Chương 17: Yến tiệc tan rã
“Ưm… “Tử Huyền thoải mái đứng dậy bước ra khỏi bể tắm, “Jinna, tới giờ chưa?”
“Thưa nữ hoàng, tiệc tối cũng sắp bắt đầu.”
“Ồ… chúng ta cũng phải mau chuẩn bị thôi, phải mau chóng giới thiệu mỹ nhân “khuynh quốc khuynh thành” mới được…”
“Vâng.” ^_^
Các vương triều Ai Cập rất biết vơ vét của cải, thế nên toàn bộ hoàng cung Ai Cập đắm chìm trong vàng son, xa hoa lộng lẫy, ngày ngày múa hát ca mừng cảnh đất nước thái bình. Vì thế Tử Huyền vừa lầm bầm than xa xỉ ơi là xa xỉ, phá sản ơi là phá sản, vừa thay đổi y phục, chuẩn bị tham gia yến tiệc, còn không quên mang theo thành quả cả buổi chiều của cô… một mỹ nhân đủ “khuynh quốc khuynh thành”=_=+
…
Đại sảnh hoàng cung…
“Hoàng thượng, lần này hôn lễ bị gián đoạn, chờ cô gái sông Nile trở về, cũng nên tổ chức lại lần nữa.”
“Đúng thế, Imhotep, ” Menfuisu gật gật đầu, “Cứ chọn sẵn một ngày lành đi, nhưng mà vẫn chưa xác định được bao giờ Carol mới trở về…”
Minue ngồi bên cạnh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nữ hoàng đi tới cửa cung “Bệ hạ, nữ hoàng tới rồi.”
“Chị!” Menfuisu nghe thấy vậy, quay đầu, “Chị tới muộn thế.”
Aiza, Menfuisu, chị tới chậm mới là tốt cho em đó ~ ha ha ha…
Tử Huyền cười cười không nói, dời sang bên cạnh một bước, lộ ra một bóng người lúc nãy bị làn váy của cô che khuất…
“Phụt!”
Menfuisu vừa nâng ly ngậm được một ngụm rượu nhưng không giữ nổi, trực tiếp phun hết ra ngoài.
“ Tể… tể tướng đại nhân! Tại sao trong yến tiệc của hoàng cung lại có thể xuất hiện loại phụ nữ thế này?” Kaputa nâng tay lên, nhìn chằm chằm vào mớ tóc vàng óng mà bản thân phải tốn rất nhiều vàng mới chế ra được, vừa liếc nhìn một cái, đôi mắt giống như bị mù luôn…
“ Ka… Kaputa…” Imhotep muốn giải thích rằng chính ông cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng giống như bị sét đánh giữa trời quang, hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của ông, không thể nào nói nên lời.
“Á!” Tetis không để ý, tay giữ không vững, làm rơi nghiêng bình rượu, ào ào đổ thẳng xuống đầu Unasu, mà Unasu đang bị kinh hoàng đến mất hồn mất vía, nhờ bình rượu dội vào đầu mới tỉnh táo lại, rút kiếm ra khỏi vỏ. “Thích khách ư?” Nhưng sao lại có loại thích khách như vậy chứ….T_T
“Cái gì? Thích khách!” Minuê nghe thấy hai từ “thích khách” phản xạ có điều kiện, phóng vọt tới muốn giữ cô gái đang dọa mọi người hoảng hốt kia, không ngờ Unasu cũng chạy tới, sau khi cùng tận mắt nhìn thấy “mĩ mạo như hoa” kia, cả hai cùng luống cuống chân tay, vì thế…
Binh binh bốp bốp! Keng keng! Hự hự!
“…”
… Sức đề kháng của mọi người kém quá -_-!
Sau khi toàn bộ bụi bặm tan ra, Tử Huyền cũng buông tay che ở mắt xuống, thưởng thức toàn bộ đại sảnh đang hỗn loạn.
Minue và Unasu ngã bổ nhào một chỗ, va trúng Kaputa, cái đầu bóng lưỡng của Kaputa đập vào cái bàn vàng, làm toàn bộ rượu đổ tràn xuống dưới, ướt hết mặt lão, mà cái bàn lại đổ đè lên chân lão làm lão không thể cử động, miệng rên hừ hừ, tay giữ chặt lấy góc áo bào của Imhotep: “Sau khi ta chết, nhớ an táng ta và vàng… Ta, ta còn muốn chôn cùng… hai người kia..”
Imhotep lặng lẽ gật đầu…
Mà bên kia…
Vừa rồi Menfuisu mới phun hết rượu ra, phun thẳng vào lớp hóa trang trên mặt Jamari…
Tử Huyền liếc mắt đánh giá… Chẹp, chất lượng phấn mắt không tốt… Không chống nước…
Tự thấy vì mình mà xảy ra toàn bộ rối loạn, Jamari cũng ngơ ngác, chuyện này… trang điểm thế này thật sự đẹp đến kinh hoàng thế sao?
=_=
“Ngươi… Ngươi là ai? !” Cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Menfuisu mới mở miệng hỏi.
“Bệ hạ, thần thϊếp là Jamari đây mà ~” Jamari thẹn thùng nói.
Nếu là Jamari trước đây, biểu hiện này có lẽ giống như làn nước mùa xuân, khuấy động lòng người, nhưng lúc này, mọi người chỉ cảm thấy giống như bị sét đánh ngang tai, “xoẹt” một tiếng, chém đại sảnh ra thành hai phần… Mà sau khi bị dính nước, lớp phấn mắt lại từ từ chảy thành hai hàng nước màu xanh nhạt tràn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô…
“Nàng, nàng là Jamari ư?!”
Menfuisu không thể tin được, tuy rằng bản thân không để ý, nhưng sắc đẹp của Jamari cũng không tệ, sao, làm sao có thể biến thành như vậy?
Jamari nhìn hoàng đế Ai cập đang khϊếp sợ, trong lòng rất đắc ý, lúc trước nữ hoàng cũng nói cho nàng biết, bản thân thay đổi rất lớn, giống cô gái sông Nile mấy phần, chắc chắn có thể khiến hoàng đế kinh ngạc, xem ra đúng thế thật!【Menfuisu: (cắn khăn tay) rõ ràng là ta đang sợ hãi mà…】
“… A, ha, Ja… Jamari, sao nàng lại biến thành như vậy?”
Jamari liếc mắt một cái, mọi người che mặt chạy mất.
“Bệ hạ, vì thần thϊếp muốn an ủi nỗi cô đơn thiếu vắng cô gái sông Nile của ngài, nên mới cố ý trang điểm như vậy, ngài có hài lòng không? “
Menfuisu chưa kịp trả lời, Tử Huyền đã mở miệng trước, “Đúng vậy, Menfuisu, Jamari thật lòng thật dạ thương em! Vì muốn giúp em bớt đau khổ nhớ Carol, nên mới đến tìm ta, ngay cả một mái tóc đen mượt cũng vì em mà cắt, em cũng không nên phụ tâm ý của nàng!” ^_^
Nghe nữ hoàng góp lời giúp mình, trong lòng Jamari mừng thầm, bệ hạ, ngài đã biết rồi, đây đều là vì thϊếp yêu ngài~
… Hu hu, chị, hóa ra là chị!
Trong lòng Menfuisu ai oán vô cùng, chị, em làm sai cái gì thì chị cứ nói thẳng ra, sao phải tra tấn mọi người như vậy làm gì…
╭(╯^╰)╮, ai bảo ngươi thấy ai đến cũng không kiên quyết chối từ, mặc kệ đám phụ nữ ve vãn bên người!
Jamari phát hiện hoàng đế không hề vui vẻ trước sự thay đổi của cô, ngược lại trốn tránh khắp nơi, trong lòng càng vững tâm. Lúc trước nữ hoàng đã nói, thực ra hoàng đế Menfuisu rất hay xấu hổ, đặc biệt là ở trước mặt người chàng thích, thậm chí chàng còn không dám nhìn mặt cô gái kia… Được, cô phải thừa thắng xông lên!
“Bệ hạ, để thần thϊếp nhảy múa hầu ngài một điệu được không?”
Nhảy, nhảy múa?
“Xoẹt!” Lại một tia sét đánh xuống
“Không, không cần đâu, Jamari…”
Nhưng Jamari không đợi Menfuisu nói xong, đã lắc eo, khoa chân múa tay vui sướиɠ đứng dậy, thoáng chốc, bụi bay mù mịt…
“…”
Bỗng nhiên Tử Huyền nhớ tới một câu hát —— Ngàn lời vạn ý em chưa thể nói hết… Anh vung tay lên cắt đôi một cuộc tình[1]…
Ơ… Hình như kế tiếp không phải như vậy … Thôi, quên đi, dù sao, Menfuisu đã hóa đá ngay chỗ ^_^!
…
“Haiz! Đại tư tế Kaputa, sao ngài lại bị thương nặng như vậy, nào, để ta đưa ngài tới chỗ ngự y khám xem thế nào!”
“Đúng, có thể bị gãy xương rồi! Không thể đi lại được!”
Kaputa yếu ớt muốn nói, “Thực ra chân thần không sao cả…”
Bốp! Unasu thẳng chân đạp thêm một cái.
“Đúng thế, thật sự bị gãy xương rồi, mau, mọi người tới phụ giúp đi!
Vì thế một đám người hùng hùng hổ hổ khiêng Kaputa đang khóc không ra nước mắt chạy ra ngoài …
Các ngươi, mấy tên khốn này! Sao có thể để lại mình ta đối diện với tai họa này!
Trong lòng Menfuisu âm thầm hò hét, nhìn đám thần tử chạy như bay, bao gồm cả Imhotep, lá gan của mọi người đột nhiên to lên rất nhiều, không ai quay đầu lại nhìn hoàng đế. Bệ hạ, ngài phải thông cảm cho chúng thần, kia kia là món quà mà nữ hoàng Asisu dũng mãnh[2] dành tặng riêng cho ngài! Chúng thần, chúng thần sẽ không quấy rầy ngài!
Tử Huyền nhìn những người khác chen chúc ở lối ra, không quan tâm, vẫn cứ bình thản hưởng thụ bánh nướng mà cô ưa thích,… Cả đại sảnh chỉ còn lại Menfuisu và Minue cố kiềm chế ở lại, run run đối diện với vẻ đẹp “kinh thế hãi tục” đập thẳng vào thị giác. (Minue, ngươi quả là trung thần!) nhưng cũng không bao lâu sau, Menfuisu không chịu được nữa, mở miệng nói…
“Ja, Jamari, nàng trang điểm thế này…”
“Menfuisu, ” Tử Huyền thản nhiên cắt ngang, “Jamari là người được Carol cứu, lại còn sắp xếp để chăm sóc em. Phải biết thương hoa tiếc ngọc với mỹ nữ đấy nhé, không thể dùng lời nói làm thương tổn người ta…” ^_^
… Carol
… Được rồi, ta nhịn!
Nhưng tới lúc Jamari hưng phấn nhảy múa sán tới bên cạnh hắn, Menfuisu hoàn toàn suy sụp …
Jamari liếc mắt một cái ~ giống như sao chổi Halley va vào trái đất~
“…”
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa! Bỗng nhiên Menfuisu đứng phắt dậy
… Nhưng mà giọng nói của hắn lại vô cùng không hợp với khí thế -_-!
“… Chị, chị à, em thấy hơi mệt, về tẩm cung trước…” Nói xong nhanh chóng thoát đi.
Tử Huyền nhìn tốc độ bước đi cực nhanh của Menfuisu, nháy mắt một cái với Jamari đang sững sờ tại chỗ..
“A! Hoàng thượng, để Jamari hầu hạ ngài nghỉ ngơi!” Vì thế lại một bóng người cuống cuồng đuổi theo
“Á” Menfuisu suýt nữa ngã sấp xuống, tốc độ chạy càng tăng nhanh hơn.
Hu hu! Ngươi không cần tới đây a a a a a a a a a… Nếu để ngươi hầu hạ, ta sẽ gặp ác mộng mất, a a a a a a a a a a a a a…
[1] Ngàn lời vạn ý em chưa thể nói hết … Anh vung tay lên cắt đôi một cuộc tình…: là 1 câu hát trong phim Tân dòng sông ly biệt
[2] BH: viết tắt của “bưu hãn”: mạnh mẽ, dũng mãnh, hung hãn, man rợ.