Đêm Paris, tựa hồ tối nay còn có tình người hơn cả con người.
Dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có mưa, bữa tối của Tiêu Chiến đã ăn ba tiếng, uống hết mấy chai nước lạnh, bò bít tết đã ăn xong, phần thứ hai cũng ăn xong rồi, trời vẫn âm u.
Tối nay Tiêu Chiến không hề chạm tới rượu, không thể uống rượu, uống say sẽ quên mất quyết định đã làm ra.
Vương Nhất Bác chuyển từ bên trái sang bên phải đèn đường, lúc Tiêu Chiến ăn phần bò bít tết thứ hai, cậu đi tới ghế dài cách đó khoảng hơn 10m ngồi một lúc, sau đó lại trở về, tựa vào cột đèn đứng đợi.
Tiêu Chiến thấy cậu cất phong thư vào bên trong túi áo jacket, cầm áo khoác của Tiêu Chiến và túi bánh mì trong tay.
Người phục vụ nói với Tiêu Chiến, nhà hàng sẽ đóng cửa lúc 12 giờ, còn chưa đến nửa tiếng nữa, vẫn đang có hai bàn khách đang ngồi, ngoài ra còn có một bàn đang thanh toán, Tiêu Chiến lấy thẻ tín dụng của mình ra, nói anh vẫn muốn ngồi thêm một lúc nữa.
Yêu quái, lâu như vậy rồi còn chưa đi ra tức là đã về nhà làʍ t̠ìиɦ rồi, còn không đi tìm một nơi để mà ăn tối đi ư?
Tiêu Chiến uống cạn nước đá trong ly thuỷ tinh, có hơi choáng đầu, có lẽ là "say nước". Anh tự nói với bản thân, Vương Nhất Bác sẽ đi thôi, qua một lúc nữa, không có hy vọng thì sẽ đi.
Lại muốn uống thêm ly nước đá, dạ dày sắp cứng lại rồi.
Nhà hàng còn lại một bàn cuối cùng, đầu bếp và thu ngân đã tan ca, chỉ còn lại hai người phục vụ ở lại với vị khách cuối.
Tiêu Chiến muốn đi nhà vệ sinh, anh ngồi lâu quá rồi, ăn quá nhiều, uống quá nhiều, bụng sắp trương phình lên.
Ngoắc tay gọi phục vụ tới, Tiêu Chiến đặt 200 Euro lên bàn, nói:
"Của cậu và của đồng nghiệp, mỗi người 100, bây giờ tôi muốn đi vệ sinh, mong các cậu giúp đỡ tạm thời tắt hết đèn của nhà hàng, cửa dưới tầng cũng đóng lại, rồi giúp tôi quan sát một người đang đứng dưới tầng kia."
Hai người phục vụ trao đổi vài câu, nhận lấy số tiền boa lớn từ Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vừa bước vào nhà vệ sinh, đèn trong nhà hàng cũng tắt hết, từ bên ngoài nhìn vào, chỗ này đã kết thúc việc kinh doanh.
Tiểu yêu quái cũng nhìn thấy. Cậu lấy điện thoại ra nhìn mới biết đã nửa đêm, bữa tối đại nhân vẫn luôn không ăn được nhiều, lúc này có lẽ là đang ngủ, ngủ cùng với người anh thích, và còn làʍ t̠ìиɦ.
Nhà hàng không sáng đèn, yêu quái đói đến mức bụng hơi đau, cậu tưởng rằng đại nhân đang ở trên tầng, vẫn luôn nhìn cậu.
Đau bụng khiến ngực cũng bắt đầu đau theo, Vương Nhất Bác đau đến nỗi đứng cũng không vững, cậu lại đi tới chiếc ghế dài cách hơn 10m ngoài kia, ngồi một lúc vẫn thấy khó chịu, không thể làm gì khác hơn là nằm xuống ghế, thân thể cuộn tròn, bụng đang réo.
Tiểu yêu quái lấy bánh mì bột chua mà Tiêu Chiến đã cho ra, quay mặt về phía lưng ghế, cắn từng miếng bánh mì, mềm hết cả rồi, không phải bánh mì bột chua mà cậu thích, Vương Nhất Bác rất nhanh đã ăn xong.
Ăn xong vẫn muốn ăn nữa, vẫn muốn ăn thêm một cái, tiểu yêu quái lúc ăn gì đó là chuyên chú nhất, ăn liên tục, ăn liên tục, thì sẽ không nghĩ đến chuyện tối qua, không nghĩ tới dáng vẻ lúc ân ái của đại nhân, không nghĩ đến việc đại nhân nói "yêu quái là bò đực, cứ đỉnh tôi" nữa.
Cũng sẽ không nghĩ đến việc hiện giờ đại nhân không nói như vậy.
Quận 12 lúc nửa đêm rất náo nhiệt, nơi này là khu tụ tập của thanh niên phản nghịch Paris, đi qua hai khu phố sẽ có vài quán bar, sắp bắt đầu mở cửa hoạt động, rất nhiều trai gái ăn mặc thời thượng đi ngang qua bên người tiểu yêu quái.
Một vài cô gái mặc quần đùi váy ngắn đi ngang qua ghế dài, thấy ở đây có một chàng trai đang nằm thì vòng lại, nhìn kỹ, lại còn là một anh chàng đẹp trai.
Anh đẹp trai ôm túi bánh mì, gò má trắng sáng, sờ vào nhất định rất đáng yêu.
Các cô ấy cúi người xuống, chọt chọt mặt Vương Nhất Bác, một người trực tiếp ngồi bên chân Vương Nhất Bác, vỗ vào cánh tay cậu rồi hỏi:
"Anh đẹp trai ơi, đi chơi với tụi em không?"
Tiểu yêu quái lắc đầu một cái, dùng áo của Tiêu Chiến che mặt lại, nhắm mắt.
"Anh đẹp trai gì ơi, bọn em đi nghe nhạc, anh từng nghe Parcels chưa, nổi tiếng lắm!"
"Nổi tiếng, là đàn violin à?"
"Ha ha ha ha ha..."
Các cô gái Paris lớn tiếng cười, đáng yêu quá đi mất, còn muốn nghe violin, trai đẹp này từ đâu đến vậy, vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn.
Các cô gái xốc áo khoác lên, lại kéo tiểu yêu quái dậy, ngồi xung quanh cậu, trêu đùa nói:
"Có violin đấy, còn có cả bánh mì, giống với túi bánh mì anh đang cầm đó. Có phải anh đói bụng rồi không? Đi chơi với bọn em đi, ăn bánh mì xong thì về, đi không nào?"
"Ở đó có bán bánh mì?"
"Có có có, rất nhiều rất nhiều, anh đẹp trai mau đi thôi."
Tiểu yêu quái bị các cô gái kéo đi, cậu muốn đi mua bánh mì bột chua, muốn bánh mì đã nướng, muốn mua hai cái, à không, muốn mua ba cái, về rồi từ từ ăn, muốn mua đủ số lượng cho một buổi tối, vậy thì tối nay cũng sẽ quên đi dáng vẻ lúc làʍ t̠ìиɦ của đại nhân.
Tiêu Chiến từ phòng vệ sinh đi ra lập tức nhoài người lên cửa kính nhìn, tiểu yêu quái bị các cô gái kéo đi, đã đi qua giao lộ, ban đêm xe rất ít, các cô ấy dẫn tiểu yêu quái vượt đèn đỏ, đi qua khúc ngoặt là không nhìn được nữa.
"Thưa quý khách, hẳn là chàng trai ấy sẽ đi cùng các cô gái đến quán bar đằng kia, hôm nay là cuối tuần, có ban nhạc đến biểu diễn, là Parcels, rất nổi danh!"
Vị khách ngồi trong nhà hàng suốt cả buổi tối, anh đã rời đi, không phải từ cánh cửa lúc anh bước vào.
===
Đêm nay, hơn một giờ đêm, Paris bắt đầu đổ mưa, càng lúc càng lớn, đến hơn hai giờ, mưa nhỏ biến thành mưa nặng hạt, đập vào cửa sổ, từ "tí tách tí tách" biến thành "bang bang bang", càng thêm dùng sức gõ cửa.
Tiêu Chiến bò dậy khỏi giường lần thứ tư, lại kéo rèm cửa sổ ra, trên đường phố chẳng có người, không một ai hết, trên đường đã đọng nước, có một chiếc ô tô phóng qua, nước bắn lên còn cao hơn cả lan can ven đường.
Nên làm chút gì đó. Lần trước thức dậy, Tiêu Chiến đã lấy hết quần áo trong máy sấy ra, gấp ngăn nắp từng chiếc một, cất vào trong tủ quần áo của mình.
Trên quần áo có mùi xà phòng, là chiều nay tiểu yêu quái đã giặt, giữa các kẽ tay của cậu đều là bọt xà phòng.
Tiêu Chiến lấy một chiếc áo ngắn tay trắng mà tiểu yêu quái đã giặt ra, mặc vào, dùng sức ngửi mùi trên áo, mùi vị có thể tạo nên một bức tranh cho anh.
Dự báo thời tiết không hề sai, đêm đến có mưa to, mưa như trút nước, đèn đường bị nước mưa dội vào đến chẳng nhìn rõ được nữa, như một con đom đóm khổng lồ, lập loè lập loè.
Tiêu Chiến định uống thuốc ngủ.
Tìm được vỉ thuốc, anh lại vô ý thức gọi yêu quái, Tiêu Chiến bẻ viên thuốc trong tay thành hai nửa, vứt bỏ.
Biến thành thế này từ lúc nào, ngay cả một việc không mất sức như rót cốc nước cũng gọi cậu ấy, mà tiểu yêu quái cũng đợi anh gọi cậu.
Tiêu Chiến ném cốc nước đi, cốc thạch anh lăn trên thảm hai vòng, đυ.ng vào ghế sô pha, không nhúc nhích.
"Đại nhân uống nước đi, chiếc cốc thuỷ tinh này thật đẹp."
"Yêu quái, đây không phải cốc thuỷ tinh, đây là cốc thạch anh."
"Cốc thuỷ tinh với cốc thạch anh có gì khác nhau sao?"
Lúc đó Tiêu Chiến đã cốc vào đầu Vương Nhất Bác một cái rồi nghĩ, có nói cậu cũng chẳng hiểu.
"Cũng không có gì khác nhau, chỉ đắt hơn chút thôi, đều dùng để uống nước."
Mưa ngoài cửa sổ "gõ cửa" không ngừng nghỉ, "bang bang bang", "bang bang bang", kêu Tiêu Chiến mở cửa.
Tại sao hôm nay ban ngày thì trời mưa không muốn rời giường, cảm thấy rất thôi miên, đến ban đêm lại biến thành tiếng gõ cửa, cứ gõ cửa như vậy thì ngủ sao được đây, ai có thể ngủ chứ...
Tiêu Chiến đi lại rất nhiều vòng trong phòng, càng đi càng nhanh, cầm Khu Vườn Trên Sông Nile trên bàn làm việc lên, xịt mười mấy lần vào người mình, nước hoa không tránh né ngũ quan, cồn khiến nhà điều chế ho sặc sụa.
Một nhà điều chế nước hoa, mà nước hoa cũng không biết cách dùng.
Ho đủ rồi, Tiêu Chiến ngửi thấy xoài xanh, rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh được một lúc.
Anh ôm gối ngồi trên ghế sô pha, ngửi Khu Vườn Trên Sông Nile trên quần áo, thật giống như trở lại khách sạn ở Cairo, anh cũng ngồi trên ghế sô pha hai người nhìn ngắm ban công, bão cát Cairo, trong khe hở của cánh cửa thuỷ tinh thổi một ít cát vàng vào phòng, bên trong xen lẫn mùi vị xoài xanh, trong phòng vệ sinh có âm thanh xối nước. TruyenHD
Khu Vườn Trên Sông Nile trở thành thuốc ngủ của nhà điều chế đêm nay.
Sắp ba giờ rồi, Tiêu Chiến ngã người trên ghế sô pha, túi vải nâu của Vương Nhất Bác vẫn nằm trên ghế, ngày hôm qua anh đã nhét đầy, hôm nay thì xẹp xuống, bởi vì hôm nay tiểu yêu quái thức dậy, việc đầu tiên cậu làm là cất lại quần áo của mình vào tủ.
Tiêu Chiến ném chiếc gối trong ngực đi, vén áo lên che mặt mình lại, hương xà phòng, mùi này vậy mà lại kí©ɧ ŧìиɧ.
Tiêu Chiến bắt đầu tự sờ soạng cổ mình, lần xuống ngực, xuống bụng, hai tay dừng ở bên trong bắp đùi, ngừng một lúc, vẫn là thò vào trong qυầи ɭóŧ, cầm lấy hạ bộ của mình.
Nếu như có thể đạt đến cực khoái, thì có thể giúp tiến vào giấc ngủ.
Là vuốt ve mày như thế này, là hôn mày như thế này, là làʍ t̠ìиɦ như thế này, nhưng cậu ấy nói cậu ấy không biết, cậu ấy nói mày ngủ chung với bất cứ ai cũng được.
Tay Tiêu Chiến bao lấy hạ bộ, vừa gấp gáp vừa dùng sức mà chuyển động lên xuống, chỗ đó to hơn so với vừa rồi, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu. Như này thì bao lâu mới có thể bắn ra, Tiêu Chiến cảm thấy cổ tay cũng đang chống đối lại việc anh tự an ủi một cách tàn bạo như vậy.
Không phải thế này, phải đổi cách khác thì mới tốt.
Buông thứ đồ không nể mặt kia ra, Tiêu Chiến cởϊ qυầи lót, nằm ngang trên ghế sô pha, mở rộng chân, đưa ngón tay vào trong miệng, hai ngón cùng lúc, ngậm ướt, rồi đưa vào đằng sau.
Thô ráp quá... Hai ngón tay, một đốt ngón tay đã dùng hết sự ẩm ướt của nước bọt, kẹt ở lối vào, di chuyển một lần, không có thả lỏng, không tìm được kɧoáı ©ảʍ.
Tiêu Chiến bắt đầu tức giận, anh dùng tay trái đẩy cổ tay phải, đè lên trên, kiên quyết muốn đưa cả ngón tay vào, muốn chạm đến điểm nhạy cảm của mình, vách trong khô khan và ngón tay khô khan, cứ như đường hầm tắc nghẽn nhất ở Paris, vào không xong ra không được.
Kɧoáı ©ảʍ, tìиɧ ɖu͙©, lêи đỉиɦ, tất cả đều không khuất phục, cương quyết đâm vào trong, vẫn chưa chịu thua.
"Yêu quái, bò đực, yêu quái, cậu nhanh một chút..."
Lặp lại những câu từ đã kêu vào đêm qua, yêu quái cứ bắt anh kêu mãi, muốn anh lớn tiếng rêи ɾỉ, dùng sừng bò cứng rắn đâm vô cùng nhanh.
Tiêu Chiến bắt đầu kêu thành tiếng, tự mình nói ra những câu phóng đãng, không kìm được mà vặn vẹo eo, nghĩ xem một người đấu bò phải kẹp lại sừng bò như thế nào.
Rốt cuộc cũng có phản ứng, ngón tay chạm đến chút chất lỏng dinh dính, Tiêu Chiến tự nói với mình, đây là đang vì mình mà rêи ɾỉ, vì để lấy lòng chính bản thân mình.
Ký ức rên trên giường rất rõ rệt, rõ ràng đến mức có thể nghe được tiếng nói của một người khác:
"Đại nhân, không rời xa nhau, anh nói không rời xa nhau đi."
Tiêu Chiến chợt rút tay khỏi cơ thể, ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha, Khu Vườn Trên Sông Nile hay là thủ da^ʍ, "thuốc an thần" của anh mất đi hiệu lực nhanh quá.
Nhìn bốn cánh cửa tủ đang rộng mở, gần 2m chiều dài, có thể nằm vừa một người đàn ông, đã chuyển vị trí đến bên mép giường của anh.
Cơn mưa nóng nảy ngoài cửa sổ, không mời mà đến, va vào cửa sổ phòng ngủ, vẫn là âm thanh kia, "bang bang bang".
Tiêu Chiến rốt cuộc đẩy mở tủ quần áo.
Có tấm chăn màu trắng gạo, có chiếc gối màu nâu, là anh chọn, mới mua gần đây, là sau khi hoàn thành Khu Vườn Trên Sông Nile cùng nhau đi dạo cửa hàng đồ dùng trong nhà, Tiêu Chiến mua năm bộ chăn giống nhau, từ sau khi mua Vương Nhất Bác chưa dùng lấy một lần.
Nhà điều chế nằm vào tủ quần áo, đóng cửa tủ từ bên trong, trong tủ không có đèn, ánh sáng phòng ngủ có thể xuyên vào bên trong từ những khe hở, Tiêu Chiến trở mình, nằm thẳng, kéo chăn đắp lên bụng.
Vậy mà lại thoải mái hơn so với lúc nãy nằm trên giường, tối nay cứ ngủ ở đây đi.
Ngủ trong tủ quần áo là thế này, không hề kỳ quặc, một chút cũng không kỳ quặc, ngủ rất ngon.
Tiêu Chiến lại xoay mình, nằm trên gối, muốn ngửi thử mùi phía trên, nhưng tất cả đều là mùi sợi bông vải, tiểu yêu quái không có mùi cơ thể, không có chút nào hết.
Tiêu Chiến ôm gối vào lòng, nhìn thấy hai mảnh của tờ tiền Euro xanh lá cây đã bị xé rách, trên đó có viết tên của anh.
"Đại nhân, anh cho tôi cái này, chúng ta sẽ không rời xa nhau."
"Anh trả lại cho tôi!"
Tiêu Chiến đạp cửa tủ quần áo ra, ánh đèn thật chói mắt, anh thấy rõ những món đồ bên cạnh gối, có một lọ keo dán, một cuộn băng dính, một cây kéo... còn có rất nhiều công cụ có thể sửa lại đồng Euro, ở phía gần nhất là một chiếc kẻng tam giác sần sùi làm từ bộ dụng cụ ăn uống.
"Vương Nhất Bác, cậu là yêu quái, cậu chính là yêu quái!"
===
Rạng sáng, hơn ba giờ, hoặc có thể là gần bốn giờ, bởi vì mưa như trút nước, Paris tối đến nỗi không thấy rõ đường đi.
Tiêu Chiến khoác áo gió ra ngoài đồ ngủ, từ cửa phòng đi tới chỗ đỗ xe trên đường không tới nửa phút, vậy mà anh bị mưa xối đến mức mái tóc nhỏ nước, giày và ống quần đều bị ướt cả.
Chiếc xe này phóng đi thật nhanh trên đường phố Paris, nước bắn lên còn cao hơn người.
Một đêm mưa như thác đổ, trên đường nhấp nháy đèn vàng, lúc chiếc xe này vượt lên hoàn toàn mặc kệ lời nhắc nhở an toàn, Tiêu Chiến từ Quận 6 lái qua sông Seine, gặp đường chính, đường sá rộng rãi, không thể không đứng lại chờ chiếc đèn đỏ đầu tiên của tối nay.
Không phải tối nay nữa rồi, nếu như không phải đang mưa như trút, Paris cũng đã sắp là buổi sáng.
Tiêu Chiến gục trên tay lái nghĩ, Vương Nhất Bác, mong cậu, xin cậu, van nài cậu, cậu đi nghe ban nhạc đi có được không.
Cậu chơi với ai cũng được, thuê phòng với ai cũng được, bao nhiêu người thuê cũng được, cậu ngủ ở khách sạn nào cũng được hết.
Nhận một đại nhân mới cũng được, cậu từng nói chỉ đi theo tôi, cậu nói lời không giữ lấy lời cũng được.
Vương Nhất Bác, chỉ cần cậu đừng đứng dưới ánh đèn đường, chỉ cần cậu đừng đứng dưới ánh đèn đường đó chờ tôi...
Cậu buông tay đi, yêu quái.
Tiêu Chiến nghĩ chỉ cần cậu không ở đó, mọi chuyện sẽ qua, từ đây kết thúc.
Đến Quận 12, đến gần con đường rừng rậm xanh hoá, mưa to khiến tầm nhìn trong đêm không vượt quá được 10m.
Tiêu Chiến phanh gấp lại, ở đó nhìn sang nhà hàng phía đối diện, 3-5m đằng trước, cứ qua vài giây đèn đường sẽ nháy một lần.
Vòng sáng của đèn đường rất nhỏ, chỉ đủ cho một người đứng, tiểu yêu quái vẫn giống lúc chia tay nhau, cậu không đứng bên trong vòng sáng, che một chiếc ô màu đen, quần ướt dính sát vào đùi.
Biết mua ô, biết che ô, tại sao lại không biết không ai cần cậu nữa...
Thấy xe của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lập tức chạy tới, dựa vào cửa sổ bên ghế lái, cách một lớp kính thuỷ tinh reo lên:
"Đại nhân, anh quay lại rồi!"
Tiêu Chiến đẩy mở cửa xe, nước mưa lập tức hắt vào, anh né đi một chút, chạy ra ngoài, mặt đường đọng nước, giày ướt sũng nước không vừa chân, đi bộ phải dùng sức nhấc lên.
Yêu quái nhìn đại nhân đi bộ có hơi tốn sức, mặc đồ ngủ bên trong, ánh mắt cứng đờ trong giây lát, bèn chạy nhanh đến, cúi người ôm ngang Tiêu Chiến lên.
"Đại nhân, có phải anh rất mệt không?"
Chiếc ô bị Vương Nhất Bác ném đi rất nhanh đã bị gió thổi đi xa, bọn họ cùng nhau lên xe.
Ở ngoài xe không tới một phút, ướt hết sạch, áo khoác có thể vắt ra nước, Tiêu Chiến cởi ra ném ở ghế sau.
Vương Nhất Bác vẫn đang cầm áo khoác tây trang của anh, cũng ướt đẫm, còn cả hai chiếc bánh mì bột chua mới mua, giờ đã thành miếng bọt biển hút nước, Tiêu Chiến giật lấy, quay kính xe xuống vứt hết ra ngoài.
"Đại nhân, người anh thích đã đi rồi sao? Bây giờ chúng ta về nhà à?"
Còn chưa nói hết câu Vương Nhất Bác đã bị Tiêu Chiến đánh, đánh vào ngực, Tiêu Chiến giận đến phát run, cắn môi rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống nhanh như tốc độ của giọt mưa ngoài trời.
Vương Nhất Bác sợ bị đánh, lại càng sợ đại nhân khóc hơn, cậu thăm dò nâng mặt Tiêu Chiến lên, bàn tay lớn hơn cả mặt Tiêu Chiến, nước mắt chảy vào lòng bàn tay của cậu, Vương Nhất Bác dùng ngón cái chạm vào nước mắt Tiêu Chiến.
"Đại nhân, là anh ta đối xử không tốt với anh, làm đau anh ư?"
"Không tốt, không tốt chút nào hết, cậu ta không yêu tôi, cậu ta là yêu quái, đại yêu quái... Vương Nhất Bác, cậu thắng rồi được chưa, đừng nói nữa..."
"Đại nhân, anh đừng khóc, sau này không gặp anh ta nữa, chúng ta về nhà thôi."
Tiêu Chiến đẩy tay Vương Nhất Bác ra, mở rộng vòng tay ôm lấy cậu, cọ hết nước mắt nước mũi lên quần áo đã sũng nước của Vương Nhất Bác.
Chờ cảm xúc ổn định rồi, Tiêu Chiến ngồi trong xe lại thấy buồn ngủ.
"Yêu quái, không có người đó, chỉ có cậu, tôi không thích ai cả, chỉ có một yêu quái."
Tiểu yêu quái ôm đại nhân, vuốt ve sau lưng Tiêu Chiến, không hiểu được hết nhưng cậu có hiểu được một chút, còn muốn biết thêm nhiều hơn.
"Đại nhân, anh nói là vừa rồi không làʍ t̠ìиɦ với người khác, có đúng vậy không?"
"Không có, Vương Nhất Bác, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu."
Bọn họ hôn môi trong xe, hôn đến mức hơi thở rối loạn, Tiêu Chiến chuyển sang ghế lái phụ, ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, anh muốn tiểu yêu quái hôn anh, cứ thế hôn anh.
Đại nhân bắt đầu không nói phải trái, giữa những nụ hôn Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến, đại nhân, chúng ta phải làʍ t̠ìиɦ ở chỗ này sao?
Tiêu Chiến lắc đầu một cái, về nhà làʍ t̠ìиɦ, ôm thêm chút nữa, hôn đủ rồi thì về nhà, nhưng bây giờ thì không được phép dừng lại.
Đại nhân không nói lý còn ngang ngược hơn cả cơn mưa to, hạt mưa vẫn "bang bang bang" gõ vào cửa kính, lần này thì không nghe được nữa rồi.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Trong quá trình sáng tạo nước hoa, rất nhiều lần gặp phải phiền toái, Tiêu Chiến đều giải quyết như vậy.
Không ngờ rằng, tình yêu của anh cũng là như thế này.
Có lẽ thứ tình cảm mà Vương Nhất Bác nói thật sự tồn tại, Tiêu Chiến vẫn không thể hiểu cái gọi là "chỉ cần đi theo anh", "anh có thể ở bên những người khác"...
Vương Nhất Bác không hiểu, chỉ có Tiêu Chiến hiểu.
Không thể mất đi, không thể tách rời, vậy thì ở bên nhau, cho dù là kiểu tình cảm nào.
Bắt đầu từ thứ bảy này, Tiêu Chiến không suy nghĩ thêm về quan hệ của bọn họ nữa, anh dùng tình yêu của anh, Vương Nhất Bác dùng tình cảm của Vương Nhất Bác.
===
Rạng sáng 5 giờ hôm nay mới về đến nhà, ướt như chuột lột cùng nhau đi tắm, đại nhân nói phải tắm cẩn thận, dầm mưa rồi sẽ bị cảm lạnh.
Tiêu Chiến đứng dưới vòi hoa sen được nước nóng xối vào người, sắp ngủ rồi mà tiểu yêu quái còn lôi kéo anh làʍ t̠ìиɦ trong làn nước nóng.
Cậu nói, đại nhân vừa mới bảo muốn về nhà làʍ t̠ìиɦ.
Một đêm này hoàn toàn không ngủ, Tiêu Chiến vịn vào van vòi sen, dựa vào tường, muốn ngủ lại không ngủ được.
Cảm nhận có một đôi tay đang vuốt ve đùi trong, trên ngón tay đầy xà phòng, càng ma sát càng tạo ra bong bóng, nửa thân dưới trơn trượt.
"Yêu quái, cậu không chịu dùng loại ở nhà, ngày mai, ưʍ... ngày mai tự cậu đi mua một chai bôi trơn đi, loại đứng đắn một chút."
"Không cần, tôi không muốn mùi sơn, cả vị cao su nữa, thân thể đại nhân không cần những thứ này. Một lúc thôi là không còn đau, lần trước chính là như thế."
"Yêu quái, cậu..."
Tiêu Chiến còn chưa nói hết câu này, ngón tay bám chặt vào tay vịn kim loại, Vương Nhất Bác đứng trong nước nóng, tiến vào anh từ phía sau.
Hình như yêu quái nói không sai, không dùng bôi trơn, chỉ khi vừa tiến vào thì mới đau, chờ khi thích ứng được sẽ càng thêm thoải mái.
"Yêu quái, lời nên nói thì không mở miệng, thứ không muốn dùng thì lại khăng khăng không chịu, cậu..."
Tối nay, từ khi bắt đầu là nửa thân dưới của tiểu yêu quái đã không có ý định dừng lại nữa, cậu đứng thẳng người, áp vào Tiêu Chiến, đè tay đại nhân trên vách tường nhà tắm, cứ dùng tư thế này để lêи đỉиɦ.
Bắn đủ rồi, sau lưng bị nước nóng xối thành màu hồng, lúc này cậu mới dựa lên bả vai Tiêu Chiến nói:
"Đại nhân quay lại rồi, trời còn chưa sáng, đại nhân đã trở về."
Vẫn rất buồn ngủ, không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi.
Tiêu Chiến nhận ra thân thể ôm lấy anh đang nóng lên, khiến anh cũng thấy nóng theo, đầu tiên là lật chăn ra, bật điều hoà, mồ hôi trên người Tiêu Chiến khô rồi, lại ngủ tiếp.
Khoảng trưa chủ nhật, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nóng bừng bừng làm cho không ngủ nổi.
Anh vẫn luôn dính vào ngực tiểu yêu quái mà ngủ, cả người đổ mồ hôi, tiểu yêu quái lại vẫn bọc chăn kín người, ôm Tiêu Chiến rùng mình.
Tiêu Chiến sờ lên trán, Vương Nhất Bác nhắm mắt nói:
"Đại nhân, lạnh quá."
"Yêu quái, cậu sốt rồi, cậu nóng quá."
"Đại nhân, tôi thường xuyên phát sốt như vậy, qua hai ngày là tốt thôi."
Vớ vẩn, Tiêu Chiến sờ người Vương Nhất Bác, là sốt cao.
Anh tắt máy điều hoà đi, ngồi dậy, cầm quyển sổ ghi chép ở đầu giường quạt cho Vương Nhất Bác, lại đắp thêm chăn cho cậu, yêu quái vẫn đang ngủ.
Tiêu Chiến tìm vài viên thuốc hạ sốt đút cho tiểu yêu quái, Vương Nhất Bác sốt đến nỗi mặt đỏ bừng, lúc nuốt xuống thì chớp mắt nhìn Tiêu Chiến.
"Đại nhân, anh không ngủ sao? Tôi đi lấy bữa sáng giúp anh nhé."
"Yêu quái nằm xuống đi, bây giờ là buổi chiều, không cần lấy bữa sáng, mau ngủ đi, tôi làm chút đồ ăn."
"Đại nhân không cần lo lắng đâu, rất nhanh sẽ khoẻ thôi."
Tiêu Chiến vỗ nhẹ lên gương mặt Vương Nhất Bác, vì sốt mà hơi sưng so với bình thường.
"Vậy ngày mai yêu quái sẽ khoẻ lại, đã nghe chưa nào?"
"Được, vậy tôi ngủ thêm chút nữa, ngày mai là khoẻ."
Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.
Tiêu Chiến nhìn chăm chú gương mặt say ngủ của Vương Nhất Bác, nghe thấy hô hấp của cậu nặng đi mới rút tay về, lại đi lấy miếng dán hạ sốt, dán lên trán tiểu yêu quái.
Miếng dán hạ sốt màu xanh, làm nền khiến gương mặt tiểu yêu quái càng thêm đỏ, cổ cũng màu đỏ, giống như sắp chảy máu.
Tiêu Chiến sờ mặt Vương Nhất Bác, lầm bầm một mình:
"Yêu quái, cậu bây giờ cứ như là, như là cái gì nhỉ... để tôi nghĩ một chút."
"Yêu quái, cậu rất giống một đoá hoa hồng."