[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 34

Việc đánh giá bí mật hoa hồng thuộc da có hồi âm vào ngay hôm sau, mức độ bảo mật của câu trả lời thậm chí còn cao hơn cả việc gửi hàng mẫu.

Robert đích thân đi tới phòng làm việc của Tiêu Chiến mà không thông qua bất kỳ ai khác, biểu cảm trên gương mặt của sếp lớn, đã treo một lá cờ đen lên phiên xét xử mà Tiêu Chiến đang chờ đợi.

"Tiêu Chiến, tôi liên hệ được với năm giám khảo chuyên nghiệp, vì để an toàn nên không thông qua quan hệ cá nhân, sản phẩm là 2ml được gửi đi nặc danh, không ai biết đấy là tác phẩm của nhà điều chế Tiêu Chiến hay công ty lớn cả."

"Nhưng câu trả lời của giám khảo không tốt à?"

"Không được như mong muốn. Một giám khảo cho rằng có thể tiến vào chung kết, hai người cho là không thể, còn hai người nữa vẫn chưa chắc chắn, lý do chưa chắc chắn là vì bọn họ nhận được không ít hàng mẫu ẩn danh đến xin ý kiến, nhưng không thể đại diện cho toàn bộ tiêu chuẩn của vòng loại được."

"Robert, vậy anh nghĩ sao?"

Đánh giá của giám khảo khiến Tiêu Chiến vốn đã thiếu thốn tự tin gần như sụp đổ, còn là do cấp trên Robert tự mình phủ nhận.

Tựa như đã chứng thực cuộc đối thoại trong Cigar Lounge của Robert và Tiêu Chiến, công ty có thể che giấu tin đồn vì nhà điều chế cấp cao nhất, nhưng Tiêu Chiến phải chứng minh cho Robert thấy, bọn họ xứng đáng ở chung một chiếc thuyền.

Nhà điều chế cấp cao nhất thất bại nặng nề ở vòng loại Lễ trao giải Nước hoa, đây sẽ là tiêu đề trong giới, sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của tất cả những mẫu nước hoa mà Tiêu Chiến đã từng sáng tác trước kia.

Chỉ bốn tháng trước thôi, Robert nói Tiêu Chiến là người dẫn đầu mới trong giới điều chế nước hoa Paris, đưa cho anh bản hợp đồng ba năm với title nhà điều chế cấp cao nhất toàn thương hiệu, đánh bóng Tiêu Chiến thành ngôi sao sáng trong giới điều chế.

Hết thảy mọi thứ cho đến hôm nay, đã đẩy cả Tiêu Chiến và công ty đến bên vách núi, đâm lao thì phải theo lao.

"Tiêu Chiến, cá nhân tôi cho rằng mẫu hoa hồng thuộc da này không tệ, nhưng tôi không phải một người ưa chuộng nước hoa nữ tính, tôi cũng chẳng thể trực tiếp mang giải Vàng về công ty được, cho nên cần để nhà điều chế cấp cao nhất của tôi tới nhận xét, chính là cậu đấy."

Một câu thật tàn nhẫn, bình thường nếu như nghe được, Tiêu Chiến quả thật rất muốn vỗ tay cho Robert, nhưng giờ phút này ngay cả một nụ cười giữ phong độ anh cũng không thể nặn ra.

"Giám khảo cho rằng nguyên nhân chưa đủ tốt là gì?"

"Ở đây."

Robert đưa cho Tiêu Chiến vài tờ giấy viết tay, nói tiếp:

"Không thể nói là không đủ tốt, là quá trùng lặp, giám khảo bảo rằng hoa hồng thuộc da và hoa hồng khói thơm là hai chủ đề nhận được nhiều nhất, làm cho khứu giác của họ thấy rất mệt mỏi."

Tiêu Chiến cẩn thận đọc từng đoạn đánh giá, có nhắc đến việc chanh và hoa hồng không hài hoà, thuộc da khiến hương cuối quá cao cấp, cao cấp đến nỗi cơ hồ quên bẵng đi hoa hồng...

Cũng có đánh giá tích cực, tương tự với những gì Tiêu Chiến nghĩ, rất chân thành, hương liệu phong phú, cảm nhận xuất sắc.

Lễ trao giải Nước hoa chủ đề hoa hồng, anh làm ra một tác phẩm lộng lẫy đến nỗi khiến người ta quên mất hoa hồng.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười vài tiếng, có bảo mật hơn nữa cũng không giữ được bí mật.

Nếu như không làm được tác phẩm mới, nhìn tình hình thì khả năng cao là chai hoa hồng thuộc da này không vào được vòng chung kết, có khả năng năm vị giám khảo kia còn nhận ra được đây là "sản phẩm thất bại" của Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, tôi nghe đồng nghiệp nói gần đây cậu luôn ở một mình trong phòng thí nghiệm, nếu như áp lực lớn quá, chi bằng thử hỏi ý kiến trợ lý của cậu xem sao? Thời gian có hạn, bảo đảm chắc chắn vào vòng trong trước đã."

"Robert, giờ anh đang cho rằng Khu Vườn Trên Sông Nile không phải do một mình tôi hoàn thành, hơn nữa tôi cũng không có cách nào hoàn thành một mình được, nhất định phải có người khác giúp đỡ có đúng không?"

Cuộc trò chuyện giữa nhà điều chế cấp cao nhất và sếp lớn tiến vào trạng thái gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.

Vẫn là Robert buông dây ra trước, y quản lý công ty lớn đã nhiều năm, giao thiệp với "nghệ thuật gia" từ đủ mọi ngành nghề, "tài ba" thường hay tỷ lệ thuận với "kiêu ngạo", trong giai đoạn chạm đáy hay lúc gặp phải nghi ngờ sẽ càng thêm như thế.

Robert từng cho rằng Tiêu Chiến là người có tính tình tốt, xem ra chỉ là chưa từng tự thân trải nghiệm thời kỳ sáng tác của anh.

Quan điểm của sếp lớn rất rõ ràng, trước tiên là vào được chung kết, các tác phẩm vào tới chung kết sẽ không còn ẩn danh, Tiêu Chiến phải có tên trong số đó.

Những chất vấn khác công ty sẽ giải quyết, thực lực thì chỉ có thể là Tiêu Chiến tự mình chứng minh.

Nếu như tin đồn ngày càng nghiêm trọng, công ty sẽ từ bỏ thực tập sinh, giữ lại nhà điều chế cấp cao nhất.

Sau khi Robert rời đi, Tiêu Chiến ngồi yên tại chỗ, thẳng tới khi đến giờ tan làm, xem đi xem lại mấy tờ giấy viết tay.

Bảo vệ bản thân và bảo vệ tiểu yêu quái, không phân rõ được cái nào quan trọng hơn, ở giữa còn xen lẫn tính độc lập sáng tác của mình và Vương Nhất Bác.

===

Lúc tan làm, trong phòng Tiêu Chiến còn chưa bật đèn, phòng làm việc chỉ còn lại mình tiểu yêu quái, cậu gõ cửa, Tiêu Chiến nhìn thấy bắp chân của cậu từ dưới phần chân cửa kính.

"Yêu quái, vào đi."

"Đại nhân, chúng ta có về nhà không? Hay là đi ăn tối."

"Yêu quái, tối qua cậu nói đúng, hoa hồng của tôi chưa đủ tốt, tôi cũng không tốt như những gì tôi tưởng."

Vương Nhất Bác đi tới cửa sổ sát đất gần đường Faubourg, ngồi xổm xuống bên cạnh chỗ ngồi của Tiêu Chiến, quỳ trên đất, thẳng người lên vỗ về lưng anh.

Tiểu yêu quái không biết có thể nói được gì, cậu cũng không biết điều chế ra sao, cậu chỉ biết ngửi chỉ biết nghĩ, nhưng không biết giải quyết.

Phải làm sao mới có thể tạo ra được một chai nước hoa hoa hồng mà đại nhân yêu thích đây.

Tới Paris, Vương Nhất Bác chỉ có thể đi theo đại nhân, cùng anh sáng tác.

Hai người ở trong phòng, bọn họ dần dần ôm lấy nhau, Vương Nhất Bác vẫn đang quỳ, ôm lấy Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế sô pha, đại nhân tựa lên bả vai cậu.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng ngồi xuống đất, dựa vào vai Vương Nhất Bác ngắm nhìn Paris trong ánh đèn neon, ánh sáng rực rỡ.

Cho đến khi các vì sao trên đỉnh đầu sáng lên, chòm Orion của Paris vẫn không rõ ràng bằng Cairo, đây là nơi quy tụ trong lòng, mẹ từng nói vậy.

"Vương Nhất Bác, chúng ta về nhà thôi."

"Đại nhân, hay là chúng ta sửa lại chanh trong hoa hồng thuộc da một chút, có phải là sẽ tốt không?"

"Yêu quái, tôi không nghĩ được linh cảm hay ho, có điều ít nhất thì bây giờ tôi thừa nhận, cậu không thích, tôi cũng không thích chai hoa hồng thuộc da này, chai nước hoa này không có tí cảm xúc mãnh liệt nào cả, không cần nữa."

Tiêu Chiến từ bỏ hoàn toàn tất cả cố gắng trong hai tuần vừa qua.

Khứu giác không ổn định khiến anh suy tính thiệt hơn, tin đồn nhảm khiến anh muốn chứng minh ngay lập tức, ở nhà mà vẫn gắng gượng...

Áp lực khiến Tiêu Chiến đi theo hướng điều chế nước hoa công thức hoá như kiểu của Turin, nhưng anh là Tiêu Chiến, là người kiên trì với điều chế nước hoa tối giản, từ trước đến giờ anh không giỏi sáng tác một cách máy móc, mỗi một chai nước hoa của Tiêu Chiến chỉ thể hiện một loại ưu tư.

Anh vẫn chưa tìm được thứ cảm xúc này.

===

Kể từ hôm này trở đi, Tiêu Chiến chấm dứt việc phân tích phân tử mùi hương, không xem bút ký điều chế nước hoa, cũng không nghe bất kỳ kiến nghị nào từ đồng nghiệp nữa, anh bắt đầu đọc những cuốn sách, những quyển truyện thiếu nhi không liên quan đến nước hoa, thậm chí là cả xem phim.

Còn đi một mình đến Viện bảo tàng Louvre một chuyến, ở đó cả ngày, thử tìm kiếm linh cảm hoa hồng của anh.

Sau khi hoàn toàn từ bỏ Tiêu Chiến đã tỉnh ngộ, anh trước tiên phải bỏ xuống rất nhiều thứ, quên đi rất nhiều kỹ xảo, tìm ra bụi hoa hồng kia của anh, không phải 5000 đoá hoa hồng giống nhau y hệt.

Tiểu yêu quái chuyển về ngủ trên giường, hằng đêm ôm đại nhân đọc sách, xem phim, nói chuyện phiếm, có lúc bàn luận về những loại hoa hồng có nguồn gốc khác nhau, có lúc căn bản chẳng nói đến hoa hồng.

Bọn họ sẽ hôn môi, sẽ dính chặt lấy nhau mà ngủ, Vương Nhất Bác không nói muốn làʍ t̠ìиɦ, Tiêu Chiến cũng không nhắc đến, sự nghi hoặc trong chuyện ân ái không hề kém cạnh so với hoa hồng, chỉ là tạm thời không để ý tới.

Chuyện không nghĩ thông suốt chỉ có thể tạm không nghĩ nữa, tìm hoa hồng trước đã.

Tháng ngày vô tri vô giác, Tiêu Chiến lại dẫn Vương Nhất Bác đi xem "Hoàng Tử Bé" một lần nữa.

Buổi tối giữa tuần, vở nhạc kịch có tỷ lệ người xem rất cao, người Pháp vĩnh viễn sẽ không thấy chán "Hoàng Tử Bé".

Xem đến nửa phần sau, Vương Nhất Bác vẫn đang cố gắng ngồi thẳng lưng, nhớ đến lễ nghi mà đại nhân đã dạy khi xem nhạc kịch và buổi hoà nhạc, tiểu yêu quái làm đâu ra đấy.

Tiêu Chiến vỗ vỗ lên lưng Vương Nhất Bác bảo cậu nghỉ chút đi, yêu quái nói không được, tôi phải kiên trì đến lúc kết thúc.

Tiêu Chiến cúi đầu cười, sau đó ở trong ánh sáng mờ tối, lặng lẽ hôn Vương Nhất Bác một cái, tựa đầu lên bả vai cậu.

Tiểu yêu quái nghiêng cổ, mở lớn hai mắt, đại nhân nói phải ngồi thẳng, không được dựa vào người khác.

Tiêu Chiến không lên tiếng, vậy thì tiểu yêu quái cũng không nói, đại nhân còn từng bảo không được tuỳ tiện nói chuyện, mặc dù cậu rất muốn dang hai tay ôm Tiêu Chiến, không được, phải ngồi thẳng lưng.

Thời gian đổi bối cảnh, ánh đèn trên sân khấu tối đi, Tiêu Chiến lại gần bên tai Vương Nhất Bác nói:

"Yêu quái, vừa rồi chú cáo nói, ý nghĩa của thuần hoá là xây dựng mối quan hệ, cậu có hiểu không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu một cái, dùng giọng thì thầm trả lời lại:

"Đại nhân, Hoàng Tử Bé nói muốn thuần hoá một người, là phải mạo hiểm rơi nước mắt. Tôi không muốn đại nhân rơi nước mắt, đại nhân thuần hoá yêu quái, không cần phải rơi lệ."

Tiêu Chiến nằm trên vai Vương Nhất Bác cười, cách diễn giải này vượt quá 100 điểm, không thể cười thành tiếng, Tiêu Chiến kìm nén đến đỏ cả mặt, anh cười rồi lại nhớ đến chú cáo.

Thuần hoá, ở Cairo anh gặp được tiểu yêu quái, tiểu yêu quái gọi anh là đại nhân.

Trở lại Paris, Tiêu Chiến mới hiểu được ý nghĩa của thuần hoá là muốn xây dựng mối quan hệ.

Tiêu Chiến cười đủ rồi, trên sân khấu cũng đã đổi bối cảnh xong, một tinh cầu mới, hoa hồng nở đầy tinh cầu, hoa hồng chào đời cùng với vầng thái dương.

Nhà điều chế đọc ra câu thoại sắp xuất hiện trên sân khấu:

"Cáo này, hình như tôi đã được một đoá hoa hồng thuần hoá rồi."

"A? Đại nhân, là đoá nào thế? Trên sân khấu nhiều hoa hồng quá."

Vương Nhất Bác vẫn đang suy nghĩ vấn đề mà Tiêu Chiến hỏi lúc đổi bối cảnh.

"Yêu quái, trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu loại hoa hồng nhỉ, 500 loại à?"

Phần sau của vở nhạc kịch bắt đầu, diễn viên trên sân khấu nhắc lại lời mà đại nhân vừa nói, Vương Nhất Bác mới biết đó là lời thoại.

Xem nhạc kịch không thể nói chuyện, nhưng đại nhân vẫn nói:

"Không phải 5000 đoá hoa hồng, là đoá hoa thuộc về tôi, đoá hoa hồng duy nhất. Yêu quái cậu nhìn đi, hoa hồng nở đầy tinh cầu, các nàng đều phải thần phục trước cậu ấy."

Ánh đèn sân khấu hoàn toàn sáng lên, tiểu yêu quái lập tức thẳng lưng, nhưng đại nhân lại đột nhiên túm lấy tay cậu, rất dùng sức.

"Yêu quái! Tôi nghĩ ra rồi, tôi nghĩ ra được hoa hồng tôi muốn rồi!"

Tiêu Chiến hét rất lớn tiếng, bọn họ ở khu đằng trước, khách quý nhiều, khán giả bất mãn quay đầu lại nhìn, đại nhân cứ như không thấy, đôi mắt anh lấp lánh sáng ngời.

Tiểu yêu quái đã từng nhìn thấy ánh sáng này, lúc ở nhà hàng giải vây cho cậu, lúc vì cậu mà tranh luận với chủ nhà, lúc chòm sao Orion nhấp nháy, khi hôn nhau bên bờ sông Nile...

"Yêu quái, đi, chúng ta đi thôi!"

"Bây giờ sao? Đại nhân, "Hoàng Tử Bé" vẫn chưa kết thúc, chúng ta..."

"Kết thúc rồi! Cảm ơn "Hoàng Tử Bé", Vương Nhất Bác, tìm được hoa hồng của tôi rồi!"

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kéo đi, chen ra khỏi nhà hát, suốt dọc đường họ nhận lấy vô số ánh mắt khinh thường, chê bai, không thân thiện.

Đại nhân của cậu chẳng hề để ý đến, nắm tay tiểu yêu quái cùng nhau chạy nhanh ra khỏi nhà hát.

"Yêu quái, tôi nghĩ ra rồi, bây giờ quay lại phòng thí nghiệm, tôi phải gọi tất cả bộ phận mua hàng đến! Hoa hồng, hoa hồng độc nhất vô nhị, hoa hồng chỉ có một bụi duy nhất, hoa hồng có thể khiến 100, 500, 5000 loại bị lu mờ!"

"Đại nhân, tôi không hiểu, anh nói nước hoa hoa hồng hay "Hoàng Tử Bé" thế."

"Vương Nhất Bác Vương Nhất Bác Vương Nhất Bác, yêu quái, có nhớ quyển sách tôi đọc cho cậu nghe mấy hôm nay không, "Tên của hoa hồng" ấy, bên trong có nhắc đến nguồn gốc của hoa hồng, hương thơm của nàng sẽ thay đổi, có thể khiến tất cả hoa hồng thần phục, khiến hoa hồng hiến thân, chính là thuần hoá!"

Tiêu Chiến vẫn đang chạy nhanh, anh cản lại một chiếc taxi, ngồi trên xe gọi điện cho Lola bảo tất cả mọi người quay lại công ty họp, thời gian cấp bách, tối nay phải bắt đầu tìm luôn!

Nước hoa hoa hồng, loài hoa thường gặp nhất, có người muốn thuộc da, có người muốn gỗ, có người muốn đoá hoa trắng, có người muốn hương trái cây...

Tiêu Chiến muốn đoá hoa hồng độc nhất vô nhị.

Anh định chỉ dùng hoa hồng.

Dùng 5 loại hoa hồng, hoặc là 10 loại, hoặc là 18 loại, sau đó để tất cả hiến thân cho "khởi nguyên của hoa hồng", để một bụi hoa hồng thuần hoá tất cả.

Càng nghĩ càng kích động, Tiêu Chiến hôn Vương Nhất Bác trên xe taxi, mười ngón tay đan chặt.

Tiểu yêu quái có thể cảm nhận được đại nhân đổ mồ hôi vì hưng phấn, tia lửa trong mắt anh khiến tiểu yêu quái cảm thấy, đây chính là nơi quy tụ, còn hơn cả chòm sao Orion.

"Yêu quái, cậu nói gì đi, chúng ta làm hoa hồng, chỉ làm hoa hồng! Muốn tất cả hoa hồng kiêu ngạo đều phải cúi đầu, có được không?"

Tiểu yêu quái vô cùng do dự, cậu không hưng phấn, thậm chí là lo lắng, lại không nỡ phá tan ánh sáng của Tiêu Chiến.

Đã sắp tới công ty, rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng giữ chặt tay Tiêu Chiến, nói với anh:

"Đại nhân, anh muốn tìm Hoa Hồng Điện Hạ đúng không?"

"Không sai! Cậu thông minh thật đó yêu quái! Hoa Hồng Điện Hạ có thể khiến tất cả hoa hồng thần phục, nàng có thể hấp thu được tinh chất của hoa hồng!"

"Đại nhân, đó là hoa trong truyền thuyết, Hoa Hồng Điện Hạ đã không còn từ lâu rồi."

Bọn họ từng cùng nhau thảo luận về "Hoa Hồng Điện Hạ", Tiêu Chiến còn từng trao đổi với chủ của nông trường trồng hoa.

"Hoa Hồng Điện Hạ" là một loài hoa hồng cổ xưa ở Trung Đông, theo truyền thuyết đây là nguồn gốc của các loài cây thuộc họ Hoa hồng, trong Nghìn Lẻ Một Đêm và bích hoạ Ai Cập đều có ghi lại.

Hương hoa của nàng vô cùng mạnh mẽ, "Hoa Hồng Điện Hạ" có thể khiến những loại hoa hồng khác cúi đầu, cam tâm tình nguyện hiến thân.

Quả thật rất khó tìm, nhưng Tiêu Chiến đã đọc thuộc lòng bút ký của các nhà điều chế nước hoa qua nhiều thế hệ, ngay ở thế kỷ 19 đã có người Paris lấy được tinh dầu "Hoa Hồng Điện Hạ" rồi.

Tìm được một thùng lớn, khoảng 4000-5000ml.

Những bậc thầy về hoa cỏ cao tuổi ở Paris đều biết câu chuyện này, vậy nên Tiêu Chiến cho rằng, "Hoa Hồng Điện Hạ" không phải là truyền thuyết, nàng vẫn tồn tại.

Chỉ cần có tồn tại, thì sẽ có người có thể tìm được, công ty của Tiêu Chiến có đủ quyền thế, chính là người có hy vọng tìm thấy nhất.

Nhà điều chế như một con hắc ưng lao ra khỏi cơn bão, sức mạnh và hào quang đều viết ở trên mặt, còn chưa thử, Tiêu Chiến sẽ không buông tha cho linh cảm đang trào dâng này.

Bất luận là ai nói cũng không được, tiểu yêu quái cũng không được.

"Đại nhân, anh đừng tìm Hoa Hồng Điện Hạ, không tìm được đâu."

"Yêu quái, chúng ta cũng chưa từng thử mà, làm sao biết nhất định sẽ không tìm được? 6 năm trước, tất cả mọi người đều nói diên vĩ tháng Tám đã biến mất, 24 Faubourg chính là minh chứng tốt nhất. Cậu còn từng nói mẹ cậu cũng có mà không phải sao? Tôi nhất định phải tìm Hoa Hồng Điện Hạ!"

"Đại nhân, chúng ta cùng thử nghĩ đến những linh cảm khác có được không, dùng thuỷ tiên xanh, hoặc là linh lan, đây đều là hương liệu hiếm thấy cả, chúng ta còn có thể..."

"Vương Nhất Bác, cậu từng nói tôi là nhà điều chế nước hoa giỏi nhất, tôi sẽ không sử dụng ý tưởng không đủ hay, không dùng hương liệu không đủ tốt."

Xe taxi dừng ở trước cửa công ty, Tiêu Chiến lập tức xuống xe, tiểu yêu quái đi theo phía sau có gắng để Tiêu Chiến tin rằng anh không thể nào tìm được "Hoa Hồng Điện Hạ", loài hoa hồng có thể biến đổi này đã sớm biến mất rồi.

Sự kiên trì đối với linh cảm của Tiêu Chiến vượt qua sức tưởng tượng của Vương Nhất Bác.

Còn kích động hơn cả thời kỳ Khu Vườn Trên Sông Nile, tốc độ nói rất nhanh, nhà điều chế nước hoa xuất sắc, anh tự có phán đoán của riêng mình.

"Yêu quái, tôi đã nghĩ rất nhiều ngày, rốt cuộc cũng có cảm xúc mãnh liệt, cậu đừng nói không tìm được nữa! Quả xoài xanh mà trên thế giới chỉ có duy nhất một cây không phải cũng đã làm nên Khu Vườn Trên Sông Nile đấy sao, có phải là ngay cả cậu cũng không tin tưởng?"

"Đại nhân, tôi không..."

"Yêu quái đừng nói nữa, cậu không muốn đi thì về nhà trước đi, tôi không có ý trách móc cậu, nhưng cũng sẽ không đổi ý."

Đại nhân bước vào thang máy trước, không đợi tiểu yêu quái đuổi kịp.

Trong chớp mắt này, trong lòng nhà điều chế, hoa hồng mới là tình yêu duy nhất của anh, chú cáo không còn quá quan trọng nữa.

Mấy ngày sau đó, toàn bộ tâm trí của Tiêu Chiến đều đặt vào việc tìm kiếm Hoa Hồng Điện Hạ.

Không thể gióng trống khua chiêng, để tránh bị người khác nhanh chân giành mất.

Công ty bí mật thông báo đến tất cả vườn trồng hoa hồng có quy mô ở Pháp, thu mua "Hoa Hồng Điện Hạ" với bất kỳ giá nào, ai có thể cung cấp 4000ml tinh dầu sẽ trở thành nhà cung ứng lâu dài cho công ty lớn.

Không chỉ là "Hoa Hồng Điện Hạ" tươi mới, chỉ cần có đủ lượng, tinh dầu cổ hay tinh dầu sưu tầm đều được.

Sự cố chấp của Tiêu Chiến dành cho "Hoa Hồng Điện Hạ" khiến anh tin rằng, không có bất kỳ linh cảm nào khác có thể so sánh được.

Cuối cùng đã nghĩ ra được "Hoa Hồng Điện Hạ", làm một mẫu nước hoa hoa hồng thuần tuý, không cần "học sinh ưu tú" nữa.

Hoa hồng độc nhất vô nhị, là Hoàng Tử Bé nói với Tiêu Chiến.

Chú cáo gặp được Hoàng Tử Bé, đi cùng cậu, lại gặp được đoá hoa hồng duy nhất trên đời.

TBC

Để mọi người đợi lâu rồi hewhew TvT nay update 3 chương luôn nhó