhiên rồi, nhưng ông ấy thích mạnh miệng, kiểu gì cũng phải nói hai câu khó nghe.” ngữ điệu Kim Phỉ nhẹ nhàng hẳn: “Nhưng mẹ thấy được trong lòng ông ấy rất vui.”
“Vậy….thân thể ông ấy có bị ảnh hưởng gì không ạ?” Quý Vũ lo lắng hỏi.
Kim Phỉ vội xua tay: “Không có, chỉ mỗi hôm đầu tiên nghe mẹ kể xong thì ông ấy bị mất ngủ, mấy ngày sau ăn nhiều hơn một chén cơm, khoẻ miễn bàn luôn.”
“Thật thế ạ?” Quý Vũ cười: “Vậy mẹ cứ đánh tiếng cho con trước, hai hôm nữa con ghé về nhà ăn cơm.”
Kim Phỉ ngạc nhiên, qua một lúc mới hỏi lại: “Con nói thật chứ?”
“Vâng vâng, thật hơn cả thật.” Quý Vũ gật gù.
Kim Phỉ vui vẻ ra mặt: “Con nói rồi đấy nhé, đến lúc đó đừng có mà không tới.”
“Mẹ yên tâm, con sẽ tới mà.”
Quý Vũ tiễn Kim Phỉ đến cửa tiểu khu, sau khi nhìn bà vào trong mới thảnh thơi hỏi hệ thống: “Bây giờ đi đâu chơi tiếp được nhỉ?”
“…Sao cô không về nhà?” Hệ thống không thể tin được.
Quý Vũ nhìn thời gian: “Mới hơn 10 giờ thôi mà, tìm chỗ nào chơi thêm lát nữa đã.”
Hệ thống biết đây là loại chủ nhân không hề nghe theo lời khuyên bảo nên dứt khoát không nói nữa, để cô thích làm gì thì làm.
Quý Vũ thật ra muốn nếm thử cảm giác đi quẩy trong bar, nhưng đáng tiếc cô quá lười di chuyển sau khi đi bộ cả một ngày, vì vậy cô đánh xe vòng quanh phố xá một lúc, cuối cùng dừng xe ở một bãi đậu xe vắng vẻ.
“Haiz, nghỉ ngơi chút nào.” Cô nói xong ngả ghế nằm thẳng cẳng như không có xương sống.
Nhìn cô như thế, hệ thống vẫn nhịn không được: “Mệt vậy sao không về nhà ngủ đi?”
“Cậu theo phe nào đó, tôi chờ hắn ba ngày, hắn chờ tôi có ba tiếng cũng không được à??” Quý Vũ lười nhác hỏi lại.
Hệ thống dừng chút lại nói: “Nhưng nằm trên giường thoải mái hơn nằm ghế ô tô.”
Nó thề, vừa rồi nó không hề có ý khuyên cô đi gặp Lục Thành, nó chỉ đơn giản muốn cô nghỉ ngơi thật tốt thôi mà.
Khoé môi Quý Vũ cong lên một chút: “Như thế này cũng không tồi.”
Trong xe một lần nữa yên lặng, cả người Quý Vũ lười biếng, mi mất dần nặng trĩu.
“Ngủ trong xe sẽ bị cảm lạnh.” Hệ thống hết lòng hết dạ nhắc nhở.
Quý Vũ buồn ngủ đờ đẫn: “Vậy cậu ôm tôi về nhà đi.”
Hệ thống: “?”
Nói xong, Quý Vũ trở nên tỉnh táo lại, không chút để ý dụi mắt: “Ngại quá, tôi mệt rồi, đầu óc hơi ngốc.”
Cô ấy lại nghĩ về Bùi Quyện Tư ư? Hệ thống trầm ngâm: “Nếu cô thật sự muốn thấy gia đình hay bạn bè trong hiện thực, tôi có thể mô phỏng hình dáng của họ trong quá khứ của cô để khiến cô nguôi ngoai nỗi nhớ.”
Quý Vũ: “Cậu có thể thấy được ký ức của tôi?”
“Bây giờ không thể, phải cần cô trao quyền.” Hệ thống có chút phiền muộn. Là một hệ thống cấp thấp, thông tin về người ký kết hợp đồng với nó chỉ có trong tài liệu, nó không thể nhìn trộm trí nhớ của người ký kết nếu không được cấp phép.
Vì thế đến giờ nó vẫn chưa biết ngoại hình của Bùi Quyện Tư ra sao.
“Nghe cũng không tệ.” Quý Vũ cong môi: “Hình ảnh mô phỏng người thật à?”
“Đúng.”
Nụ cười nơi khoé miệng Quý Vũ càng thêm sâu.
Hệ thống cảm thấy nụ cười của cô quá nhiều ý tứ, rất dễ khiến người ta hiểu lầm, đang lúc chần chờ không biết có nên chuyển chủ đề hay không thì chiếc xe đối diện bất ngờ lắc lư theo quy luật, kèm theo tiếng rêи ɾỉ mơ hồ của đôi nam nữ.
“Vậy..” Quý Vũ ý tứ sâu xa: “Cậu có chức năng này không?”
Hệ thống: “….”
Lần này trêu đùa hơi quá, để tránh cho hệ thống **, Quý Vũ quyết định về nhà sớm hơn một tiếng, vừa tra chìa vào ổ khoá thì cửa phòng bên trong lập tức mở ra, cô không kịp chuẩn bị cùng Lục Thành bốn mắt nhìn nhau.
(**) là từ nhạy cảm nên Tấn Giang cắt mất rồi hiuhiu.
Lục Thành sửng sốt nhìn cô, tiếp đó mặt đen như đít nồi hỏi: “Cô đi đâu?”
Quý Vũ lật mặt trong một giây: “Em, em đi nhảy disco.”
“Nhảy disco?” Lục Thành cười lạnh: “Cô cho rằng tôi sẽ tin à?”
Tô Nguyệt là loại người có tính cách trầm lặng, sao có thể chạy tới nơi ồn ào huyên náo kia được, vừa nghe đã biết là nói dối.
Quý Vũ oan ức cúi đầu: “Em đi nhảy disco thật, anh đừng có hỏi nữa.”
“Cô vẫn chưa chịu nói thật với tôi?! Gọi điện không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời, tôi còn tưởng là cô bị bắt cóc!” Lục Thành mất kiên nhẫn. Vừa rồi hắn có chút lo lắng cho cô, nhưng sau khi thấy cô an toàn trở về, toàn bộ lửa giận cuối cùng cũng bùng nổ.
“Cô phải nói cho tôi biết cô đã đi đâu, nếu không thì đừng trở về nhà!” Lục Thành đưa ra tối hậu thư.
Quý Vũ khuất nhục liếc hắn, sau đó lại cúi đầu: “Em, em đến Xuân Nhật.”
Xuân Nhật là tên tiểu khu cha mẹ Tô sinh sống.
Lục Thành ngẩn người: “Cô đến đấy làm gì?”
“….Em nhớ cha mẹ, nên đến đó thăm họ.” Quý Vũ vội vàng bổ sung: “Em chỉ đến cổng tiểu khu, không vào trong, cha mẹ em cũng không biết em đến.”
Vẻ mặt Lục Thành dịu đi: “Vậy tại sao lại phải giấu diếm tôi?”
“Em cảm giác anh không thích bọn họ….” Quý Vũ thấp giọng.
Lục Thành cười nhạt: “Là họ không thích tôi mới đúng chứ?”
Quý Vũ không hé răng.
Lục Thành mím môi: “Về sau đừng có tới đấy nữa, bọn họ muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, cô còn đi làm gì? Không phải làm mất hết mặt mũi người nhà họ Lục chúng ta sao. Mà cho dù một ngày bọn họ có tha thứ cho cô cũng chỉ là do nể tình thể diện nhà họ Lục thôi, đâu phải vì cô là con gái họ. Suy cho cùng cha cô đã sớm kết hôn với người phụ nữ khác rồi, dù không có con thì cũng không còn chỗ cho cô chen chân vào đâu, hiểu chưa?”
Từng câu từng chữ hắn nói đều giống như đang suy xét cho Tô Nguyệt, trọng tâm mỗi câu đều ra sức phủ định tình cảm của cô với cha mẹ, khó trách lúc trước sau khi Tô Nguyệt rời khỏi nhà họ Tô thì không còn dũng khí trở về.
Sau khi nghe hắn nói nhảm xong, Quý Vũ đỏ mắt đáp ứng.
Lục Thành nhìn cô: “Thôi được rồi, không còn sớm nữa, cô vào trong ngủ đi.”
“Còn anh thì sao?” Quý Vũ vội hỏi.
Lục Thành sầm mặt: “Tôi có việc, đêm này không về.”
Dứt lời hắn bỏ đi không quay đầu lại.
Quý Vũ nhìn bóng lưng vội vàng của hắn không khỏi cười khẩy: “Tôi còn tưởng hắn định ra ngoài tìm mình cơ, đúng là tự mình đa tình.”
Hệ thống vừa bị đùa giỡn cách đó không lâu quyết định duy trì im lặng.
Lần này Lục Thành đi dăm ba bữa, Quý Vũ nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi dạo phố, thấy cái gì hợp với cha mẹ cũng đều mua hết, hết lòng chọn mấy món quà quý giá.
Chạng vạng tối thứ bảy, Quý Vũ vừa nhắn tin cho Kim Phỉ xong, cầm quà chuẩn bị ra cửa, kết quả là vừa đến nơi thì cửa phòng mở ra, Lục Thành lập tức xuất hiện trước mặt cô.
“Này, sao tôi thấy cảnh này quen quá vậy?” Vẻ mặt Quý Vũ bình tĩnh nhưng trong đầu lại lải nhải cùng hệ thống.
Hệ thống đã trở lại bình thường kể từ khi nó phát hiện ra Quý Vũ luôn cợt nhả như thế, bây giờ cũng chỉ đáp lời cô: “Đúng, giống lần trước cô vừa đi nhảy Disco về đó.”
Quý Vũ cười đi tới: “A Thành.”
Lục Thành quét mắt nhìn túi quà trên tay cô: “Sao mua nhiều vậy?”
“Thấy hợp nên mua.” Quý Vũ trả lời.
Lục Thành mím môi: “Tiêu chuẩn của mẹ với Kiều Kiều rất cao, chưa chắc sẽ thích mấy thứ này đâu, lần sau cô cũng đừng phí công.”
Quý Vũ ngừng một chút, vẻ mặt vô tội nói: “Nhưng mà quà này đâu phải mua cho bọn họ.”
Lục Thành dừng bước: “Thế thì cho ai?”
“Cha mẹ em.” Quý Vũ trả lời xong thì thấy hắn nhíu mày.
“Bọn họ cũng không cảm kích đâu, cô mua cho bọn họ làm gì.” Lục Thành không vui: “Vứt hết đi.”
Ánh mắt Quý Vũ lạnh dần: “Không tặng thì làm sao biết họ có thích hay không?”
“Tôi chỉ muốn tốt cho cô, sao cô cố chấp quá vậy, vậy thôi mặc kệ cô, đến lúc bị người ta đuổi đi cũng đừng tìm tôi khóc lóc.” Lục Thành tỏ vẻ thờ ơ, nhưng mắt thường cũng thấy được hắn đang bực mình.
Thật ra hắn không hẳn muốn ngăn Tô Nguyệt đi gặp cha mẹ, chỉ là hắn cực kỳ không thích Tô Nguyệt phản kháng ý kiến của mình.
Quý Vũ cười mỉm: “Vâng, em chắc chắn không khóc nhè đâu.” Dứt câu, cô xách theo đồ đi ra ngoài.
Lục Thành thấy cô cứ vậy mà đi, sau một lúc ngẩn người mới nhanh chóng lạnh mặt: “Đứng lại.”
“Còn có chuyện gì nữa?” Quý Vũ cười càng thêm dịu dàng, nhưng nếu ai hiểu rõ cô sẽ biết kiên nhẫn của cô đang trên bờ vực sụp đổ.
Ví dụ như hệ thống đang im lặng.
Lục Thành bất mãn nói: “Hôm nay là ngày về nhà ăn cơm, cô quên rồi à?”
“Ồ, đúng thế.” Quý Vũ lập tức tỏ vẻ áy náy “Xin lỗi anh, hai ngày nay em chỉ lo đi mua sắm các thứ, quên mất chuyện này luôn.”
Vẻ mặt Lục Thành lúc này mới tốt hơn: “Thôi được rồi, bây giờ nhớ ra cũng không muộn, bỏ đồ xuống, chúng ta đi về…”
“Anh về đó một mình đi, em cũng đi đây.” Quý Vũ nói xong, xách theo túi to túi nhỏ nghênh ngang rời đi.
Cửa phòng ‘rầm’ một tiếng đóng lại, Lục Thành sửng sốt đứng trong phòng khách một lúc lâu, sắc mặt tối tăm.