[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 20

Đêm của Paris, càng về khuya càng thú vị. Chuyện thú vị đêm nay xảy ra ngay trên đường Faubourg.

Tiêu Chiến đi ở đằng trước, Vương Nhất Bác cầm theo chiếc túi lớn đi phía sau, cách nửa mét, đại nhân chưa nói rằng muốn đi đâu cả.

Người Paris đi bộ thật nhanh, "luôn theo đuổi tài ba?", tiểu yêu quái nhìn trời một chút, đuổi theo sau.

Vương Nhất Bác chạy nhanh vài bước, đi song song với đại nhân, Tiêu Chiến liếc nhìn cậu một cái, bước chân nhanh hơn, vẫn giữ khoảng cách nửa mét, đi thẳng về chỗ ở của Tiêu Chiến.

Nơi này cách khách sạn không xa, chừng năm sáu khu phố, Tiêu Chiến sống ở quận Bảy, gần với Điện Invalides.

Chỉ cần đi bộ một quãng là đến công ty, băng qua cây cầu là có thể đến được trung tâm buôn bán nước hoa của Pháp, phòng làm việc của những thương hiệu sớm nhất và lâu đời nhất đều tập trung tại chỗ này.

Tiêu Chiến lặng lẽ mở cửa sân, một căn nhà hai tầng truyền thống Paris có vách ngăn, ban công có chạm khắc Khải Hoàn Môn.

Những ngôi nhà ở trung tâm thành phố Paris đều có niên đại, không di chuyển được, vị trí đẹp, giá cả đắt vô cùng, hết sức phong cách. Ngôi nhà này Tiêu Chiến đã mất công chọn đi chọn lại trăm ngàn lần, lần đầu tiên Suzuki Shun tới đây đã dành 10 phút để khen nó.

Tiêu Chiến cho rằng đây là một căn nhà lý tưởng, nhưng riêng tiểu yêu quái đến từ Cairo đêm nay lại hoàn toàn không hiểu được điều đó.

Vương Nhất Bác đứng ở hành lang tầng một, thay dép xong, câu nói đầu tiên cất lên là:

"Đại nhân, tôi tưởng nhà ở Paris sẽ rất sáng sủa, nhưng nhà của anh lại tăm tối quá."

Đầu Tiêu Chiến đầy dấu chấm hỏi, hít thở sâu, bĩnh tĩnh lại. Ở Cairo nghe tiểu yêu quái nói chuyện, anh toàn phải trợn trắng mắt mà nhìn chòm sao Orion, còn lúc này thì nhìn trần nhà của mình.

Những căn nhà vách ngăn san sát, nối liền cửa trước cửa sau tầng một là cầu thang và hành lang, hành lang hẹp dài, ban ngày còn không sáng huống chi bây giờ trời đang tối.

Tiểu yêu quái để balo xuống đất, đi xuyên qua hành lang tầng một, trên tường treo đầy các tác phẩm nghệ thuật mà Tiêu Chiến đã lựa chọn, có cả ảnh chụp và tranh vẽ.

Vương Nhất Bác nhìn từng tấm từng tấm, hóa ra đại nhân đã từng đến nhiều nơi như vậy, không chỉ riêng mỗi Ai Cập.

Gạch lát nền đen trắng dạng lưới kim cương, tường màu xanh lá cây đậm. Màu sắc và chất liệu đều được Tiêu Chiến lựa chọn phối hợp với nhau. Vương Nhất Bác sờ vào nước sơn, cảm thấy nó không "quá cao cấp", không "lộng lẫy" giống khách sạn ở Cairo.

Tiểu yêu quái tham quan "nhà mới", không nhìn ngắm kĩ tầng một, ba bước làm hai chạy lên phòng ngủ trên tầng hai, nhìn thấy hành lý của Tiêu Chiến chất đống ở cửa phòng ngủ.

Thấy cậu chạy vô cùng nhanh, Tiêu Chiến lắc đầu một cái, xách theo balo của Vương Nhất Bác lên tầng, ném balo cho tiểu yêu quái rồi định đi thu xếp tủ quần áo cho cậu.

Mới rời khỏi Vương Nhất Bác chừng nửa mét, tiểu yêu quái đã nhào tới, ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, dụi mũi vào cổ anh.

"Yêu quái, buông tay!"

"Đại nhân, để tôi ngửi một lát, một lát thôi..."

"Bỏ ra nào, hôm nay cậu gây phiền toái cho tôi còn chưa thấy đủ à?"

Tiêu Chiến nặng lời, cơ thể giãy giụa trong vòng tay của Vương Nhất Bác, sau lưng lại gắt gao dán vào l*иg ngực cậu, nhiệt độ cơ thể bắt đầu truyền đi, nóng như nhau.

Hơi thở của Vương Nhất Bác phả vào cổ Tiêu Chiến, anh sớm đã quen với điều này, một ngày không gặp rồi, quen thuộc quá.

"Đại nhân, người kia lại ôm anh à?"

Tiêu Chiến không trả lời, Vương Nhất Bác nói tiếp:

"Tôi ngửi được, trên người anh có mùi của anh ta, mùi sơn."

"Không phải sơn, đó là đàn violin..."

Tiêu Chiến cố tình nói như vậy, chỉ vào chiếc đàn violin đặt trên ghế sô pha trong phòng ngủ, đó là món quà mà Suzuki Shun vừa tặng.

Tự tay làm, góc bên có khắc chữ "Hsiao", còn ghi cả tên Suzuki Shun.

Hắn đưa anh lên tầng, cất hành lý vào phòng ngủ.

Suzuki Shun nói, cây đàn này được làm trong hai tháng Tiêu Chiến đến Cairo, bởi vì Tiêu Chiến từng nói, khi còn nhỏ anh cũng đã học violin vài năm, nhưng không kiên trì, anh cũng nói, nếu có cơ hội thì muốn thử lại lần nữa, học cùng Suzuki Shun.

Đàn violin mới làm đều sẽ có mùi sơn, Vương Nhất Bác vẫn còn nhoài trên người Tiêu Chiến, ngửi mùi của anh, thân thể của đại nhân dần dần thả lỏng, vẫn cứ bảo cậu buông tay, cơ thể bị Vương Nhất Bác đẩy về trước, đẩy thẳng tới mép giường, Vương Nhất Bác đè lên Tiêu Chiến, cùng nhau ngã xuống.

"Yêu quái, đây là Paris."

"Đại nhân, vừa rồi người kia đã hôn anh sao?"

"Không ngửi được à? Tôi còn tưởng mũi cậu siêu lắm chứ..."

Lời còn dưa dứt, môi của Tiêu Chiến đã bị chặn lại, Vương Nhất Bác gấp gáp hôn, đầu lưỡi áp vào hàm răng đang cắn chặt, Tiêu Chiến do dự vài giây, rũ bỏ phòng bị, cảm giác được tiểu yêu quái lập tức dùng đầu lưỡi cuốn lấy nước bọt của anh, đẩy ngược về phía mình.

"Yêu quái... đủ rồi, không được ăn nước bọt."

"Đại nhân, anh ta không hôn anh, bên trong tất cả đều là mùi vị của tôi."

Mùi của cậu? Rõ ràng là cậu chẳng có mùi gì...

Tiêu Chiến nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, chẳng mấy chốc lại rơi vào cái hôn lưỡi đắm đuối, hoàn toàn quên đi.

Cả ngày, tiểu yêu quái đã nhớ đại nhân suốt cả một ngày.

Trong lúc hôn, đôi mắt đen của tiểu yêu quái trở nên sâu hơn, cậu ôm Tiêu Chiến dịch về đầu giường, kê phần gáy của đại nhân lên gối.

Trưa hôm nay mới lên máy bay, buổi sáng dựa dẫm mãi không chịu rời giường, suốt đường đi chỉ muốn về nhà hoặc về khách sạn, hôn môi, tiểu yêu quái chưa từng nghĩ Tiêu Chiến sẽ để cậu ở một mình, cậu lại đúng rồi.

Vương Nhất Bác cũng không hiểu nổi, chưa đến một ngày, bản thân lại muốn hôn Tiêu Chiến đến mức bốc hoả toàn thân.

"Yêu quái, cậu đừng sờ phía dưới, không được cởi..."

"Tại sao vậy? Đại nhân, tại sao hôm nay không thể cởϊ qυầи áo?"

Vương Nhất Bác cởi hết cả quần jean và qυầи ɭóŧ của Tiêu Chiến xuống, Tiêu Chiến trừng mắt với cậu, giữ tay Vương Nhất Bác lại, một mực nói không được.

Đây không phải là Cairo, kỳ nghỉ đã kết thúc rồi.

Nhà điều chế đã tính toán xong hết thảy mới đi đến khách sạn, nào biết được vừa về đến nhà, vẫn bị tiểu yêu quái ôm lên giường, cởϊ qυầи ra.

"Yêu quái, cậu đi tắm đi, nhanh lên, bẩn chết mất, toàn là mùi đất thôi."

Từ trước đến giờ tiểu yêu quái không bao giờ làm trái lời đại nhân nói, Tiêu Chiến đã nói đến lần thứ ba rồi, cậu chỉ đành đứng dậy khỏi giường, quay đầu nhìn lại Tiêu Chiến đang nằm trong chăn, chỉ lộ ra ngoài một phần bả vai.

"Đại nhân, hôm nay nhất định phải tắm ư? Tôi cũng không có ra mồ hôi."

"Vậy cậu về khách sạn mà ở."

Tiêu Chiến dùng chăn bọc kín thân thể mình, nằm trên gối không nhìn Vương Nhất Bác, đối mặt với trần nhà, cứ như trên đó có kiến thức gì mới.

Cánh tay lại thò ra ngoài chăn, chỉ hướng về phía gian phòng không bật đèn trong phòng ngủ, đi tắm, đi tắm đi.

Tiểu yêu quái rất không tình nguyện nhặt túi vải trên đất lên, đi vào phòng vệ sinh.

Chờ đến lúc tắm xong đi ra, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã đổi sang một chiếc áo ngắn tay trắng sạch sẽ, đang đứng trước cửa tủ quần áo.

Đại nhân vẫn mặc chiếc áo cậu từng giặt ở Cairo, hỗn hợp chanh và hương xà phòng khiến tiểu yêu quái cảm thấy, Paris giống như Cairo vậy.

Tiêu Chiến mở tủ quần áo bốn cánh ra cho Vương Nhất Bác nhìn, anh đã dọn dẹp gọn gàng quần áo, định để Vương Nhất Bác ngủ ở đây.

Tiểu yêu quái rề rà ngồi vào tủ, Tiêu Chiến đã trải sẵn tấm thảm lông mềm, thoải mái hơn so với khách sạn ở Cairo, Vương Nhất Bác nằm ngang ở bên trong cũng được.

"Đại nhân, anh không muốn tôi hôn anh nữa sao? Không muốn tôi ôm anh đi ngủ nữa à?"

"Yêu quái, đây không phải Cairo, cậu không muốn ngủ trong tủ quần áo thì về khách sạn ở. Trước khi đi ngủ, cậu phải suy nghĩ lại chuyện ngày hôm nay, đây là Paris, cậu muốn đi theo tôi thì không thể gây phiền toái nữa."

Tiêu Chiến đóng nửa bên tủ quần áo lại, nói lời tàn nhẫn xong lập tức đi tắm, để Vương Nhất Bác tự mình suy nghĩ.

Đến khách sạn đón cậu về là việc cuối cùng Tiêu Chiến có thể làm, ngay cả việc ngủ trong tủ cũng không biết có thể duy trì được bao lâu.

Ở Paris, bạn lữ của anh sẽ không phải là một tiểu yêu quái luôn mắc sai lầm. Điều này ai cũng biết, Tiêu Chiến cũng biết.

Tối nay tắm rất chậm, súc miệng cũng rất chậm, Tiêu Chiến chưa nghĩ ra nên lấy thái độ gì để quay lại phòng ngủ, đối mặt với tiểu yêu quái "sống chung".

Tới Paris nhiều năm như vậy rồi, Tiêu Chiến không sống chung với bất cứ ai cả. Sống chung, khoảng cách dễ trở nên mơ hồ, quan hệ sẽ bắt đầu một cách nhanh chóng, lúc kết thúc cũng rất khó khăn.

Ngoại trừ khứu giác có thiên phú ra, tựa hồ anh không nghĩ ra được Vương Nhất Bác còn đề tài gì có thể trò chuyện cùng mình nữa.

Tiêu Chiến lắc đầu, nhổ hết nước súc miệng trong mồm ra, cánh tay chống trên bệ đá cẩm thạch, nhìn chính mình trong gương, đánh răng rồi mà còn phải cẩn thận dùng nước súc miệng, là vì hôn môi sao?

......

Anh để ý đến "tiếng nói chung" như vậy, là theo đuổi sự tài hoa đã biến anh trở thành thế này à? Luôn ghi nhớ phải lựa chọn một người yêu phù hợp có chung tiếng nói.

Tắt đèn, Tiêu Chiến nằm trên giường nghe tiếng Vương Nhất Bác cứ loay hoay mãi trong tủ quần áo, trong lòng biết rõ cậu muốn làm gì, Tiêu Chiến cũng lật người, đắp chăn lên, muốn sớm vào giấc.

Ở Cairo, tiểu yêu quái chỉ ngủ trong tủ quần áo chưa đến một tuần.

Đắp kín chăn bị khô miệng, Tiêu Chiến chịu đựng không muốn ho lên, nhịn không nổi.

"Khụ khụ khụ..."

"Đại nhân? Anh có muốn uống nước không?"

"Trên đầu giường của tôi có nước."

"À..."

Tiểu yêu quái nghe có vẻ vô cùng mất mát, Tiêu Chiến ở trong bóng tối hơi nhếch khoé miệng, không phát ra chút động tĩnh mà cười trộm, trêu đùa tiểu yêu quái thật vui.

Yên tĩnh được một lúc, thật lâu không nghe thấy tiếng trở mình thường xuyên của Vương Nhất Bác nữa, Tiêu Chiến ngồi dậy, dựa vào đầu giường nói:

"Yêu quái, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Đại nhân."

"Tôi tưởng là cậu ngủ rồi chứ..."

Tiêu Chiến lại nằm xuống, nói tiếp:

"Buổi sáng ngày mai tôi phải họp, cậu ăn sáng xong thì trở về khách sạn, gặp Lola thì đi theo cô ấy đến công ty làm thủ tục, làm thực tập sinh trong ngành của tôi, phải tham gia khoá huấn luyện. Nếu như tìm được hương liệu thay thế xoài xanh sẽ gọi cậu tới phòng thí nghiệm để giám định."

"Vâng, đại nhân."

"Trừ những việc này ra, cậu không thể đến tìm tôi ở công ty, mỗi ngày tan học phải quay lại khách sạn, tôi liên lạc cậu mới được đến đây, tôi sẽ đưa cậu một chiếc chìa khoá của chỗ này, nhưng cậu không thể tuỳ ý đến."

Lời cảnh cáo cũng nói trước một lần.

Đại nhân cảm thấy tiểu yêu quái sẽ không phản kháng, cậu sẽ không tức giận với đại nhân.

Tiêu Chiến nói một cách đương nhiên, không cần phải nghi ngờ.

Nói xong rồi, trong tủ quần áo không phát ra tiếng, một chút âm thanh cũng không có, lại đi Narnia rồi đấy sao?

Tiêu Chiến vậy mà lại muốn cười, hoá ra vẫn có chút cáu kỉnh, không phải chuyện gì cũng đồng ý.

"Yêu quái?"

"Yêu quái?"

"Vương Nhất Bác!"

Vẫn không lên tiếng như cũ, Tiêu Chiến đứng lên, đi tới cạnh tủ, kề sát tai lên cửa nghe ngóng, bên trong chẳng có chút động tĩnh nào hết, đầu có chút tê dại, cậu ấy về Cairo rồi à?

Tiêu Chiến vội vàng kéo rèm cửa sổ trong phòng ngủ ra, trước kia không chú ý, hoá ra ở Paris cũng có thể nhìn thấy chòm Orion, chẳng qua là so với Cairo thì không được rõ nét.

Vị trí có hơi lệch, ngôi sao không quá sáng.

Tiêu Chiến cảm thấy mình bị bỏ bùa rồi, đã trở về Paris mà vẫn nhớ tới truyền thuyết của chòm Orion, từ Kim tự tháp xuyên đến ngoài không gian, còn có thể nối liền với nơi quy tụ trong lòng...

Không xuyên không thì chính là đang giận dỗi không chịu nói chuyện, vẫn là rất để ý.

Trong lúc tắm Tiêu Chiến đã nghĩ, rốt cuộc tiểu yêu quái đối với anh là loại tình cảm gì? Nói gì nghe nấy, thích hôn môi thích lên giường vượt trên mức bạn bè.

Nhưng chưa hề nói không thích anh và Suzuki Shun ở bên nhau, chỉ cần đi theo anh là được, chẳng lẽ tình yêu lại không muốn độc chiếm ư...

Tủ quần áo có một khe hở, bên trong tối thui, hai tay Tiêu Chiến mở cửa gỗ của tủ ra, thấy Vương Nhất Bác đang nằm, ôm lấy chăn, tròng trắng mắt của cậu trong điều kiện tối luôn vô cùng sáng rõ.

"Yêu quái, cậu tỉnh sao không nói gì? Doạ người sao?"

Tiêu Chiến vung tay định đi, lần này bị tiểu yêu quái bắt cổ tay lại:

"Đại nhân, ở Paris tôi không thể tìm anh ở công ty, không thể tự mình về nhà, không thể để người khác biết được tôi đang sống ở nhà, không thể gây phiền phức cho anh, còn gì khác nữa không?"

"..."

Nói đến là đáng thương, dù sao cũng tối thui không nhìn được rõ, Tiêu Chiến bĩu môi, anh tin chắc Vương Nhất Bác nhất định là cao thủ đòn tâm lý, chuyên môn lựa chọn những lúc đêm khuya anh không ngủ được để "ấm ức".

Đã hết sức tự nhiên coi "nhà của đại nhân" thành "nhà", tuyệt đối còn có nửa câu sau.

Tiêu Chiến không trả lời, bị Vương Nhất Bác nắm cổ tay, cứ đứng đó. Quả nhiên có nửa câu sau, tiểu yêu quái nói:

"Đại nhân, những thứ này tôi đều nghe lời, có thể hôn anh được không?"

"..."

Nửa đêm canh ba, ngủ nhiều ngày như vậy rồi, mới ban nãy còn đè Tiêu Chiến xuống giường hôn lưỡi, còn cởi cả quần áo, bây giờ lại còn trao đổi điều kiện.

Trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, "không tiếng nói chung" có thể chờ chút đã.

Ánh sao chiếu lên gương mặt Tiêu Chiến, anh khẽ gật đầu với biên độ cực kỳ nhỏ, Vương Nhất Bác lập tức nhảy ra khỏi tủ quần áo, khom người bế ngang Tiêu Chiến lên giường, giống như lần đầu tiên ở Cairo vậy.

Tiêu Chiến mất trọng tâm, hoảng đến mức váng đầu, đưa tay ra câu lấy bả vai tiểu yêu quái.

"Đại nhân, tôi muốn hôn anh, hôn xong sẽ ngủ, nhất định sẽ không cởϊ qυầи lót, được không thế?"

"Tôi nói không được thì cậu sẽ không làm hay sao?"

"Nhưng đại nhân cũng chưa nói là không được."

Vương Nhất Bác xoay người đè lên Tiêu Chiến, từ mắt hôn xuống mũi, môi rồi đến cằm, lại hôn lên chóp mũi của anh, Tiêu Chiến vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, không nhìn nụ hôn của tiểu yêu quái.

Nhưng chòm Orion đã giúp Tiêu Chiến nhìn thấy, Vương Nhất Bác từ cổ hôn xuống ngực, xương sườn, bụng, cởi hết quần áo, vẫn tiếp tục đi xuống.

"Yêu quái, cậu nói không cởϊ qυầи mà..."

Giọng nói Tiêu Chiến đang run rẩy, thân thể của anh có phản ứng, nơi phản ứng mạnh mẽ đang ở ngay bên cạnh bờ môi Vương Nhất Bác.

Sớm biết để Vương Nhất Bác lên giường sẽ thành thế này, mỗi ngày đều thế này, tính khí cương cứng đến khó chịu, Tiêu Chiến hơi di chuyển eo, chạm vào mặt Vương Nhất Bác.

Cuối cùng bị Vương Nhất Bác ngậm vào, dựa theo những gì Tiêu Chiến đã làm với cậu trước kia, từ dịu dàng, đến thần tốc, rất nhanh đại nhân đã túm lấy tóc tiểu yêu quái, anh rất thoải mái, nâng người lên, kêu thật dễ nghe.

Đến hôm nay, tiểu yêu quái đã học thành tài, giỏi hơn thầy rồi.

"Đại nhân, xong việc tôi giúp anh mặc quần, có được không?"

"Cậu nhanh lên chút, đừng nói nữa..."

Hôm qua và hiện tại, Tiêu Chiến đều muốn thử hỏi tiểu yêu quái một chút, cậu có biết bước kế tiếp là gì không?

Làʍ t̠ìиɦ giữa đàn ông và đàn ông.

Tay Vương Nhất Bác rất lớn, lúc cầm của anh sẽ dùng sức, ban đầu hơi đau, sau đó động tác tay sẽ rất nhanh, cậu còn trườn người lên, ôm Tiêu Chiến, ở bên tai anh thấp giọng gọi đại nhân, hôn vành tai của anh...

Chắc thân thể thoải mái chính là lí do để đưa cậu về nhà.

Trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© của tiểu yêu quái chỉ giới hạn ở những gì Tiêu Chiến từng thể hiện, nhưng lần nào cậu cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đằng trước khiến Tiêu Chiến nhanh chóng đạt đến cao trào.

Tiêu Chiến từng khát vọng nhiều hơn, anh không nói, không muốn trở thành mối quan hệ ở trên giường làʍ t̠ìиɦ.

Đã qua cái tuổi yêu thích "bạn giường", quan trọng hơn là, anh đã không còn nhẫn nại để duy trì kiểu quan hệ này nữa.

Đêm nay lúc lêи đỉиɦ, Tiêu Chiến tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường của mình, đây không phải Cairo, không phải kỳ nghỉ, không phải trước khi bình minh.

Quên đi những thứ này, trong gian phòng không thấy rõ gì cả, anh chỉ ôm Vương Nhất Bác, vuốt ve thân thể cũng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống anh.

Cuối cùng tựa trán lên bả vai tiểu yêu quái, Tiêu Chiến cắn môi, vẫn là nói đừng dừng lại, dùng sức ôm lấy chính mình, tối nay, vẫn muốn một lần nữa.

TBC