[...] ➔
Bò đực ăn no rồi lại biến trở về yêu quái khôn khéo.
Vương Nhất Bác dựa theo chỉ thị của Tiêu Chiến, ôm đại nhân đi rửa ráy, về lại trên giường, dùng khăn lông nóng lau người cho đại nhân, yêu quái lúc này rất dịu dàng, dịu dàng ve vuốt mỗi một tấc da bị cậu nhuộm đỏ.
Tiêu Chiến vừa mệt vừa có tinh thần, anh nhìn tiểu yêu quái xử lý hậu quả, chờ cậu lau xong đứng dậy, Tiêu Chiến lại giơ chân lên, móc Vương Nhất Bác, mũi chân chạm nhẹ ngực cậu, hướng xuống dưới, hai chân từng cái từng cái chà xát "sừng bỏ nhỏ" mà anh vừa mới đút no.
"Yêu quái, muốn làʍ t̠ìиɦ nữa không?"
"Đại nhân?"
"Yêu quái còn làm được nữa không thế?"
Mũi chân Tiêu Chiến lại trượt tiếp xuống dưới, lượn vòng xung quanh hạ bộ Vương Nhất Bác, mu bàn chân đưa lên, đυ.ng vào rồi né đi, lại đυ.ng, rồi lại né, cuối cùng đạp lên món đồ bên trong qυầи ɭóŧ, vẫn chưa hoàn toàn cương lên, đã thức dậy dưới bàn chân anh, nhanh chóng biến lớn.
Yêu quái muốn, cậu túm lấy mắt cá chân đại nhân, nhưng Tiêu Chiến ra lệnh cho cậu buông tay, phải tự mình dùng hai chân kẹp lấy, nửa người trên nằm lại xuống giường, híp mắt, cười với tiểu yêu quái.
"Đại nhân, anh vừa nói mệt rồi mà? Còn nói muốn đi ngủ, vậy để ngày mai chúng ta làm tiếp đi."
Những gì đại nhân nói không thể tin, tiểu yêu quái nói và tiểu yêu quái làm cũng luôn là hai quỹ đạo.
Nụ hôn của Vương Nhất Bác bắt đầu từ cổ Tiêu Chiến, đầu lưỡi liếʍ khắp ngực anh, nhẹ nhàng từ tốn, nhìn chỗ đó của Tiêu Chiến cũng bắt đầu trở nên cương cứng.
Thanh âm bên tai lại trầm thấp, cứ luôn dỗ dành đại nhân đi ngủ, tiểu yêu quái cảm thấy, bọn họ còn có rất nhiều ngày mai có thể ở bên nhau, có thể làʍ t̠ìиɦ.
Tiêu Chiến không lên tiếng, né tránh ánh mắt Vương Nhất Bác, chỉ là dán môi lên, ngậm lấy yết hầu Vương Nhất Bác, hai tay vuốt ve trên người Vương Nhất Bác, trêu đùa, dùng hết những trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tiểu yêu quái thích.
Khiến cậu không nhịn được nữa, đỡ eo Tiêu Chiến một lần nữa tiến vào, lần này hai người đều nằm nghiêng, nửa thân dưới dính liền với nhau.
"Yêu quái, tối nay chúng ta cứ làʍ t̠ìиɦ mãi đi, liên tục làʍ t̠ìиɦ, có được không?"
Động tác đâm rút của Vương Nhất Bác dừng lại một chút, Tiêu Chiến lập tức quay đầu hôn cậu, kéo tay Vương Nhất Bác ấn lên ngực mình, dùng ngón tay của mình đè lại, đè thật chặt, lặp lại một lần nữa:
"Đừng dừng lại, Vương Nhất Bác, nhanh lên một chút, tôi muốn liên tục làʍ t̠ìиɦ."
"Những gì đại nhân muốn, đều cho anh, chúng ta không dừng."
Tối hôm đó, lần cuối cùng Tiêu Chiến mở mắt ra, chòm sao Orion đã chẳng còn nhìn thấy được nữa.
Bất luận làʍ t̠ìиɦ có thể kiên trì được bao lâu, mặt trời rồi sẽ xuất hiện, ngày này cuối cùng cũng sẽ qua đi.
===
Thứ bảy là ngày âm u, buổi trưa bắt đầu có mưa nhỏ, nằm trên giường có thể nghe được tiếng hạt mưa gõ lên cửa sổ ngoài kia.
Tiêu Chiến đánh thức Vương Nhất Bác để cậu dậy kéo rèm vào, Tiêu Chiến vẫn chưa muốn rời giường.
"Đại nhân, anh có đói không? Tôi xuống tầng làm chút đồ ăn."
"Đừng đi..."
Vương Nhất Bác khép kín rèm cửa lại rồi trở về bên giường, dựa vào đầu giường ngồi xuống, Tiêu Chiến lập tức sáp lại gần, ôm eo Vương Nhất Bác, âm thanh rầu rĩ, nói anh không đói, vẫn muốn ngủ tiếp.
Ngày âm u, Paris đổ mưa, thì trước tiên có thể không rời giường, Paris cũng đang giúp đỡ.
Đến tầm chạng vạng tối, Tiêu Chiến ngủ mê man, nghe được trong nhà vệ sinh có âm thanh xả nước, anh nhắm mắt lại nói với bản thân đang nằm mơ thôi, đừng mở mắt ra.
Một lúc sau lại nghe thấy tiếng vò quần áo, tiếp đó lại là tiếng xả nước.
Không muốn dậy cũng chẳng ngủ được, Tiêu Chiến ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ ra, mưa đã tạnh, các quán ăn trên đường phố vừa dọn bàn ghế ra ngoài trời, chờ đợi những bữa tối cuối tuần lãng mạn của rất nhiều đôi tình nhân.
Mây trên đỉnh đầu vẫn rất dày, có lẽ tối nay trời còn mưa tiếp, chẳng qua là lúc này ngưng lại.
Tiểu yêu quái đang giặt quần áo, cậu rất thích giặt quần áo cho Tiêu Chiến, đồ mặc bên trong phải tự tay giặt sạch, rồi dùng máy sấy khô, từng món phải xếp thật bằng phẳng, cất vào trong tủ quần áo.
Phòng ngủ mới sắm thêm một chiếc tủ nữa, chiếc tủ bốn cánh ban đầu của Tiêu Chiến đã tháo vách ngăn ra, trở thành địa bàn của tiểu yêu quái, mặc dù cậu chẳng ngủ ở đó được mấy đêm.
Tiêu Chiến áp trán lên tủ quần áo của tiểu yêu quái, giống như đang nghe tiếng người ở bên trong, vốn bây giờ chẳng có ai cả.
"Đại nhân, anh dậy rồi à? Có đói không? Tôi đi rót sữa với yến mạch."
"Yêu quái."
Tiêu Chiến xoay người, dựa lưng lên tủ, ngoắc tay kêu Vương Nhất Bác tới, Vương Nhất Bác đứng trước mặt anh, dang hai tay chống lên cửa tủ, dùng cơ thể vây quanh Tiêu Chiến.
Đại nhân cứ luôn nhìn cậu, giơ tay lên từ từ vuốt ve gương mặt Vương Nhất Bác, sờ rồi lại sờ, Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy cổ họng đắng ngắt.
Anh tự nói với bản thân, hỏi thêm một lần nữa.
"Vương Nhất Bác, trước kia cậu có làʍ t̠ìиɦ với người khác không vậy?"
"Đại nhân, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với anh, chỉ có mình anh."
Tiểu yêu quái dán lên lỗ tai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến sợ ngứa, bật cười dựa lên vai cậu.
"Đừng nghịch, yêu quái đừng nghịch, tôi vẫn có chuyện muốn hỏi cậu đây."
"Ừm?"
"Yêu quái, vậy trước kia cậu đã từng thích ai chưa?"
Thân thể Vương Nhất Bác lùi về sau, trở lại tư thế ban đầu, chống tay lên vây lấy Tiêu Chiến ở khoảng trống giữa cậu và tủ quần áo, xem ra cậu không hiểu lắm, chớp mắt vài lần, nhăn mày vài cái.
Nghĩ ngợi thật lâu, tiểu yêu quái cảm thấy câu trả lời này rất quan trọng, vì vậy nghiêm túc nói ra tất cả của cậu, rất sợ sẽ nói sót.
Đây là một câu rất dài:
"Đại nhân, tôi không thích người khác. Chỉ muốn theo anh, bất kể anh sống cùng với ai, cho dù có phải ngài Suzuki hay không, tôi cũng đi theo anh. Đại nhân, tôi có thể học nghe violin, học nghe âm nhạc cổ điển, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ không gây phiền toái nữa đâu."
Nụ cười của Tiêu Chiến cứng đờ, ánh mắt trống rỗng đến không chút động tĩnh.
Vị đắng trong cổ họng biến thành sự khó chịu trong l*иg ngực, anh gật đầu, hơi lắc đầu, lại cười thành tiếng, vừa lắc đầu vừa cười.
Tiêu Chiến từ từ mới có sức lực, anh đẩy Vương Nhất Bác ra, axit trào ngược trong cổ họng, thật khó chịu, đắng đến mức không thể mở miệng.
Tiêu Chiến không ngừng cắn môi, môi dưới trắng bệch, Vương Nhất Bác nhìn mà đau lòng, dùng ngón tay tách răng Tiêu Chiến ra.
"Yêu quái, cậu mang sữa bò với yến mạch lên đây đi, gọt thêm ít trái cây, tôi đói rồi."
Đại nhân kêu đói rồi, tiểu yêu quái hôn lên gò má anh một cái, lập tức chạy xuống tầng, bước chân rất lớn, cầu thang "rầm rầm rầm" kêu vang, như đang gõ cửa.
Lúc chạy xuống cầu thang Vương Nhất Bác đã nghĩ, có phải ban nãy đại nhân muốn khóc không vậy, sao giọng nói lại nghèn nghẹn như thế...
Tiêu Chiến dựa vào tủ quần áo một lúc lâu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ngón tay bấu chặt ống quần, anh không muốn nhìn Vương Nhất Bác nữa, vừa rồi như vậy, nhìn thêm chút nữa, có thể sẽ muốn khóc.
Không đáng giá, vẫn sẽ đau khổ.
Trong nhận biết của tiểu yêu quái không có "tình yêu", anh lại làm trò hề rồi.
Sáng hôm nay thức dậy, lần thứ hai Tiêu Chiến nghiêm túc nghĩ đến quan hệ của bọn họ, đợi được một đáp án nực cười giống thế.
Nếu như, chỉ là nếu như, vừa rồi tiểu yêu quái nói thích anh...
Có đồng ý không? Không biết nữa, chí ít thì Tiêu Chiến đã từng nghĩ đến.
TBC