[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 30

Nhà điều chế Tiêu Chiến xin nghỉ một ngày, sáng hôm sau đúng giờ ngồi trong phòng họp, anh mặc một bộ vest mới, nhìn đẹp trai tuấn tú không khác gì người mẫu chụp quảng cáo cho nước hoa.

Ở bên ngoài phòng họp, Lola vẫn đang nằm dài trên bàn của Vương Nhất Bác, nói chuyện với cậu:

"Tiểu yêu quái, cậu ốm lâu thật đấy! Trong công ty có rất nhiều người nhắc đến cậu, bên ngoài cũng có người đang bàn tán... Bọn họ nói sếp mang từ Ai Cập về một thiên tài khứu giác, còn bảo là chính cậu đã giải quyết Turin."

"Lola, bộ vest đen bị bẩn của tôi đã có thể lấy về được chưa? Tôi muốn lấy về."

"Ừm... để tôi hỏi thử, chắc là được rồi, là bên bộ phận trang phục giặt khô đấy, buổi chiều tôi đi xem giúp cậu."

Vương Nhất Bác không tiếp lời, mà Lola đã hoàn toàn quên mất bộ vest đen bị rau bina làm bẩn của tiểu yêu quái. Tiểu yêu quái nhớ đến dáng vẻ căng thẳng của Lola vào hôm họp báo, xem ra phiền não của cô đã được giải quyết rồi.

Bên trong phòng họp đang thảo luận sôi nổi về mục tiêu thứ hai trong series Hành Trình.

Công ty hy vọng sẽ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cho ra mắt chai "Khu Vườn" thứ hai trong khoảng thời gian từ Tết Dương lịch đến Lễ Tình nhân của năm sau.

"Khu Vườn Trên Sông Nile" thành công xuất sắc là Trung Đông, cấp trên mong muốn mục tiêu tiếp theo là Địa Trung Hải, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy, sản phẩm được lựa chọn cuối cùng để thay thế cho tinh dầu xoài xanh là đến từ Italia, anh hy vọng có thể đổi phương hướng, tạm thời không có ham muốn sáng tác với phong thổ nhân tình Địa Trung Hải.

"Vậy thì Tiêu Chiến này, lần này đi Châu Á đi, Ấn Độ có được không, hay là Trung Quốc?"

Hai quốc gia này đều nằm trong danh sách mục tiêu của Tiêu Chiến, cũng là một trong những dự tính ban đầu khi anh sáng tác series Hành Trình.

Nhưng hệ thống hương liệu của các quốc gia Châu Á được chia thành nhiều loại khác nhau, các yếu tố văn hoá đặc biệt rất nhiều, bây giờ đã là cuối tháng 10, suy xét đến việc sản xuất hàng loạt, Tiêu Chiến không có cách nào đảm bảo được sẽ bàn giao sản phẩm thứ hai chỉ trong một tháng.

Thảo luận đến giờ thứ hai, nhà điều chế Tiêu Chiến đưa ra một ý tưởng hoàn toàn mới:

"Không phải trên sân thượng của trụ sở chính có một vườn hoa đấy sao? Khu vườn Paris có thể là mục tiêu tiếp theo trong Hành Trình của chúng ta."

"Hay! Rất tuyệt vời!"

Vô cùng ăn nhịp!

Ý tưởng rất thông minh, sáng tác nước hoa, hành trình đầu tiên bắt đầu từ vùng đất khởi nguyên của nước hoa - Ai Cập, vậy thì tiếp theo hẳn nên là Paris.

Lãnh đạo cấp trên dành một tràng pháo tay khen ngợi cho ý tưởng của Tiêu Chiến, lựa chọn khu vườn trên mái nhà để sáng tác, khả năng để hoàn thành nước hoa trong vòng một tháng là lớn nhất.

Không chỉ như vậy, khu vườn trên mái nhà còn là báu vật của công ty, xa hoa tinh xảo, thể hiện đúng phong cách của thương hiệu, trong vườn trồng rất nhiều hoa cỏ thực vật do các cấp quản lý và các nhà sáng tạo qua nhiều thời kỳ chọn lựa kĩ càng.

Bước vào khu vườn trên mái nhà của trụ sở chính, là một buổi thịnh yến của khứu giác, lần đầu tiên đặt chân tới đây Tiêu Chiến đã yêu lấy nó.

Theo bước chân đi, có thể cảm nhận được hương hoa hương trái có tầng lớp rõ ràng, trùng điệp giao thoa, tựa như đang đặt mình trong một thế giới diệu kỳ lơ lửng giữa không trung.

Thứ mà nhà điều chế Tiêu Chiến nhớ mãi không quên chính là một gốc cây mộc lan nở rộ, cây mộc lan này được chuyển tới từ miền Nam nước Pháp, trải qua sự chăm bón tận tâm của thợ làm vườn, trải qua hai năm thích nghi, rốt cuộc cũng nở rộ dưới bầu trời Paris.

Nếu như để Tiêu Chiến tạo ra một chai nước hoa với hương giữa là mộc lan, vậy thì chỉ có thể là gốc cây "hoa khôi" trưởng thành giữa không trung này.

"Tiêu Chiến, tôi nhớ ra rồi! Trước khi cậu gia nhập công ty, chúng tôi đã từng chiết xuất tinh dầu mộc lan, có 30ml, chính là dùng cánh hoa của gốc cây trên mái nhà kia."

Cấp trên vô cùng hưng phấn, lập tức bảo người đi lấy, Tiêu Chiến cũng rất mong đợi, vậy mà lại có sẵn tinh dầu mộc lan, nếu như chất lượng xuất sắc, vậy thì hương căn bản đã được xác định, việc tiếp theo chính là tìm ra đám đông vây quanh "mộc lan".

"30ml tinh dầu mộc lan này là dùng cánh hoa rụng hay cánh hoa trên cây thế?"

"Là hoa trên cây, hàm lượng nước của cánh hoa rơi không đủ, không thể bảo đảm được trạng thái thơm ngào ngạt nhất của mộc lan."

Tiêu Chiến gật đầu một cái, tốt quá rồi, nếu như là tinh dầu làm từ cánh hoa rơi thì không thể kết hợp với bàn tay của nhà điều chế được, phải sử dụng nguyên liệu tươi mới, có sức sống.

Đợi đồng nghiệp đi lấy tinh dầu, Tiêu Chiến nghĩ đến một chuyện nhỏ, lúc ở Cairo tiểu yêu quái đã từng rất sợ hãi, bị doạ đến nỗi không dám ngủ một mình, cậu xem một bộ phim điện ảnh tên "Perfume" rồi cuống cuồng hỏi Tiêu Chiến:

"Trong phim là thật ư? Nhà điều chế sẽ tàn nhẫn đến vậy để chiết xuất nước hoa à?"

Lúc đó Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, trong phim là giả, trước giờ anh không thích bộ phim này, thậm chí là chán ghét nó, vì thế đã đuổi hướng dẫn viên người Cairo đi.

Đồng nghiệp đã quay lại phòng họp, mang theo 30ml tinh dầu mộc lan quý giá.

Ngắt xuống cánh hoa mộc lan đang nở rộ, chưng cất, chắt lọc, chiết xuất... cuối cùng trở thành hương thơm trong chiếc bình thuỷ tinh này.

Tiêu Chiến cầm bình thuỷ tinh, thở dài một hơi, nhất thời nảy sinh chút suy nghĩ viển vông. Đúng là có những sinh mệnh đã tàn lụi vì điều chế nước hoa, nhưng hoa cỏ là thực vật, trước giờ anh chưa từng liên hệ điều này với tình tiết tàn sát thiếu nữ trong bộ phim kia.

"Tiêu Chiến ngửi thử xem, có hài lòng với chai này không? Hôm nay chúng ta có thể đi tra cứu ghi chép trồng cây, sẽ liên lạc lại với nông trường mộc lan ở miền Nam."

Tiêu Chiến cầm chiếc bình thuỷ tinh tinh xảo lên, rút nắp chai ra, đổ lên giấy thử hương, lại chấm hai giọt lên mu bàn tay, sau đó đưa bình cho những đồng nghiệp khác trong tổ sáng tác.

Vẩy giấy thử hương hai lần, Tiêu Chiến quan sát các đồng nghiệp đang truyền tay nhau chai tinh dầu, bọn họ đều đang biểu hiện sự kinh ngạc trên gương mặt.

Hoa mộc lan, đặc điểm là mềm mại mà có lực, có cảm giác như phấn hoa.

Chiết xuất mộc lan có độ khó cực kỳ cao, cần phải tốn nhiều hoa tươi, vậy nên những mẫu nước hoa mộc lan có tiếng tăm trong thành phố chỉ có 2-3 loại.

Có một đồng nghiệp giơ giấy thử hương lên nói với Tiêu Chiến:

"Thưa sếp, mộc lan rất có sức sống, là hương thơm mỗi khi khu vườn nên mái nhà của chúng ta có gió thổi qua, có sinh mệnh!"

Tiêu Chiến gật đầu một cái, anh không lên tiếng, vẫn đang cẩn thận cảm nhận giấy thử hương, trên mu bàn tay cũng có tinh dầu mộc lan, Tiêu Chiến không ngửi làn da của mình, mặc dù muốn thử hương tốt nhất phải mang theo nhiệt độ cơ thể.

Tất cả mọi người trong phòng họp đều thích chai tinh dầu mộc lan cao quý này, duy chỉ có nhà điều chế cao cấp nhất của series Hành Trình – Tiêu Chiến – từ đầu đến cuối đều không nói gì cả, anh đi lại trong phòng họp hai vòng, mọi người nghiêng đầu, đang chờ đợi đánh giá của anh.

Tiêu Chiến nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, 15 phút, toả hơi một lúc nữa rồi phán đoán sau."

Đúng là nhà điều chế cấp cao! Tiêu Chiến dẫn đầu rời khỏi phòng họp, sự cẩn thận và nghiêm túc của anh khiến đoàn đội tự cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Nhà điều chế cao cấp nhất được người người tán dương, sắc mặt khó coi bước nhanh ra khỏi phòng họp đi vào phòng làm việc, ánh mắt liếc qua thấy trong tay Lola đang cầm một bộ vest đã được giặt khô, đứng ở chỗ của Vương Nhất Bác, đang nói chuyện gì đó.

"Lola."

Tiêu Chiến lớn tiếng gọi tên nữ trợ lý, sau đó đẩy cửa bước vào phòng. Lola đặt bộ vest lên bàn Vương Nhất Bác, nói với cậu:

"Tiểu yêu quái, sốt rau bina thật sự không giặt sạch được, hay là đừng lấy nữa nhé? Tôi đền cho cậu bộ đồ mới."

"Không cần đồ mới đâu, tôi muốn mang về nhà."

"Vậy được rồi, tôi vào phòng của sếp trước nha."

Lola dùng tốc độ chạy thi nước rút mà chạy vào phòng Tiêu Chiến, đứng trước bàn làm việc của anh để ổn định lại hô hấp. Tiêu Chiến nhìn trợ lý một cái:

"Em đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận bụng chút."

"Vâng! Cảm ơn sếp, em và Theo ở bên nhau rồi! Mới tuần trước xong."

"Ừ, nói rõ ràng là được."

"Thật ra thì không nói rõ ràng, em không nói rõ với anh ấy, dù sao cũng không nỡ, nên là em không nghĩ nhiều nữa rồi."

Tiêu Chiến gật đầu một cái, lấy ba chai nước hoa từ trong tủ kính trưng bày phía sau ra, để theo thứ tự lên bàn, Lola không để ý tới, lúc sếp nghe được câu nói của cô đã dừng lại mấy giây.

"Lola, em gọi Vương Nhất Bác vào phòng tôi đi."

"Vâng, sếp còn chuyện gì nữa không ạ?"

"Gọi nhỏ tiếng thôi, bảo cậu ấy vào ngay lập tức."

Lola vừa ra đến cửa đã gọi Vương Nhất Bác, vừa rồi sếp lớn tiếng gọi cô, sao lại không gọi thẳng tiểu yêu quái luôn nhỉ?

"Vương Nhất Bác, cậu ngửi thử tờ giấy này đi, là mùi hương gì?"

Tiêu Chiến kẹp giấy thử hương giữa đầu ngón tay đưa cho Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái không nhận lấy mà lại trực tiếp cầm tay Tiêu Chiến, hôn lên mu bàn tay đại nhân.

Nụ hôn tới đột ngột khiến nhà điều chế không kịp ứng phó, Tiêu Chiến nhanh chóng rút tay về, sắc mặt vẫn lạnh lùng, chắp hai tay sau lưng, dùng tay phải che lại mu bàn tay trái vừa bị Vương Nhất Bác hôn vào.

Lúc này tâm phiền ý loạn, mà anh vẫn có phản ứng.

"Yêu quái, đây là công ty, không làm việc thì cậu về nhà đi!"

"Đại nhân, tôi đang làm việc mà, trên mu bàn tay của anh cũng có mộc lan, tôi chỉ thích mộc lan trên người anh, không cần đến tờ giấy này."

Giấy thử hương bị Tiêu Chiến ném lên bàn làm việc, Vương Nhất Bác dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, ấn xuống bàn, yêu quái cười rất vui vẻ, nhìn đại nhân đang hơi giật mình nói tiếp:

"Mộc lan Sieboldii*, chủng loại Pháp quý giá, mẹ tôi nói, chỉ cần một chai tinh dầu mộc lan Sieboldii nhỏ là nhà tôi đã có bánh mì ăn một tháng rồi."

Tiêu Chiến cúi đầu xuống, không thấy được ánh mắt, anh cầm ba chai nước hoa trên bàn lên, ba chai giống nhau như đúc, đều là tác phẩm trong phòng thí nghiệm, đều là do anh sáng tác.

Tiêu Chiến để bản thân ngửi từng chai một.

Chai đầu tiên Osmanthus, là tác phẩm của Tiêu Chiến khi ở công ty cũ, hương giữa là hoa mộc tê Vân Nam Trung Quốc, trong veo đẹp đẽ thanh tịnh.

Tiêu Chiến đặt chai đầu tiên xuống, nhìn Vương Nhất Bác một chút, bảo cậu cầm lên ngửi.

Tiểu yêu quái nói: "Hoa mộc tê, có điều hương trái cây hơi nhiều."

Chai thứ hai Sương Khói Paris, nhưng là tác phẩm của ngày gặp gỡ với Suzuki Shun, hương giữa là lúa mì, hương cuối là cỏ hương bài và thuộc da, bánh mì nướng mới ra lò trên phố, bắt gặp trận tuyết nhỏ Paris.

"Lúa mì, Sương Khói Paris, chai này thơm, có người đi giày da để mua bánh mì!"

Tiểu yêu quái nhìn đại nhân cười, cậu thích Sương Khói Paris, ba chai ở trên bàn, tiểu yêu quái không biết rằng tất cả đều là tác phẩm của Tiêu Chiến.

Còn một chai cuối cùng không cần ngửi, Khu Vườn Trên Sông Nile, tiểu yêu quái còn chưa lên tiếng, Tiêu Chiến đã nói trước:

"Quả xoài xanh, chanh, xà phòng, nước biển và cát vàng, xoài xanh chính là hoa sen trên sông Nile."

"Đại nhân, xoài xanh chính là hoa sen."

Tiểu yêu quái không phát hiện được sự trống rỗng trong mắt Tiêu Chiến, cậu nói tiếp:

"Đại nhân, mộc lan trên tay anh rất thơm, là mộc lan trong vườn cây ăn quả, bên cạnh nó còn có cây ăn trái, cây lê, cây táo, còn có cả thược dược, hoa hồng, rất nhiều hương hoa đều được mộc lan Sieboldii lưu lại."

Tiêu Chiến ngây ngẩn nhìn Vương Nhất Bác, nhưng dường như lại chẳng hề nhìn thấy cậu.

"Vương Nhất Bác, cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn ở riêng một lát."

"Đại nhân?"

"Ra ngoài đi."

Tiểu yêu quái rời khỏi phòng đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, chỉ khi không vui đại nhân mới như thế, ánh mắt trống rỗng.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế xoay, di chuyển một chai thuỷ tinh trong số đó theo chiều kim đồng hồ.

Đều là nước hoa do chính mình tạo ra, nhưng ngay cả chai nào là Khu Vườn Trên Sông Nile, chai nào là Sương Khói Paris, Tiêu Chiến cũng không phân biệt được.

Nhà điều chế có thể thuộc lòng tất cả nguyên liệu và tỷ lệ, có thể nhắc lại không sai một ly, có thể đĩnh đạc mà nói về linh cảm sáng tác.

Nhưng anh không ngửi thấy... Quá yếu ớt, chai nào cũng vậy, mộc lan trên tay cũng thế.

Nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến, anh sắp hoàn toàn không ngửi được mùi vị nữa rồi.